Sáp Huyết

Chương 63: Bẫy (4)




Quách Tuân đặt chén rượu xuống, đột nhiên nói:
- Hôm nay trước khi tế tự, thiên tử vẫn quyết định dẫn văn võ bá quan đến điện Hội Khánh, trước là chúc thọ cho Thái Hậu, sau đó mới đến điện Thiên An tiếp nhận triều bái của triều thần.
Địch Thanh nhớ lại những lời trước đây mà Quách Tuân đã nói, nhíu mày hỏi:
- Lẽ nào Thái Hậu chuẩn bị xưng đế thật ư?
Quách Tuân tránh không đáp vấn đề này, nói tiếp:
- Trước đó vài ngày, Phạm Trọng Yêm và Tống Thụ đều bị cách chức đuổi khỏi kinh thành.
Địch Thanh lẩm bẩm:
- Đương nhiên là bởi vì bọn họ kiến nghị Thái Hậu trao trả triều chính cho thiên tử, nên mới chọc giận Thái Hậu đúng không? Tuy nhiên, chuyện này có quan hệ gì với đệ chứ?
Quách Tuân nhìn thẳng vào Địch Thanh, chậm rãi nói:
- Chuyện huynh sắp nói cho đệ biết lại có quan hệ rất lớn với đệ. Hạ Tùy vốn là người của Thái Hậu.
Trong đầu Địch Thanh bỗng có tia điện xẹt qua, nghẹn lời hỏi:
- Hắn rắp tâm muốn giết đệ cho bằng được, lẽ nào là vì chuyện Mã Trung Lập sao?
Quách Tuân nhấc chén rượu lên, trầm mặc không nói gì. Có đôi khi trầm mặc là thể hiện sự đồng ý.
Cuối cùng Địch Thanh đã hiểu rõ hết thảy ngọn nguồn, tim đập thình thịch.
Quách Tuân uống cạn chén rượu, nói tiếp:
- Vậy là đệ đã hiểu rồi, bản án của đệ mặc dù đã chấm dứt, nhưng chuyện đó vẫn chưa xong đâu. Hạ Tùy là người của Thái Hậu, lần này giết đệ quá nửa là trút giận cho Mã Quý Lương.
Ánh mắt y lấp lánh như có gì muốn nói nhưng lại thôi.
Địch Thanh không chú ý tới sự khác thường của Quách Tuân, tay cầm chén nổi rõ gân xanh, nói:
- Đệ đã hiểu....
- Đệ đã hiểu nhưng huynh lại có chuyện không hiểu.
Trong mắt Quách Tuân hiện lên vẻ uy nghiêm, trầm giọng hỏi:
- Sao đệ lại có bản lĩnh giết Tăng Trưởng Thiên Vương thêm lần nữa chứ?
Ánh mắt Quách Tuân sáng quắc nhưng Địch Thanh không thẹn với lương tâm, cười khổ nói:
- Đệ không biết.
- Đệ không biết?
Quách Tuân chau mày hỏi:
- Sao đệ lại không biết?
Địch Thanh do dự một lúc, sau đó thò tay vào trong ngực móc Ngũ Long ra đặt lên bàn, khó xử nói:
- Đệ thật sự không biết, Quách đại ca, đệ .... e rằng vật này đang tác quái.
Hắn căn bản không biết giải thích như thế nào và cũng cho rằng Quách Tuân sẽ không tin lời giải thích của mình. Không ngờ khi Quách Tuân nhìn thấy Ngũ long, đột nhiên sắc mặt biến đổi, thất thanh nói:
- Sao Ngũ Long lại ở trong tay đệ?
Vào thời khắc này, trong mắt Quách Tuân đầy vẻ kinh hãi, ngạc nhiên, còn có hoang mang vô tận, thậm chí xen lẫn cả hoảng sợ. Địch Thanh thấy thế thì khó hiểu, lắp bắp hỏi:
- Quách đại ca, huynh đã từng nhìn thấy vật này?
Một tiếng "rốp" vang lên, chén rượu trong tay Quách Tuân đã bị bóp nát, nhưng dường như y vẫn chưa biết, lẩm bẩm nói:
- Di Lặc sinh ra, tân Phật độ kiếp. Ngũ Long xuất thế, lệ rơi không ngừng! Ngũ Long này ..... thế là đã xuất thế. Chẳng lẽ... lời hắn nói là thật ư?
Địch Thanh thấy Quách Tuân lặp lại y như đúc lời của Đa Văn Thiên Vương năm đó thì sợ hãi nói:
- Quách đại ca, huynh sao thế?
Trong lòng lại nghĩ thầm: “Không biết ‘hắn’ mà Quách đại ca vừa nói là ai?”
Cuối cùng Quách Tuân phục hồi lại tinh thần, nhìn chòng chọc vào Ngũ Long trên bàn, thật lâu sau mới vươn tay ra, nhẹ nhàng đụng vào, trên mặt lại lộ ra vẻ hoang mang, nhỏ giọng hỏi:
- Địch Thanh, sao đệ lại có được viên Ngũ Long này?
Tuy Địch Thanh ngạc nhiên trước phản ứng của Quách Tuân nhưng hắn vẫn mang mọi chuyện xảy ra lúc trước kể lại một lần. Từ lâu hắn đã xem Quách Tuân như người thân, hắn đã giấu chuyện này rất lâu, trừ Quách Tuân ra thì hắn chưa từng nói cho ai khác biết.
Vẻ mặt Quách Tuân ngẩn ngơ, như là chăm chú lắng nghe, lại như là căn bản không nghe. Địch Thanh nói xong, thấy Quách Tuân như mất hồn mất vía, hắn hỏi:
- Quách đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tất cả... là ảo giác của đệ? Hay là do Ngũ Long này thật sự...có điều quái dị?
