Sáp Huyết

Chương 98: Truy mệnh (2)




Sáp Huyết
Tác giả: Mặc Vũ
Quyển 1: Nghê thường khúc
Chương 98: Truy mệnh
Nhóm dịch: Đọc Truyện Đêm Khuya
Nguồn: Mê Truyện
Đó là một hỏa tiễn. Vương Khuê thấy thế thì hừ lạnh mọt tiếng, mũi ngón chân khẽ nâng lên, một cây củi khô bay lên, vừa trúng vào trên mũi tên kia. Mọi người còn chưa kịp trầm trồ khen ngợi thì đã nghe thấy một âm thanh thình thịch vang lên. Hỏa tiễn kia không ngờ lại nổ tung ra, khói đen phun ra nồng nặc.
Địch Thanh hét lớn:
- Nín thở mau, cẩn thận khói có độc!
Vương Khuê kinh hãi, quát:
- Địch Thanh, Trương Ngọc, bảo hộ Thánh thượng! Chu Quan, Tang Dịch đỡ Lý Dụng Hòa, Võ Anh mở đường, ta sẽ cản người phía sau!
Vương Khuê vốn định đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, không ngờ mưu kế của đối thủ chồng chất, chỉ có thể ép Vương Khuê, Địch Thanh phá vây. Tuy Vương Khuê biết bị trúng kế nhưng lúc này cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời rời khỏi chỗ này.
Mặc dù khói đen rất nồng nhưng tốc độ lan ra cũng không nhanh. Địch Thanh sớm đã dùng vải ướt che kín mũi miệng của Triệu Trinh rồi cõng anh ta trên lưng xông ra ngoài. Mọi người cùng nhau xông ra, rất nhanh đã ra khỏi phạm vi của khói đen. Có một vệ sĩ chậm chân đã hít phải khói đen, người lắc lư hai cái rồi ngã sụp xuống đất.
Mọi người hoảng sợ, không ngờ độc của khói lại có thể lợi hại như thế. Vương Khuê mới đi cứu người nọ thì chợt nghe thấy từ xa xa có mấy tiếng bò rống. Mọi người ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy xa xa những đốm sáng hiện lên, càng ngày càng tới gần. Mấy con bò trên đầu có gắn đao nhọn, đuôi cháy lửa xông về phía bọn họ. Lửa bò đến rất nhanh, Vương Khuê kinh sợ kêu lên:
- Địch Thanh, cẩn thận!
Địch Thanh né người tránh bò lửa. Mấy con bò lửa kia vọt xông đến, đạp trên đống lửa, lập tức khỏi lửa bốc ra tứ phía. Tiếng sáo lại vang lên, bầy rắn lại tuôn ra, sàn sạt trườn tới. Những người bị ngã xuống đất giãy giụa muốn dậy nhưng lại bị đàn rắn trườn qua và rất nhanh đã bị mất mạng dưới nọc độc rắn.
Trong lòng Vương Khuê, sự kinh sợ và phẫn nộ đan xen. Không ngờ đối thủ không chỉ có một người, đã dồn anh ta đến bước không thể không trốn. Lúc này hỏa trận đã bị phá, không thể đuổi rắn đi được nữa, chỉ còn một đường chạy trốn về phía lăng đế vương. Nhưng đối thủ đã bày ra sách lược thế này thì làm sao mà biết được chúng có đặt bẫy ở lăng đế vương hay không?
Mọi người chạy rất nhanh. Tuy kinh sợ vô cùng nhưng vẫn hộ vệ Triệu Trinh ở giữa. Địch Thanh lưng cõng một người. Mặc dù thể trạng không tồi nhưng cũng có chút thở hổn hển. Diêm Văn Ứng vội kêu lên:
- Vừa rồi nếu như sớm chạy đi thì còn có thể cưỡi ngựa, chứ bây giờ thì hay rồi, mất cả thế chủ động.
Triệu Trinh quát lên:
- Bây giờ trách móc thì có tác dụng gì? Vương Khuê, rốt cuộc nên đi đâu, ngươi hãy quyết định đi.
Trong lúc bối rối hoảng loạn, Triệu Trinh vẫn chưa mất đi sự mực thước, biết rằng lúc này nên lấy việc ủng hộ sĩ khí làm chính.
Vương Khuê cũng bàng hoàng chưa có kế sách gì. Anh ta quay ra nhìn về phía Địch Thanh, Địch Thanh cau mày nói:
- Như ta thấy thì lăng Vĩnh Định chắc là sẽ có người mai phục…
Bọn thị vệ cũng tán thành, Vương Khuê chậm rãi nói:
- Cũng chưa chắc. Kẻ thù dùng kế hư hư thực thực. Cho đến bây giờ bọn chúng chỉ đưa ra bốn thích khách thì đã chết ba rồi. Nếu như bọn chúng đông người thật thì tại sao không thừa dịp hỗn loạn mà tấn công luôn?
