Sáp Huyết

Chương 217: Ác chiến (5)




Quân Đảng Hạng đã đến bên bờ của bờ bắc!
Quân Đảng Hạng ở bờ nam thấy quân Tống vẫn không có hành động gì, cuối cùng đã không kiên nhẫn được. Quách Tuân không rõ người chỉ huy quân Đảng Hạng là ai, nếu biết có thể thử thăm dò một lần.
Quân Đảng Hạng tạm thời không nhìn ra lỗ hổng của trận hình quân Tống,cho nên đã dẫn dụ quân Tống xuất kích, sau đó tìm cơ hội đánh thắng. Tướng lĩnh Đảng Hạng đã nắm gọn quân Tống trong tay, đương nhiên sao chịu để quân Tống lọt lướt.
Tiếng trống nổi lên làmđất rung núi chuyển, long trời lở đất. Quân Tống đánh trống! Đích thân Lưu Bình đánh trống!
Quách Tuân vừa nghe tiếng trống liền dẫn đội xuất kích đầu tiên lao ra.
Cánh quân Tống vừa mở, một mũi tên nhọn lao ra, mũi tên nhọn kia chợt ẩn chợt hiện chính là Diên Biên Đô Tuần Kiểm Quách Tuân.
Kỵ binh Đảng Hạng ở bờ nam xôn xao, kỵ binh Đảng Hạng ở bờ bắc nghênh đón, bọn họ qua sông vốn chính là tìm kiếm một trận chiến này!
sĩ khí Người Đảng Hạng đang dâng cao, kỵ binh Tống thì đau buồn giảm sút.
Hai quân chạm vào nhau, gió tuyết cuồn cuộn nổi lên đầy trời. Gió cuốn sóng to, mang tiếng động tuyết gạn đục khơi trong ngút trời, hai quân lần lượt thay đổi, đất trời mênh mông, từng đường máu tươi bắn ra nhuộm đỏ cả tuyết bay, tuyết rơi và băng tuyết!
Trong nháy mắt mặt đất cũng nở rộ vô số đóa hoa hồng kiều diễm.
Từng trận tiếng sáo,tiếng trống trận, Quách Tuân cầm trong tay trường thương, đã giết đến giữa kỵ binh Đảng Hạng. Trường thương của hắn nhanh như chớp, đoạt mệnh, một đường đánh tới, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
Không ai có thể ngăn cản được thương đâm như chớp của Quách Tuân!
kỵ binh Đảng Hạng thay đổi sắc mặt, quân Tống vốn đang tuyệt vọngthấy Quách Tuân dũng mãnh như vậy thì ý chí chiến đấu lại dâng lên.
Nhưng vào lúc này, một ngọn núi đã ngăn ở trước mặt Quách Tuân, dù tên nhọn có sắc bén, nhưng sao có thể xuyên qua được núi cao.
Quân tâm kỵ binh Đảng Hạng rung lên, đã đem hy vọng ký thác vào ngọn núi có thể ngăn chặn được Quách Tuân.
Ngăn Quách Tuân lại không phải là núi, mà là người núi. Cánh tay người đó to bằng bắp đùi, ngựa mà y cưỡi cường tráng như trâu rừng, đây không phải là ngựa, ngựa thì không thể mang được người cường tráng như thế, tay y cầm chày sắt, gậy sắt tám trượng, ở trước gậy sắt này thô to như chiếc chùy sắt.
Đây vốn là lực sĩ đệ nhất của bộ phận Đảng Hạng tây bắc, gọi là Vạn Nhân Địch.
Tương truyền người này song chưởng nặng ngàn cân, có thể tay không kéo tuấn mã, vật lộn hổ giết báo.Y thấy Quách Tuân khí thế mãnh liệt, lập tức nảy sinh ý muốn tranh giành cao thấp. Hai ngựa giao nhau còn cách hơn trượng, Vạn Nhân Địch đã vung chày sắt, gậy sắt đánh ra.
Người mượn thế ngựa, ngựa mượn sức gió, Vạn Địch Nhân đánh ra một chiêu như mưa bão biến đổi.
Đất trời gào rít giận giữ, vó ngựa đạp máu, sát khí dày đặc bao phủ Quách Tuân. Quân Tống rơi vào hoảng sợ, không tin dưới trời còn có một kích uy mãnh như thế, lo lắng Quách Tuân không chịu được một kích kinh thiên đó.
Hoành thương của Quách Tuân bị gãy!
Chày sắt, gậy sắt đâm xuống, con ngựa đau đớn hí lên. Chiến mã của Quách Tuân đã bị chày sắt, gậy sắt chém ngang thành hai đoạn.
Tim mọi người nảy lên không ngừng, thấy một bóng người vot lên cao gần như là sượt qua chày sắt, gậy sắt.
