Sát Tương Tư

Chương 67:




Hắn khờ, mà mình cũng dại, hai con tước ngu ngơ bốn mắt nhìn nhau sớm tối bên nhau, như si như túy thiên trường địa cửu, cùng thủ hộ một cái tổ chim, tìm mồi chải lông cho nhau, nhưng thỉnh thoảng mạc danh kỳ diệu mổ nhau mấy phát đến chảy máu, hắn đánh đòn mình không hiểu chuyện, mình thì trợn mắt giận hắn nhẫn tâm, vô cớ cô phụ vô số tháng ngày êm đẹp.
Chỉ trách động lòng quá sớm, mà hiểu tình quá muộn.
——
Hoàng Ngâm Xung hoài nghi liếc nhìn, lập tức trong lòng phát lãnh, Việt Tê Kiến trước mắt, vẫn là thể xác ngày nào, nhưng có vẻ thay da đổi thịt, nội liễm như vực sâu, lại có vẻ tùy thời cuồn cuộn dâng trào vỡ đê.
Hắn tựa hồ đem huyết nhục của mình bóc lột băm vằm, đem xương cốt của mình phơi nắng hong sương, trong nhất hô nhất hấp, chỉ còn lại một cỗ sát khí lấn át hết thảy, sau khi nung nấu tích tụ lên men lâu ngày, chính là nham thạch nóng chảy rồi đông lạnh, nhưng không kịp đợi, chỉ chực hung dũng bạo phát một lần nữa.
Hôm qua đã nhừ, tiền đồ vô vọng, Việt Tê Kiến vẫn cố chấp xem mình như một vị thuốc, tự rót vào ấm, từ từ mà sắc, sắc đến thành bã, cũng tuyệt không cúi đầu viết thư xin hàng.
Chuyên chú quan sát Diệp Chậm Ly, Việt Tê Kiến cười nói: “Tiểu mù lòa thật xinh đẹp, đúng là khiến người thấy thương tiếc.”
Diệp Chậm Ly ngưng thần lắng nghe, không nghe thấy động tĩnh của Tô Thác Đao, đinh ninh hắn đã trốn thoát khỏi bàn tay Việt Tê Kiến, trong lòng liền vô ưu vô tư, nói: “Ta có mù có ngu, Thác Đao cũng vẫn thích…”
Hàng my đen dày tốc tốc phẩy, như cánh bướm tuyệt sắc, mang theo khí tức của hoa nở: “Hơn nữa sẽ càng thêm nâng niu, sau này còn ngậm ta trong miệng mà dưỡng.”
Nói xong ngẩng đầu thả hồn, tựa hồ đang hồi vị trước những khoái lạc khi Tô Thác Đao ngậm mình.
Việt Tê Kiến thực sự không nghe nổi lời lẽ của hắn, bẩn loạn, dâm tiện, thấp hèn, chỉ bất quá trước kia còn nhẫn được, hiện tại rốt cuộc không cần khắc chế nữa, vì vậy nhún người vọt tới gần, vung tay liền một đao, loan đao phát ra tiếng phượng kêu, chém ngang Đà Phong.
Diệp Chậm Ly nghe đao khí xé gió, chủy thủ xoát một tiếng vươn ra, định chắn đao phong.
Keng một tiếng giòn giã, chủy thủ gãy gọn, Diệp Chậm Ly như bị sét đánh, một cánh tay đã tê dại vô pháp cử động, chân khí mà Việt Tê Kiến truyền vào trong đao, cư nhiên thâm hậu cường hãn đến thế, nhưng lại quen thuộc khiến mình không dám tin!
Thất thanh kêu lên: “Võ công của ngươi…”
Đao phong thoạt nhìn chậm thực chất nhanh, không bị cản trở cắt đứt yết hầu Đà Phong, máu bắn đến nửa khuôn mặt Diệp Chậm Ly một mảnh ướt đầm tanh tưởi, Việt Tê Kiến nhàn nhã thu đao, nói: “Thác Đao truyền hết nội lực của hắn cho ta, Thất Tinh Hồ cũng giao cho ta, về phần ngươi… Hắn muốn cho ta, ta cũng không thèm.”
Diệp Chậm Ly vươn tay, dường như muốn bắt lấy gì đó, nhưng luồn qua kẽ tay, chỉ có gió lạnh quạnh hiu.
