Editor: Lam Phi Ngư
Trong vực sâu.
Dưới màn khói độc bao phủ, đá núi đen kịt bóng loáng lấp lánh ánh sáng màu đen, có thể thấp thoáng nhìn thấy ánh sáng đen lấp lánh lóe ra từ trong vách đá, chấn động ma lực hắc ám truyền đến từ bên trong.
Vách đá này thế mà lại là cả một khối đá vực sâu đã bị long diễm nóng chảy cải tạo.
Ở phía dưới, một con ma vật vực sâu đang cẩn thận từng li từng tí tới gần.
Nó cúi thấp đầu, bướu thịt trên lưng chậm chạp ngọ nguậy, như một cái móc câu không thể nào bẻ thẳng. Ma vật không dám giương mắt lên, chỉ có thể khom vai thấp hơn nữa, run rẩy tiến về phía trước.
Ma vật nâng ba cánh tay yếu ớt nhỏ bé, dâng lên khối vàng trong ba lòng bàn tay:
"Đại, đại nhân... đây là..."
Nó còn chưa nói xong thì đã bị con mắt đứng chờ ở bên cạnh không kiên nhẫn cắt ngang. Con mắt thúc giục:
"Được rồi được rồi, nhanh lên giùm cái."
Ma vật có bướu thịt mọc lên ở sau lưng run rẩy, vội tiến lên vài bước.
"Ừm..."
Con mắt dùng cái tay nhỏ bé gẩy gẩy vài khối vàng nọ, nó lộ ra vẻ mặt ghét bỏ đủ điều, nói: "Không được, chất lượng quá kém, không đủ quý giá, tìm lại đi!"
"D... Dạ!"
Ma vật chợt giật mình, nó không dám mở miệng phản bác, chỉ có thể chán nản vừa lăn vừa bò ra ngoài:
"Tôi sẽ đi tìm lại!"
Bên cạnh đó, khói đen tỉ mỉ xem xét một vương miện kim cương trong lòng bàn tay của một ma vật khác.
Trước khi con ma vật đó nơm nớp lo sợ gần như sắp ngất xỉu thì khói đen mới mở lòng từ bi gật đầu bảo: "Được rồi, đặt xuống bên kia đi."
Khói đen huyễn hóa ra một cánh tay nửa trong suốt, chỉ về nơi cách đó không xa.
Chỗ đó có một chồng bảo vật chất thành ngọn núi nhỏ, thấp thoáng dưới làn khói độc đen kịt trông càng thêm sáng bóng rực rỡ, lộng lẫy sáng ngời. Tất cả bảo vật trong đó đều cực kì chất lượng, bảo thạch hay trang sức bằng vàng bình thường không có tư cách để được xếp vào trong đó.
Con ma vật mang vương miện kim cương đến lập tức như được đại xá, nó dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến ngọn núi quý báu ngay trước mặt, đặt bảo vật đã được xét duyệt vào bên trong ngọn núi phát ra tiếng leng keng, sau đó nó nhanh chóng biến mất.
Ngay sau đó, con ma vật tiếp theo trong đội lập tức tiến lên.
Bên cạnh ngọn núi tài bảo.
Thiếu niên làm tổ trong chiếc ghế chế tạo từ đá vực sâu, cậu đang vô cùng buồn chán chống cằm.
Thân hình thiếu niên gầy yếu nhỏ nhắn tạo thành chênh lệch rõ ràng với ghế ngồi thô kệch góc cạnh ở sau lưng. Gương mặt trắng nõn vô hại ẩn sâu trong làn sương, lông mi dày rậm rũ xuống, che khuất một nửa đôi mắt như kim loại nóng chảy.
Ở trước mặt thiếu niên, loài vực sâu xếp thành hai hàng dài kéo dài đến trong làn sương đen, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Ma trùng ngồi xổm trên ghế, nó nịnh nọt đấm vai cho thiếu niên:
"Đại nhân, ngài thấy thế nào, hiệu suất rất cao nhỉ?"
Bị nhân loại áp chế trong thời gian dài, dù ma vật trên đại lục có trí lực thì cũng khá thấp.
Khác với đại lục, đại đa số loài vực sâu cường đại đều đã tiến hóa ra được trí lực. Chúng nó có thể hiểu được sự đáng sợ ẩn trong hơi thở của Cự Long hơn cả ma vật trên đại lục, cũng càng thức thời hơn.
— Nói ngắn gọn thì chính là muốn nô dịch bọn nó càng dễ hơn rất nhiều.
Thời An nhấc mí mắt lên, ừ một tiếng.
Ma trùng cảm nhận được thiếu niên không tập trung, nó vô thức thả chậm tốc độ đấm vai, nói:
"Đại nhân, ngài sao thế?"
Thời An: "... Không có gì."
Ghế đá bên dưới hoàn toàn được tạo nên từ đá vực sâu, ở trong đó ngưng tụ ma lực vực sâu thuần túy, là một trong các chất liệu Cự Long thích nhất. Nó sẽ khiến cậu cảm thấy vô cùng dễ chịu và thoải mái, mà ngay cả hang động trước đó của Thời An cũng được phủ kín bởi loại đá này.
Lúc ở trên đại lục, không cần phải nói cậu nhớ nhung hang động của bản thân đến mức nào.
