Lần trước.
Ừmm, lần trước Trúc Tuế cũng dùng giọng điệu thế này để nói chuyện...
Đầu vai hơi lạnh, ngón tay Trúc Tuế cách một lớp vải xoa xoa bả vai Tống Chân.
Tống Chân chỉ cảm thấy bên tai nóng ran, lần mà nàng cầu xin Trúc Tuế, đó... Là lúc trong kỳ động tình...
"Chị, chị..."
Trúc Tuế nhướng mày.
Tống Chân lẩm bẩm nửa ngày, trong mắt ngấn nước nói, "Hiện tại chị đang tỉnh táo."
Giọng nói mềm mại, mang theo chút xin tha nhỏ bé.
Hai mặt gần như dính sát vào nhau, Trúc Tuế có thể thấy rất rõ đôi mắt hạnh kia hơi tròn, chứa đầy hơi nước, giống như khi làm dậy sóng mặt hồ lóng lánh ánh nước, lại giống như đã rải rất nhiều những vì tinh tú vào đó, khi nhíu mày bất lực nhìn người khác, đôi mắt ấy phản chiếu ra một ngọn lửa sáng ngời lộng lẫy, tựa như hai viên ngọc quý hiếm.
Làm người ta muốn nhìn rõ, muốn... Có được.
Trúc Tuế áp môi bên tai Tống Chân, không chút do dự hôn khẽ một cái.
Rất nhẹ, rất nông, dường như không chứa chút dục vọng nào trong đó.
Tuy là thế, nhưng Tống Chân vẫn kinh ngạc run rẩy, Trúc Tuế lùi ra một chút, ngước mắt lên, nước mắt trong đôi mắt hạnh kia lại lưng tròng, tựa hồ có thể trào ra bất cứ lúc nào.
Trúc Tuế rũ mắt cười, lông mi dài mảnh cụp xuống như chiếc quạt nhỏ cọ vào lòng Tống Chân, hơi ngứa.
"Chị, sao chị lại ngại như vậy chứ..."
Giọng nói chậm rãi, không biết trong đó là thở dài nhiều hơn, hay là trêu chọc nhiều hơn.
Cổ Tống Chân đỏ bừng lên vì một ít tiếp xúc đó.
Lần trước chỉ có một tầng bóng tối bủa vây lấy nàng, trên người nàng không mặc gì cả, nàng còn có thể nhớ rõ lúc đó Trúc Tuế dùng lực giữ lấy eo nàng, gắt gao đè xuống, không cho nàng giãy dụa, còn cảm khái eo nàng thật mảnh mai... Lần này cô muốn nàng, nhưng, không thể được...
Nàng, nàng không thể...
Trong lòng càng co rúm, vẻ mặt Tống Chân càng đáng thương khiến người ta thật muốn bắt nạt.
Trúc Tuế ngước mắt lên, cả hai lần nữa đối diện, cô không nói lời nào, Tống Chân dường như đang sắp khóc.
Trúc Tuế khẽ di chuyển, đầu mũi chạm nhẹ lên cằm Tống Chân, chỉ cần cô nâng đầu là có thể dễ dàng hôn lên chiếc cổ trắng ngần của đối phương, chỉ cần ngước nhìn lên, cũng là góc độ mà Tống Chân có thể nhìn vào mắt cô.
Với sự thay đổi động tác nhỏ bé, sự cường thế trên người Trúc Tuế đã vô thức giảm đi một phần, Tống Chân không còn cảm thấy áp đảo nữa.
Trúc Tuế ngửa đầu, tùy ý để ánh sáng chiếu vào trên mặt cô, xua tan đi mảnh âm u trong mắt, con ngươi lộ ra màu nâu nửa trong suốt, giống như hổ phách trong sáng đính lên trên khuôn mặt xinh đẹp.
Tống Chân sửng sốt.
Trúc Tuế nhìn nàng chằm chằm một lúc, vẻ mặt chăm chú, đôi mắt tràn đầy chân thành tha thiết.
"Chị run cái gì, sợ sao..."
"Vậy em không nhúc nhích nữa, chị tới được không?"
"Dùng bản năng của Omega để lấy lòng em một chút, hửm?"
Âm cuối nâng lên đầy trêu chọc.
Tống Chân: "Như thế nào..."
Trúc Tuế hơi híp mắt lại, trên mặt có vẻ nôn nóng hiếm thấy, "Lấy lòng giữa tình lữ với nhau, có muốn em chỉ cho không..."
Dừng một chút, âm điệu bất chính, nghịch ngợm gọi, "Chị."
