Sát Tương Tư

Chương 27:




“Có người nói làm cung chủ Thất Tinh Hồ tất gặp tình kiếp, Tê Kiến, ngươi cho rằng kiếp số của ta rơi trên người ngươi đúng không?”
Việt Tê Kiến đau đớn cực độ trái lại bình tĩnh, nói: “Ta nào dám mang kiếp số gì đến cho ngươi? Ta chỉ mong ngươi có thể sinh tình với ta…”
“Không thể!”
——
Tô Thác Đao my mục đen huyền, sống mũi cao thẳng như được tỉ mỉ điêu khắc, xương mày hơi góc cạnh càng tôn lên đôi mắt thâm thúy, tướng mạo như vậy, cười lên hiển nhiên liền thần quang ngời sáng, nhưng trong xương tủy vẫn là lãnh bạc vô tình, Việt Tê Kiến lẳng lặng nhìn hắn: “Thác Đao, bản tính con bạc biết tiến không biết thoái, biết thành không biết bại này của ngươi… về sau nhất định sẽ chịu thiệt lớn.”
Tô Thác Đao ân một tiếng: “Vậy còn lần này?”
Việt Tê Kiến thấp giọng nói: “Ngươi thắng rồi… Ta không nỡ nhìn ngươi chết.”
Hai người trong lòng đều biết rõ, Nhất Vĩ tâm pháp chính là phương thuốc đúng bệnh với thương thế của Tô Thác Đao, thế nhưng Việt Tê Kiến nội lực nông cạn, chỉ có thể giải ách nhất thời, muốn phủ để trừu tân trị dứt tận gốc, cách duy nhất có thể thực hiện là truyền tâm pháp, để Tô Thác Đao tự thân tu tập, tự nhiên có thể hóa giải chân khí dị chủng.
Nhưng sâu trong nội tâm, Việt Tê Kiến căn bản không muốn Tô Thác Đao khôi phục lại công lực, mà Tô Thác Đao đoan chắc hắn càng không muốn mình một mạng quy thiên, huống hồ thương này còn là vì cứu hắn mà trúng, lại vì hắn muốn một đóa Dạ vị liên mà tái phát trí mạng.
Việt Tê Kiến cất giữ đóa Dạ vị liên kia, trên ngón tay vẫn còn lưu lại thanh hương của hoa, cũng không biết là ảo giác hay là chân thực, trong làn hương u đạm kia, mơ hồ ẩn chứa mùi máu tanh rét lẫm.
“Nhất Vĩ tâm pháp dễ học khó tinh, dễ nhập môn khó đại thành… Như ngọn cỏ lau, ý theo gió mà động, như phiêu lại định, vốn là nội công tâm pháp thủ nhiều hơn công, lấy nhu khắc cương.” Việt Tê Kiến xếp bằng ngồi xuống, cằm khẽ hất lên, tự có loại ý thái ngưng trọng đoan chính: “Chủ yếu chỉ cần điềm đạm bình hòa, tuyệt đối không thể vì cầu tiến liền nhất thời cuồng xung mãnh đột, tuy tiến nhưng chông gai khắp nơi vụng về không thuần…”
Tô Thác Đao gật đầu, đột nhiên ngắt lời: “Ngươi từng nói, Nhất Vĩ tâm pháp là tuyệt học gia truyền, không thể dạy người khác.”
Việt Tê Kiến trong mắt hiện lên một tia bi thương, nói: “Tuyệt học gì cũng không quan trọng bằng tính mạng của ngươi. Hơn nữa… Cha mẹ ta đã qua đời, một chén canh Mạnh bà, mọi chuyện trần thế đều vô tri vô thức, cho dù biết được, hẳn là họ cũng sẽ không trách ta?”
Tô Thác Đao mỉm cười: “Ngươi có hối hận không?”
Việt Tê Kiến vốn bách tử vô hối, nhưng một câu không hối hận vừa đến chót lưỡi, chẳng hiểu sao trong lòng đột nhiên quặn đau, chần chờ một lát, rũ my nói: “Ta không biết.”
Tô Thác Đao cũng không nói gì thêm.
Lúc hắn không muốn nói, có dùng đao cũng đừng hòng cạy ra được một chữ.