Hắn dò dẫm lui ra sau, hơi nghiêng đầu, mắt cố mở thật to, môi mím chặt, thần tình rất kiên cường, nhưng đôi nhãn châu lại ảm đạm mông lung, không giấu được sợ hãi cùng yếu đuối.
Hắn chỉ còn một mình, nhưng phải đối mặt mười mấy cao thủ.
Việt Tê Kiến im lặng bàng quan, không nỡ bỏ qua bất kỳ một tia thần tình nào của hắn, như ngày tháng sáu oi bức được uống một chén mật nước mát lạnh, Diệp Chậm Ly lúc này, rốt cục là một kẻ mù lòa chân chính bất lực rồi!
Phách một tiếng, Diệp Chậm Ly một chân giẫm xuống nước, nhấc chân lên, hài tất đều ướt sũng.
Việt Tê Kiến bất động thanh sắc, chỉ thấy hắn một chân khẽ nâng, lưng hơi gập, hai chân dài đến có thể đánh sáu cái thắt gút, mà vòng eo cũng thanh mảnh như liễu bá lăng.
Đích thật là lốt vỏ bọc cực tốt, Việt Tê Kiến trong lòng thầm nghĩ, thảo nào Tô Thác Đao bị sắc tướng mê hoặc, thay hắn gánh vác huyết hải thâm thù nhà mình, lập tức thản nhiên hỏi: “Năm xưa Việt gia diệt môn, là ngươi mật báo Trang Sùng Quang?”
Diệp Chậm Ly sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ, khoảnh khắc như điện quang hỏa thạch này, không cần lót đường đề điểm, Diệp Chậm Ly và Tô Thác Đao, hệt như kỳ tích, mộng gỗ ghép trúng lỗ mộng, chuẩn xác sít sao, vừa khít không kẽ hở.
Thoáng chốc, cuồng hỷ, đau lòng, ôn nhu, kích động, sân si ái hận, bi hỉ vô tận, thảy đều trỗi lên trong lòng, Tô Thác Đao… Tên ngốc nhà ngươi!
Hắn khờ, mà mình cũng dại, hai con tước ngu ngơ bốn mắt nhìn nhau sớm tối bên nhau, như si như mị thiên trường địa cửu, cùng thủ hộ một cái tổ chim, tìm mồi chải lông cho nhau, nhưng thỉnh thoảng mạc danh kỳ diệu mổ nhau mấy phát đến chảy máu, hắn đánh đòn mình không hiểu chuyện, mình thì trợn mắt giận hắn nhẫn tâm, vô cớ cô phụ vô số tháng ngày êm đẹp.
Chỉ trách động lòng quá sớm, mà hiểu tình quá muộn.
Diệp Chậm Ly tích tắc trưởng thành, mắt bị Bích la chướng che đậy, nhưng tâm rộng mở thấu triệt chưa từng có, trầm mặc một lát, cười khẩy: “Thác Đao nói là hắn cáo mật hại chết cả nhà ngươi, đúng không? Không sai, chính là hắn.”
Việt Tê Kiến chấn động, vạn lần không ngờ hắn có thể nhất châm trúng đích: “Ngươi…”
Ngẫm lại, chỉ cảm thấy không đáng thay cho Tô Thác Đao, khinh miệt nói: “A Ly cư nhiên tham sống sợ chết như vậy? Chuyện tới nước này, còn muốn ỷ lại Thác Đao?”
Diệp Chậm Ly hai mắt tuy mù, nhưng dưới ánh lửa lại như thủy tinh khói trong vắt mà sâu thẳm, nói: “Có ỷ lại hay không, ngươi cũng đâu để ta sống sót gặp mặt hắn lần cuối. Việt Tê Kiến, ta đã sớm nhìn thấu ngươi.”
Việt Tê Kiến rũ my, như phán quan mở ra sổ sinh tử, nghiêm cẩn, lại một loại khoan dung như ý trời: “A Ly, không phải ta không cho ngươi sống, mà là ngươi đã đáng chết từ lâu.”
