*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Tiểu Tiên trong lúc không để ý, đã bị người khác dễ như trở bàn tay kéo về bên người.
Chờ đến khi bên dưới gót chân đã đứng vững vàng, mới mờ mịt quay đầu nhìn thoáng qua một cái, lúc này mới phát hiện ra điều không hợp lý, vội vàng từ trong tay Doãn Tân thoát ra.
Triệu Tiểu Tiên nhéo cái bàn tay đang nắm lấy mình, sau đó lui về phía sau hai bước: "Cô... cô... cô làm gì đó? Không được động tay động chân..."
Hứng thú trên mặt của Doãn Tân đột nhiên nhạt đi một chút, bất mãn nhìn cái người đang cố gắng cùng mình kéo dài khoảng cách, tính tình nhẫn nại nhấn mạnh nói: "Cô đứng sai vị trí."
"...Làm sao tôi lại đứng sai vị trí."
Doãn Tân hít sâu một hơi, lười tranh luận cùng Triệu Tiểu Tiên.
Cô một lần nữa đem ánh mắt chuyển đến trên người Lạc Đồng An. "Nghe nói cô muốn cảnh cáo tôi?" Doãn Tân giơ tay lên. "Tôi nghe đây, cô nói đi."
Lạc Đồng An: "..."
"Cô không thể kết hôn cùng Tiểu Tiên!"
"Vì cái gì không thể?"
Lạc Đồng An nhìn chằm chằm Doãn Tân. "Cô không có thích cậu ấy..."
Doãn Tân: "Làm sao cô biết tôi không thích?" Cô ngắt lời nói. "Tôi thích Triệu Tiểu Tiên a, thật sự thích."
Lạc Đồng An: "...?"
Triệu Tiểu Tiên: "..."
Doãn Tân nhìn hai người đối diện mang vẻ mặt ngốc nghếch, nhịn không được cười cười. "Biểu tình gì vậy? Rất kinh ngạc sao?"
Trả lời Doãn Tân là một tiếng "Phi" vang dội của Triệu Tiểu Tiên. "Lời như vậy mà cô cũng tin sao?"
Doãn Tân: "..."
Lại hít sâu một lần nữa, cố gắng hết khả năng để đảm bảo cho tâm thái của mình vững vàng: "Có vấn đề gì sao?"
"Nếu không thích, thì không nên lấy chuyện này ra nói đùa!" Lạc Đồng An lại nói. "Hôn nhân là chuyện cả đời, cho dù cô với Tiểu Tiên có chút không hợp, cô cứ như vậy mà trả thù cậu ấy, vậy cô cũng nên vì chính mình mà suy nghĩ một chút chứ?"
Doãn Tân giống như suy tư, đưa tay xoa trán một chút. "Nói như vậy, hai người không cảm thấy tinh thần tự mình hy sinh của tôi rất là vĩ đại hay sao?"
Lạc Đồng An:?
Triệu Tiểu Tiên:??
Doãn Tân nhìn Lạc Đồng An hỏi: "Tôi cũng có thể không kết hôn cùng Triệu Tiểu Tiên, vậy còn năm tỷ kia, cô có thể bỏ ra hay không?"
Lạc Đồng An: "..."
Doãn Tân: "Ân?"
Lạc Đồng An: "Tôi..."
Không cần nói đến hoàn cảnh của Lạc gia là như thế nào, cứ như vậy lấy ra năm tỷ, trưởng bối trong nhà chắc chắn không có khả năng để cho Lạc Đồng An tùy ý làm như vậy.
Càng không nói đến việc Lạc Đồng An căn bản không có tiếp nhận công ty của Lạc gia, đơn thuần giống như là Triệu Tiểu Tiên, làm một đại tiểu thư vô ưu vô lo mà thôi.
"Không lấy ra được?"
"Doãn Tân, cô đừng có quá đáng!" Triệu Tiểu Tiên nhịn không được nói: "Đây là chuyện giữa hai chúng ta, không có liên quan gì đến Đồng An!"
"Tôi cũng đâu có nói là có quan hệ đến cô ta." Doãn Tân vô tội nói: "Cô cũng nghe thấy rồi đó, là cô ta muốn cảnh cáo tôi."
"..."
