Trong hoàng cung đại nội.
Vị trí ngồi ở đây, người ngồi trên đó không phải thần tiên, nhưng lại có năng lực lớn hơn cả thần tiên – chính là quyền sinh sát.
Nhìn tập công văn mở ra trước mặt, ông cau mày lại rất chặt.
Không lâu trước đây, Tần Vương Lý Thế Dân của Đại Đường dẫn quân tiêu diệt Tiết Cử ở Lũng Tây, tiện đà chiếm luôn địa khu Hà Tây do Lý Quỹ trấn giữ, làm theo kế hoạch của Lý Uyên, vốn dĩ định chuyển sang đánh Đông Đô Lạc Dương, tiêu diệt Vương Thế Sung, nhưng người định không bằng trời định, Đột Quyết ngang nhiên cấu kết với Võ Chu, phát động cuộc chiến lấn chiếm lãnh thổ Đại Đường.
Thái Nguyên thất thủ, phần lớn Tấn Châu đều bị chiếm đóng, Hà Đông sắp mất rồi.
Đại Đường mới khai quốc, đứng trước nguy cơ thất bại lớn như vậy, Lý Uyên cảm thấy bất an chưa từng thấy.
Mối lo mất đi lãnh thổ khiến ông không thể ngủ yên. Thiên hạ chưa định, giữa lúc công phạt các thế lực cát cứ không thể tránh khỏi thất bại, điều ông lo lắng nhất chính là, kẻ đang ngồi trên đỉnh đầu ông, con sói vẫn nhìn chòng chọc vào ông – chính là Đột Quyết*.
(*Chú thích: Đột Quyết là tên gọi một hãn quốc hùng mạnh ở Trung Á trong giai đoạn từ thế kỷ 6 tới thế kỷ 7. Vào thời điểm hoàng kim, phạm vi thống trị của Đột Quyết trải dài từ phía Bắc Trung Quốc ngày nay tới tận biển Caspi. Đột Quyết đã có sự liên minh chặt chẽ về kinh tế và chính trị với Cao Cấu Ly lúc đó chi phối Nam Mãn Châu và bán đảo Triều Tiên.)
Nhìn lại những con chữ trước mặt, biểu tình trên mặt ông trong khoảnh khắc trở nên dữ tợn, ông biết, lúc này, ông không cách nào đối phó được con sói đó, không cách nào… Thế nhưng, ông không cách nào suy đoán ý đồ của người Đột Quyết, bọn chúng đến tột cùng là muốn thế nào? Lần tham chiến này là có mục đích gì? Chỉ là khiêu khích? Chỉ là cướp bóc? Hay là muốn nhắc nhở ước định ngày xưa? Hay là, hay là còn ý đồ gì khác nữa? Dù sao, trong nội bộ Đột Quyết không lâu trước đã diễn ra một hồi thay đổi quyền lực, khiến cho ông càng thêm lo lắng.
Cố sức thở ra một hơi, ông suy nghĩ một lúc mới nói, “Người đâu, gọi Thái tử đến đây gặp trẫm.”
Phòng phía Tây của Đông cung rất yên tĩnh, tuy rằng mới một khắc trước đây vừa diễn ra một hồi hội ngộ náo động, nhưng thoáng chốc, liền trở về trầm tĩnh, thậm chí, trầm tĩnh đến có chút quái dị.
“Đại ca, đệ…” Lý Nguyên Cát cúi đầu, không dám nhìn ca ca, muốn nói điều gì, lại không biết phải nói thế nào cho phải.
Lý Thế Dân ngồi đối diện Lý Nguyên Cát, chén rượu bạch ngọc trong tay liên tục chuyển động, đối với nỗi chán nản hiện tại của Lý Nguyên Cát, hắn tựa hồ không có phản ứng gì quá lớn, đã từng trải qua đao quang kiếm ảnh tôi luyện, hắn tựa hồ đã thành thục rất nhiều, sẽ không vì một hồi được mất mà khóc rống lên.
“Thái Nguyên, là căn cơ, không thể mất.” Ngữ khí Lý Thế Dân tỏ ra rất bình tĩnh.
“Cho nên…” Lý Thế Dân mỉm cười tiến đến gần Lý Nguyên Cát, kiên định nói, “Ta sẽ lấy lại nó, nhất định.” Nội tâm của hắn vẫn giống như trước, nếu đệ đệ của hắn thụ thương, hắn nhất định sẽ an ủi, chỉ là phương thức bất đồng mà thôi. Trước nay hắn đều không thích nói mấy lời ướt át buồn nôn, mà sẽ dùng hành động để chứng minh tất cả.
Lý Nguyên Cát lúc này không có sức lực để cười, thế nhưng hắn vẫn cười. Đối mặt với nhị ca đã từng cùng mình trải qua bao hồi đánh đấm ác liệt, hắn không còn khả năng cãi lại nữa, không bao giờ còn có thể giống như hồi bé, kêu gào không kiêng nể gì. Tề Vương của Đại Đường, lẽ nào mãi mãi không thể so sánh với Tần Vương chiến công hiển hách? Hắn có chút bất bình, còn có chút nghi hoặc.