Rõ ràng là hắn có việc khẩn cầu, nhưng Việt Tê Kiến lại cảm thấy giống như mình đang quỵ lụy, nhất thời có chút lơ đãng, đợi nửa ngày, không biết mình phải chăng đang chờ một lời hứa hẹn, có lẽ chỉ cần hắn nói một câu “Ta sẽ không để ngươi hối hận”, mình sẽ thật sự vĩnh viễn vô hối, thế nhưng thủy chung không đợi được, cũng đành thôi, định thần lại, chậm rãi đọc ra nguyên thiên Nhất Vĩ tâm pháp.
Tô Thác Đao với võ học vốn đã thiên phú kinh người, Nhập Bát Tinh Kinh tu tập từ nhỏ lại đồng nguồn đồng tông với Nhất Vĩ tâm pháp, thành thử Việt Tê Kiến chỉ đọc một lần tổng quyết tường thiên, rồi giảng giải những điểm then chốt trong đó, cứ thế, toàn thiên tâm pháp đã nắm trong lòng bàn tay.
Tô Thác Đao hai mắt khép lại, nhập định ngay bên bờ vực đầy gió tuyết.
Đan điền khí phủ lần này thăm dò hai luồng chân khí đồng xuất, một theo lối hành công của Nhập Bát Tinh Kinh, một theo Nhất Vĩ tâm pháp, vừa lưu chuyển một vòng qua Bách Hội Dũng Tuyền, tự nhiên nhi nhiên, tại Thiên Trung giao hòa làm một.
Yếu huyệt Thiên Trung như được dòng suối ấm áp chảy qua, cỗ chân khí dị chủng như u nhọt mọc bám trong xương kia cơ hồ chỉ trong nháy mắt đã bị thâm nhiễm đến thủng nát, lập tức tàn lụi xói mòn một giọt cũng không chừa.
Sau đó chân khí tuyệt nhiên bất đồng với dĩ vãng, lại ảo diệu khôn tả chạy khắp kỳ kinh bát mạch, mỗi lần lưu động tới lui, lĩnh ngộ về Nhập Bát Tinh Kinh càng tinh tiến thêm một tầng. Trước đây chân khí nhờ thái bổ mà có được tuy trải qua quá trình thu nạp dung hợp của bản thân, chung quy vẫn là mía vào nước, hỗn tạp bất thuần, hiện tại như tuyết tan trong nước, chân chính thần quang thấu triệt không chút pha tạp.
Tâm niệm chợt động, khí tức dồi dào, phân bố toàn thân, thay da đổi thịt, liên miên bất tuyệt, sinh sôi không ngừng, cứ như vậy mặt trời mọc lặn mấy ngày mấy đêm, tu vi đột nhiên mãnh tiến, nhất cử đạt được chìa khóa đến với hô hấp bẩm sinh.
Việt Tê Kiến không biết đói cũng không biết buồn ngủ, chỉ lẳng lặng ở một bên trông chừng.
Trên cành cây tuyết tích quá nhiều, gió thổi qua ào ạt tuôn rơi, lạnh như băng thấm vào da thịt nơi mu bàn tay. Việt Tê Kiến mục quang đọng tại Tô Thác Đao, trong ôn nhu vô tội lóe lên vài phần bất định, đột nhiên thuận tay cầm lấy Phượng Minh Xuân Hiểu đao, nhẹ nhàng vuốt ve tỉ mỉ đoan tường.
Thanh đao này lưỡi như tuyết nguyệt, vừa ra khỏi tay áo liền xuất quỷ nhập thần, nhìn gần mới biết, trên chuôi đao buộc một sợi xích bạc mỏng manh, dài hơn một trượng, sau xích bạc, là một sợi dây trong suốt mảnh như sợi tóc, kéo căng hoàn toàn sẽ dài đến bảy trượng.
Việt Tê Kiến dựng lực kéo thử, chỉ cảm thấy thập phần dẻo dai, xem ra là do tơ tằm ô kim thế gian hiếm thấy bị tẩy đến trong suốt chế thành, nhẹ nhàng búng một cái, tiếng phượng kêu liền lượn lờ quanh quẩn.
Thanh đao này giống hệt Thất Tinh Hồ, tràn ngập khí tức yêu tà nguy hiểm, khiến người từ trong mắt đã chán ghét, Việt Tê Kiến ném đao, thấp giọng nói: “Hung đao cắn chủ… sao cứ phải dùng?”
Hôm nay rạng đông vừa hiện, Tô Thác Đao mở mắt, như trăng sáng trên biển.
Trong cơ thể chân tức muôn hình vạn trạng mà hoàn toàn thấu triệt, Nhập Bát Tinh Kinh đã không còn hoạ ngầm.