"Doãn Tân, tôi thừa nhận là tôi không có nhiều tiền như cô." Lạc Đồng An nói: "Nhưng cô cũng đừng để cho tôi biết là cô khi dễ cậu ấy!"
"Chuyện này thì không cần cô phải lo lắng, vợ của tôi, tôi biết nên đối xử với cô ấy như thế nào."
Triệu Tiểu Tiên: "..." Bây giờ cũng chưa phải là lúc không cần thể diện!
Lạc Đồng An: "Cô tốt nhất nên thật sự biết."
Doãn Tân vốn dĩ không thích bị người khác uy hiếp, đặc biệt là trong tình huống đối phương có sự hiểu lầm cùng thành kiến lớn như vậy đối với cô. "Nếu không thì sao?"
"Nếu không thì tôi..."
"Đủ rồi!" Triệu Tiểu Tiên phiền não ngắt lời, nàng đứng trước mặt Lạc Đồng An. "Đồng An, cậu đừng nói nữa." Nàng không muốn cái chuyện không vui này cứ kéo dài mãi không dứt, lại liếc mắt nhìn Doãn Tân một cái rồi nói: "Chuyện này dù sao cũng đã định rồi, cứ như vậy đi!"
Lạc Đồng An: "Tiểu Tiên...!"
"Cô ấy nói không sai! Quả thật là chính mình yêu cầu số tiền này!" Triệu Tiểu Tiên có chút tự giận bản thân, hít hít cái mũi một cái. "Cho nên cậu không cần quan tâm, đây là lựa chọn của bản thân mình..."
Thời điểm cảm xúc của Triệu Tiểu Tiên sắp không thể kiềm chế được nữa, vội vàng cúi đầu chạy đi.
Lạc Đồng An muốn đuổi theo lại bị Doãn Tân giơ một cánh tay ra, trực tiếp ngăn cản.
"Đừng đuổi theo, thừa dịp cô ấy không có ở đây, đúng lúc tôi có một vấn đề muốn hỏi cô." Dư quang của Doãn Tân chăm chú nhìn theo phương hướng chạy đi của Triệu Tiểu Tiên, xác định có Tôn Ngang theo sau, mới yên tâm thu hồi lại tầm mắt.
"Cô còn muốn thế nào?"
Doãn Tân mở miệng "Hứ" một tiếng, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề. "Có phải cô thích Triệu Tiểu Tiên hay không?"
Lạc Đồng An: "..."
Không có lập tức trả lời, lý giải theo một ý nghĩa nào đó, cũng coi như là một loại trả lời.
Nhưng mà thật ra điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của Doãn Tân. "Xem ra xác thật là đúng rồi."
"Rốt cuộc cô muốn nói cái gì?" Lạc Đồng An trừng mắt nhìn Doãn Tân.
Quân tử vốn dĩ nên thành toàn cho người khác, nhưng thật không đúng lúc, Doãn Tân cảm thấy bản thân mình yêu thích Triệu Tiểu Tiên so với Lạc Đồng An càng sâu đậm hơn một chút, càng mãnh liệt hơn một chút.
Huống chi cái tiểu bạch Triệu Tiểu Tiên kia, đại khái là còn chưa biết chuyện này.
Cho nên Doãn Tân thật sự là không tìm được lý do để hy sinh bản thân.
Cô nhướng mày: "Điều mà tôi muốn nói chính là, kể từ ngày hôm nay trở đi, cô có thể hết hy vọng."
"..."
"Đương nhiên, nếu chưa từ bỏ ý định cũng không còn cách nào khác."
Lạc Đồng An: "Doãn Tân, tốt nhất là cô vĩnh viễn đều có thể kiêu ngạo như vậy!"
"Mượn lời tốt lành của cô."
Doãn Tân nói xong, thời điểm xoay người đi giống như lại nghĩ đến việc gì đó. "Kỳ thật tôi cảm thấy, cô chắc là cũng không có thích Triệu Tiểu Tiên nhiều như vậy."
"...Dựa vào cái gì mà cô nói như vậy?"
Doãn Tân lắc đầu. "Cảm giác?"
Cô chỉ là cảm thấy, trong tình huống như vậy, nếu thân phận của mình và Lạc Đồng An trao đổi, chắc hiện tại cô sẽ không giống như Lạc Đồng An bây giờ.
