Editor: Lam Phi Ngư
Ôn Dao lần mò tiến về phía trước trong màn sương dày đặc.
Ma lực chấn động hỗn loạn vọt tới từ bốn phương tám hướng, dụng cụ dò xét ma lực treo bên hông đã mất tác dụng, nó chỉ có thể phát ra tiếng rè rè đứt quãng.
Không biết có phải vì sương mù xung quanh càng ngày càng dày dặc hay không, Ôn Dao cảm thấy càng váng đầu hoa mắt.
Đồ vật trong tầm mắt dần biến thành bóng chồng, trong xoang mũi và miệng tràn ngập vị rỉ sét nồng đậm.
Sương mù màu trắng sền sệt gần như ngưng tụ lại thành thực thể.
Bốn bề một mảng sương mù trắng mênh mông, đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có thể mơ hồ thấy được rất nhiều bóng đen lớn lướt qua bốn phía, nhưng Ôn Dao lại không có cách nào bắt được bóng dáng của bọn nó.
Ôn Dao phun ra một ngụm nước bọt chứa máu, cô nhắm hai mắt lại.
Cơ thể theo thói quen bày ra tư thế chiến đấu, cơ bắp toàn thân kéo căng, như dây cung vận sức chờ phát động.
Sau khi mất thị giác, những giác quan khác được tăng cường, trở nên nhạy cảm hơn.
Cô yên lặng lắng nghe, cảm nhận không khí lưu động quanh người mình.
Một làn gió nhẹ chậm chạp thoáng qua sau đầu Ôn Dao.
— Ngay sau lưng!
Ôn Dao chợt mở hai mắt ra, đáy mắt lướt qua vẻ tàn khốc, hàm răng nhuốm máu cắn chặt.
Động tác chiến đấu đã thực hiện hàng ngàn hàng vạn lần, nó đã in dấu thật sâu trong kí ức cơ bắp, Ôn Dao hoàn toàn không cần dùng một giây suy nghĩ dư thừa nào, cô nước chảy mây trôi ngắm bắn, bóp cò.
Bóng đen cực lớn kia đã ngừng lại trong một thoáng ngắn ngủi.
Một băng đạn ma lực rớt xuống, tiếng súng vang vọng trong sương mù trống rỗng.
Đáy mắt Ôn Dao hiện lên vẻ kinh ngạc.
Tuy mỗi viên đạn trong băng đạn đều thẳng tắp chính xác bắn vào trong bóng đen, nhưng bản năng nói cho cô biết —
Không bắn trúng.
Toàn bộ thất bại.
... Đã xảy ra chuyện gì?
Ôn Dao cắn chặt răng, cô nhanh chóng nạp đạn.
Băng đạn trống rỗng rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề.
Đúng lúc này, bóng đen khổng lồ cách đó không xa cấp tốc tới gần, sau đó nó chợt phân tách thành vài bóng đen hoàn toàn khác nhau!
Lúc này Ôn Dao mới thấy rõ, bóng đen kia cũng là sương mù nhưng sương mù quanh người nó lại dày đặc hơn, thậm chí thấp thoáng đã có hình dạng cụ thể. Nó giống như côn trùng có cánh cực lớn, lại giống như con dơi đang giương cánh, trong làn sương trắng có thể thấy được hốc mắt trống rỗng lóe ra ánh sáng quỷ dị và điên cuồng. Chúng từ bốn phương tám hướng đánh về phía Ôn Dao —!
Trái tim Ôn Dao thoáng trầm xuống.
Ma vật trước mặt giống như vô số sinh vật nhỏ chi chít chen chúc tụm lại một chỗ, chúng tồn tại như bầy ong, tuy có được thực thể nhưng dù là lưỡi dao hay viên đạn đều không thể tổn thương chúng nó.
Cô cảm thấy tuyệt vọng.
Đúng lúc này, chẳng biết vì sao sương trắng trước mặt lại đột ngột ngừng lại.
Làn sương như màn che cực dày, không ánh sáng nào có thể xuyên qua. Thế nhưng không biết vì sao, phía sau chất lỏng sền sệt hỗn loạn kia lại sáng lên vầng sáng màu đỏ vàng.
Ôn Dao khẽ giật mình.
Vừa nãy cô còn tưởng rằng mình bị hoa mắt, nhưng sau khi trừng mắt nhìn kĩ, màu đỏ vàng càng trở nên rõ nét hơn. Nó như thể đốt bỏng mắt của cô, bắt đầu nhanh chóng khuếch tán ra ngoài.
Biển sương mù bên cạnh trở nên cuồng bạo.
Một loại tiếng thét chói tai khó có thể hình dung vang lên bên tai Ôn Dao, như hàng ngàn hàng vạn côn trùng ma sát đôi cánh, nó thê lương, bén nhọn, như vô số kim châm hung hăng đâm về phía cô từ mọi hướng.