Địch Thanh sửa lại câu nói:
- Bọn họ ít nhất cũng là có năm thích khách. Trước mắt là chết ba, nhưng hai người Đa Văn và Trì quốc kia đều là cao thủ ngang cơ. Ta nghĩ không mấy người có thể là đối thủ của bọn chúng.
- Vậy tiếng sáo, tiếng trống kia thì sao? Có hai Thiên Vương hay là còn có người khác nữa?
Trương Ngọc ở bên không kìm được hỏi.
Địch Thanh cau mày nói:
- Nếu không phải là hai người Trì quốc và Đa Văn kia thì có thể còn có hai người ngoài nữa. Lẽ nào bọn chúng có tổng cộng bốn người?
Vương Khuê trầm giọng nói:
- Không cần biết bọn chúng có mấy người, nhưng không nhiều quá đâu. Bọn chúng nghĩ hết cách này đến cách khác để buộc chúng ta chạy trốn chính là muốn thừa dịp loạn để giết Thánh thượng. Nếu như bọn chúng tất nắm phần thắng trong tay thì đã sớm ra tay rồi chứ sao lại cứ phải lén lét lút lút như thế? Bởi thế nên trước mắt dù là đi đâu chúng ta cũng không được phân tán.
Mặc dù đã bị mất đi mấy thị vệ nhưng vẫn còn có ba mươi cao thủ. Những người này đều đã trải qua xem xét của Quách Tuân, được xếp vào hạng võ công trác tuyệt trong bát đại cấm quân. Bọn họ nghe thấy Vương Khuê phân tích như thế thì đều tán thành, sĩ khí dâng trào.
- Vậy bây giờ nên làm thế nào?
Diệp Văn Ứng hỏi gấp, trong ánh mắt nhìn Triệu Trinh của ông ta có chút gì đó quái dị. Triệu Trinh cũng đang nhìn Diêm Văn Ứng, trong mắt dường như cũng có tia lo lắng.
Địch Thanh thấy vẻ mặt hai người kỳ quái, còn chưa nghĩ được gì nhiều thì đã nghe thấy một tiếng ngựa hí trong bóng đêm. Một con tuấn mã phi ra từ trong màn đêm, xẹt qua mọi người. Một người nhảy ra từ trong đám đông, đột nhiên ra tay giữ lấy cương ngựa. Con ngựa có sức chạy nhanh vô cùng nhưng trong tiếng thét lên của người đó, con ngựa đã bị kéo dây cương lại. Con ngựa kinh sợ kêu lên, dựng thẳng người không thể đi về phía trước được nữa.
Mọi người nhìn lại thì thấy người đó chính là Điện tiền thị vệ Chu Quan. Địch Thanh nhớ tới lời đánh giá của Quách Tuân là “Sức mạnh của Chu Quan Thiên Võ quân khó mà địch nổi” thì không khỏi khâm phục sức mạnh lớn lao của người này, cũng cảm thấy lời đánh giá của Quách Tuân rất đúng.
Triệu Trinh thấy thế, quát lên:
- Thật là dũng sĩ thực sự!
Triệu Trinh nhìn thấy Chu Quan kéo con tuấn mã, rồi lại thấy ý chí chiến đấu của bọn thị vệ không giảm thì trong lòng khá là an tâm. Lúc này Chu Quan đã dắt con ngựa tới nói:
- Thánh thượng, xin mời lên ngựa!
Triệu Trinh thấy con ngựa kia vô cùng thần tuấn thì không khỏi vui sướng, vội nói:
- Tốt lắm
Rồi Triệu Trinh mới lên ngựa. Địch Thanh đột nhiên nói:
- Khoan đã, ở đây sao tự nhiên lại xuất hiện một con ngựa được chứ?
Vương Khuê cũng nghi hoặc nói:
- Thánh thượng, để thần kiểm tra trước đã.
Anh ta nhanh bước chân về phía trước, kiểm tra một cách cẩn thận những chỗ có thể có vấn đề như cương ngựa, yên ngựa và bàn đạp, thấy không có gì bấy thường thì mới thở phào một cái nói:
- Địch Thanh, con ngựa này không có vấn đề gì đâu. Mời Thánh thượng lên ngựa!
Trong lòng Địch Thanh vẫn còn cảm thấy nghi hoặc. Hắn luôn cảm thấy có chút gì đó không ổn. Hắn nhìn chằm chằm vào con ngựa đó một lúc lâu. Diêm Văn Ứng có chút bất mãn, thầm nói:
- Cẩn thận quá như các ngươi, không biết rằng như thế là bỏ mất bao nhiêu cơ hội rồi.
Triệu Trinh trở mình lên ngựa, nói:
- Bây giờ nên đi đâu?
Triệu Trinh đã có con ngựa nên cũng cảm thấy có chút sức mạnh. Triệu Trinh quay ra nhìn Diêm Văn Ứng, Diêm Văn Ứng thấp giọng đáp:
- Thánh thượng, chúng ta vẫn nên đến lăng tiên đế, tiên đế chắc chắn sẽ phù hộ cho chúng ta.
