Quyền Thần Dưỡng Thành

Chương 43:




Xử lý xong thư từ trong thư phòng, Mộ Tử Duyệt ra hậu viện. Từ khi tiên vương phi qua đời, tân vương phi chưa lập, hậu viện rất vắng vẻ.
Sườn tây hậu viện có một gian phòng là nơi để bài vị tổ tiên của Nghiễm An vương phủ, bên trong hương khói lượn lờ, mỗi ngày đều có người đến cẩn thận lau dọn.
Bài vị cha mẹ Mộ Tử Duyệt ở ngoài cùng bên phải, trên bài vị làm bằng gỗ tử đàn viết tên hai người, giản đơn, lạnh lẽo.
Thính Phong và Thính Vũ lui ra ngoài gác cửa, Mộ Tử Duyệt thắp một nén nhang, quỳ gối trên bồ đoàn, cung kính dập đầu ba cái rồi cắm nhang lên lư hương.
"Cha, người có thấy không, bây giờ thì người đã biết sự lợi hại của con rồi? Nghiễm An Vương gia của hiện tại dưới một người trên vạn người, so với người khi đó tốt hơn nhiều. Người xem người đi, cả đời hết lòng vì tiên đế, tận tâm lao khổ, kết quả cuối cùng lại là chết không minh bạch..."
Khóe miệng Mộ Tử Duyệt nở một nụ cười chua xót. Nàng thở dài, miễn cưỡng đèn nén nghi hoặc về cái chết của phụ thân xuống tận đáy lòng. Nàng không thể điều tra, cũng không có thời gian tra, đáng sợ hơn cả là, những gì tra được có thể hủy hoại toàn bộ tín niệm vốn có trong lòng nàng suốt bao năm nay.
"Danh vọng địa vị, con đã thay người làm được. Danh vọng của Nghiễm An vương phủ sẽ nghìn năm không ngã, tiếng thơm muôn đời; bệ hạ đã trưởng thành, gian thần đều đã bị diệt trừ tận gốc, lương thần đông đúc, văn có Thẩm Nhược Thần, Phương Vu Chính, võ có Hạ Diệc Hiên, nhất định có thể thành tựu nghiệp lớn."
"Từ nay về sau, con có thể buông tay, làm những chuyện mình thích không? Nếu còn lưu lại, chỉ sợ kết cục chính là công cao chấn chủ, cực thịnh tất suy."
Mộ Tử Duyệt lặng lẽ nhìn tên phụ thân, vươn tay lấy bài vị mẫu thân xuống, dịu dàng vuốt ve, miệng tươi cười: "Nương, người vẫn còn lo lắng cho con? Sợ con cô lão cả đời? Yên tâm, có nhiều người thích con lắm, tuy rằng không thể nào cùng họ ở chung một chỗ, nhưng trong lòng con rất sung sướng, giá mà người đừng mất thì tốt rồi."
Nụ cười dịu dàng của mẫu thân như hiện ra trước mắt, Mộ Tử Duyệt hít hít mũi, trong lòng nghẹn ngào. Thấy nàng lập gia đình sinh con là tâm nguyện của mẫu thân, chỉ tiếc trời không toại lòng người.
"Nương, ca ca sinh cho người nhiều cháu lắm, trai gái đều có cả, người có thể toại nguyện rồi. Vài ngày nữa con thay người đi thăm họ, nhất định là cháu trai kháu khỉnh, cháu gái xinh đẹp, đến lúc đó, con dẫn bọn họ đến dập đầu lạy người."
Đôi mắt tràn ngạp lo lắng của mẫu thân nàng trước khi lâm chung lại hiện ra trước mắt. Bà vẫn phản đối kế hoạch thay mận đổi đào của phụ thân và nàng, nhưng dù thế nào cũng không lay chuyển được hai người.
"Nương, tâm nguyện của cha, con đã thay ông làm được, còn tâm nguyện của người, con không biết có làm được không, hay là người giúp con chọn đi, nhé?"