Ít nhất... Ít nhất chắc là sẽ phản ứng mãnh liệt hơn một chút, tình huống trước mắt còn chưa phải hoàn toàn là đường cùng, ít nhất không nên cái gì cũng chưa thử qua liền cứ như vậy hai tay nhượng bộ.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, rốt cuộc không cần phải cho cô thêm nhiều chuyện phiền toái.
Hơn nữa đổi một góc độ khác để nhìn, Lạc Đồng An tuy rằng luôn miệng nói giúp Triệu Tiểu Tiên cảnh cáo mình, nhưng mục đích căn bản lại lộ ra sự ích kỷ ——
"Cô không muốn tôi cùng cô ấy ở bên nhau, vậy cô có nghĩ đến hay không, nếu như không có năm tỷ này thì Triệu thị khả năng sẽ có kết cục như thế nào?" Doãn Tân nói: "Thanh danh mất hết, công ty lại phá sản, còn nếu nghiêm trọng hơn một chút thì ngay cả bất động sản đều phải lấy ra để trả nợ, đến lúc đó cả nhà họ ngay cả nhà cũng không còn, phải đi lưu lạc nơi đầu đường..."
"Nhưng cô cũng đâu cần thiết phải dùng hôn nhân làm một cuộc giao dịch như vậy!"
"Nếu không thì sao? Tôi cũng đâu thể giúp cô ấy không công chứ?" Doãn Tân cười lạnh một tiếng. "Cho dù là tôi cho không, cô cảm thấy cô ấy sẽ yên tâm thoải mái nhận lấy hay sao?"
"..."
Doãn Tân cố ý ngăn Lạc Đồng An lại, ngoại trừ việc dựa vào cái miệng đánh một trận, hiển nhiên là còn có một mục đích khác – chính là sau khi nhiều chuyện xong, Lạc Đồng An tự nhiên sẽ lâm vào trạng thái nghi ngờ bản thân, khi đó trách nhiệm đuổi theo Triệu Tiểu Tiên tự nhiên sẽ rơi xuống trên vai của mình.
Haizz, thật sự là thiên tôn ban xuống trọng trách lớn.
Vừa lúc Tôn Ngang nhắn tin vị trí đến, lại đúng lúc cách Doãn Tân cũng không xa lắm, vì vậy dựa theo hướng dẫn, chọn lựa đi bộ xuyên qua dòng người đến rồi đi giữa phố xá sầm uất.
Cuối cùng ở một cái quán cà phê khác tìm được Triệu Tiểu Tiên với tâm tình đang không tốt.
Doãn Tân tắt đi hướng dẫn, thời điểm chuẩn bị đẩy cửa đi vào lại chần chờ một chút.
Doãn Tân tuy rằng cùng Triệu Tiểu Tiên đối đầu nhiều năm như vậy, nhưng cũng sẽ không cao hứng khi nhìn thấy nữ nhân này tỏ vẻ thương tâm khổ sở như thế này.
Cho nên mỗi lần đem người kia chọc giận, chuyện đi nhận lỗi vẫn là tự mình làm.
Đương nhiên phần lớn tình huống Triệu Tiểu Tiên đều sẽ không chấp nhận, chẳng những không chấp nhận mà còn nghiêm mặt mắng mình một trận.
Cũng may Doãn Tân luôn luôn đặc biệt vượt khó tiến lên.
Doãn Tân suy nghĩ một chút lại quay đầu đi đến một cửa hàng bán kẹo bông gòn vừa mới đi ngang qua, mua một cây kẹo bông gòn đủ sắc cầu vồng.
Triệu Tiểu Tiên gục đầu xuống ở trên bàn giống như đi vào cõi thần tiên, đại khái là đang suy nghĩ đến những chuyện không vui, nhìn qua giống như là bình tĩnh, nhưng nước mắt ở trên mặt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.
Trước mắt của Triệu Tiểu Tiên hoàn toàn mơ hồ, mãi cho đến khi xuất hiện một chút màu sắc rực rỡ.
Triệu Tiểu Tiên vội vàng ngồi thẳng người dậy, lấy ra tờ khăn giấy nhanh chóng lau lau đôi mắt.
