Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa

Chương 16: Tiểu Mặc tổng diễn kịch




Editor: Gấu Lam
Cố Giai Mính ghé vào chân tường nghe lén, liền nghe thấy một thanh âm điệu đà làm nũng, "Cha nuôi, ngài sắp xếp một chút đi, em khẳng định sẽ không làm ngài thất vọng." Nghe thanh âm là một cậu trai, tuổi không lớn.
Cố Giai Mính chưa từng nghe thấy thanh âm này, tò mò nghiêng đầu qua nhìn, đó là thiếu niên độ tuổi chừng Bạch Vũ, lớn lên môi hồng răng trắng, chỉ là trang điểm mắt hơi đậm, không có sự thanh tú của Bạch Vũ, mà thêm vài phần diễm lệ.
Cố Giai Mính ghét bỏ nhếch miệng, nhân loại thú hai chân này còn giống yêu tinh hơn cậu nữa, nếu sau này Mặc Trạch Dương dám trang điểm thành như vậy, cậu sẽ đánh gãy hai chân nó!
Một người khác tuổi đã không nhỏ, bộ dáng 50 hơn tuổi, bất đắc dĩ dỗ thiếu niên trong lòng ngực, "Bạch Vũ đã tiến tổ rồi, bây giờ đổi nhân vật khẳng định sẽ khiến cho người khác nói ra nói vào, hơn nữa Vương đạo cũng không đáp ứng. Anh nói em này, không nên xào scandal với Cố Giai Mính, tính tình của Cố Giai Mính, nếu không cẩn thận em sẽ không tốt đâu."
Lúc Cố Giai Mính mới vừa vào công ty, xác thật khiến cho người có tâm đều thèm nhỏ dãi, rõ ràng mặt mày đa tình, nhưng con ngươi thanh thấu đơn thuần, loại trong ngoài tương phản khiến không ít người gợi lên ham muốn chinh phục, kết quả thì sao? Cố Giai Mính chính là người ra bài không theo lẽ thường, ở trong trường hợp công khai trường đã khiến đạo diễn muốn quy tắc với cậu mặt đỏ như lòng đỏ trứng, trực tiếp hỏi đối phương: "Những người đóng phim ông đều phải ngủ với ông sao? Ông dùng nhiều nhân vật như vậy ai ông cũng ngủ à? Ông lớn tuổi như vậy không sợ thận hư liệt dương sao?" Ba câu hỏi liên tiếp khiến toàn bộ vòng chấn kinh, khi cậu giận lên đến Trịnh Học Thiệu cũng không dám quản cậu. Loại người thẳng tính, muốn chiếm tiện nghi của cậu đều phải suy xét đến hậu quả. Người trung niên hiển nhiên không quá tán đồng ý định của thiếu niên, nhưng mà đối phương hiển nhiên nghĩ khuyên bảo của lão là lấy cớ thoái thác, không vui vẻ mà bĩu môi, mặt trầm xuống.
Cố Giai Mính cười lạnh, a! Muốn xào scandal với tôi à, tôi phi!
Khi Trịnh Học Thiệu tìm được Cố Giai Mính, phát hiện Cố đại ảnh đế, tổng tài phu nhân của chúng ta, đang lấy một dáng vẻ không hề có hình tượng nào ghé vào góc tường nghe lén, Tim gan Trịnh Học Thiệu đều đau, chả ra gì!
Ba Trịnh ba nắm lấy cổ áo Cố Giai Mính, giống như xách mèo, hận sắt không thành thép trừng cậu, không trông chừng cậu là cậu hiện nguyên hình liền, giả bộ trong chốc lát sẽ chết à?!
Thật muốn đấm cậu!
"Hư!" Cố Giai Mính để đối phương bình tĩnh, "Tôi đang tò mò ai ở sau lưng nói xấu tôi, kết quả phát hiện một bí mật lớn, có một cậu nhỏ kêu ông chú kia là cha nuôi, cùng cha nuôi ấp ấp ôm ôm tình chàng ý thiếp, đây quả thực là trái với đạo đức luân thường đúng không? Tuổi cách nhau như vậy, nếu đã nhận con rồi sao còn muốn làm loạn nữa, đây không phải loạn luân sao?"
Trịnh Học Thiệu lạnh mặt lôi kéo Cố Giai Mính trở về, "Loại chuyện này ở trong vòng đã sớm không mới mẻ gì, cậu ít thấy việc lạ thôi, người trẻ tuổi kia cũng không phải đèn cạn dầu, hắn ên Lâm Thuần, cùng huấn luyện chung với Bạch Vũ, khi Bạch Vũ còn ngây ngốc huấn luyện hắn cũng đã bám lên vài cái đùi, cậu về sau cách hắn xa một chút, chớ bị nhiễm!"
