Sáp Huyết

Chương 242: Đánh cờ (4)




Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua, Dã Lợi Vượng Vinh mới lên tiếng:
-Ta tin!
Ông ta tin điều gì? Ai cũng không biết.
Nguyên Hạo nắm lấy hạt sáp hoàn, nhạt nhẽo nói:
-Ta lại không tin.
Sắc mặt của Dã Lợi Vượng Vinh biến đổi dữ dằn, cắn răng nhìn Nguyên Hạo nói:
-Những việc thế này, ta vốn đã cố gắng nói cho người biết rồi. Ta phái người giả vờ hàng thuận triều Tống, người cũng biết chuyện mà. Đến nay, người lại không tin ta ư?
Nguyên Hạo nhìn chằm chằm vào Dã Lợi Vượng Vinh nói:
-Những điều đó ta đều tin, nhưng có chuyện này, ta thật sự khó lòng mà tin tưởng được nữa. Địch Thanh chạy trốn về Ngọc Môn quan, phải vậy không?
Địch Thanh nghe thấy Nguyên Hạo lại nhắc đến tên mình, trong lòng giật mình. Đến giờ phút này hắn vẫn chưa thấy qua mặt của Nguyên Hạo, nhưng hắn biết rằng, người này không phải nghi ngờ gì là một người vô cùng đáng sợ, bởi vì chẳng ai biết được Nguyên Hạo đang nghĩ gì.
Dã Lợi Vượng Vinh không ngờ Nguyên Hạo lại nhắc đến chuyện cũ, nghĩ ngợi một hồi mới nói:
-Vâng.
-Người phụ trách truy bắt Địch Thanh là ngươi, có đúng không?
-Vâng!
-Ngươi vì truy bắt Địch Thanh, thậm chí còn điều động cả cảnh vệ quân, trong cung có không ít cao thủ bị ngươi điều đi truy bắt Địch Thanh. Đúng hay không?
-Đúng.
Dã Lợi Vượng Vinh rất là chần chừ. Rõ ràng ông ta đang suy ngẫm tại sao Nguyên Hạo lại hỏi như vậy.
Ngón tay Nguyên Hạo co duỗi, không nhìn Dã Lợi Vượng Vinh, chỉ nhìn tay phải của mình, chậm rãi nói:
-Trong mấy tháng ngươi truy đuổi Địch Thanh, các thị vệ trong cung đã bị ngươi mượn cớ điều động đi hết 3 phần, có phải vậy không?
Dã Lợi Vượng Vinh không trả lời nữa, nhưng đột nhiên xiết chặt hai đấm tay.
Nguyên Hạo lại nói:
-Ta tin ngươi, bởi thế mới mặc cho ngươi dày vò, nhưng ngươi thì sao…ngươi đã phụ lòng tin của ta.
Trong khẩu khí của gã ngập tràn tiếc nuối
-Từ khoảnh khắc Hạ Tùy chết đi, chỗ trống của y đã bị ngươi phái người lắp vào. Sau khi ngươi phụ trách điều hành trong cung, ngươi đã không ngừng chèn thủ hạ của ngươi vào. Hạ Tùy đến Thái Bạch Cư, cũng bởi ngươi đã hẹn y ra, nhưng gã thích khách đó cũng đến. Rõ ràng ngươi hẹn Hạ Tùy đến đó, chính là muốn thích khách giết chết y, tiếp đến nhiễu loạn phủ Hưng Khánh, đánh lạc hướng, tiện cho ngươi hành sự, phải vậy không?
Địch Thanh giật mình, bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện, hiểu rằng những điều Nguyên Hạo đoán là chính xác.
Nếu Phi Ưng có thể liên hệ với Dã Lợi Vượng Vinh, thế thì việc Phi Ưng giết chết Hạ Tùy ở Thái Bạch Cưu chắc chắn không phải điều ngẫu nhiên, Phi Ưng biết trước Hạ Tùy chắc chắn sẽ ở Thái Bạch Cư!
Tại sao Phi Ưng lại chắc chắn như vậy?Chẳng phải vì tất cả những chuyện này đều là do Dã Lợi Vượng Vinh an bài hay sao?
Khóe mắt Dã Lợi Vượng Vinh co giật, không ngờ còn có thể nhẫn nhịn không lên tiếng.
Hạ Thủ Vân nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn chưa dám tiến lên trước. Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ được, người giết con trai gã không phải là Địch Thanh, mà chính là Dã Lợi Vượng Vinh.
Nguyên Hạo nói tiếp:
-Bây giờ chuyện này rất đơn giản, ngươi bày ra một tên Địch Thanh, thu hút sự chú ý của mọi người. Dụng ý chẳng qua là muốn điều động nhân sự trong cung, sau đó thay vào những người trung thành đắc lực của ngươi. Mục đích của ngươi đương nhiên không phải vì sự an nguy trong cung, mà là để giết ta! Ngươi đã không tin tưởng ta, thử hỏi làm sao ta có thể tin vào ngươi nữa?
Thân thể của Dã Lợi Vượng Vinh đang run rẩy, nhưng vẫn chưa phát động công kích.
