Sát Vương

Chương 120: Giao dịch với Nghi Lan quận chúa




Công chúa Dực Thai kêu lên với Đường Tiêu:

- Đường Tiêu, có thể nói một câu không?

Đường Tiêu không xoay người lại, nhắm mắt dưỡng thần, mở miệng:

- Nói.

Công chúa Dực Thai vội vàng nhắc nhở Đường Tiêu:

- Cẩm nhi tỷ tỷ muốn xin lỗi ngươi, có thể cho ta mặt mũi, để tỷ ấy nói mấy câu với ngươi không?

Đường Tiêu chậm rãi xoay người qua, nhìn công chúa Dực Thai:

- Ồ? Cô ta xin lỗi ta? Ta xem ra là đau đến chịu hết nổi, muốn ta giúp cô ta chữa thương chứ gì?

Công chúa Dực Thai thấy "âm mưu" bị Đường Tiêu xuyên qua, chỉ đành nhỏ giọng khép nép cầu xin hắn:

- Ngươi là đại anh hùng đừng so đo với con gái chúng ta chứ! Chúng ta đã sớm không phải đối thủ của ngươi. Cầm nhi tỷ tỷ biết sai rồi, tỷ ấy thật sự muốn xin lỗi ngươi, ngươi có lòng tốt cứu giúp tỷ ấy đi.

Nếu là công chúa Dực Thai bị thương thì cô chưa chắc nhỏ nhẹ van xin Đường Tiêu, nhưng thật tình không thể nhìn biểu tỷ quận chúa Nghi Lan khó chịu như vậy.

- Xin lỗi thì có ích gì? Ta chưa bao giờ nhận lời xin lỗi của bất cứ ai, người chọc giận ta chỉ có một chữ chết. Không giết cô ta coi như là ta nể mặt Lan vương và công chúa Dực Thai ngươi.

Đường Tiêu hừ lạnh một tiếng, lại quay đầu đi.

Công chúa Dực Thai thuyết phục Đường Tiêu không được, chỉ còn cách thử giao dịch với hắn:

- Đừng tuyệt tình như vậy thôi? Không bằng…chúng ta bàn điều kiện đi?

- Ồ, nói nghe chút.

Đời trước Đường Tiêu làm không ít việc lấy tiền không giết người, cũng có thể đắn đo cầm tiền cứu ngươi, nhưng điều kiện không đủ hậu hĩnh thì chắc chắn là không được.

Quận chúa Nghi Lan khẩn trương nói với Đường Tiêu:

- Ngươi cứ nêu lên đi, chỉ cần ta có thể làm được.

- Cô có thể cho ra điều kiện gì?

Đường Tiêu không ngại thừa cơ bắt chẹt quận chúa Nghi Lan một phen. Trong tay hắn đan dược luyện công đã dùng hết, nếu không ra ngoài cướp bóc thì phải nghĩ cách kiếm chút tiền.

Quận chúa Nghi Lan hợp thời đề nghị với Đường Tiêu:

- Ngươi thiếu bạc không?

Đường Tiêu rất là có hứng thú xoay người lại:

- Cô có bao nhiêu?

Mặt quận chúa Nghi Lan đỏ hồng hơn nửa ngày mới mở miệng nói:

- Năm mươi lượng.

Đường Tiêu cười phá lên:

- Ha ha ha ha…sao cô không đi chết đi?

Quận chúa Nghi Lan vội vàng kêu lên với Đường Tiêu:

- Trên người ta tổng cộng chỉ có một tấm ngân phiếu một trăm lượng!

Bây giờ dù lòng cô hận chết Đường Tiêu nhưng không dám biểu hiện ra ngoài.

Đường Tiêu lập tức há to miệng: Bạn đang đọc chuyện tại TrumTruyen.vn

- Một ngàn lượng cây. Ưm, nếu là một ngàn lượng thì ta giúp cô chữa khỏi một khúc xương gãy.

- Ngươi!

Quận chúa Nghi Lan tức đến nước mắt ứa ra. Trên người cô gãy ít nhất mấy chục khúc xương, chẳng phải là sẽ mất tới mấy vạn lượng bạc?

- Muốn trị hay không thì tùy.

Đường Tiêu không nhiều lời, tiếp tục khoanh chân tu dưỡng chân khí.

Công chúa Dực Thai lên tiếng thương lượng với Đường Tiêu:

- Ta viết giấy nợ hai vạn lượng cho ngươi thì sao? Quay về Thai kinh thànhsẽ đưa ngươi.

- Ta muốn tiền của cô làm gì? Tiền của cô chính là của ta. Đúng rồi, ta đó giờ không ghi sổ, viết giấy nợ cũng vô dụng.

Đường Tiêu xua tay hướng công chúa Dực Thai, ý bảo cô đừng xen vào.

Quận chúa Nghi Lan lần nữa mở miệng, dường như đã đặt quyết tâm:

- Ngươi thiếu tiền tiêu chứ gì? Ta đưa ngươi hoàng kim thì sao nào?