Việt Tê Kiến bật dậy, nhưng vì ngồi quá lâu nên hai chân tê dại, lảo đảo khuỵu xuống nền tuyết, ngẩng đầu cười nói: “Nội thương khỏi hẳn chưa? Ngươi một phen nhập định, cư nhiên ba ngày ba đêm…”
Tô Thác Đao từ trên cao nhìn xuống chăm chú ngắm hắn một lát, đưa tay dìu hắn: “Khỏi hẳn rồi.”
Việt Tê Kiến trong lòng nhẹ nhõm: “Thật sao?”
Ngón tay đáp lên Mạch Môn của hắn, vội vàng chẩn sơ, hai mắt lập tức cười đến loan loan: “Quả nhiên… quả nhiên khỏi hẳn rồi!”
Tâm tình vui vẻ, nhịn không được nói: “Thác Đao, ta đã trị thương cho ngươi, ngươi phải đáp ứng ta vài chuyện.”
Nhìn khóe mắt đuôi mày hắn đều tràn ngập ý cười, Tô Thác Đao từ tốn nói: “Chuyện gì?”
“Sau này không được tùy tiện liền đuổi ta đi… Ta không đến Bạch Lộc Sơn, ta muốn theo ngươi về Thất Tinh Hồ.”
“Ân.”
“Còn nữa, ngươi đã học tâm pháp nhà ta, thì không được càn quấy tạo sát nghiệt, gặp chuyện nương tay ba phần, được chứ?”
“Ân.” Tô Thác Đao nghe như không nghe, tùy ý qua loa, đột nhiên gọi: “Tê Kiến…”
Việt Tê Kiến đang âm thầm đắn đo, có nên nhân cơ hội này bắt hắn không được gọi Diệp Chậm Ly là A Ly nữa, hai tiếng A Ly thân mật sủng ái như vậy mỗi lần lọt vào tai mình, cứ như bị rót nguyên vò dấm gừng.
Nghe vậy mỉm cười ngẩng đầu, nhưng thấy Tô Thác Đao mâu quang lưu chuyển, khiến người bỗng dưng nảy sinh cảm giác kinh tâm động phách: “Ngươi có biết nguồn gốc của Nhất Vĩ tâm pháp không?”
Việt Tê Kiến gật đầu: “Đương nhiên biết, là Việt gia ta từng có một vị tổ tiên, vì yêu thích phật pháp, bèn từ Nhất Vĩ Độ Giang của Phật Tổ sáng lập ra tâm pháp độc môn này.”
Tô Thác Đao đuôi mày như đao tước khẽ nhướn lên: “Ngươi nói sai rồi.”
“Cỏ lau tuy là vật trừ tà, nhưng cũng là vật tương tư. Cỏ lau phiêu linh mà rễ sâu cố định, mà loại rễ đó, là tâm, là tình, là tương tư.”
Nói xong vươn tay phủi đi bông tuyết bám trên vai Việt Tê Kiến, Việt Tê Kiến chỉ lo đứng ngẩn ngơ, hắn nhất định không biết, với mình mà nói, hắn vừa vươn tay, mỗi một động chạm, chính là tình căn, chính là tương tư.
“Minh Thiền Nữ đem nửa bộ Nhập Bát Tinh Kinh đổi tên thành Nhất Vĩ tâm pháp, quả nhiên không thể vong tình.” Tô Thác Đao thần sắc đạm mạc, không chút thương tiếc nói: “Nhất Vĩ tâm pháp của Việt gia ngươi, vốn thuộc về Thất Tinh Hồ ta… Hôm nay vật hoàn cố chủ, bổn tọa đa tạ ngươi thành toàn.”