Thế nhưng hiện tại...
Không biết vì sao, Thời An cứ cảm thấy có chút không quen.
— Ghế đá dưới thân thể vừa lạnh lại vừa cứng, dù cậu có dùng tư thế gì để nằm trên đó thì đều cảm thấy là lạ. Những tảng đá này không đủ mềm mại, cũng không đủ ấm áp. Các góc cạnh vẫn chưa được mài nhẵn cứ cấn vào eo của cậu, khiến Thời An cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Ma trùng cảm thấy bối rối.
Lẽ nào... hiện tại đại nhân vẫn còn có chỗ nào đó chưa hài lòng ư?
Không phải chứ.
Cự Long vực sâu chính là sinh vật cổ xưa và cường đại nhất trong cả vực sâu này, là sự tồn tại cao nhất trong chuỗi thức ăn.
Nhất là đến hiện tại, thực lực của Thời An đã gần như khôi phục lại trạng thái mạnh nhất.
Nơi bóng râm của cánh rồng vươn đến, tất cả phản kháng và bất mãn đều bị bạo lực áp chế. Long diễm mang đến hủy diệt và sợ hãi, loài vực sâu run rẩy trong hơi thở của Cự Long, chủ động hoặc bị ép cúi đầu xưng thần với cậu.
Chỉ cần Thời An muốn, cậu có thể thành lập sáng tạo một vương quốc độc tài tuyệt đối phục tùng mình ở vực sâu.
Ma trùng ngẩng đầu lên, lén lút lướt nhìn đội ngũ dài chi chít ở dưới.
— Nói đúng ra, hiện tại đã hình thành mô hình đơn giản rồi.
Sức mạnh và khống chế, sùng bái và sợ hãi, tài phú và quyền lực.
Đó chẳng phải là những thứ mà bất kì một sinh vật nào đều tha thiết mong ước sao?
Thiếu niên giật giật người, thay đổi tư thế.
Cậu như không có xương cốt, cả người gần như nằm hết lên tay vịn của ghế đá, lông mi chậm rãi chớp chớp, lười biếng nói: "Ta muốn ăn kem ly."
...Kem ly?
Ma trùng khẽ giật mình.
Sau giây phút trố mắt ngắn ngủi, lòng nó tràn đầy tự tin ưỡn ngực nói: "Giao cho tui! Tui sẽ mang tới đây cho ngài!"
Mệnh lệnh của chủ nhân là tất cả của thuộc dân!
Nó vỗ cánh, từ trên vương tọa bay xuống dưới.
Loài vực sâu ở dưới lập tức tụ lại, nơm nớp lo sợ hỏi:
"Cự Long đại nhân còn gì dặn dò ạ?"
Ma trùng thu cánh lại, đứng trên một tảng đá tương đối cao, hắng giọng một cái rồi cao cao tại thượng ra lệnh:
"Nơi này của bọn mi có kem ly không?"
Loài vực sâu hai mặt nhìn nhau.
"Kem... kem ly?"
Trên gương mặt hình thù kì quái xấu xí của bọn nó lộ ra vẻ mặt ngơ ngác: "Đó là cái gì?"
Ma trùng: "..."
Tuy nó biết rõ Thời An thích ăn kem ly, nhưng rốt cuộc đó là vật gì... Kì thật ma trùng cũng không rõ lắm, dù sao nó cũng không có cơ hội để nếm thử.
Chứ đừng nói đến việc làm kem ly như thế nào.
Sau khi trầm tư suy nghĩ hồi lâu, ma trùng có chút không quá chắc chắn nói: "Đại, đại khái là một món gì đó có thể ăn được đem đi đông lạnh, sau đó lại nghiền thành vụn băng nhỏ nhỏ..."
Theo thời gian trôi qua, Thời An có chút buồn ngủ, mí mắt từng chút cụp xuống.
Cậu ngáp một cái, thu hồi ánh mắt từ trên đội ngũ không nhìn thấy điểm cuối trước mặt, chầm chậm thay đổi tư thế.
Đúng lúc này, giọng nói hào hứng của ma trùng truyền đến từ một phía:
"Đại nhân! Đại nhân! Kem ly đến rồi nè!"
Thời An mừng rỡ, chống nửa người dậy từ trong ghế.
Ma trùng chỉ huy một đống con rối trùng kéo một cái xác băng nửa trong suốt cực lớn bay tới.
Trong cái xác băng nửa trong suốt chứa một đống thứ gì đó đỏ đỏ đen đen, tuy đã bị nghiền thành vụn băng nhưng vẫn có thể thấp thoáng nhìn ra được mảnh vỡ của nội tạng, bên trong tản ra mùi máu tanh nồng đậm.
Thời An: "..."
"Kem ly đặc biệt của vực sâu!" Ma trùng tự tin ưỡn ngực nói: "Thơm lắm đúng không!"
Thời An: "......"
Hừ!
Còn tiếp.
Editor: Huhu xin lỗi các tình iu nha tháng vừa rồi tui bận quá không edit được.
Lâu rồi không edit có chỗ nào cấn nhớ hú tui nhá.
Đây mới chỉ là nửa chương thôi, có gì ngày mai tui đăng full nha.
Bye bye~ tui đi edit tiếp đây ~