Theo bản năng Triệu Tiểu Tiên cho rằng người đến tìm mình là Lạc Đồng An, kết quả khi ngẩng đầu mới phát hiện, người đang ngồi đối diện với mình chính là cái tên quỷ chán ghét Doãn Tân.
"Tại sao lại là cô?" Ánh mắt của Triệu Tiểu Tiên lập tức nhìn sang nơi khác, lại hít hít cái mũi hai cái. "Tại sao cô lại giống như âm hồn không tan như vậy."
"Trước tiên giúp cô thích ứng một chút, sau này tình huống tôi âm hồn không tan chắc là sẽ còn rất nhiều."
"Cô...!!"
"Được được, tôi rút lại." Để tránh làm cho tình hình ngày càng tồi tệ hơn, Doãn Tân vội vàng nói, sau đó cô lại đem kẹo bông gòn để ra phía trước. "Này."
Triệu Tiểu Tiên nhìn thoáng qua cây kẹo bông gòn xinh đẹp kia, sau đó lại giả vờ như cái gì cũng không phát hiện liếc mắt xoay đầu một cái, không chịu nhận.
Nhưng thật ra Doãn Tân biết thời điểm Triệu Tiểu Tiên không vui thì sẽ thích ăn đồ ngọt, mấy năm nay vì để nhận lỗi mà các loại kẹo đủ thứ sắc màu rực rỡ đều đem tặng hết một lần.
Chỉ là, sớm biết như thế này, nhưng lại không thể thiếu hai câu sao?
Doãn Tân: "Không cần?"
Triệu Tiểu Tiên: "Không cần!"
Chỉ có một cây kẹo bông gòn mà muốn mình hết tức giận?
Doãn Tân: "Vậy tôi tự mình ăn a."
Triệu Tiểu Tiên: "...??"
Mắt thấy người kia kiên quyết đem cây kẹo bông gòn hướng vào trong miệng, đặc biệt là cái màu hồng ở bên trên chính là vị dâu tây mà mình thích nhất, Triệu Tiểu Tiên lập tức vươn tay ra, một khắc đoạt lấy đem về.
"Cô đúng là một chút ý tứ cũng không có?" Triệu Tiểu Tiên tức giận đem kẹo bông gòn nắm chặt ở trong tay. "Đồ đem cho tôi mà cô còn muốn tự ăn!"
Doãn Tân nhìn bộ dáng tiểu công chúa tức giận, cuối cùng là nhịn không được nở nụ cười.
Cô búng tay một cái, gọi người phục vụ đến kêu mấy món ăn ngọt mà thường ngày Triệu Tiểu Tiên thích ăn nhất. "Có đủ hay không?"
"Không đủ!" Triệu Tiểu Tiên không chút suy nghĩ trả lời.
Doãn Tân đem thực đơn đưa đến trước mặt Triệu Tiểu Tiên. "Vậy cô tự mình chọn món đi."
Triệu Tiểu Tiên cắn kẹo bông gòn liếc mắt nhìn Doãn Tân một cái. "Mỗi một món trong thực đơn, tôi đều muốn nếm thử."
Doãn Tân mặt không đổi sắc, ngẩng đầu nhìn người phục vụ nói: "Vậy mỗi thứ đem ra một cái."
Rất nhanh, trên cái bàn hình tròn đã để đầy các loại đồ ngọt, bởi vì không còn chỗ, có hơn một nửa là được để ở trên bàn bên cạnh.
Triệu Tiểu Tiên cảm thấy thoải mái một chút, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng, chút tiền lẻ này ở trong mắt của Doãn Tân căn bản là không đáng nhắc đến.
Không được, mình phải nghĩ ra cách tốt hơn để đặt bẫy Doãn Tân, tốt nhất là làm cho cô ta run rẩy đến mức nhức nhối tâm can, gài bẫy đến mức làm cho cô ta phải phá sản!
Triệu Tiểu Tiên: "Không phải cô muốn kết hôn hay sao?"
Doãn Tân: "Ân?"
Triệu Tiểu Tiên: "Hôn lễ cô dự định làm sao bây giờ?"
- ----------------
Ngày 01-06-2020
P/S: Mừng quốc tế thiếu nhi, dù bản thân đã không còn là thiếu nhi. 😂