Quách Tuân lấy lại bình tĩnh, chần chừ đáp:
- Ngũ Long này...vốn là vật của tiên đế.
Địch Thanh hoảng hốt hỏi:
- Đây là vật của Chân Tông?
Ánh mắt Quách Tuân rơi vào trong mờ mịt nhìn về phía ngọn đèn. Ngọn đèn lúc sáng lúc tối rọi vào làm sắc mặt Quách Tuân cũng thay đổi liên tục. Thật lâu sau, Quách Tuân mới nói nhỏ:
- Thật ra thì huynh cũng không dám khẳng định. Lúc tiên đế tại vị, huynh là Ngự Tiền thị vệ. Có một đoạn thời gian, huynh thấy ông ấy cả ngày cầm Ngũ Long này trầm ngâm không nói lời nào.
Địch Thanh trợn mắt há hốc mồm hỏi:
- Nếu là vật của tiên đế thì sao lại giấu ở trên thân tượng phật Di Lặc? Nếu là vật của tiên đế thì sao Đa Văn Thiên Vương có thể biết vật này giấu ở đâu? Bốn câu nói kia rốt cuộc là có ý gì? Quách đại ca, huynh biết được những gì hãy nói cho đệ đi?
Quách Tuân thở dài nói:
- Thật lòng huynh cũng hy vọng mình có thể biết.
Y lại có chút buồn bã, đột nhiên tóm lấy tay Địch Thanh, khẩn thiết nói:
- Địch Thanh, huynh chỉ biết Ngũ Long này là vật chẳng lành. Đệ hãy vứt nó đi, được không?
Địch Thanh ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao?
Hắn chưa bao giờ cảm thấy Ngũ Long có gì chẳng lành. Ngược lại, ở trong suy nghĩ của hắn, Ngũ Long đang không ngừng giúp hắn.
Khóe miệng Quách Tuân giật giật, trong mắt hiện ra vẻ xót xa khó nói nên lời, hồi lâu mới đáp:
- Đệ đừng hỏi, huynh cũng không biết.
Địch Thanh chồm tới chụp lấy Ngũ Long, lắc đầu nói:
- Quách đại ca, đệ không thể vứt nó đi, huynh đừng bức đệ!
Thân thể Quách Tuân chấn động, bỗng nhiên đứng bật dậy, cả người run rẩy, ánh mắt trở nên cực kỳ sắt bén, thậm chí còn kèm theo mấy phần dữ tợn.
Địch Thanh nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Quách Tuân, trong nhất thời cũng thay đổi sắc mặt.
Ánh đèn lập lòe, cơ nhục trên mặt Quách Tuân hơi co giật, trầm giọng nói:
- Vì sao đệ không chịu vứt nó đi?
Trong sự thống khổ của y còn xen lẫn bất an, đã mất đi sự bình tĩnh thường ngày.
Địch Thanh nói rành mạch từng chữ:
- Nếu không nhờ nó, lúc đó đệ đã chết trong tay Tăng Trưởng Thiên Vương rồi!
Quách Tuân chấn động, đột nhiên khôi phục lại tỉnh táo, chậm rãi ngồi xuống, lẩm bẩm:
- Nếu đệ không có nó...nói không chừng...
Y nhìn thấy Địch Thanh đầy kích động, cuối cùng thở dài một hơi, không nói gì thêm nữa.
Địch Thanh thấy kỳ lạ, thầm nghĩ: “Quách đại ca muốn nói điều gì? Nếu mình không có nó, nói không chừng cái gì?”
Quách Tuân nhấc bầu rượu lên, chậm rãi rót đầy chén rượu, dần dần bình tĩnh trở lại. Y thầm nhủ: "Ngũ Long lại xuất thế, lẽ nào lời tiên đoán của người đó là thật ư? Nếu là thật, thì Địch Thanh có bị sao không? Với mình, Ngũ Long là tai họa, nhưng trong cảm nhận của Địch Thanh thì sao? Mấy năm nay, tinh thần đệ ấy sa sút chán nản, hiếm khi thích vật nào đó, mình sao đành tâm mà bảo đệ ấy vứt nó đi chứ? Đại Tướng Quốc Tự bị hủy, tượng phật Di Lặc hư hại, Thái Hậu tức giận thì ra là vì viên Ngũ Long này. Thái Hậu đã biết những gì? Đa Văn Thiên Vương rốt cuộc là ai? Làm sao hắn biết được tung tích của Ngũ Long? Tại sao Bất Không của Thổ Phiên cũng muốn có được Ngũ Long?”
Tất cả những chuyện đó đã trở thành khúc mắc khó giải ở trong lòng Quách Tuân!
Hồi lâu sau Quách Tuân mới nói:
- Tín thần của Tiên đế, năm xưa chuyện cả nước tín thần tu đạo, có lẽ đệ cũng biết?
Địch Thanh gật đầu:
- Đó là chuyện cười xảy ra nhiều năm trước. Cho dù chúng đệ ở thôn quê, cũng đều nói Chân Tông rất hồ đồ, lừa mình dối người.
Quách Tuân mỉm cười nói:
- Năm xưa tiên đế nói trời ban điềm lành, thần tiên truyền thụ cho ông ấy Thiên Thư, quả thật có rất nhiều người không tin. Nhưng dù sao tiên đế vẫn là quân vương, nếu không có chút kỳ dị thì sao ông ta lại si mê đến thế? Huynh biết, Ngũ Long này chính là vật mà thần cho ông ta.
Địch Thanh run rẩy:
- Thần? Có thần thật sao? Sao có thể chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.