Việt Tê Kiến trong đầu ầm một tiếng, mở to hai mắt, hoảng đến không biết làm gì, càng không biết tại sao mọi thứ đột nhiên khác hẳn hoàn toàn so với mình tưởng tượng, như ngựa hoang thoát cương lạc vào vùng đất tiêu điều lầm lạc này, nỉ non nói: “Ta không hiểu… Thác Đao, ta, ngươi…”
Tô Thác Đao lạnh lùng nói: “Minh Thiền Nữ là cung chủ đời thứ bảy của Thất Tinh Hồ, yêu thầm chưởng môn phái Thanh Thành Nguyên Không Thạch, đáng tiếc Nguyên Không Thạch chỉ xem bà ta như diễm kỹ phiêu không tốn tiền mà thôi, bà ta châu thai ám kết (có thai vụng trộm), Nguyên Không Thạch lại đi lấy tân phụ danh môn, đêm tân hôn, Minh Thiền Nữ máu rửa phái Thanh Thành, tự tay chém giết Nguyên môn chủ, khiến Bạch đạo liên thủ xâm chiếm…”
Nói đến đây, ngữ khí dần có ý mỉa mai: “Bà ta chuốc họa vào thân, nhưng lại không gánh vác nổi, đành phải đưa nữ nhi và nửa bộ Nhập Bát Tinh Kinh ra khỏi cung, sau đó phong cung tự thiêu. Minh Thiền Nữ hại Thất Tinh Hồ yếu thế suốt mấy mươi năm, vẫn không thể quên đi tương tư, đường đường là Nhập Bát Tinh Kinh, gọi cái gì mà Nhất Vĩ tâm pháp? Hừ, đúng là nực cười không chịu được.”
Lúc này dương quang đã hiện, ánh vào băng tuyết đến lóa mắt, cho dù gần trong gang tấc, Việt Tê Kiến vẫn không thể nhìn rõ my mục Tô Thác Đao, trong lòng cực kỳ lo sợ, nỗ lực vươn tay định nắm bắt, lại bị hắn hung hăng chế trụ cổ tay, một đường chân không chạm đất kéo về sơn động.
Việt Tê Kiến cả người đã sớm thất thần, tâm trí mơ hồ hỗn độn, chỉ biết liều mạng giãy dụa gào thét.
Đột nhiên huyệt Á Môn sau gáy tê rần, một đạo chân khí nhu hòa tràn vào, tiếng hét ngưng bặt, trước mắt tối sầm, đã ngất xỉu dưới đất.
Mông lung nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Tô Thác Đao, vang vọng như ác ma.
Không biết qua bao lâu, khói xám rốt cuộc tan biến, rên rỉ tỉnh lại, vừa mở mắt, đập vào nhãn mâu, là Tô Thác Đao một thân hắc y, Việt Tê Kiến không tự chủ được nhích người ra sau, khớp hàm cách cách va chạm.
Tô Thác Đao tinh tế quan sát hắn, ôn nhu hỏi: “Ngươi có lạnh lắm không?”
Dứt lời thật sự nhóm lên đống lửa, thậm chí còn hầm một thố canh thơm phức: “Ta vừa xuống Nguyệt Nha Phong, từ phái Tuyết Cốc mượn về chút củi và nước canh, ba ngày không ăn không uống, ngươi hẳn cũng rất đói?”
Việt Tê Kiến hé môi, định nói gì đó, nhưng cố sức lắc đầu: “Thác Đao… ban nãy là ngươi gạt ta.”
Tô Thác Đao né tránh mục quang hắn: “Nếu ngươi không phải hậu nhân của Minh Thiền Nữ, Tô Tiểu Khuyết tại sao lại dạy ngươi Thanh nang dược thư?”
Khóe miệng hàm tiếu, thỏa mãn vì đạt được ý nguyện: “Tê Kiến, ngươi là tâm pháp sống Tô Tiểu Khuyết để lại cho ta.”
Việt Tê Kiến ngay cả da đầu cũng lạnh đến phát căng, nhưng vẫn kinh ngạc nói: “Nếu không có Nhất Vĩ tâm pháp, ngươi sẽ…”
Tô Thác Đao ngắt lời: “Muốn biết chuyện ta ở Thất Tinh Hồ sao? Ngoài lần buông tha ngươi mười năm trước.”
Khuôn mặt hắn ánh dưới hỏa quang càng nổi bật đường nét hoa mỹ cao ngạo, không giống người thật, Việt Tê Kiến mờ mịt nhìn hắn, tâm cảnh quay về thuở ấu thơ, tuyệt vọng mà vô lực, gần như nghẹt thở.
“Hồi bé ở Nội đường, ngooại trừ phải đề phòng Sùng Quang cung chủ… thật ra rất thú vị, ta lúc đó chẳng có gì xuất sắc, A Ly vào Nội đường trễ nhất, nhưng lại được Sùng Quang sủng ái nhất, ai cũng không dám đắc tội, đương nhiên với bản lĩnh của hắn, cũng không ai đắc tội được.”
“Nhưng hắn dám đắc tội ta.”
A Ly, lại là A Ly… trong cuộc đời Tô Thác Đao hiển nhiên đã có Diệp Chậm Ly, âm hồn bất tán, trục xuất không đi, Việt Tê Kiến gian nan mở miệng: “Ta không muốn biết những chuyện này.”