“Thế nên, ta căn bản không cần ỷ lại, thực sự chính là hắn, Tô Thác Đao sao đành lòng gạt ngươi?” Nói đến đây, Diệp Chậm Ly nhịn không được phá lên cười: “Đúng rồi, ta giết con ma ốm Hà Trục Không đó, cũng là Thác Đao bày mưu, hắn có khai luôn với ngươi không?”
Thừa biết lời này chỉ là thêu dệt, Việt Tê Kiến vẫn không muốn nghe, khẽ quát một tiếng, thân như tia chớp, cầm đao đánh về phía Diệp Chậm Ly.
Diệp Chậm Ly sớm có sở liệu thọc trúng chỗ đau của hắn, đã trước một bước nhảy lên, trong tay áo hai mươi bảy thanh phi đao mỏng manh hình thù kỳ lạ gào thét bay ra, tuy là ám khí, thủ pháp lại thần kỳ chém đinh chặt sắt, lực thấu qua tay, Hóa Huyết Chậm Vũ xuất thủ!
Xích bạc sau chuôi Phượng Minh đao sớm bị tước đứt, chỉ còn một thanh loan đao dài chừng thước hơn, Việt Tê Kiến nhưng không né tránh, lấy cương tiếp thực, ngân quang như bay lượn, đánh rơi tất cả hai mươi bảy thanh ám khí, đã đưa thân tới gần Diệp Chậm Ly trong vòng ba trượng.
Hai người ở trên mặt hồ động tác chớp nhoáng, như tiên nhân thi múa dưới ánh trăng, mỗi phen xoay mình đảo người, thân pháp đều là phi tuyết lưu vân.
Việt Tê Kiến đao đao tiến sát, nhưng thấy mây khói hư huyễn, trôi chảy lưu loát, Diệp Chậm Ly tuy biến ảo tinh diệu linh khí bức người, chung quy thua ở mắt không thể thấy, khó khăn lắm hóa giải ba mươi chiêu, từ vai đến hông, đã bị mũi đao rạch thương, vài đường sâu thấu xương, một lớp váng máu tà tà nổi trên mặt hồ.
Tiếng cười khanh khách của Việt Tê Kiến kề sát bên tai: “A Ly, ta không làm nhục ngươi, ta chỉ giết ngươi thôi!”
Chính ngay lúc này!
Diệp Chậm Ly thân pháp đột biến, y sam như thông gió bỗng nhiên bành trướng phấp phới, một sợi chỉ cực mảnh đen nhánh quỷ mị yêu dị từ yết hầu hiện ra, cấp tốc phân nhánh lan tràn, một phân thành ba, ba phân tới chín, ngang dọc đan cài, hệt như tấm lưới đánh cá, nháy mắt trải rộng toàn thân.
Diệp Chậm Ly làn da vốn như tuyết xuân, như vải tươi, như trứng gà bán chín đã bóc vỏ, lúc này nhưng như muối bọt vào nước, nát bấy tan rã không thể ngăn trở, bay lả tả trong phương viên một trượng, huyết sương bao trùm, nguyên một ngọn nghiệp hỏa hồng liên thê lương nồng liệt.
Một cơn mưa máu dày đặc, từng giọt từng giọt đều là tử khí kịch độc, mang theo ác quỷ oán linh từ địa phủ, sâm sâm xối xả hung dũng như trút.
Thiên Ma Giải Thể.
Việt Tê Kiến gần trong gang tấc làm sao trốn thoát?
Thác Đao ngươi xem, mau xem thật kỹ! Xem ta lợi hại không nào, cho dù đã mù, vẫn có thể thay ngươi giết hắn!
Thác Đao, ngươi phải nhớ mãi A Ly, nếu dám quên ta, ta sẽ khóc cho ngươi coi…
Diệp Chậm Ly như một đóa hoa máu nở rộ, cơ hồ nhuộm đỏ chiếu sáng cả đêm tối, cuối cùng ngã xuống, về với trầm tịch.
Một con chậm điểu đường nét hư ảo nhưng sống động từ lòng bàn tay hắn ngoi lên, lông mao xanh biếc mắt sắc như máu, lẫn vào bóng đêm, không rõ số phận.
Hai tiếng trầm đục, Diệp Chậm Ly cùng Thiên Sàm quân Nam Cơ, huyết nhục mơ hồ song song rơi xuống hồ nước.
