Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)

Chương 15: Cầu thân




Trữ Hoài Tĩnh cả đêm lẳng lặng canh giữ bên người Lưu Tích Vũ, ngân sắc ánh trăng chiếu sáng gian phòng, in lại hình bóng Trữ Hoài Tĩnh diện vô biểu tình, chẳng biết vì sao lại có chút thê lương.
Thời gian dần trôi nhưng Trữ Hoài Tĩnh vẫn thủy chung duy trì một tư thế, hắn nhìn vào Lưu Tích Vũ, nguyên bản gương mặt hồng nhuận hiện tại đã trở nên trắng bệch, không hề có tức giận mà chỉ còn một loại thê mỹ lỗi giác.
Lưu Tích Vũ xác thực là một mỹ nhân, tựu đã gặp qua vô số người xinh đẹp nhưng Trữ Hoài Tĩnh vẫn không thể không thừa nhận Lưu Tích Vũ quả là một mỹ nhân, đôi mắt hoa đào hòa lẫn đôi mi cong dài. Chỉ là vẻ hồn nhiên khi xưa đã trở thành một nét đẹp thê lương tuyệt lệ.
Ánh trăng tiêu thất, toàn bộ bầu trời rốt cuộc tối đen, Lưu Tích Vũ vốn rơi vào mê man nay cũng chậm rãi mở mắt, nhãn thần trống rỗng, không còn thần thái khi xưa, khi nàng nhìn thấy Trữ Hoài Tĩnh ngồi bên cạnh thì nhãn thần trở nên buồn bã, quay đầu sang nơi khác mà nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi cứu ta làm cái gì?”
“Ta điều không phải cứu ngươi, ta là cứu chính mình, là cứu người đi theo bên cạnh ngươi.” Trữ Hoài Tĩnh bình tĩnh mà nói, ngôn ngữ tuôn ra không chút nào phập phồng.
“Ta có chết hay không cùng các ngươi có quan hệ gì?” Lưu Tích Vũ lạnh lùng trả lời.
“Ta là một đại phu, cứu sống người là bổn phận của ta, còn có, nếu như ngươi chết, Tiểu Điệp làm sao có thể quay về Lâm Xương mà hướng phụ mẫu ngươi ăn nói.” Trữ Hoài Tĩnh bình thản mà trả lời.
“Nguyên lai ta còn tác dụng như vậy…” Lưu Tích Vũ có chút tự giễu cười cười.
Nàng cười nhượng Trữ Hoài Tĩnh nhíu mày, bởi vì nụ cười này vốn không có tuyệt vọng, không có đùa cợt, chỉ là đối với thế giới này hoàn toàn hờ hững.
Trữ Hoài Tĩnh biết sự tình lần này nguyên cớ là do mình mà ra, còn Lưu Tích Vũ chính là một vật hy sinh, hắn không ngờ người kia lại điên cuồng mà làm như vậy, tổn thương cô nương này là lỗi của hắn.
“Kỳ thực ngươi không cần ân hận như thế, con đường của ngươi vẫn còn rất dài, nếu như ngươi không chê ta sẽ thú ngươi.” Đối chuyện cầu hôn thì đây chính là lần đầu tiên của Trữ Hoài Tĩnh từ lúc chào đời cho đến nay, sống được lưỡng thế cũng không thể tránh khỏi số phận an bài, nếu mình không thương tiếc thì nữ tử này phải làm sao ni?
“Ta như thế nào hội ghét bỏ ni? Chỉ cần ngươi không chê ta đáp ứng ngươi.” Nàng hời hợt trả lời, Trữ Hoài Tĩnh không nghĩ Lưu Tích Vũ lại vội vàng đáp ứng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn có chút không biết làm sao.
“Thế nào, hối hận sao?” Lưu Tích Vũ nhìn Trữ Hoài Tĩnh có chút đùa cợt hỏi.
“Không có.” Nếu nói Trữ Hoài Tĩnh không phải vì đồng tình cùng trách nhiệm mà thú Lưu Tích Vũ chỉ sợ rằng ngay cả hắn cũng sẽ không tin, nhưng cũng không thể không nói Lưu Tích Vũ là nữ hài mà hắn tương đối thưởng thức tại thế giới này, kỳ thực tìm một người không quá đáng ghét làm bạn suốt đời cũng không sai.
Ngày thứ hai, tin tức Trữ Hoài Tĩnh muốn kết hôn cùng Lưu Tích Vũ đã truyền khắp Hoài Dương thành, toàn bộ bách tính dường như nổ tung những màn thảo luận, hôn kỳ tựu định hai ngày sau cử hành.