Cố Giai Mính: "Cha nuôi tùy tiện là có thể nhận sao? Tùy tiện như vậy mẹ hắn có biết không?" Nếu Mặc Trạch Dương dám tùy tiện gọi người khác là ba, cậu sẽ khiến mông nó nở hoa, lại đánh gãy hai cái chân khác của nó!
Khóe miệng Trịnh Học Thiệu trừu trừu, "Cậu quản nhiều vậy làm gì!"
Hai người rẻ vào một góc, vừa lúc gặp Trần giám đốc đang nói chuyện với Mặc Uẩn Tề, hiển nhiên đều hai người nói đối phương đã nghe thấy, nhìn sắc mặt Cố Giai Mính, Mặc Uẩn Tề nhíu mày, "Cha nuôi gì?"
Tâm Trần giám đốc lập tức lộp bộp, vội vàng đưa mắt ra hiệu với Trịnh Học Thiệu, để hắn nói chuyện ổn thỏa, cha nuôi không phải là loại cha đó đâu!
Không chờ Trịnh Học Thiệu mở miệng, Cố Giai Mính đã chỉ chỉ phía sau, "Con nuôi muốn lợi dụng để xào tai tiếng với tôi, cha nuôi hắn không cho, bảo rằng tôi không dễ xào."
Sắc mặt Mặc Uẩn Tề nháy mắt liền trầm xuống, "Công ty lại có kiểu nghệ sĩ đầu cơ trục lợi và tác phong bất lương thế sao?"
Trên trán Trần giám đốc tức khắc chảy đầy mồ hôi, "Mặc tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ nghiêm tra, tuyệt không cho phép bên trong công ty có loại con sâu làm rầu nồi canh này!"
Mặc Uẩn Tề nhàn nhạt liếc ông một cái, không nói tiếp, Trần giám đốc khẩn trương nuốt ngụm nước miếng, trong lòng cũng sắp hận chết hai kẻ nói bậy kia, còn có Cố Giai Mính không hiểu chuyện gì cả! Việc này ở trong vòng đã sớm không phải chuyện mới mẻ, kẻ muốn cho người muốn nhận, theo như nhu cầu mua bán, Cố Giai Mính lắm miệng làm gì!
Trịnh Học Thiệu cũng trừng Cố Giai Mính, ai kêu cậu lắm miệng!
Cố Giai Mính không rõ nguyên do, buông tay, trừng cậu làm gì, là ông chủ bảo mà.
Trịnh Học Thiệu tiếp tục trừng cậu, còn không phải bởi vì cậu cáo trạng sao, trạng này nhất định phải về nhà cáo, đừng để cho người khác biết, đắc tội với người ta rồi cậu có hiểu hay không?
Cố Giai Mính vặn mặt ngó bên trái, không tiếp thu ánh mắt giáo dục của người đại diện, nhân loại dối trá, không thích mặt ngoài một bộ sau lưng một bộ đấy! Thích nói thì nói đấy! ╭(╯^╰)╮
Mặc Uẩn Tề nhìn bộ dáng này của cậu, khóe miệng rốt cuộc hơi nhướng, trong mắt hiện lên vài phần dịu dàng, hắn tiến về phía trước một bước, vừa lúc đứng trước người Cố Giai Mính, rũ mắt mỉm cười nhìn cậu, "Về nhà không?"
Ba chữ đơn giản, làm Trần giám đốc như bị sét đánh, vẻ mặt khiếp sợ.
Về nhà??
Cố Giai Mính tiếp tục vặn mặt, giả bộ không quen biết.
"Chậc," Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ giơ tay, chọc chọc vào ót Cố Giai Mính, "Lại không về thì Trạch Dương sẽ náo loạn."
Bị chọc một cái, Cố Giai Mính cũng bất chấp phủi sạch giới hạn, sải bước đi ra ngoài, Mặc Uẩn Tề nhanh chân đuổi theo, duỗi tay từ phía sau, sờ sờ đầu Cố Giai Mính. Bị Cố Giai Mính vứt tay ra hắn cũng không giận, ngược lại cười khẽ vài tiếng, nghe được tâm tình không tồi.
Trần giám đốc phản ứng lại, biểu tình trên mặt có chút phức tạp, không nghĩ tới Cố Giai Mính và Mặc tổng là quan hệ kiểu này.
"Trần tổng, Giai Mính là vị hôn thê của Mặc tổng, Mặc tổng tới Hoa Quốc cũng là vì Giai Mính, mua công ty này, cũng là vì Giai Mính." Thấy rõ ý nghĩ trong lòng đối phương, Trịnh Học Thiệu không nhanh không chậm nhắc nhở đối phương, đừng nghĩ người hắn nâng là hạng rẻ mạt như vậy.