Việt Tê Kiến đứng yên trên thạch cơ, nhãn thần xa cách, có chút ngẩn ngơ, nhưng khóe miệng treo một tia ý cười như điêu như khắc.
Vừa rồi dẫn dụ Diệp Chậm Ly thi triển Thiên Ma, trong sát na mạo hiểm ấy vô thanh vô tức điểm huyệt Nam Cơ ném qua, trước mắt người mù rõ ràng diễn một màn lý chết thay đào, quả nhiên mãn đường hồng.
Nhớ lại Nam Cơ trước khi rơi xuống nước, toàn thân như bị cái sàng sắt lọc qua, trong lòng còn ám ảnh, cười nói: “Cũng may bổn tọa không dám có nửa phần khinh suất, Thiên Ma Giải Thể này đích xác quá tà môn… Chỉ bất quá những ai mắt mù nhìn không chuẩn, không nên tùy tiện sử dụng, Hoàng đường chủ, bổn tọa nói có đúng không?”
A Ly hài tử do mình trông nom trưởng thành, hay cười toét miệng như thể trên trời rớt xuống bánh bao đều trúng ngay đầu hắn, hễ khóc liền như có muối thô xát vào tim mình, cứ thế đã ra đi… Hoàng Ngâm Xung cổ họng ứ máu, đôi môi khô khốc, hốc mắt cũng cạn nước, thẫn thờ bẩm: “Cung chủ nói rất đúng.”
Việt Tê Kiến trên tay áo trắng tinh không biết từ bao giờ đã dính vài vệt máu, nhíu mày, nói: “Thác Đao không cho ta đích thân giết hắn, đấy, Hoàng đường chủ người cũng nhìn thấy rồi, là hắn tự tìm chỗ chết, không liên quan gì tới bổn tọa, phải không?”
Hoàng Ngâm Xung cúi đầu đáp: “Phải.”
Việt Tê Kiến chắp tay phóng mắt nhìn mặt hồ, tùy ý nói: “Hoàng đường chủ trước kia từng bình luận, bổn tọa chỉ xứng làm thủ hạ của Diệp Chậm Ly.”
Hoàng Ngâm Xung thở dài: “Bần đạo già cả mắt mờ, nhất thời lỡ lời, mong cung chủ thứ tội.”
Việt Tê Kiến không dễ dàng bỏ qua, thoáng trầm ngâm, đi thẳng vào vấn đề: “Hoàng đường chủ, bổn tọa có một chuyện không giải thích được.”
“Đám người Thương Hoành Địch đều đã sát thân tuẫn chủ, lão nhân gia người năm nay đã sáu mươi ba, cho dù tử trận, cũng không tính là đoản thọ, nhưng vì sao phải gánh chịu ô danh mất khí tiết tuổi già khó giữ lão mà bất trung?
Hoàng Ngâm Xung mày bạc nhướn cao, nghiêm nghị nói: “Thuộc hạ trung thành, không phải với cung chủ, mà là với Thất Tinh Hồ. Việt cung chủ là cung chủ đời thứ năm thuộc hạ tôn phụng, thuộc hạ chỉ cần còn một hơi thở, vẫn thủ Thất Tinh Hồ, biết đâu còn có thể đợi được đến cung chủ đời thứ sáu… Nguyên lão sáu đời, há chẳng phải một hồi giai thoại trong giang hồ võ lâm?”
Việt Tê Kiến đăm đăm nhìn lão suốt một nén nhang, mới ôn hòa cười nói: “Nếu đã như vậy… việc ở Tu Di đường tiếp tục phiền Hoàng đường chủ nhọc lòng.”
Trong lúc nói chuyện, mặt hồ sùng sục một tiếng, một chiếc lọ lưu ly bán trong suốt trồi lên.
Việt Tê Kiến rõ ràng hoảng thần, lập tức phi thân lấy về, thấy nhúm vải nhét đậy miệng lọ đã bị ướt, thành lọ vẽ vài đường thủy tích, như thể chiếc lọ cũng rơi lệ, nhưng dược hoàn màu trắng trong lọ không sót một viên.
Việt Tê Kiến nắm trong tay, mâu quang chớp động, năm ngón đột nhiên vận lực, xoảng một tiếng, lọ lưu ly lẫn dược hoàn, đều hóa thành phấn mịn, phát tán theo gió: “Thác Đao dám gạt ta, cứ để chân hắn đau cho biết khổ.”