Trữ Hoài Tĩnh đối những màn nghị luận này đều là mắt điếc tai ngơ, vẫn như cũ làm theo ý mình. Qua nửa tháng chuẩn bệnh nhượng Trữ Hoài Tĩnh thực sự rất mệt nhọc, thế nhưng hiện tại, ngay cả thời gian nghỉ ngơi hắn cũng không có.
Buổi trưa, trong phòng Trữ Hoài Tĩnh có hai người khách nhân, một là người tới lấy thuốc Triệu Ngôn Chi, hai là Trữ Hoài Xa. Trữ Hoài Xa thấy Triệu Ngôn Chi liền thấy có chút kỳ quái mà hỏi: “Ngươi thế nào lại hội đến đây?”
“Ta đến lấy thuốc cho bệ hạ.” Triệu Ngôn Chi đối Trữ Giác Phi là chủ tử hoàn toàn trung thành, còn vị hoàng tử sinh hảo cảm nhất có lẽ là Trữ Hoài Xa nên đối với hắn cũng phá lệ cung kính cùng khách khí.
Trữ Hoài Tĩnh cũng không để ý hai người, đang chuẩn bị lấy đao tách máu thi lại bị Trữ Hoài Xa đè lại: “Ngươi làm cái gì vậy?”
“Dược của hắn cần có thuốc dẫn.”
“Ngươi lấy máu làm thuốc dẫn cho hắn?” Trữ Hoài Xa có chút bất khả tin tưởng nhìn Trữ Hoài Tĩnh.
“Hắn trúng độc, phải có máu cùng huyết thống mới có thể làm ra thuốc dẫn, ngươi mau buông tay.” Trữ Hoài Tĩnh bởi vì đang uể oải nên có chút nhịn không được.
“Ta đây cũng cùng huyết thống, lấy của ta đi.” Trữ Hoài Xa thủy chung cầm lấy cánh tay của Trữ Hoài Tĩnh.
Triệu Ngôn Chi thùy chung trầm mặc liền mở miệng nói: “Thuốc dẫn của bệ hạ hiện tại chỉ có thể dùng của tứ điện hạ, hơn nữa đây là lần lấy thuốc cuối cùng.”
Trữ Hoài Xa không có cách nào ngoài việc buông tay, mở mắt nhìn trừng trừng vào hình ảnh Trũ Hoài Tĩnh cắt vào tay mình, tiên huyết lưu theo cổ tay tiến vào trong bát, Trữ Hoài Xa có chút không đành lòng nên vội quay đi.
Triệu Ngôn Chi lấy xong thuốc dẫn thì liền ly khai, trong phòng chỉ còn lại Trữ Hoài Xa cùng trữ Hoài Tĩnh, không khí có chút phiền muộn, Trữ Hoài Xa nhìn Trữ Hoài Tĩnh có chút ngốc băng bó vết thương nên không thể làm gì hơn ngoài việc tiến lên băng bó cho hắn.
“Tứ ca, nghe nói ngươi muốn kết hôn cùng cô nương kia.” Trữ Hoài Xa một bên băng bó vết thương, một bên hỏi ra mục đích.
“Ân.”
Trữ Hoài Xa không có khiếp sợ, cũng không có mất hứng, chỉ là cười nói: “Ta đây chúc mừng tứ ca, nghe nói tứ tẩu rất đẹp, tứ ca thực sự là diễm phúc không cạn a!” Trữ Hoài Xa đối chuyện tình của Lưu Tích Vũ cũng cảm thấy không vui, chuyện này đã bị Trữ Hoài Tĩnh cấp đè ép xuống, người biết đến chỉ có Nhan Ngự Xuyên cùng một số bộ khoái của hắn.
“Cảm ta.” Trữ Hoài Tĩnh đối Trữ Hoài Xa cũng rất có hảo cảm, mặc kệ nói như thế nào thì hắn cũng là người duy nhất không mang theo mục đích mà quan tâm chính mình.
Trữ Hoài Xa đột nhiên nhíu mày, sau đó như nhớ tới cái gì đó liền thuyết: “Tứ ca, vừa vặn phụ hoàng cũng ở chỗ này, không bằng nhượng phụ hoàng giúp ngươi làm chủ hôn có được không?”
Trữ Hoài Tĩnh đối đề nghị của Trữ Hoài Xa thực rất nhức đầu, nếu Trữ Giác Phi biết chính mình muốn thú lão bà không chừng sẽ nháo một trận gà bay chó sủa, thế nhưng mặt khác, có thể mượn chuyện này để làm hắn chết tâm.
Lúc này, ai cũng chưa từng nghĩ hôn lễ đây lại là sự bắt đầu của nhất trường nạn kiếp! <ins class="adsbygoogle"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.