Ngón tay Nguyên Hạo búng nhẹ, viên sáp hoàn kia bay ra xa, mọi người lại giật mình lần nữa, không hiểu tại sao Nguyên Hạo nếu đã phát hiện ra bí mật, sao lại không thèm xem qua nội dung bên trong?
Nguyên Hạo hít một hơi, nói:
-Giờ ngươi còn chưa ra lệnh động thủ, phải chăng đang cảm thấy Phi Ưng đã phản bội ngươi, vì thế mất đi tự tin à? Bình sứ này, vốn là lễ vật mà Phi Ưng đã tặng cho ngươi, ngươi cũng không biết trong đó không ngờ lại có sáp hoàn, ngươi cảm thấy Phi Ưng đã hãm hại ngươi phải không?
Khóe miệng Dã Lợi Vượng Vinh co giật, khàn giọng nói:
-Nếu không phải gã…sao ngươi có thể biết được những chuyện này?
Giọng điệu của Nguyên Hạo tràn đầy sự chế giễu
-Kỳ thật Phi Ưng không có bán đứng ngươi đâu. Trong bình sứ vốn dĩ chẳng có gì cả, sáp hoàn đó…chẳng qua là ta giấu sẵn trong tay từ trước. Ngươi quá khẩn trương rồi, chẳng lẽ không biết nghiêm túc mà suy ngẫm lại à, bình sứ một năm chỉ đúc một lần, cho dù bên trong có cất giấu thông tin, cũng đã sớm lỗi thời rồi? Huống hồ, sáp hoàn làm sao có thể an toàn tồn tại trong môi trường như vậy?
Dã Lợi Vượng Vinh như bị trúng phải một đao, lùi ngược về sau vài bước, mặt không còn chút máu.
Đầu óc Địch Thanh xoay như chong chóng, thầm nghĩ nếu không phải Phi Ưng bán đứng Dã Lợi Vượng Vinh, thế thì ai đã bán đứng bọn họ? Có rất nhiều chuyện, có lẽ Nguyên Hạo biết được, nhưng cũng có một số chuyện, Nguyên Hạo căn bản là không thể nào biết được.
Nguyên Hạo búng tay nhẹ một cái, lại nói:
-Kế hoạch của ngươi và Phi Ưng, cho đến tận thời điểm này, vẫn rất thành công. Ta biết trong điện hiện giờ, ít nhất cũng có một nửa là thủ hạ của ngươi. Ngươi muốn giết ta, thế được, ta cho ngươi cơ hội. Điều đáng tiếc là, không biết ngươi có dũng khí ra tay hay không?
Dường như Dã Lợi Vượng Vinh đã đánh mất dũng khí để ra tay.
Nguyên Hạo thở dài nói:
-Trước kia ta cứ nghĩ mãi, tại sao ngươi lại phản bội ta? Đương nhiên không phải vì Chủng Thế Hành, cũng không phải vì triều Tống. Bọn chúng không đủ tư cách…
Không đợi gã nói xong, Dã Lợi Vượng Vinh đã phá lên cười điên dại, ông ta cười một cách không kiêng nể, không còn giống Dã Lợi Vương trầm lặng ngày xưa nữa.
Mọi người giật nảy người nhìn Dã Lợi Vượng Vinh, sống lưng rùng cả mình.
Ai nấy đều hiểu, hôm nay Lưu Nghi Tôn là người đều tiên đổ máu tại Thiên Hòa điện này, nhưng tuyệt đối không phải kẻ cuối cùng.
Nguyên Hạo thấy Dã Lợi Vượng Vinh cười điên cuồng, vậy mà vẫn điềm tĩnh đứng đó. Dã Lợi Vượng Vinh rít lên nói:
-Ngươi sẽ không biết đâu, ngươi vĩnh viễn cũng không biết được đâu….
-Ta biết đấy.
Nguyên Hạo ôn tồn nói, tiếng nói tuy êm dịu, nhưng trong đó lại rắn chắc như sắt thép vậy
-Ngươi phản bội ta, có phải vì…Hương Ba Lạp không?
Ba chữ Hương Ba Lạp vừa phát ra, Dã Lợi Vượng Vinh đột nhiên trở nên lạnh đi, trong mắt phát ra hào quang nóng rực, trong điện Thiên Hòa cũng trở nên lạnh giá, không khí như bị ngưng đọng.
Trong đầu Địch Thanh bất thình lình vang lên ùng ùng, sao Nguyên Hạo lại biết đến Hương Ba Lạp? Tại sao Dã Lợi Vượng Vinh phải vì Hương Ba Lạp mà phản bội Nguyên Hạo?
Chẳng lẽ, cả hai người này đều biết bí mật của Hương Ba Lạp ư?
Máu Địch Thanh đã sôi sục, nhưng chẳng đợi hắn nghĩ ngợi thêm. Tức thì nghe thấy Dã Lợi Vượng Vinh phát ra hai chữ:
-Điệt Mã!
Lúc Dã Lợi Vượng Vinh phun ra hai chữ này, thần sắc lạnh lùng tựa hồ tuyết đọng trên đỉnh Hạ Lan Sơn.