Lấy bối thị của Mặc thị, căn bản chướng mắt công ty điện ảnh, sau này Mặc Uẩn Tề mua thì đây cũng là lần đầu tiên, đối phương trực tiếp mua mảnh đất đắt đỏ này, làm trung tâm phát triển tương lai của Mặc thị. Ở trong mắt Mặc tổng, toàn bộ ý nghĩa tồn tại của Hồng Sâm đều vì phủng Cố Giai Mính, sợ cậu chịu một tí ủy khuất, những người khác đều là làm nền.
"Vị hôn thê?" Trần giám đốc khiếp sợ, rốt cuộc đã hiểu ý trong lời nói của Trịnh Học Thiệu, ông ảo não hít sâu một hơi, lập tức nói lời cảm tạ với Trịnh Học Thiệu: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn vì lời nhắc nhở!"
Trịnh Học Thiệu đẩy kính mắt, khách khí nói: "Còn xin Trần tổng bảo mật, bây giờ Giai Mính không muốn công bố ra ngoài."
"Đó là đương nhiên, tiểu Trịnh à, đêm nay cậu rảnh không, tôi có đặt một phòng ở Thuận Đình cư, chi bằng chúng ta lại đó tâm sự."
"Được chứ, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh."
Hai kẻ mang tâm tư, cười ha hả đi ăn cơm.
Sau khi hai người đi rồi, ở một góc nọ, có một thiếu niên với vẻ mặt khiếp đi ra.
Cố Giai Mính đã đính hôn?!
Cố Giai Mính đã đính hôn đi ra hành lang, phát hiện cửa sau cũng có phóng viên ngồi canh, không kiên nhẫn vung tay lên, biến mặt mình và Mặc Uẩn Tề thành mặt người thường, nghênh ngang đi ra ngoài.
Mặc tổng: "......" Vì sao, không có ai chụp à???
————
Rất nhanh, bởi vì "Tác phong bất lương", nguyên bộ quản lý của Hồng Sâm điện ảnh đều bị mất chức, Lâm Thuần muốn giành lấy nhân vật của Bạch Vũ cũng bởi vậy bị cắt đi vài thông cáo vốn dĩ không nhiều lắm, muốn lôi kéo Cố Gia Mính để lăng xê, dẫm lên Cố Giai Mính thượng vị, xem ra cũng phải trả giá đại giới, ai bảo tai Cố tiểu yêu quá thính chứ?
Cố tiểu yêu đã rời đi cũng không biết, bí mật của mình đã bị người ta phát hiện, chuyện này cậu căn bản không để trong lòng, trước mắt điều đau đầu nhất vẫn là sau khi về đến nhà, bị bạn nhỏ Mặc Trạch Dương chất vấn.
"Ba đi đâu chơi? Vì sao không dẫn con theo?"
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương đứng ở cửa, chống nạnh, vẻ mặt bất mãn chất vấn hai ông cha của mình, hai người đều mặc đồ vô cùng đẹp trai, tay cầm tay ( không hề!) chạy ra ngoài chơi còn không dẫn bé theo, bé thật là con ruột sao?
vẻ mặt Cố Giai Mính vô tội quay đầu nhìn Mặc tổng, con trai hỏi anh kia! Mau nói đi!
Mặc tổng bị ném nồi bất đắc dĩ tiếp nhận cái chậu đen, ngồi xổm xuống, nhìn đôi mắt Mặc Trạch Dương, thực nghiêm túc thương lượng với bé: "Hôm nay hai ba có việc phải làm, lần sau lại mang con cùng đi được không?" Rõ ràng đã bảo hắn mau đi, trở về đã đổi mặt, thật là, Mặc tổng không biết diễn kịch nên không sờ được đầu có của thú con.
Tiểu Mặc luôn là bạn nhỏ không dễ lừa, bò qua hỏi: "Lần sau là khi nào?"
Mặc tổng trầm ngâm một chút, "Hẳn là sẽ sớm thôi."
"Nói dối! Chính chú cũng không biết lần sau là khi nào, vì sao lại gạt con nói lần sau chứ, người lớn các chú cứ dối gạt trẻ con thế sao!" Tiểu Mặc tổng chạm chóp mũi, giống nhứ chó săn nhỏ vây quanh hai ba một vòng, cuối cùng khóa chặt mục tiêu trên người Cố Giai Mính, "Ba ăn bánh kem! Con ngửi thấy mùi bơ!"
Cố Giai Mính →_→
Mặc Trạch Dương suy sụp mặt bánh bao, toàn thân toàn tim đều hiện lên hai chữ: Ưu thương!