Ngón tay thon dài chậm rãi chạm lên cổ Tống Chân vuốt nhẹ, ý tứ ám chỉ rất mạnh.
"Em muốn ngửi hương Pheromone do chị phát ra, có được không, chị có cần em chỉ làm thế nào không?"
Tống Chân bị lời nói nghiêm túc của Trúc Tuế làm cho nóng mặt, nàng lắc đầu, giây lát sau, Trúc Tuế ngửi được mùi cam quýt chỉ thuộc về riêng Tống Chân, thơm ngọt, ngon miệng, làm cô âm thầm nghiến răng.
"Chị vẫn chưa thể khống chế tốt, em, đừng để ý." Omega mới vừa phân hóa, thoạt nhìn có vẻ vô cùng yếu ớt.
Thật yếu ớt, mềm mại, Trúc Tuế thậm chí còn muốn dùng thêm một chút sức lực cho ngón tay, niết cho cổ họng đối phương phát ra loại âm thanh ngọt ngào khác.
Nhưng cuối cùng cô vẫn kìm lại được, ám chỉ đúng chỗ, chỉ nhìn Tống Chân như thế.
Không ép buộc, không vội vàng, hãy để Tống Chân thu lấy từng biểu cảm dù là nhỏ nhất trên mặt cô vào mắt nàng, để cho Tống Chân tự mình cân nhắc, để nàng tự quyết định từng bước lấy lòng cô...
Lát sau, Trúc Tuế nhìn thấy Tống Chân dịch lại gần, môi hơi hé mở, ở khoảng cách gần có thể nhìn thấy ánh nước bên trong, đầu lưỡi nằm giữa răng trên và răng dưới như muốn nhô ra, lại như đang bị răng cắn lại, màu sắc trắng đỏ đan xen, làm Trúc Tuế không thể rời mắt.
Không thể dời mắt, cách rất gần nhau, cô có thể nhìn thấy hai cánh môi kia đang run rẩy, mềm mại như thạch trái cây, từ từ, chậm rãi áp lên môi cô.
Đáy lòng Trúc Tuế thở ra một tiếng, tựa hồ đạt được cái gì đó rất thỏa mãn.
Mắt dài hơi rũ, thả lỏng sức lực, môi cũng hé ra, cô để cho Tống Chân chủ động nụ hôn này.
Có lẽ là do quá căng thẳng, cũng có lẽ là quá mới lạ, Tống Chân khống chế sức lực không tốt, quá dùng sức ấn vai Trúc Tuế, Trúc Tuế vốn đang định giữ để bản thân ngồi, sau đó nghĩ lại, cô không chống cự, lần nữa thả lỏng, để cho Tống Chân đẩy cô lên sofa...
Tiếng nước nhỏ vụn vang lên.
Hơi thở Tống Chân trở nên hỗn loạn, hô hấp của Trúc Tuế cũng ngày càng nặng nề...
Cũng không biết từ lúc nào, hai người đã thay đổi vị trí, Tống Chân bị đẩy vào sofa, Trúc Tuế cúi đầu xuống hôn môi nàng, ban đầu nụ hôn là do nàng chủ động, cuối cùng lại giao quyền chủ động lại cho Trúc Tuế, còn cả người Tống Chân lúc này đã choáng váng, tựa như chỉ cần cô muốn thì cứ việc lấy của nàng...
Hơi thở nóng rực của Trúc Tuế phả vào má nàng, mái tóc lạnh băng của cô cũng thi thoảng lướt qua làn da nàng, hai thái cực hoàn toàn khác nhau, làm nàng có cảm giác như trầm mình giữa băng và lửa...
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, hai loại Pheromone giao thoa với nhau làm Tống Chân cảm nhận được một loại khoái cảm nhẹ nhàng...
Hệt như cái đêm khó tả ấy...
...
Hôm nay Trúc Tuế cũng không đi quá mức.
Cuối cùng, nụ hôn sâu kết thúc bằng một vết đánh dấu tạm thời khác.
Nhưng lần này do được Trúc Tuế dỗ dành nên Tống Chân cũng cắn tuyến thể của Trúc Tuế, cảm giác Pheromone nở rộ giữa môi răng, mát lạnh, thơm ngọt làm Tống Chân càng cảm nhận được thêm sự kỳ diệu chỉ thuộc về riêng AO...
...
Tống Chân ngủ ở phòng ngủ chính.
Hôn xong, cũng không biết có phải do mới phân hóa hay không, sau khi phóng thích Pheromone một lúc lâu, nàng phát hiện ra bản thân không thu Pheromone lại được.