Lúc Nguyên Hạo nghe thấy hai chữ “Điệt Mã”, năm ngón tay đang co duỗi bỗng dưng cứng đờ. Hai chữ đó rốt cục có ma lực gì, sao lại khiến cho một người điềm tĩnh như núi có thể khiếp sợ đến nhường này?
Đich Thanh lại ngẩn người lần nữa, kinh ngạc không hiểu nỗi.
Điệt Mã?
Điệt Mã là gì? Là người, là vật, là quái thú hồng hoang, hay là địa phủ tiên cảnh? Địch Thanh không hiểu Điệt Mã có nghĩa là gì, hắn đã từng hỏi Chủng Thế Hành, Chủng Thế Hành cũng không biết, lúc đó Chủng Thế Hành nói sẽ thăm dò hộ hắn, nhưng Địch Thanh chưa kịp đợi tin, đã phải chạy đến trại Bình Viễn.
Hắn không ngờ mình lại nghe được hai chữ này từ miệng của Dã Lợi Vượng Vinh. Quách Tuân từng nói:
-Muốn đi Hương Ba Lạp, cần tìm Điệt Mã!
Mà nay, Dã Lợi Vượng Vinh lại vì Hương Ba Lạp, cũng nói ra hai chữ Điệt Mã…
Địch Thanh không nghĩ thêm nữa, cũng chẳng còn thời gian để nghĩ ngợi nữa. Hắn lập tức bị chuyển xảy ra làm cho chấn động, bởi vì Dã Lợi Vượng Vinh cuối cùng cũng phát động tấn công.
Bất luận Điệt Mã là thứ gì, nhưng chắc chắn lần này nó chính là ám hiệu tấn công.
Ngay sau đó Địch Thanh đã hòa mình vào cuộc tàn sát vô cùng oanh liệt, một đời khó quyên.
Nhưng hắn không phải là người phát động đòn công kích đầu tiên đối với Nguyên Hạo.
Người đầu tiên ra tay với Nguyên Hạo không ngờ lại là một người chết!
Trong thoáng chốc, hàn quang phản chiếu, bảo kiếm bay ra, máu tươi la liệt.
Trong điện Thiên Hòa chỉ có một người chết, đó chính là Lưu Nghi Tôn.
Nhưng Lưu Nghi Tôn đích thật đã chết rồi không thể chết thêm lần nữa, người xuất kiếm chính là Lưu Bình.
Cách Nguyên Hạo gần nhất không phải là Dã Lợi Vượng Vinh, mà chính là Lưu Bình. Ai cũng cảm thấy Lưu Bình không chết nhưng còn thảm hơn là chết. Sau khi Lưu Nghi Tôn tự vẫn, ai cũng đều nhìn ra, Lưu Bình cho dù chưa chết, nhưng cũng chẳng khác nào người đã chết. Binh bại bị bắt, bị người hãm hại, con trai tự vẫn, đây là chuyện mà bất kỳ một người đàn ông có trái tim nào cũng đều khó lòng chấp nhận được, nhưng Lưu Bình không những có thể chịu đựng được, còn có thể xuất kiếm ra nữa.
Ông ta vốn dĩ bị áp giải lên, tay không tấc sắt, nhưng y vừa vươn tay, liền rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông.
Nhuyễn kiếm uốn lượn như rắn, một kiếm xuất ra đâm thẳng vào Nguyên Hạo đang đứng bên cạnh.
Kiếm khí phát ra ánh sáng lạnh lùng, lạnh đến mức khắp đại điện tràn ngập sát khí, thanh kiếm vừa hay đâm vào Nguyên Hạo đang bên cạnh.
Gần như cùng lúc Lưu Bình ra tay, trước điện đã có hai thị vệ xông tới, tay vung trường kích chặt đứt đường lui của Nguyên Hạo.
Ba người liên thủ xuất kích, đã bao trùm tứ phương tám hướng của Nguyên Hạo.
Nguyên Hạo căn bản chẳng hề lưu ý đến Lưu Bình, gã chỉ quan tâm đến thiện hạ đại nghiệp, anh hùng phân tranh, căn bản gã chẳng thèm đếm xỉa đến một Lưu Bình hèn mọn nhu nhược.
Trong điện bất thình lình vang lên tiếng hây hây ha ha, kèm theo âm thanh đó là máu tươi, thậm chí khi nghe rồi khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Lúc Lưu Bình ra tay, thị vệ trước điện đã hòa mình vào trận hỗn chiến.
Nguyên Hạo biết, thị vệ trước điện đã bị Dã Lợi Vượng Vinh đổi đi không ít, nhưng thị vệ của gã thì căn bản không biết ai đã bị Dã Lợi Vượng Vinh mua chuộc.
Thị vệ phản bội đương nhiên phải ra tay, nếu bọn họ thua thì chỉ có một kết cục----chết! Những thị vệ không phản bội bị buộc phải ra tay, nếu bọn họ không ra tay, người chết sẽ là bọn họ, nhưng bọn họ không biết rốt cục ai là kẻ phản bội, bởi vậy cái chết đến cũng nhanh hơn một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.