Tô Thác Đao cười khẽ: “Vậy sao? Thôi được, chuyện giữa ta và A Ly, cũng không muốn kể nhiều với ngươi.”
Dứt lời múc canh ra, đưa cho Việt Tê Kiến một chén.
Canh nóng hổi thơm nồng, từ đầu lưỡi đến ngũ tạng đều ấm áp dào dạt, Việt Tê Kiến vô thức uống lại uống, nhưng chỉ cảm thấy mình đang bị một cơn rét buốt sắc bén như đao đâm xuyên thành một cái động rỗng hoác.
Giống như thiêu thân, lúc lao vào lửa vốn rất vui sướng, trớ trêu thay, bị cho biết ngọn lửa đốt người đó, căn bản không phải cháy vì mình. Nếu như có thể, Việt Tê Kiến thà rằng mình chết ngay khoảnh khắc dạy xong Nhất Vĩ tâm pháp, hoặc giả tham luyến hơn một chút, chết trong khi Tô Thác Đao hoàn tất hành công.
Nghĩ đến Diệp Chậm Ly lúc nhỏ, Tô Thác Đao trong mục quang có ôn nhu sủng ái như một lẽ đương nhiên, xuất thần chốc lát, mới tiếp tục: “Có người nói làm cung chủ Thất Tinh Hồ tất gặp tình kiếp, Tê Kiến, ngươi cho rằng kiếp số của ta rơi trên người ngươi đúng không?”
Việt Tê Kiến đau đớn cực độ trái lại bình tĩnh, nói: “Ta nào dám mang kiếp số gì đến cho ngươi? Ta chỉ mong ngươi có thể sinh tình với ta…”
“Không thể.” Tô Thác Đao dùng phương thức một đao đoạt mạng kiên quyết nói: “Từ nhỏ ta đã nhìn thấy Sùng Quang cung chủ đối với Tô Tiểu Khuyết dụng tình chí thâm mà không được đáp lại, hai người một phen tình kiếp đã đặt Thất Tinh Hồ vào hoàn cảnh gian nan hôm nay, bắt đầu từ lúc đó, ta đã âm thầm thề rằng, nếu có ngày ta trở thành cung chủ, dưới tay cho dù phải ân uy đều dùng, có quy củ có chừng mực, nhưng chỉ riêng chức vị tổng quản, nhất định phải dành cho người ta yêu thương, ta không phụ hắn, hắn cũng không phụ ta, cái gọi là tình kiếp, tự nhiên trở thành nhất tâm vô gián can đảm tương chiếu.”
Việt Tê Kiến chợt ngộ ra, như bắt được sợi rơm cứu mạng, nhịn không được xé giọng thốt lên: “Ngươi chỉ ép buộc mình thích hắn mà thôi, ngươi… ngươi vì Thất Tinh Hồ, ngay cả bản thân cũng lừa gạt… Ngươi tội gì phải tự ức như vậy!”
Tô Thác Đao thần sắc khẽ biến, nói: “Lúc ta mới lên ngôi cung chủ, có một người tài năng võ công không thua A Ly, nhưng ta chỉ thích A Ly, cũng chỉ tin A Ly.”
“Nhưng hắn đối với ngươi thì sao? Tống Vô Bạn từ đâu biết tin ta được truyền Nhập Bát Tinh Kinh? Chẳng lẽ còn không phải hắn cấu kết Bắc Đẩu Minh mượn đao giết người?” Việt Tê Kiến toàn thân run rẩy, thanh âm cũng khàn khàn bất kham: “Nếu ngươi thật sự tin hắn, tại sao không dám quay về Thất Tinh Hồ? Tại sao phải theo ta đến Nguyệt Nha Phong?”
Tô Thác Đao khẽ thở dài, nhìn hàng my hơi rũ xuống của hắn, ôn nhu nói: “Ta còn một chuyện muốn nhờ, ngươi có nguyện thành toàn?”
Việt Tê Kiến ngẩn ra: “Cái gì?”
“Nội lực ta tuy mạnh nhưng phức tạp, ngươi từ nhỏ tu tập Nhất Vĩ tâm pháp, chân khí căn cơ tinh thuần hiếm có, thế nên…” Tô Thác Đao nhãn thần thâm thúy đến kỳ lạ, có chút thương tiếc, nhưng càng nhiều là ý chiếm đoạt băng lãnh: “Tê Kiến, đem nội lực của ngươi cho ta đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.