Mộ Tử Duyệt nhắm mắt, vài cái tên xẹt qua trong đầu, Hạ Diệc Hiên trầm mặc lạnh lùng, Phương Vu Chính thâm tình chính khí, Thẩm Nhược Thần tuấn dật xuất trần...
Nàng hiểu, những người này đều như người qua đường lướt qua cuộc đời nàng, mặc kệ là người thích nàng hay là người nàng thích, chỉ sợ đời này nàng đều không thể cùng ai trong bọn họ ở cùng một chỗ, chỉ có thể lưu lại trong lòng chút ký ức mà thôi.
***
Liên tục mấy ngày sau, tâm tình Mộ Tử Duyệt đều không tốt. Mọi người trong phủ đều cảm thấy khó hiểu, lẽ ra Nghiễm An vương phủ lập công lớn như vậy, chủ tử đáng lẽ vui mừng hớn hở mới phải, cớ sao tâm tình lại tệ như vậy?
Trong triều các vị đại thần chúc mừng không ngớt, quý phủ mỗi ngày đều có rất nhiều quan viên mới đến cửa bái phỏng, muốn cùng vị Nghiễm An vương chạm vào bỏng tay này tạo chút mối quan hệ. Có điều quan lại trong triều có thể chia ra làm hai loại: tới cửa vuốt mông ngựa (*) cơ bản đều là người mới nhậm chức hoặc loại cỏ đầu tường (*), mà người có cốt khí ngay thẳng, lòng dạ trong sáng thì nửa bóng người cũng không thấy, vào triều có gặp Nghiễm An vương thì cũng chỉ chắp tay mỉm cười mà thôi, sau lưng không biết chừng còn khinh bỉ nàng.
(*) vuốt mông ngựa: nịnh nọt
(*) cỏ đầu tường: chỉ người muốn dựa dẫm quyền thế của người khác để tiến thân
Mộ Thập Bát là người hầu cận bên Mộ Tử Duyệt, chủ tử tâm tình không tốt, tất nhiên hắn cũng không vui. Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến đau óc mà cũng nghĩ không ra cách nào, bèn một mình trưa hôm đó bỏ ra ngoài, một canh giờ sau quay về, mặt mũi bầm dập.
Mộ Tử Duyệt sửng sốt: "Thập Bát, có phải ngươi muốn đem thể diện bổn vương ném đi không? Bị ai đánh?"
Mộ Thập Bát nghiến răng đáp: "Vương gia, có phải người Thụy vương phủ chọc giận ngài không? Thuộc hạ đi tìm Hạ Đao tính sổ, đánh một trận, yên tâm, hắn so với thuộc hạ còn thảm hơn."
Mộ Tử Duyệt dở khóc dở cười: "Ai nói bổn vương tâm tình không tốt, chẳng lẽ ngươi là con giun trong bụng ta sao?"
Mộ Thập Bát vẫn rất nghiêm túc, hai mắt nhìn thẳng nàng: "Vương gia, ngài không cần miễn cưỡng cười đâu, tiểu nhân ngu dốt, bất quá đánh xong một trận, lúc hồi phủ thì gặp Thẩm đại nhân, liền hiểu ra."
"Ngươi khai ra gì rồi? Đừng nói những gì không nên nói!" Mộ Tử Duyệt nhảy dựng, thật muốn bổ đầu hắn ra xem bên trong có cái gì.
"Vương gia trở về đã nhiều ngày rồi, thế mà Thẩm đại nhân chưa từng ghé thăm ngài, thật sự là rất... rất kỳ cục." Mộ Thập Bát căm giận nói.
Mộ Tử Duyệt sửng sốt, không khỏi bật cười: Thẩm Nhược Thần làm sao còn có thể đến thăm nàng? Thời điểm này hắn tất nhiên phải lo bảo vệ mình, nếu như bị người ta nói là dựa dẫm quyền thế, thanh danh một đời của hắn xem như bị hủy.