Địch Thanh thấy thế thầm nghĩ Triệu Trinh vẫn luôn muốn đến lăng tẩm để lấy một thứ. Trước mắt thì hắn vẫn chưa hết hy vọng. Trong lúc đang suy nghĩ thì xa xa có tiếng huýt sáo du dương.
Mọi người cùng kinh sợ, biết rằng tiếng huýt sáo đó tất có điều không ổn. Qủa nhiên tiếng huýt sáo vừa truyền đến thì liền nghe thấy tiếng hổ gầm vang đến, lập tức gió tanh nổi lên. Con ngựa kinh sợ hí vang, một con mãnh hổ sặc sỡ chui ra như không có bất cứ một điềm báo trước nào. Nó dùng móng vuốt vồ ngay lên ngực của thị vệ đi đầu tiên.
Móng vuốt của mãnh hổ như dao, rạch cào lên người thị vệ đó một đường từ ngực xuống bụng. Tên thị vệ hét thảm một tiếng mất mạng. Bọn thị vệ sợ hãi, lại nhìn thấy một người phi thân ra, trường kiếm như cầu vồng đâm về phía con mãnh hổ. Người đó chính là Võ Anh.
Trong tiếng hô vang của mọi người, con mãnh hổ dường như có linh tính, nó né người tránh trường kiếm của Võ Anh. Trong tiếng huýt sáo, con hổ quay ra cắn vào thị vệ bên cạnh, thị vệ đó né người lui về sau. Ngay lập tức, một cánh tay giơ lên, mũi tên đã bắn ra vào trúng ngay bụng hổ. Người bắn nỏ đó là Tang Dịch.
Vương Khuê thấy con mãnh hổ bị thương, không mừng mà lại thấy kinh sợ. Bởi vì sự xuất hiện của mãnh hổ khiến con ngựa kinh sợ. Con ngựa bỗng nhiên lồng lên chạy như bay, thoát ra khỏi vòng bảo hộ của các thị vệ.
Tiếng huýt sáo xa xa trên đỉnh núi dần ngừng, tiếng sáo lại vút lên giống như tiếng gào khóc thảm thiết. Con ngựa kia hơi dừng lại một chút rồi lại lập tức phi về hướng đỉnh núi.
Vương Khuê khàn giọng nói:
- Hộ giá!
Lời còn chưa nói ra hết, anh ta đã lao thân chạy theo hướng con ngựa. Dưới ánh trăng, thân hình Vương Khuê loang loáng bị ép phải dốc toàn bộ khí lực. Lúc này anh ta mới biết được kẻ thù đã sắp xếp thật khéo léo, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Số người của đối phương thực sự không nhiều nên mới nghĩ ra trăm phương ngàn kế để cô lập Triệu Trinh. Bọn chúng đốt cung Hiếu Nghĩa, xua rắn độc, phóng khói độc, đưa trâu điên ra chẳng qua là muốn ép mấy người Vương Khuê phải hoảng sợ chạy đi, sau đó đối phương dùng con ngựa để dụ dỗ, để cho thị vệ bắt được con ngựa hoang. Bao nhiêu người như thế mà chỉ có một con ngựa thì đương nhiên người ngồi lên chính là Triệu Trinh rồi.
Chỉ cần Triệu Trinh ngồi lên lưng ngựa rồi bọn chúng sẽ dùng hổ để khiến ngựa hoảng sợ và dùng tiếng huýt sáo để lôi kéo con ngựa chạy đi là có thể dễ dàng ngăn cách Triệu Trinh với bọn thị vệ đúng như ý muốn của bọn chúng. Suy nghĩ của kẻ thù kín đáo, càng kinh người hơn là tiếng nhạc quỷ dị, biến đổi vô lường, như là có khả năng vô thượng vậy. Vậy kẻ địch rốt cuộc là ai?
Mặc dù Vương Khuê đã dốc hết sức nhưng vẫn không thể kéo gần khoảng cách với con ngựa hoảng sợ đó. Anh ta thấy sức mình không đủ nữa rồi liền giơ tay vung kiếm dốc sức vung về phía trước. Anh ta không sợ sẽ không đâm trúng con ngựa đang kinh sợ, mà sợ đâm bị thương con ngựa thì ngược lại sẽ khiến nó phát tác dã tính. Trường kiếm Vương Khuê nhanh như chớp đã vượt lên trước con ngựa Một âm thanh lớn vang lên, trường kiếm cắm vào đất, ngay trước con ngựa. Con ngựa hoảng sợ hí lên và dừng bước chân. Vương Khuê mừng rỡ, khó khăn lắm mới đến được bên hông con ngựa, đưa tay ra bắt lấy nó thì trên đỉnh núi đột nhiên lại vang lên một tiếng sáo, truy hồn đoạt phách!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.