Cố Giai Mính biết con mình là dạng gì, đơn giản là đang lấy cớ, muốn bàn điều kiện với cậu, có lẽ lại coi trọng nào chiếc ô tô hoặc là máy bay nào rồi. Thú con này rất tinh ranh, một khi không cẩn thận ắt sẽ mắc mưu, người ý chí sắt đá như cậu tuyệt đối sẽ không đáp ứng bất luận yêu cầu gì của bé, tật xấu này không thể tha. Cố Giai Mính uốn éo mặt, làm bộ không phát hiện.
Mặc Trạch Dương bĩu môi, vành mắt nháy mắt liền đỏ, "Ba không yêu con!"
Trong lòng Cố Giai Mính thoáng vỡ òa, được rồi thú con, trong chốc lát không gặp bản lĩnh lại lớn hơn rồi, còn biết diễn kịch! Cậu còn chưa kịp vạch trần, Mặc tổng đã nhịn không được, "yêu, đương nhiên yêu con rồi, con muốn bồi thường gì, cha đều đáp ứng con."
Cố Giai Mính thấy được nụ cười xấu xa dưới đấy mắt Mặc Trạch Dương, vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn Mặc Uẩn Tề, đồ ngu ngốc! Mẹ hiền chiều hư con!
Chiều con cũng phải có nguyên tắc, tỷ như Mặc Trạch Dương phạm sai, cậu khẳng định sẽ bắt thú con đến góc tường úp mặt, nhân loại này lại không nhân ra kịch bản của bé, tức chết mà!
Ở đáy lòng Mặc Uẩn Tề, đã 5 năm hắn không ở bên cha con hai người, cảm thấy thua thiệt bọn họ quá nhiều, hận không thể đem mọi thứ tốt nhất cho bọn họ. Cho dù biết Mặc Trạch Dương đang diễn kịch, Mặc Uẩn Tề vẫn mềm lòng. Dưới tình huống không trái với nguyên tắc của hắn, bọn họ muốn gì, hắn đều cho.
Mặc Trạch Dương vui vẻ vỗ vỗ bả vai Mặc Uẩn Tề, "Lão Mặc tốt nhất! Chúng ta đi công viên trò chơi đi!"
Lão Mặc?
Cố Giai Mính nhướng mày, vừa nghe gọi lưu loát như vậy, đã biết gọi không ít lần, "Nó ngày thường luôn gọi anh thế à? Anh thật là...... Mẹ hiền chiều hư con!" Cố Giai Mính trợn trắng nhìn Mặc Uẩn Tề, tức giận nhéo lỗ tai nhỏ của Mặc Trạch Dương, giáo dục bé: "Không lễ phép! Cho dù không đi với anh ta, anh ta cũng là cha con, chờ ngày nào đó anh ta già rồi con cũng phải đến nuôi anh ta, đây là trách nhiệm của con, hiểu không?"
Cậu thiếu bợ tình của Mặc Uẩn Tề, còn có nửa cái mạng của Mặc Trạch Dương, vốn đã rất khó trả. Mặc Trạch Dương sinh làm con người ta, lại không gánh váctrách nhiệm làm con, về sau sẽ không thành chính quả được, chỉ có thể là tiểu yêu tinh trốn dưới nhân gian!
Làm yêu cũng phải có nguyên tắc, từ xưa đã có quạ đen phụng dưỡng, sơn dương quỳ cho con bú sữa, không tôn kính cha mẹ báo đáp ơn dưỡng dục đều không bằng súc sinh. Trên người Mặc Trạch Dương chảy một nửa máu của Mặc Uẩn Tề, cho nên từ lúc bắt đầu cậu đã không nghĩ rằng sẽ cự tuyệt thừa nhận thân phận của Mặc Uẩn Tề.
Cố Giai Mính rất ít tức giận với Mặc Trạch Dương, lần này khẩu khí hơi nặng, Mặc Trạch Dương sợ tới mức lập tức dựng hơn cả lông, mắt nhìn cái mông béo, cái đuôi cũng bị dọa mà lộ ra.
Cố Giai Mính phản ứng nhanh chóng tát cái đuôi, để nó quay về.
"Cha!" Mặc Trạch Dương còn tưởng rằng Cố Giai Mính muốn đánh mông bé, sợ tới mức lập tức nhào vào trong lòng Mặc Uẩn Tề, không gọi Lão Mặc mà trực tiếp kêu cha.
Mặc tổng nhăn mày, căn bản không so đo xưng hô của Mặc Trạch Dương với hắn, hắn còn đang tìm tòi nghiên cứu xúc cảm trên mu bàn tay. Vừa rồi trên eo con trai chạm vào tay hắn, giống như bị vật lông xù xù nào đó quét qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.