Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 134: Sinh bảo bảo ( hạ )




Phượng Thương bị Phượng Ngọc ngăn lại, Hoàn Nhan Minh Nguyệt, Tô Mi, Tố Nguyệt đi vào Thính Tùng Lâu.
“Yên tâm đi, Thất Thất không có việc gì ! Nữ nhân sinh sản rất vất vả, bất quá lúc trước hài tử nghe lời như vậy, lần này cũng sẽ không khiến mẫu thân quá vất vả!” Đông Phương Lam nhìn thấy vẻ rốt ruột của Phượng Thương, nhẹ giọng an ủi Phượng Thương.
“Đúng a! Biểu ca, biểu tẩu cát nhân thiên tướng*, không có chuyện gì! Huynh yên tâm đi!” (*người hiền sẽ được trời phù hộ)
Hoàn Nhan Khang vừa dứt lại, liền phát hiện một đống ánh mắt quét ngang tới đây, sát khí mười phần, “dọa” hắn sút chút nữa thất hồn lạc phách: “Chuyện không liên quan đến ta, thật không liên quan đến ta a!”
Trong tất cả mọi người, người duy nhất hưng phấn chính là Hoàn Nhan Kiệt:“Nãi nãi, ta vừa mở miệng, tiểu đệ đệ liền đòi ra, ta có phải là miệng vàng lời ngọc* hay không?” (*lời của vua chúa, ý là lời vua đã nói ra thì không thể rút lại, ắt sẽ được thực hiện, Tiều Kiệt lại nghĩ là nó nói gì thì chắc chắn sẽ thành sự thật=)))
Lời nói ngây thơ của Hoàn Nhan Kiệt giải vây cho Hoàn Nhan Khang, cũng làm cho bầu không khí hơi thả lỏng xuống một chút.
Trong phòng, Mộ Dung Thất Thất nằm trên giường lớn, những sợi tóc trước trán ướt thành một mảnh, dán sát vào da đầu của nàng. Hiện tại chỉ mới là giai đoạn dạ con co rút, từng đợt đau đớn truyền đến từ dưới thân, Mộ Dung Thất Thất cắn chặt hàm răng, không để cho mình kêu lên tiếng , thấy nữ nhi như vậy, Hoàn Nhan Minh Nguyệt tránh sang một bên, gạt lệ.
“Hô hô, đút ta ăn chút đồ!” Một trận đau đớn đi qua, Mộ Dung Thất Thất để cho Tô Mi lấy trứng gà đã nấu chín ra, đút nàng ăn hai phần. Mộ Dung Thất Thất biết, đây chỉ là bắt đầu, thời gian chân chính phải hao tổn khí lực, còn ở phía sau.
Thời gian từng giây từng phút đi qua, ngoài phòng, trái tim mọi người thót lên tới cổ họng, Phượng Thương bày ra khuôn mặt nghiêm túc từ trước tới nay chưa hề có, từ lúc Mộ Dung Thất Thất vào phòng đến bây giờ, hắn vẫn ngậm chặt miệng, một câu cũng không nói, bộ dáng kia, muốn nhiều dọa người có nhiều dọa người, phảng phất người sanh con không phải là Mộ Dung Thất Thất, mà là hắn.
“Ta thấy các ngươi không cần thiết căng thẳng như vậy, biểu tẩu ở bên trong chịu đựng cơn đau, nếu chúng ta khẩn trương, chẳng phải sẽ gây áp lực lên biểu tẩu?”
Hoàn Nhan Khang nói mặc dù có chút gượng ép, nhưng là chỉ cần là có lợi với Mộ Dung Thất Thất , Phượng Thương đều thử thực hiện.Nghe hắn nói như vậy, Phượng Thương thoáng nhẹ nhàng thở ra, không hề đứng đó nữa, mà ngồi trên ghế, chẳng qua là hàn khí trên người nhất thời nửa khắc vẫn không cách nào tiêu giảm.
“Cái kia, Minh Nguyệt Thịnh, gần sang năm mới, ngươi chạy tới Bắc Chu quốc làm cái gì? Mặc kệ quốc gia của ngươi sao?”
Hoàn Nhan Khang muốn cho không khí bớt căng thẳng hơn, cho nên tìm đề tài. Chẳng qua trạng thái của Minh Nguyệt Thịnh so với Phượng Thương thì cũng không khá hơn bao nhiêu, hắn chau mày, nhìn chằm chằm vào Thính Tùng Lâu, ánh mắt kia dường như muốn chọc một lỗ thủng trên cửa sổ đằng ấy.