Nhìn hai người trước mắt, lòng Lý Kiến Thành khẽ run, đột nhiên cảm thấy tất cả đã trở nên xa lạ, cảm giác như vậy, không tốt chút nào.
Thời gian một năm này, có rất nhiều thứ đã thay đổi, hoàng quyền Đại Đường ngày càng vững chắc, bất luận là chính trị, kinh tế hay quân sự, mà giữa cuộc giằng co không ngừng giữa quyền lực và nhân tính, con người thường lựa chọn quyền lực, người trưởng thành, tâm cũng trở nên rộng hơn, chuyện có thể dung nạp được cũng sẽ khác.
Địa vị cùng quyền thế của Hoàng thái tử khiến Lý Kiến Thành vững vàng ở trung tâm quyền lực Đại Đường, nhất cử nhất động của y đều nhận lấy vô số ánh mắt dò xét cùng ham muốn của người khác. Y từng bước củng cố địa vị, thế lực cùng uy vọng của mình, cũng vô cùng mẫn cảm phát hiện các loại xung động xung quanh, khiến cho phủ Thái tử trở thành nơi khiến người chú ý nhất của Đại Đường khai quốc.
Tần Vương Lý Thế Dân một tay nắm trọng binh chinh chiến bên ngoài, dư luận tự nhiên cũng rất lớn, một nhóm mưu thần võ tướng ôm đủ loại tâm tư tìm đến doanh trướng của hắn nương tựa, kẻ vì danh vì lợi, người vì thiên hạ thương sinh, sau cùng, thế lực quân nhân của Lý Thế Dân cũng theo các cuộc chiến mà dần lớn mạnh.
Trên thế gian này không có thứ gì mê loạn lòng người hơn quyền lực, đối mặt với quyền lực, mỗi người sẽ sử dụng phương thức của chính mình để tranh đoạt, thành công hay thất bại, không cần biết, chỉ một mực lao vào vòng xoáy đó mà thôi.
“Điện hạ.” Lục Tuấn đứng ở ngoài sảnh gọi vào.
Lý Kiến Thành nhìn qua, “Có chuyện gì?”
“Hoàng thượng truyền ngài lập tức vào cung.”
Lý Thế Dân cùng Lý Nguyên Cát song song nhìn về phía đại ca, không biết hiện tại phụ vương tuyên triệu có việc gì. Bọn họ cũng không còn là mấy đứa trẻ ham chơi ngày đó, hiện tại đã là thân vương nắm trong tay số phận của cả quốc gia, mỗi một ánh mắt, một động tác, đều không còn đơn giản là tình cảm bộc trực tự nhiên, mà còn là rất nhiều, rất nhiều thứ khác.
Trong nháy mắt rất ngắn này, trên mặt Lý Kiến Thành hiện lên một tia hờ hững, lạnh nhạt, hết sức ngắn ngủi, nên không người để ý. Phụ thân, ngài vẫn là lo lắng, không chịu nổi nữa rồi.
“Ta biết rồi.”
Trong số những nhi tử đã thành niên của Lý Uyên, Lý Kiến Thành giống ông nhất, ổn trọng, thâm trầm, thế nhưng, Lý Uyên cũng biết, bản thân ông vĩnh viễn không thể yêu thương Kiến Thành như yêu thương Thế Dân, đứa con này khiến ông không cách nào nắm bắt.
“Thân thể con gần đây có khỏe không?” Trong thanh âm nghiêm nghị đó, Lý Kiến Thành vẫn có thể nghe ra nỗi quan tâm lo lắng của phụ thân.
“Vẫn khỏe.” Y rất bình tĩnh trả lời, không có bất cứ lời nói dư thừa nào.
“Con có tán thành phương pháp của Thế Dân không?” Lý Uyên ngồi ở long án, cầm một cuốn sổ nhỏ nhẹ nhàng lật ra, vấn đề ông nói chứa đựng rất nhiều thâm ý.
Lý Kiến Thành cúi đầu, trong lòng không nói rõ được là tư vị gì, chốc lát sau trả lời trầm đạm, “Năng lực quân sự của Thế Dân ai nấy đều rõ ràng, con tin đệ ấy có thể lấy lại Hà Đông đã mất, đó là căn cơ của Đại Đường, không thể bỏ mặc, về phần…” Y chậm rãi ngẩng đầu nhìn phụ thân, “Con sẽ tự mình xử lý, người yên tâm.”
Mấy chữ cuối cùng, Lý Uyên vừa muốn nghe lại vừa không muốn nghe, ông biết, chuyện này, Lý Kiến Thành không thể nào thoái thác, ngay từ mùa đông nhiều năm về trước, kết cục đã định rồi.