"Cho nên, lúc tiểu nhân gặp phải Thẩm đại nhân liền nói với hắn mấy câu." Vẻ mặt Mộ Thập Bát thập phần tự mãn.
"Nói gì?" Mộ Tử Duyệt lại thấy bất an, lập tức đứng lên, thiếu chút nữa túm cổ hắn kéo qua.
"Tất nhiên nói Vương gia trông mong hắn đến thăm, trông mòn con mắt, nhớ đến thành bệnh, mà hắn lại bạc tình bạc nghĩa, đảo mắt đã quên Vương gia, thật là phải đi tìm khối đậu hủ đâm chết." Mộ Thập Bát thao thao nói, dương dương tự đắc, "Vương gia, ngài cũng đừng buồn, Thẩm đại nhân nhất định vẫn còn nhớ Vương gia, chỉ là da mặt mỏng nên ngại ngùng, không đến thăm ngài thôi. Thuộc hạ vừa nói xong, mặt mũi hắn trắng bệch, hướng về vương phủ nhìn rõ lâu, sau đó mới xấu hổ rời đi, trước khi đi còn nói: hắn cho dù có quên ai thì cũng nhất định không quên Vương gia."
Mộ Tử Duyệt nghe mà cả bàn tay đều run lên, nghĩ bụng: vẫn là nàng mua một khối đậu hủ trước, đâm đầu vào đó chết quách cho xong!
***
Hôm sau vào triều, Mộ Tử Duyệt ngay cả ánh mắt cũng không dám liếc Thẩm Nhược Thần, dáng đứng nghiêm nghị, mặt trầm như nước. Từ trước đến nay, khi lên triều nàng hay cười, sau nụ cười là dao nhọn sắc bén, bộ dáng đứng đắn như vậy rất hiếm thấy.
Khi tan triều, nàng cũng không như mọi khi chậm rãi rời đi, mà vội vàng đẩy mọi người ra, là người đầu tiên rời khỏi Kim Loan điện.
Phía sau có người gọi, nàng sợ là Thẩm Nhược Thần nên càng vội vàng đi, chỉ một lát thì ra đến cửa cung, đi tới xe ngựa của mình.
Mộ Thập Bát đang chờ nàng, hớn hở hỏi: "Vương gia, hôm nay Thẩm đại nhân có hẹn ngài không? Thuộc hạ thấy Thấm Nguyên Các đến lần trước cũng được đó. Hôm đó thuộc hạ ngồi chờ trên nóc nhà, cảnh đẹp mê ly, trăng sáng sao thưa, trải rộng tầm mắt, rất thích hợp..."
Mộ Tử Duyệt lớn tiếng quát: "Câm miệng! Đừng nhắc đến Thẩm đại nhân nữa!"
Mộ Thập Bát sợ run, vẻ mặt ủy khuất, gục đầu xuống đánh ngựa.
Mộ Tử Duyệt ngoan tâm mắng: "Ngươi xem ngươi còn giống thân vệ của ta không? Cả ngày chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, người ta không biết còn tưởng ngươi là tú bà, ngươi còn như vậy, đừng trách ta điều ngươi về Chinh Tây quân!"
Mộ Thập Bát ngẩng đầu, ánh mắt bi thương: "Thuộc hạ biết, Vương gia đã sớm chán ghét thuộc hạ. Ta cái gì cũng không nhớ, cái gì cũng không hiểu, mọi chuyện cơ mật ngài đều không nói cùng ta, chỉ nói với bọn Mộ Đại, coi ta là đứa ngốc. Ngài chán ghét ta thì cứ nói thẳng, ta sẽ tự rời đi, cũng không đến Chinh Tây quân, mà đi tìm vách núi nhảy xuống cho rồi, dù sao cũng không có ai thương tiếc cả!"
Mộ Tử Duyệt trợn to hai mắt, thiếu chút nữa phun một ngụm máu: "Ngươi... Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!"