Thấy Minh Nguyệt Thịnh không tiếp lời, Hoàn Nhan Khang có chút lúng túng, Cổ Quân Uyển lúc ấy lại giúp Minh Nguyệt Thịnh trả lời Hoàn Nhan Khang:”Hắn a, cái gì cũng ném hết cho cha ta! Thật giống như nhà chúng ta thiếu nợ hắn ấy!”
“Ngươi là?” Hoàn Nhan Khang lúc này mới phát hiện bên cạnh nhiều thêm một mỹ nữ.
“Ta tên là Cổ Quân Uyển!” Cổ Quân Uyển thoải mái giới thiệu mình, Hoàn Nhan Khang sửng sốt: “Ngươi chính là Hoàng thái hậu Nam Phượng quốc ? Vậy ngươi chẳng phải là mẫu hậu của Minh Nguyệt Thịnh sao? Trời ạ, ngươi quả thực chính là Hoàng thái hậu trẻ tuổi, xinh đẹp nhất!”
Lời của Hoàn Nhan Khang chọc Cố Quân Uyển cười: “Ngươi cũng thật thú vị”
“Quá khen!” Hoàn Nhan Khang chắp tay, đang chuẩn bị mở miệng, ánh mắt giết người của Minh Nguyệt Thịnh nhìn sang đây, khiến cho Hoàn Nhan Khang rùng mình một cái.
“Được được được, cái gì ta cũng không nói! Ta câm miệng!”
Hoàn Nhan Khang biết, mọi người đều đổ chuyện phát sinh trong bữa cơm tất niên lên đầu hắn, điều này làm cho Hoàn Nhan Khang vô cùng ủy khuất. Bất quá vừa nghĩ tới lời Minh Nguyệt Thịnh nói, đứa cháu này có duyên với mình, tâm tình Hoàn Nhan Khang khá hơn nhiều.
“Thất Thất, nếu đau thì kêu ra đi!” Trong phòng, Hoàn Nhan Minh Nguyệt cẩn thận dùng khăn lông ấm áp lau mồ hôi trên trán Mộ Dung Thất Thất:, “Hay là, ta lấy đồ cho con cắn?”
“Cho con khăn lông, để cho con cắn!” Mộ Dung Thất Thất mở miệng to, thở dốc, hai tay nắm chặt vải trắng treo từ trên nóc. Nàng đã sớm nghe nói sanh con rất đau, không nghĩ tới loại đau đớn này quả thực là thường nhân khó có thể tưởng tượng . Xem ra, chuyện con đến, mẹ đi, quả nhiên cũng có thể có thật .
“Tiểu thư!” Tố Nguyệt cầm khăn lông, đưa cho Mộ Dung Thất Thất. Mộ Dung Thất Thất một ngụm cắn lấy khăn lông, tựa hồ cảm giác đỡ hơn khá nhiều.
Thấy Mộ Dung Thất Thất như vậy, Hoàn Nhan Minh Nguyệt biết nàng là sợ mình kêu ra tiếng, khiến cho những người ngoài kia, đặc biệt là Phượng Thương đau lòng, cho nên dù cắn khăn lông, cũng không kêu một tiếng.
Đứa con ngốc—— Hoàn Nhan Minh Nguyệt cũng không nói lên lời, chỉ có thể lặng yên giúp nữ nhi lau mồ hôi, làm những chuyện trong khả năng của mình.
Bà đỡ đã sắp xếp xong rồi, nước nóng, khăn lông trắng, toàn bộ chuẩn bị xong, tất cả mọi người đang chờ thời khắc mấu chốt tới.
“Làm sao một chút tiếng vang cũng không có?” Ngoài phòng, Phượng Tà qua lại đi tới, thỉnh thoảng nhìn về phía trong.Thời điểm Hoàn Nhan Minh Nguyệt sinh Mộ Dung Thất Thất hắn không được chứng kiến, hiện tại cuối cùng chứng kiến được cảnh nữ nhi sinh ngoại tôn, nhưng sự an tĩnh bên trong thật sự không được bình thường! Chẳng lẽ, không đau sao?
Phượng Tà nói như vậy, những người khác cũng đã nhận ra khác thường, đúng lúc Tô Mi đi ra ngoài, Hoàn Nhan Khang lập tức gọi lại nàng, “Tiểu Mi nhi, tại sao còn không có động tĩnh a?”