Dứt lời đạm đạm phân phó: “Ở lại vài người, vớt thi thể lên.”
Lập tức phi thân về Tây Nhất Phong.
Một mạch chạy gấp, gió đêm như áo lông thấm nước, tươi mát mềm mại phất qua khóe mắt đuôi mày, trong lòng một mảnh thanh minh thông thấu, cặn bã diệt sạch, đã khôi phục thành Việt Tê Kiến tay khống ngũ huyền dõi theo hồng nhạn.
Xa xa bên hồ truyền đến tiếng ca già nua của Hoàng Ngâm Xung, ai nhã mà bi thương:
Sương trên lá, sao thấy rạng đông?
Sương gặp bình minh càng chóng lạc, người ra đi bao thuở quay về?
Lặp đi lặp lại chỉ mấy câu này, nhưng biểu đạt nhân sinh có bao nhiêu giống số phận sương mai.
Việt Tê Kiến dừng bước, cúi đầu nghe nửa ngày, khẽ thở dài, hãy để dĩ vãng trôi về dĩ vãng.
Sinh mệnh ngắn ngủi mà khổ nạn, cho nên này những tình cùng cảm, mong cùng nhớ, như thân nhân, bằng hữu, chí ái, cùng với tôn nghiêm, từ bi, thiện lương, thậm chí sơn thủy, thưởng thức, thâm tình, đều đặc biệt đáng để trân trọng không thể khinh bạc, mỗi một ngày mỗi một khắc được sống, đều nên như khung trời rộng mở sáng sủa, như nước chảy thiện cảm đa tình… Thế nhưng chốn giang hồ tinh phong huyết vũ, luôn có người không chút yêu quý chỉ biết hoang phí chỉ biết hủy diệt, tước đoạt nhân sinh tâm cảnh vốn phong phú đẹp đẽ của mình, buộc mình vô pháp yên vân thủy khí đạp tuyết tầm mai, chỉ nuôi một lòng thù hận một bụng ngoan tuyệt, biết bao nhiêu môn phái, bạc bẽo thô thiển, dung tục mà lõi đời, quả thực đáng ghét đáng giận, không có tư cách tồn tại trên nhân thế!
Bình sinh ghét nhất chém giết, nhưng không thể không bất chấp hung đao thủ đoạn âm độc, hướng cả giang hồ phục thù, đi theo con đường tối tăm tội ác nhất, lấy sát chế sát, dùng phá mà đứng, giữa một mảnh hoang vu phế tích, mưu cầu một chốn đào nguyên.
Nhưng không biết Tô Thác Đao, có hiểu cho nỗi khổ tâm trả giá sở dục sở cầu của mình? Có thể chân chính vô hạn tiếp cận linh hồn mình, để rồi kết hợp, một lần nữa sa vào vòng tay ấy?
Mà thôi, cho dù hắn không hiểu, cũng vẫn là Tô Thác Đao của mình, tình yêu duy nhất còn sót lại của mình, tâm cam tình nguyện, chỉ phó thác cho mỗi hắn.
Chỉ cần hắn là Tô Thác Đao, không gì không được, không gì không thể dàn xếp.
Tới đỉnh Tây Nhất Phong, chỉ thấy vực sâu thăm thẳm, trăng lặn về tây, nhưng Tô Thác Đao đã không còn tung tích.
Dưới tàng cây một đôi guốc gỗ, nhuốm máu, dính bùn, trên mặt đất có một hàng vết tích do người bò qua, gian nan nhưng không do dự, thẳng tới bờ vực, đột nhiên cùng đường.
Việt Tê Kiến lảo đảo đứng bên vực sâu, tay áo đón gió, tư thái phiêu phiêu dục tiên, nhìn chung quanh, nhưng núi rừng vắng vẻ, quả nhiên không bóng người.
Dưới vực sâu là một hang đá khổng lồ, như dã thú há rộng cái mõm dữ tợn, đừng nói Tô Thác Đao nội lực toàn vô tứ chi tận phế, cho dù mình lỡ trượt chân rơi xuống, cũng không có cơ may sống sót.
Việt Tê Kiến thân bất do kỷ, giơ tay che mắt, loạng choạng lui ra sau mấy bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.