Trúc Tuế sợ rằng nàng đã bị đánh dấu khi vừa phân hóa, lại chưa bao giờ chủ động phát ra Pheromone mà luôn kiềm chế lại, cho nên có lẽ tuyến thể đã bị ức chế quá lâu, làm cho nàng không thể cưỡng chế thu hồi lại được, cô đóng kỹ cửa sổ, mở hệ thống thông gió, ôm nàng vào lòng...
Nhắm mắt lại trong sự mệt mỏi tột độ, nhưng Tống Chân vẫn không muốn ngủ.
Tống Chân biết, mấu chốt vẫn nằm ở bố Tống.
Trúc Tuế thực sự rất rộng rãi, nhưng mà, nàng lại không muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vả lại, cô đã làm cho nàng rất nhiều rồi, ở một mức độ nào đó, Tống Chân cũng muốn dành cho Trúc Tuế một sự tôn trọng mà đối phương xứng đáng có được.
Đúng thế, người ta tốt như vậy.
Còn sẽ ôm nàng, dỗ nàng ngủ...
Nghĩ đến đây, cán cân trong lòng Tống Chân bỗng chốc bắt đầu nghiêng đi, lại thêm một lúc, sự chật vật rối rắm cuối cùng cũng đã có phương hướng ——
Nàng quyết định vẫn sẽ nói cho bố Tống.
Lúc trước nàng lo lắng nếu như ở cùng chỗ với mẹ Trình thì mọi chuyện sẽ vượt tầm kiểm soát, bố Tống sẽ bị mẹ Trình làm cho tức giận.
Sau khi suy nghĩ, Tống Chân quyết định sau khi tụ họp ăn uống xong sẽ tìm cách tránh xa mẹ Trình, nói chuyện riêng với bố Tống.
Ly hôn không phải là chuyện nhỏ, hẳn là nên chuẩn bị thuốc trước, không, phải nên cho bố Tống uống thuốc trước, sau đó nàng lại nói...
Thật thần kỳ, khi đưa quyết định xong, những bất an trong lòng Tống Chân tựa hồ ngay tức khắc tiêu tán.
Dưới những cái vuốt lưng khe khẽ của Trúc Tuế, được Pheromone của đối phương bao bọc, Tống Chân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác như đang đứng ở dưới một bầu trời đầy nắng ấm, quanh hơi thở đều tràn ngập hương bạc hà thơm ngát như ảo mộng.
Là hương vị chỉ thuộc về riêng mình Trúc Tuế.
*
Tống Chân nhìn thời gian, đêm qua nàng ngủ rất sâu, gần trưa mới tỉnh lại.
Bên người không có ai.
Đi ra khỏi phòng ngủ chính, dì nấu cơm nhìn thấy Tống Chân, "Đoan Ngọ vui vẻ, Trúc tiểu thư đi ra ngoài rồi, trước khi đi có nhờ dì chuyển lời cho con là con bé về nhà, nói con không cần đợi con bé về ăn trưa..."
Dừng một chút, bà cười nói, "Đồ ăn sắp xong rồi, nếu con đói thì dì làm cho con bát bánh trứng, còn nếu không thì đợi tới giờ ăn trưa cũng được".
Tống Chân cào cào lại tóc, cầm điện thoại lên, phát hiện Trúc Tuế có gửi cho mình một tin nhắn.
【 Nhà chị Nghi làm bánh ú bảo em sang đó lấy, chị nghỉ ngơi cho tốt đi, em sẽ về sớm 】
Tống Chân hít mũi, gõ chữ, 【 Được 】
Nàng đặt điện thoại xuống, cười với dì nấu cơm, "Đoan Ngọ vui vẻ ạ, con không đói, con sẽ chờ cơm trưa".
*
Khi cửa khách sạn của bố Tống vang lên tiếng gõ, bố Tống còn tưởng là Tống Chân tới, cảm thấy thật kỳ lạ.
Ngày hôm qua biết được bọn nhỏ gần đây rất mệt mỏi, mọi người cũng hẹn chiều tối mới đi ăn cơm, sao giờ này lại tới...
Mở cửa, bên ngoài không phải là Tống Chân, mà là Trúc Tuế đang tươi cười dào dạt.
Chào hỏi xong, Trúc Tuế vươn tay lên đưa cho ông một cái túi, bố Tống mở ra thì thấy trong đó là một xâu bánh ú chỉnh tề.