Mộ Thập Bát bỗng nhiên giơ tay, hung tợn đánh vào đầu mình như một dã thú lâm vào tuyệt cảnh, cúi đầu thở hổn hển: "Ngươi cái tên vô dụng này, cái gì cũng không nhớ ra! Nhanh nhớ ra, nhớ ra!"
Mộ Tử Duyệt nắm cánh tay hắn, không biết nên khóc hay cười: "Thập Bát, sao ngươi trẻ con vậy. Ngươi có nhớ ra được hay không thì có can hệ gì, đều là người Nghiễm An vương phủ, ta khi nào thì ghét bỏ ngươi?"
"Ngài có!" Mộ Thập Bát lên án, "Ngài nhìn ta cái gì cũng không vừa mắt! Ngài một cước đá ta qua chỗ Phương đại nhân, không cho ta bảo vệ ngài! Ta còn được xem là người hầu cận của ngài nữa không? Ta không có người thân, mở mắt ra người đầu tiên thấy chính là Vương gia, ta nghĩ sẽ bảo vệ Vương gia cả đời, nhìn ngài không vui, ta khổ sở hơn ai hết. Ngài thích Thẩm đại nhân, ta nhìn ra được, ta chẳng qua đi nhắc nhở hắn một chút mà thôi, Thẩm đại nhân nhất định cũng thích ngài. Vương gia tốt như vậy, ai lại không thích? Ta sợ ta vô dụng, ngài không cần ta..."
Mộ Tử Duyệt càng nghe càng muốn phát hỏa. Ban ngày ban mặt nhiều người qua lại, người hầu cận của nàng lại nói ra những lời làm người ta kinh sợ như vậy, đúng là nàng sơ sót.
Nàng đạp hắn một cước: "Này, la lối như vậy, trông ngươi còn giống nam nhân không! Ngươi có biết vì sao ta điều ngươi từ trong quân đội thành người hầu cận ta không?"
Mộ Thập Bát ăn đau, thiếu chút nữa ngã từ trên xe ngựa xuống, ủy khuất nói: "Sao ngài đá ta?"
"Ta cứu mạng ngươi, phải thu hồi cả vốn lẫn lời. Nói không chừng trước đây ngươi là người giàu nhất Tây Xuyên, là võ lâm minh chủ, hay là thủ lĩnh tổ chức nào đó, giữ ngươi bên người mới không sợ ngươi quỵt nợ, làm sao dễ dàng đem ngươi tặng cho người khác được?" Mộ Tử Duyệt liếc xéo hắn.
"Vậy... Nếu ta chỉ là một kẻ nghèo hèn thì sao? Nếu ta cả đời cũng không nhớ ra được thân phận của mình thì sao?" Mộ Thập Bát do dự hỏi.
"Vậy thì ta sẽ giữ ngươi cả đời để ngươi làm việc không công cho ta, hoàn trả ơn ta cứu mạng." Mộ Tử Duyệt oán hận vỗ nhẹ vào đầu của hắn, "Cho nên đừng suy nghĩ bậy bạ, ngươi cả đời này là người của Nghiễm An vương phủ, muốn đi, giỏi đem tiền đến chuộc thân cho ta xem."
Ánh mắt Mộ Thập Bát sáng rực: "Vương gia không chán ghét thuộc hạ?"
"Chán ghét ngươi cái gì?" Mộ Tử Duyệt ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt hắn, "Thập Bát, nhớ kỹ, ngươi vĩnh viễn là huynh đệ tốt của ta, cho dù ta mất, chỉ cần Nghiễm An vương phủ còn, ngươi không cần lo không có nhà. Ta đôi khi mắng ngươi là vì xem ngươi là người trong nhà, người ngoài có cầu ta mắng ta cũng lười hao hơi."
Ánh mắt Mộ Thập Bát sáng lên, tai cũng dần đỏ, sau một lúc lâu mới che giấu xoay người cầm lấy dây cương, vung roi đánh ngựa, hào hứng hô: "Chúng ta về nhà đi thôi, Thẩm đại nhân không đến cũng không sao, vẫn còn nhiều người đang chờ Vương gia về."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.