Tô Mi đang đau lòng thay Mộ Dung Thất Thất, lúc này nhìn thấy Hoàn Nhan Khang, nghĩ đến hắn giựt giây tiểu hoàng đế nói câu nói kia, lập tức xụ mặt xuống: “Nữ nhân sanh con, ngươi cho rằng là cái gì a! Tiểu thư cắn khăn lông ở trong! Ngươi nghĩ tiểu thư có thanh âm gì phát ra ngoài?”
Bỏ lại câu nói tàn nhẫn này, Tô Mi cũng không quay lại mà thẳng bước đi, Hoàn Nhan Khang có chút quẫn bách đứng tại chỗ, cười cũng không được, khóc cũng không xong.
“Nàng đang lo lắng Mộ Dung Thất Thất, không phải cố ý nhằm vào ngươi! Ngươi yên tâm đi!” Cổ Quân Uyển thấy Hoàn Nhan Khang như vậy, vội vàng ở bên cạnh an ủi hắn.
“Ta biết ——”
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, Hoàn Nhan Khang hay hận không được tát chính mình hai cái. Tô Mi nói Mộ Dung Thất Thất cắn khăn lông, nhất định là đau đến không nói được, nhưng lại không muốn làm cho người chờ ở ngoài lo lắng, mới có thể như vậy. Trước khi bị mọi người “oán trách”, Hoàn Nhan Khang chủ động mang danh “ác nhân”, ngồi xổm một bên, lặng im, không lên tiếng.
Phượng Thương nghe Tô Mi nói Mộ Dung Thất Thất cắn khăn lông, ngón tay đâm vào trong lòng bàn tay. Chắc chắn hiện tại nàng rất đau, rất đau! Đều do hắn, làm cho nàng mang thai, hiện tại nàng bị hành hạ trong đó, mình nhưng một chút cũng không thể giúp, thật là vô dụng!
Mộ Dung Thất Thất tự nhiên không biết ý nghĩ của Phượng Thương, nàng lúc này bị đau đớn hành hạ suýt không chịu nổi, sanh con thật không phải cực khổ bình thường!
“Vương Phi, ra bốn phần rồi, kiên trì, tiếp tục kiên trì!” Lúc này, bốn bà đỡ đẻ cũng khẩn trương. Mặc dù các nàng là người cực kỳ có kinh nghiệm đỡ đẻ, nhưng lúc này cũng đổ đầy mồ hôi.
Vị này, là một trong những nữ nhân tôn quý nhất Bắc Chu quốc, hôm nay, hoàng thượng, thái hoàng Thái hậu đều ở phía ngoài, Nhiếp Chính vương cũng chờ ở phía ngoài, vạn nhất Mộ Dung Thất Thất nếu có . . . . . . Các nàng phải chịu không đơn giản chỉ là đầu rơi xuống đất.
“Đúng a! Vương Phi, Tiểu thế tử sắp đi ra! Nữa nỗ lực!”
“Ta biết, nhưng mà, mẹ. . . . . . Ta đau quá a!” Khăn lông trong miệng Mộ Dung Thất Thất rơi, nàng rốt cục hô một tiếng: “Đau ” .
“Nương ở chỗ này, Thất Thất đừng sợ a, nương ở nơi này phụng bồi ngươi!” Hoàn Nhan Minh Nguyệt nắm tay Mộ Dung Thất Thất, “Nếu con đau, hãy nắm tay mẹ!”
“Không ——” Mộ Dung Thất Thất rút về tay của mình, như cũ lôi vải trắng. Khí lực nàng có bao nhiêu, nàng rõ ràng nhất, vạn nhất lỡ ngộ thương Hoàn Nhan Minh Nguyệt thì sao bây giờ.
Trong phòng, Mộ Dung Thất Thất như trải qua một thế kỷ, ngoài phòng, ban đêm bị thay thế bởi ban ngày , hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, vạn dặm trời quang, là một ngày đẹp trời.
Đông Phương Lam dẫn Hoàn Nhan Kiệt đi nghỉ ngơi trong chốc lát, sáng sớm, Hoàn Nhan Kiệt tỉnh lại, vừa rửa mặt, ăn điểm tâm xong, lập tức lôi Đông Phương Lam đến Thính Tùng Lâu.
“Tiểu đệ đệ còn chưa có ra sao? Có phải hắn không thích ta? Không muốn cùng ta chơi hay không?” Vừa nghe nói hài tử Mộ Dung Thất Thất còn chưa ra đời, Hoàn Nhan Kiệt nhếch miệng lên, có chút khổ sở.