Bên ngoài không bán loại này, vừa nhìn đã biết là trong nhà gói, lá sen ngay ngắn gọn gàng, vừa mở ra mùi hương của lá sen đã ập vào mũi.
"Chú Tống, đây là bánh ú nhà con gói, con vừa đi lấy, lúc về thì đi ngang qua đây, con nghĩ ngày hôm qua con và chú nói chuyện với nhau rất hợp nên mang sang cho chú một ít, bỏ vào vali mang về Giang Thành ăn, cũng coi như là đặc sản ở đây."
"Như này thì ngại quá..."
"Không sao đâu ạ, con chỉ thuận tiện thôi, không có hộp quà, cũng không phải cái gì đắt tiền, mong chú không chê."
Trúc Tuế lời này, bàn tay đang muốn trả lại bánh ú của bố Tống dừng lại.
Quả thật không phải cái gì quý giá, chỉ là một chút tấm lòng.
Người ta đặc biệt mang sang cho ông, nếu ông lại trả về thì có vẻ giống như đang xem thường đồ của người khác.
Trúc Tuế đã suy xét rất kỹ, tặng quà cáp chắc chắn bố Tống sẽ không nhận, hơn nữa nếu được đưa tới tận nơi sẽ càng kỳ lạ, nhưng mấy món quà nhỏ như đồ ăn trong nhà tự làm mang tặng thì chính là tấm lòng, không khiến người nhận cảm thấy khó xử.
Hơn nữa, bố Tống sống một mình nhiều năm, cũng không thể nói trong nhà đã có.
Thường ngày ông làm giáo viên cũng đủ bận rồi, làm gì mà còn thời gian rảnh rỗi mà đi làm bánh ú, chuyện yêu cầu tính tỉ mỉ thế này chứ!
Cái này...
Cuối cùng bố Tống vẫn nhận, nhận xong, ông nhìn đồng hồ rồi đề nghị, nói: "Trưởng khoa Trúc, con ăn cơm chưa, cũng đã cất công chạy sang đây một chuyến... Nếu vậy, chú mời con một bữa trưa được không?"
Trúc Tuế cười rộ lên, đương nhiên sẽ không từ chối: "Được ạ!"
Mẹ Trình đã ăn cơm trưa xong, đang trên đường trở về khách sạn, trong lòng nghĩ có lẽ buổi chiều nên đến địa điểm ngắm cảnh nào đó ở Thượng Kinh để đi dạo, nghĩ nghĩ lại cảm thấy nên bàn bạc với lão Tống trước, dù sao cũng là mời cấp trên của Trình Lang và Tống Chân ăn cơm, không biết phải đi nhà hàng kiểu nào, đồ ăn Hoa Quốc hay là ăn cơm Tây, nếu như đi ăn lẩu thì có vẻ hơi tùy tiện...
Còn chưa nghĩ xong, bà nhìn sang bên đường có một chiếc xe khá quen mắt, hình như là xe của cấp trên của Trình Lang.
Xong lại lắc lắc đầu tự cười mình nghĩ nhiều, hôm qua có thể đưa bọn họ tới đây chỉ là tình cờ, hôm nay như thế nào lại tới đây, dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ của mọi người!
Còn chưa lắc đầu xong, bỗng nhiên bà nhìn thấy lão Tống ở xa xa đang đi ra khỏi cửa khách sạn, bên cạnh còn có Trúc Tuế đi cùng, vừa cười vừa nói, mẹ Trình sửng sốt.
Trong lúc hoảng hốt, bà nhìn thấy Trúc Tuế và lão Tống lên xe.
Khi mẹ Trình nhận ra có lẽ bản thân nên đi chào hỏi một tiếng, vừa bước lên mấy bước chiếc xe đã chạy đi, lời nào cũng không kịp nói, khói bụi từ sau xe phả vào mặt làm bà ho khan vỗ ngực.
Mẹ Trình kinh ngạc, trưởng khoa Trúc tìm lão Tống, nhưng tại sao lại không tìm bà?
Hay là cô tới tìm cả hai nhưng bà lại bỏ lỡ??
Mẹ Trình ngay lập tức hối hận mình ăn cơm quá sớm, chắc chắn là Trúc Tuế đến tìm nhưng không gặp được bà!
Bỏ lỡ cơ hội giao lưu, lại hít phải một miệng đầy khói bụi, mẹ Trình quay người trở lại khách sạn, mặt mày đầy vẻ không vui!
*
Tống Chân đã nói toàn bộ sở thích ăn uống của bố Tống cho Trúc Tuế.