Lúc này Đường Tiêu cười hì hì quay đầu lại:

- Hoàng kim? Lấy cho ta xem xem.

- Ta có một tấm bản đồ tàng bảo, là khoảng sản tài nguyên hoàng kim ở trung ương sơn mạch, bên trong có mấy ngàn vạn tấn hoàng kim. Nếu ngươi chịu trị thương cho ta, ta sẽ đưa tấm bản đồ này cho ngươi.

Quận chúa Nghi Lan rốt cuộc chịu bỏ vốn gốc. Cô tạm thời không dùng được tấm bảo đồ này.

Trung ương sơn mạch từ nam đến bắc Áo Bỉ Đảo, dài hơn ba trăm dặm, rộng hơn tám mươi dặm, có sáu mươi hai ngọn núi cao trên ba ngàn mét. Trong đó có hai mươi hai ngọn cao hơn ba ngàn năm trăm mét. Sơn mạch phạm vi cực kỳ rộng lớn, thêm vào núi non trùng điệp, hiếm thấy dấu chân người, có nhiều yêu thú sinh sống, trong đó không thiếu yêu thú thực lực tương đương với yêu thú địa nguyên hoặc là đỉnh địa nguyên, tại núi hoang thiết lập nhiều cấm chế, dù là cường giả cấp địa nguyên kết bạn đến cũng không dám xâm nhập vào sơn mạch quá sâu.

Quận chúa Nghi Lan nói khoáng sản hoàng kim là có thật. Mạch khoáng hoàng kim khổng lồ ở mặt sau quỷ môn quan giữa Hợp Hoan Sơn và Đại Vũ Lĩnh. Địa thế hiểm yếu, lại bởi vì có hoàng kim tẩm bổ địa khí từ xa xưa, cho nên có rất nhiều yêu thú, ngay cả quân đội Đại Minh Triều cũng không dám tùy tiện tiến đến.

Tấm bảo đồ này là năm đó Lan Vương từ Nghi Lan thành suất binh nam hạ chinh phạt hoang dã nam bộ, thu được từ tay cường giả hoang dã. Lúc Quận chúa Nghi Lan mới bắt đầu luyện võ rất muốn sau này có thể đi mạo hiểm trong trung ương sơn mạch một phen, thấy địa đồ trung ương sơn mạch thì thuận tay mô phỏng lại. Sau này luyện võ sâu hơn, biết thực lực cách biệt thì ý nghĩ mạo hiểm dần nhạt đi, nhưng tấm bản đồ luôn cất trong hồ lô trữ vật của cô.

Tấm bảo đồ này không chỉ có phân bố khoáng sản tài nguyên hoàng kim, còn có rất nhiều ngân khoáng, đồng khoáng. Quận chúa Nghi Lan cảm thấy hoàng kim có lực hấp dẫn với Đường Tiêu lớn hơn chút cho nên chỉ nói mạch khoáng hoàng kim.

- Lấy ra coi thử!

Nghe nói có tới vạn tấn hoàng kim, Đường Tiêu nổi lên hứng thú. Hắn phải tế luyện ra Hắc Kim Đế Hoàng, cần rất nhiều hoàng kim. Dù bây giờ không cần thì tấm bảo đồ này mai sau sẽ có lúc sử dụng.

Quận chúa Nghi Lan chần chờ một lát, muốn uy hiếp Đường Tiêu trước trị thương cho cô rồi mới đưa bảo đồ, nhưng rất nhanh phủ định ý nghĩ này. Bây giờ chọc giận Đường Tiêu không phải là cách hay, nói không chừng hắn trực tiếp giết cô cướp bảo đồ. Lại trừng Đường Tiêu một cái, quận chúa Nghi Lan gian nan từ hồ lô trữ vật lấy ra bảo đồ, nhờ công chúa Dực Thai lấy giùm đưa tới bên lồng sắt cho Đường Tiêu.

Đường Tiêu thấy bản đồ phân bố toàn bộ khoáng sản tài nguyên trung ương sơn mạch, mặt trên có đồng khoáng, ngân khoảng, mỏ vàng và mười mấy loại tài nguyên sắt thép thường thấy khác, tất cả đều đầy đủ. Nhìn từ bản đồ thì hiển nhiên là có người chăm chú vẽ ra, không khả năng là đồ giả. Đường Tiêu lòng thầm mừng, thật là ý trời! Mới vừa tế luyện ra sĩ tốt tinh cương thì được đến tấm bảo đồ, xem ra tế luyện Hắc Kim Đế Hoàng có thành công hay không là nhờ vào bản đồ này.

Đường Tiêu cất bảo đồ vào hồ lô trữ vật, sảng khoái đồng ý cuộc giao dịch.

- Được rồi, thành giao!

Thế này quận chúa Nghi Lan mới yên lòng, thầm nghĩ tuy người đàn ông này ra tay ngoan độc nhưng còn giữ chữ tín.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.