Ôn Dao không nhịn được đưa tay lên chặn lỗ tai lại, cô gập eo, muốn ngăn cản sóng âm kinh khủng này.
Chỉ qua vài giây thất thần ngắn ngủi, đợi đến khi Ôn Dao phục hồi tinh thần, cô lại lần nữa phát hiện mình đang chìm trong biển lửa.
Dung nham sôi trào chảy xuôi dưới chân, nó rực cháy phảng phất như có được sinh mạng.
Không khí bị nhiệt độ cao làm trở nên vặn vẹo, trong tiếng thét chói tai đầy thê lương, sương mù từng chút bị cắn nuốt và thiêu đốt, nó chạy thục mạng về phía xa xa.
Ôn Dao sững sờ thả tay xuống, ngửa đầu lên nhìn.
Trên bầu trời trong vắt hiếm thấy, Cự Long màu trắng bạc đang bay trên không trung, hai cánh đường nét ưu mỹ giang rộng, lớp vảy cứng rắn lạnh như băng phản chiếu ánh lửa, đôi đồng tử đỏ vàng từ trên cao nhìn xuống nhân loại dưới mặt đất, nó thoạt nhìn vừa cổ xưa lại vừa xinh đẹp, có loại mị lực đáng sợ cướp đoạt lòng người.
Tại thời điểm này, Ôn Dao cảm thấy nhịp tim của mình dường như dừng lại trong chớp mắt.
"Những sương mù này tạm thời không tạo thành uy hiếp gì với nhân loại."
Cự Long chậm rãi hạ xuống, trong đồng tử dựng thẳng phản chiếu hỏa diễm thiêu đốt: "Mục Hành đang chờ chị ở ngoài."
Ôn Dao bình tĩnh nhìn Cự Long trước mặt.
Hồi lâu sau, cô nàng ngập ngừng phun ra hai chữ ngắn ngủi:
"... Cảm ơn."
Nói xong, cô lau máu tươi chảy xuống ở miệng và mũi, xoay người nhanh chóng biến mất trong sương mù đã trở nên mỏng hơn.
Ôn Dao không thể dừng lại quá lâu.
Dẫu sao, cô vẫn muốn tìm kiếm đồng bạn thất lạc trong rừng của mình trước khi sương mù lại trở nên dày đặc.
Thời An thu hồi tầm mắt, cậu nhìn về phía truyền đến chấn động ma lực.
Cách điểm dừng chân của cậu không xa, có một vết nứt lớn cỡ bàn tay.
Từng sợi sương mù màu tím tràn ra từ bên trong, ma vật sương mù vừa bị ngọn lửa thiêu cháy hầu như không còn gì lại lần nữa bắt đầu chậm chạp tụ tập lại.
Hơi thở này có chút quen thuộc.
Thời An nâng móng vuốt lên, đầu ngón tay sắc bén xé rách vết nứt.
Chỉ nghe thấy một tiếng "Răng rắc", cả mặt đất trước mặt bị kéo lên, lộ ra pháp trận màu tím nhạt phía bên dưới.
Chính giữa pháp trận là một phần thân thể đã nửa biến dạng, nhăn nheo và khô héo.
Có thể loáng thoáng nhìn thấy hoa văn trên lớp vảy, và cả móng vuốt bén nhọn.
Thời An cả kinh, đồng tử nhỏ hẹp vô thức phóng đại.
Đây là tứ chi bị cụt của một con rồng.
Nói đúng ra, là một nửa ngón tay.
Tại thời điểm này, Thời An đột nhiên hiểu rõ mọi việc.
Loài rồng tôn thờ sức mạnh.
Rồng bị chủng tộc khác giết chết chỉ có thể nói rõ nó thật sự quá mức nhỏ yếu, tử vong là kết cục vốn có của nó.
Khi rồng tử vong, long diễm trong cơ thể của nó sẽ bị mất khống chế, thiêu đốt từ trong ra ngoài. Cách hỏa táng này có thể giải phóng linh hồn của rồng từ trong giam cầm của xác thịt.
Trừ khi... bị tiến hành xử lí bởi pháp thuật đặc thù.
Nó có thể ngăn cản hỏa táng, bảo tồn nguyên vẹn cơ thể của rồng, bao gồm cả ma lực cường đại tích trữ trong đó, để dùng cho đủ loại thí nghiệm và pháp chú.
Thế nhưng, thi thể của một con rồng nếu phải gánh chịu sự khinh nhờn như vậy thì linh hồn của nó sẽ vĩnh viễn bị trói chặt trên đại lục, không thể rời khỏi tiến tới thế giới bên kia.
Đây là một loại vũ nhục.