Quách Tuân không phải ngựa, cú nhảy này của hắn như Thiên Long, Quách Tuân vứt bỏ ngựa, tay vỗ, đầu đoạn thương gãy kia đột ngột nhanh như chớp đâm vào cổ họng Vạn Địch Nhân.
Trong khoảnh khắc trong mắt Vạn Địch Nhân tràn ngập sự hoài nghi và không tin, đồng thời Quách Tuân đã bay lên một cước đá ăn Vạn Địch Nhân rơi xuống ngựa. “Phụp”một tiếng, bông tuyết bay khắp nơi, Vạn Địch Nhân nằm trên mặt đất méo mó, mất mạng.
Quách Tuân giết người lấy ngựa, thuận tay đoạt lấy chày sắt gậy sắt cầm trên tay vung lên đánh vào ngực một quân Đảng Hạng. Người đó không kịp kêu thảm một tiếng đã bị đánh bay lên không trung rồi mới ngã xuống, lại bị loạn mã giẫm đạp, nhưng gã đã sớm chết.
Một kích của Quách Tuân đã đánh lục phủ ngũ tạng của người kia nứt toác, lưng gãy.
Quách Tuân không phải là Vạn Địch Nhân, nhưng cầm chày sắt gậy sắt còn hung hãn hơn Vạn Địch Nhân!
Tuyết múa hát ca đầy hào khí. Quách Tuân quay cuồng chém giết, phân rẽ!
Quân Tống hô to, tiếng trống lay động nhân tâm, quân Đảng Hạng bờ bên kia kinh sợ, không thể tin có người lại làm được việc đó.
Quân Đảng Hạng bờ bắc cuối cùng đã sụp đổ, đều thúc ngựa trốn sang bờ bên kia, Quách Tuân vung tay lên, đám kỵ binh nốt gót bị giết theo, thiết kỵ ầm vang, đạp phá trên tuyết đọng lạnh lùng, đạp lên mặt băng trong suốt, lửa tinh bắn bốn phía.
Mặt sông rộng lớn, nước chảy không phải là sông mà là máu tươi.
Quách Tuân một đường đuổi giết lập tức tới bờ Nam, kỵ binh quân Đảng Hạng chạy trối chết xông đến bờ nam cũng khiến cho kỵ binh bờ Nam dao động. Quách Tuân giết nhập trong loạn quân, vừa vào vừa ra giết hơn mười người rồi hạ lệnh:
-Rút lui!
Hắn phát hiện mặc dù quân Đảng Hạng đã bại lui nhưng lui binh chỉ là chín trâu mất một sợi lông, không đáng kể gì, quân Đảng Hạng vẫn còn thiên quân vạn mã, tiếp tục tiến lên cũng chỉ có con đường chết.
Mệnh lệnh của hắn vừa đưa ra, quân Tống đều quay đầu ngựa trở về bờ bắc. Quân Đảng Hạng hô to, trận hình khựng lại rồi mới đuổi theo. Quách Tuân qua sông ghìm ngựa lạnh lùng nhìn.
Băng phong Tam Xuyên, tiếng gió hú tuyết ngạo,kỵ binh Đảng Hạng thấy Quách Tuân vượt qua sông băng thì lại không dám vọt tới.
Quách Tuân lẳng lặng đứng đó, cầm chày sắt gậy sắt chống xuống mặt băng đợi thủ hạ quay lại trong trận doanh mới thúc ngựa quay lại. Đầu tiên là quân Tống yên lặng, tiếp đó là những tiếng hoan hô rung trời. Quân Đảng Hạng lại rơi vào sự yên lặng chết chóc.
Lưu Bình hưng phấn hai mắt sáng rực, chào đón nói:
-Quách huynh đúng là thiên hạ đệ nhất dũng sĩ!
Bản thân ông chức quan cao hơn nên vẫn có phần kiêu căng đối với Quách Tuân, nhưng thời khắc này thấy Quách Tuân dũng mãnh như vậy thì nhiệt huyết trong lòng sôi trào, không kìm được liền sửa cách xưng hô.
Quách Tuân khẽ thở dài:
-Sao dám nhận thiên hạ đệ nhất? Trận chiến này...mới chỉ là bắt đầu thôi.
Lòng Lưu Bình đang nhiệt huyết sôi trào liền lạnh đi, đột nhiên nghe bờ bên kia vang lên những tiếng ồn ào, cho là người Đảng Hạng phát động tiến công thì vội quay đầu nhìn qua, không ngờ chỉ thấy kỵ binh bờ bên kia đột nhiên tách ra, rất nhiều người xuống ngựa, dắt ngựa mà đứng.
Một người giục ngựa từ trong đó đi ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.