Trúc Tuế nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng dẫn bố Tống đi đến một nhà hàng tư nhân, là loại bố Tống không thể tìm thấy chỗ tính tiền, đồ ăn không quá đắt đỏ, chỉ phục vụ hội viên và thanh toán trực tiếp qua thẻ tín dụng.
Bố Tống ăn hai bát cơm.
Trúc Tuế nhìn, cảm thấy đến đây là lựa chọn không tồi nên để thêm một ít tiền tip trước khi rời đi.
Bố Tống vốn định mời khách, kết quả lại là Trúc Tuế trả tiền, thật ngượng ngùng.
Trúc Tuế trò chuyện với bố Tống về đủ thứ trên đời từ trời nam đến đất bắc, cũng nói không sao, là do cô suy xét không chu toàn, quên mất bọn họ là nhà hàng tư nhân, nói về sau nếu có thời gian thì sẽ do bố Tống mời, không vội.
Trúc Tuế có cách đối nhân xử thế của riêng mình, cuối cùng bố Tống cũng bị thuyết phục theo, bố Tống còn khen ngợi Trúc Tuế, nói cô là một thanh niên tốt, rất ưu tú.
Bố Tống là một người rất thật thà, khen đến nỗi Trúc Tuế mặt dày cũng cảm thấy thụ sủng nhược kinh, vui mừng khôn xiết.
Trúc Tuế xấu hổ, "Nào có tốt đến vậy ạ, anh chị của con ưu tú hơn con rất nhiều..."
"Sao lại so sánh như vậy được? Tuế Tuế, con là người thứ hai mà chú từng nhìn thấy có thể thăng lên được hàm Trung tá ở tuổi này đấy, người thứ nhất đã là chuyện của mấy chục năm trước rồi, bây giờ lại là thời đại hòa bình, chiến công hạng nhất cũng không phải là thứ dễ dàng đạt được, người bạn kia của chú là công chức, từ khi bắt đầu đã là thiếu tá, nhưng con là bắt đầu từ thiếu úy mà thăng lên, quân hàm của con còn có giá trị hơn nhiều..."
Phải, sau một hồi trò chuyện với nhau, bố Tống đã có thể thân thiết gọi nhũ danh của Trúc Tuế.
Thấy Trúc Tuế không tin lời khen của mình, ông còn phân tích rõ ràng cho Trúc Tuế để chứng mình bản thân không khen bừa.
Nghe xong mấy lời này, Trúc Tuế cảm thấy vui đến sắp bay lên trời.
Trong lòng nghĩ mắt nhìn người của bố thật tốt, còn trên mặt chỉ thẹn thùng cười cười.
Bố Tống: "Con đừng cho rằng chú nói giỡn, chú nói thật đó, chú chỉ gặp qua hai người là Trung tá ở tuổi của con, nhưng con đừng nghĩ chú không biết, năm đó chú..."
"Chú thật sự cảm thấy con rất giỏi, thật đó, không giỡn chơi đâu..."
Trúc Tuế sờ sờ đầu cười tươi, xuân phong đắc ý mã đề tật*, tuy ở bên ngoài cô cũng được khen rất nhiều, nhưng được người thật thà chất phác như bố Tống khen cảm giác lại rất khác.
(*) Thường dùng để chỉ thành công trong sự nghiệp, trong tình ái hôn nhân, trong các mặt cho kết quả tốt đẹp mỹ mãn đều được gọi là "Xuân Phong Đắc Ý"
Đặc biệt, bố Tống còn là bố của Tống Chân, cảm giác này, mùi vị này, càng làm cô cảm thấy nó còn tuyệt cà là vời hơn nữa!
Không thể hình dung cụ thể, nhưng tóm lại là có cảm giác nhẹ bẫng như được bay lên trời vậy, phi thường tuyệt vời!!
Bố Tống nhìn Trúc Tuế tươi cười xán lạn, hoài nghi hỏi: "Chú nói đúng không?"
Trúc Tuế cười đến nỗi không khép được miệng: "Vâng, đúng vậy ạ, con biết là bố đang khen con mà, sao con có thể không tin được chứ, ha ha ha."
Bố Tống gật đầu.
Đi được hai bước, lại cảm thấy sai sai, bố Tống quay đầu lại, "Từ từ, vừa nãy con gọi chú là gì?"
Trúc Tuế nhớ lại, nụ cười trên mặt lập tức đông cứng lại...
Thôi toi đời, khi nãy vui quá nên gọi ra xưng hô trong lòng mất rồi!!
___________________________________
:) bà Tuế dô chi dễ sợ, được khen cái có nhiêu bí mật lộ hết trơn.