Cự Long màu trắng bạc rũ mắt, lửa giận bốc lên trong đáy mắt cậu, trong giây lát đã thấp sáng đôi mắt màu đỏ vàng của loài rồng, liệt diễm ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo phun ra từ trong miệng cậu.
Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, phần chi cụt trước mặt đã bị chôn vùi trong hỏa diễm.
Thời An có thể cảm nhận được sức mạnh loài rồng lạ lẫm tuôn vào trong cơ thể.
Đây là một Hỏa Long trẻ tuổi, có thể chỉ mới mấy nghìn tuổi. Trong nháy mắt mảnh vụn linh hồn tiếp xúc ngắn ngủi với ma lực của cậu, một làn khói đỏ nhàn nhạt bay lên.
Có lẽ cảm nhận được đồng tộc đã lâu không gặp của mình, nó lượn vòng vòng quanh đầu ngón tay Thời An một vòng, sau đó chầm chậm bay lên trên bầu trời.
Thế nhưng, Thời An lại không cảm thấy vui vẻ khi mình khôi phục thực lực.
Thời An ngẩng đầu.
Cậu có thể nghe thấy tiếng khóc nhỏ bé lại xa xôi phát ra từ trong linh hồn bị cầm trong phần thân thể vụn vặt của Hỏa Long đang phân bố lác đác khắp nơi trên đại lục.
Nó đang rên rỉ, cùng lúc đó, nó cũng đang vui sướng.
— Sau vài vạn năm bị tra tấn trong lãng quên, lần đầu tiên có đồng tộc nghe được tiếng kêu cứu của nó.
Cự Long màu trắng bạc ngẩng đầu lên, phát ra một tiếng rồng ngâm đầy thương tiếc.
***
Trong viện nghiên cứu, Trác Phù nghe được tiếng cảnh báo của dụng cụ.
Ma lực chấn động trên màn hình phá tan cực hạn, phát ra tiếng rít chói tai. Toàn bộ phòng thí nghiệm bị bao phủ trong ánh sáng đỏ thẫm.
Chuyện gì?
Xảy, xảy ra chuyện gì vậy?
Trác Phù lảo đảo vọt tới bàn điều khiển, anh đang định lấy máy truyền tin gọi điện cho Mục Hành, thế nhưng, Trác Phù còn chưa kịp bấm số của Mục Hành thì một cuộc điện thoại có quyền hạn cao hơn kết nối khẩn cấp.
Khuôn mặt nghiêm túc của cục trưởng cục quản lí xuất hiện trên màn hình:
"Tổ chức hội nghị khẩn cấp ở tầng cao nhất, nhanh đến đây."
Trác Phù sững sờ: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Rồng xuất hiện rồi." Cục trưởng cục quản lí lời ít ý nhiều nói ra bốn chữ, sau đó cắt đứt cuộc gọi.
Trác Phù cả kinh.
Mọe.
Xảy ra chuyện gì hả???
Bên phía Mục Hành xuất hiện vấn đề gì sao?
Trác Phù vừa hấp tấp đi tới phòng họp trên tầng cao nhất của cục quản lí, vừa muốn gọi điện cho Mục Hành.
Thế nhưng sau lần chịu thiệt bởi sự kiện nội gián trước đó, cục quản lí đã thực hiện một loạt biện pháp dự phòng, bao gồm ngăn cách toàn bộ tín hiệu trong tình huống khẩn cấp. Trác Phù không có cách nào gọi điện cho Mục Hành.
"... Mẹ kiếp."
Trác Phù nghiến răng thầm mắng một tiếng, đẩy cửa bước vào phòng hội nghị.
Ngoài trừ Mục Hành, những người còn lại đều đã đến đông đủ.
Hoặc là nói, bọn họ còn chưa kịp rời đi.
Tám người trên bàn đều vẻ mặt ngưng trọng, như đang đối mặt với kẻ thù.
"Xảy ra chuyện gì?" Trác Phù hỏi.
Thế nhưng không ai trả lời câu hỏi của Trác Phù, Trác Phù đành ôm một bụng đầy nghi hoặc ngồi xuống vị trí của mình.
Đúng lúc này, trên cả một mặt tường của phòng hội nghị hiện lên hình ảnh.
Đó không phải là hình ảnh truyền đến từ bất kì máy truyền tin nào, mà là ma lực trực tiếp truyền đến.
Một con Cự Long màu trắng bạc xuất hiện trước mặt mọi người, đôi đồng tử dựng thẳng màu đỏ vàng lóe lên liệt diễm vĩnh viễn không lụi tàn. Dù cách xa vạn dặm nhưng tất cả nhân loại ngồi ở đây vẫn cảm thấy hô hấp cứng lại, có loại xúc động muốn lùi bước theo bản năng.
Trác Phù cảm nhận được một loại sợ hãi không tên dần lên men trong lòng.