“Người bên cạnh con, mượn chuyện lần này, nghĩ biện pháp giải quyết luôn đi!” Gấp quyển sổ trên tay lại, ông đứng dậy.
Kinh ngạc nhìn phụ thân, Lý Kiến Thành đột nhiên thấy lạnh. Giải quyết? Thì ra, phụ thân vẫn luôn chú ý, chú ý có một người tồn tại bên cạnh mình như vậy, mà loại chú ý này, tựa hồ đã vượt qua khỏi mối quan tâm của phụ thân đối với nhi tử của mình.
Mặt trời lặn xuống phía Tây, một mạt nắng yếu ớt khắc lên tường đại điện, là màu vàng, đáng ra phải ấm áp, thế nhưng, giữa nơi cao nhất của quyền lực, căn bản không có hơi ấm tồn tại.
“Đại ca!” Lý Thế Dân vẫn chờ ở Đông cung không chịu đi.
Lý Kiến Thành mỉm cười, không lộ ra bất cứ biểu tình gì, “Sao còn chưa đi?”
Nhận thấy trên mặt đại ca có ưu tư, Lý Thế Dân nhíu mày lo lắng, “Có chuyện gì xảy ra?”
Y vươn tay khoác lên vai đệ đệ, vầng trán cao ẩn chứa phiền muộn không cách nào nói rõ. Một Lý Kiến Thành như vậy, rất hiếm người có thể nhìn thấy, thậm chí căn bản không ai có thể tưởng tượng, y là Thái tử cao cao tại thượng của Đại Đường, nhưng lại dịu dàng như nước, có thể mạnh mẽ ghì lại vết thương đang rách toác trong lòng.
“Đại ca…”
“Không có việc gì.” Lý Kiến Thành rất nhanh đã khôi phục lại trầm tĩnh, khóe miệng khẽ cười, cực kỳ động nhân. Y biết chính bản thân mình vừa rồi có phần thất thố trước mặt đệ đệ, biết rằng một khắc này y chẳng muốn làm gì cả, chỉ cần chút che chở ấm áp, thế nhưng, y không biết, y là người có quyền lực chí cao ở trên đời, y cần quyền lực, càng cần nắm chặt quyền lực, y muốn trở nên mạnh mẽ hơn, để y có thể thực hiện quyết định này.
Lý Thế Dân không hỏi nhiều nữa, hắn biết tính tình ca ca, hơn nữa, quốc sự đã khiến cho thời gian họ ở cùng một chỗ quá ít ỏi, không cần phải tiếp tục lặp lại nữa. Hắn bật cười, kề sát vào mặt y, “Đại ca, đệ muốn ở lại, có được không?”
Lý Kiến Thành rất muốn lật kẻ trước mắt kia ngã nhào trên đất, xem hắn còn giữ nguyên được hình dạng Tần Vương oai phong lẫm liệt nữa hay không? Y trừng mắt lắc đầu, “Không được!”
“Vì sao?”
Lý Kiến Thành cười đến ôn nhu, “Cần phải hoàn thành việc phụ thân giao phó, nếu không, ngươi đến ngồi cái ghế Thái tử này đi!”
Lý Thế Dân vẻ mặt thất bại, “Được rồi, quốc sự hàng đầu.”
“Mau trở về đi!” Y đẩy nhẹ hắn ra, không muốn, nhưng phải làm như vậy.
Một ngày như vậy thật quá xa xỉ, một ngày như vậy chỉ có trong mộng mà thôi, một ngày như vậy đến tột cùng có thể duy trì được bao lâu? Bọn họ đều không biết.
Bảo kiếm rời khỏi vỏ, quang hoa bay khắp điện, hàn khí vụt ngang qua, máu tươi vương trang sách.
Lục Tuấn nhìn người trước mắt, trong lòng run lên.
“Đi ngay!” Thanh âm cực kỳ bình tĩnh, lọt vào tai hắn lại kinh khủng như vậy, “Nếu không, ta sẽ khiến ngươi vạn kiếp bất phục.”
Cảm giác được nỗi đau nhức trên vai, tâm hắn đã sáng tỏ, y là đang cứu mình.
“Thế nhưng…”
“Không có thể nhưng… Chủ nhân của ngươi, ta sẽ đi gặp.” Ngữ khí y quyết tuyệt lạnh lùng.
“Điện hạ…”
Lý Kiến Thành giương mày kiếm, “Nếu ngươi còn không đi, ta phải thay đổi chủ ý rồi.”
Hắn khẽ cắn môi, biết mình không thể ở lại được nữa, hoàng đế Đại Đường muốn giải quyết hắn, không ai có thể chống cự. Lục Tuấn không bận tâm vết máu còn chảy tràn tràn trên vai, chỉ chậm rãi xoay người, không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi Đông cung. Hiện tại, Đại Đường không thể khoan nhượng sự tồn tại của một người Đột Quyết.