Từ đoạn thời gian trước đến nay, Trác Phù đã chứng kiến đủ loại dáng vẻ của Cự Long.
Dáng vẻ lúc chiến đấu, lúc ngủ say, lúc lười biếng phơi nắng, thậm chí là khi nũng nịu nằm trong ngực Mục Hành.
Thế nhưng từ trước tới nay Trác Phù chưa từng thấy qua...
Rồng tức giận đến vậy.
"Nhân loại."
Cự Long mở miệng nói:
"Sau khi thức tỉnh từ trong giấc ngủ say, ta đã tích lũy hảo cảm với thế giới loài người. Thế nên, trước khi dùng long diễm thiêu đốt thế giới của các ngươi, ta muốn đưa ra một giao dịch."
"Thứ nhất, phần tài bảo của ta đang nằm trong tay các ngươi, chúng nó phải vật quy nguyên chủ.
Thứ hai, ta chắc chắn rằng tại nơi sâu vài trăm mét dưới mặt đất cục quản lí của các ngươi có một đầu lâu Hỏa Long đang bị pháp thuật cường đại giam cầm, giao nó cho ta."
Cậu dùng đôi mắt như hỏa diễm nhìn chằm chằm nhân loại trước mặt, như có thể xuyên thấu sắt thép, vách tường, cơ thể, trực tiếp thiêu đốt linh hồn nhân loại:
"Xem như trao đổi, ta không chỉ sẽ không hủy diệt thế giới của các ngươi, thậm chí ta còn sẽ nhân từ giúp các ngươi phá hủy mọi cấm chế.
Nếu các ngươi từ chối lời đề nghị của ta, sự kiên nhẫn cuối cùng của ta đối với nhân loại sẽ biến mất.
Đương nhiên, ta vẫn sẽ phá hủy cấm chế.
Thế nhưng, ta sẽ không tuân thủ điều đầu tiên, liệt diễm và cả cơn phẫn nộ của rồng sẽ cùng nhau giáng xuống."
Cự Long dừng lại một chút, như nghĩ tới điều gì đó, tiếp tục nói:
"Với cả, ta sẽ cướp đi một thành viên của các ngươi xem như chiến lợi phẩm."
Trác Phù: "..."
Trong lòng Trác Phù đột ngột dâng lên một loại dự cảm chẳng lành.
"Từ hôm nay trở đi, Mục Hành sẽ trở thành vật sở hữu của ta."
Dự cảm ứng nghiệm rồi.
Mọi người trong phòng hội nghị xôn xao.
"Chúng ta không thể đáp ứng yêu cầu của nó, đây là vũ nhục uy nghiêm của nhân loại!"
"Không thể đồng ý điều kiện này được..."
"Sao nó biết cái đầu lâu kia nằm ở chỗ nào?"
"Đây là uy hiếp! Uy hiếp trắng trợn!"
"Theo ý tôi, chúng ta nên giao chuyện này cho Mục trưởng quan..."
"Đúng! Mục Hành là Đồ Long Giả, Mục Hành nhất định sẽ giết chết Cự Long, giết chết uy hiếp này từ trong nôi."
"Về phần những cấm chế kia, giao cho ban chiến đấu cấp dưới của Mục trưởng quan, nhất định sẽ có biện pháp..."
Trác Phù nhìn phòng hội nghị trước mặt, đột nhiên anh có một loại ảo giác cực kì hoang đường.
Quả thực giống như... truyện cổ tích đã xem khi còn bé.
Cự Long tà ác cướp công chúa, hơn nữa còn uy hiếp muốn thiêu rụi vương quốc.
Không thể nói là không có liên quan, chỉ có thể nói giống nhau như đúc.
Cục trưởng cục quản lí lên tiếng: "Đã như vậy, mọi người bỏ phiếu biểu quyết đi."
Tổng cộng chín người, không thể có phiếu hòa.
Ngoài trừ Trác Phù bỏ quyền, tất cả tám người còn lại đều phản đối.
"Nếu đã vậy, toàn thể chúng ta sẽ quyết định..."
Cục trưởng cục quản lí còn chưa dứt lời, trên màn hình lại đột ngột lần nữa được truyền vào một tín hiệu.
Sau dao động ngắn ngủi, người đàn ông tóc bạc xuất hiện trên màn hình, đôi mắt xanh thẳm rét lạnh hờ hững im lặng nhìn họ.
"Mục trưởng quan! Chúng tôi còn lo lắng không liên lạc được với ngài..."
Cục trưởng cục quản lí vẫn chưa nói xong đã bị Mục Hành cắt ngang.
Giọng anh trầm thấp bình tĩnh, hờ hững nói:
"Tôi đồng ý."
Hết chương 121.
Editor: Có lẽ truyện cổ tích tui coi hồi nhỏ là bản pha-ke rồi ~