“Hoàng thượng, tiểu đệ đệ đang cố gắng, tiểu cô cô của cháu cũng đang cố gắng!” Đông Phương Lam nhẹ nhàng vuốt ve đầu Hoàn Nhan Kiệt, “Chúng ta chờ một chút, nói không chừng a, tiểu đệ đệ rất nhanh sẽ đi ra!”
“Ừ!” Nghe nãi nãi nói, Hoàn Nhan Kiệt lúc này mới lộ ra nụ cười ngây thơ .
Từ rạng sáng đến bây giờ, đã qua hơn tám giờ, Phượng Thương cảm giác kiên nhẫn của mình một chút một chút biến mất. Mặc dù cũng không nghe được tiếng kêu Mộ Dung Thất Thất, nhưng Phượng Thương biết, hơn tám giờ, nàng khẳng định không dễ chịu.
“Két ——” cửa mở ra, tỳ nữ bưng chậu đồng được che bởi khăn mặt ra, ở bên trong là nước đã dùng qua, tản mát ra mùi máu, chỉ sợ người thấy, cho nên dùng khăn lông che lại.
“Vương Phi như thế nào? Bên trong thế nào?” Phượng Thương trực tiếp ngăn một tỳ nữ lại hỏi.
Không biết có phải bị khí thế của Phượng Thương dọa sợ hay không, tiểu cô nương này lắp bắp hồi lâu, Phượng Thương rống lên một tiếng, “Nói!” Nàng mới mở miệng.”Thể trạng của Vương phi có chút nhỏ, còn Tiểu thế tử lại có có chút lớn, cho nên, tương đối khó sinh. . . . . .”
“Oanh ——”
Phượng Thương đánh một chưởng vào trên cây cột, trực tiếp đánh cây cột có đường kính to chừng 1 vòng tay trẻ con thành mấy phần.
“Vương gia tha mạng” Tỳ nữ này chỉ là nha đầu mười bốn mười lăm tuổi, hiện tại thấy Phượng Thương nổi dóa, lúc này mềm chân, buông lỏng tay, chậu đồng rơi xuống mặt đất, máu lẫn nước hắt đầy đất.
Phượng Thương thấy những nước máu hồng hồng kia, vẻ mặt lại càng khó coi, mà nha đầu vừa thấy mình gây nên họa lớn, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu.”Vương gia tha mạng, nô tỳ không phải cố ý!”
“Không sao, ngươi đi đi!” Đông Phương Lam thấy thế, tiến lên giải vây, “Đi đi, trong nhà vẫn chờ ngươi hỗ trợ!”
“Tạ ơn thái Hoàng Thái hậu! Tạ ơn thái Hoàng Thái hậu!” Tỳ nữ nhặt chậu đồng, bước nhanh vào Thính Tùng lâu, Đông Phương Lam đứng đó an ủi Phượng Thương, “Đừng quá khẩn trương, ngươi như vậy, áp lực của Thất Thất cũng sẽ rất lớn! Thả lỏng một chút, Thất Thất không có việc gì !”
Thật ra thì mới nghe lời vừa rồi của tỳ nữ, Đông Phương Lam cũng rất khẩn trương. Mộ Dung Thất Thất thể trạng không lớn, bồn cốt nhỏ hẹp, nếu là thai nhi quá lớn, chỉ sợ phải chịu khổ một phen.
“Ta có chút lo lắng.”
Phượng Thương run run người, trong lòng bàn tay ứa ra mồ hôi lạnh. Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng khẩn trương như vậy! Mặc dù trước kia bị ốm đau hành hạ, cũng chưa từng sợ hãi hay bối rối như lúc này. Nước máu đã ngưng kết ở trên mặt đất, hồng hồng, kích thích mắt cùng tim của hắn, hắn không cách nào tưởng tượng, chảy nhiều máu như vậy, Mộ Dung Thất Thất sẽ thành bộ dáng gì.
Trong Thính Tùng lâu, Mộ Dung Thất Thất đã sớm nghe được kia tiếng “ầm”, nhờ Tô Mi mới biết được Phượng Thương đang lo lắng, Mộ Dung Thất Thất xin Hoàn Nhan Minh Nguyệt cho Phượng Thương vào.
“Thất Thất, khi nữ nhân sinh con, nam nhân là không thể vào phòng sanh !” Hoàn Nhan Minh Nguyệt dù sao cũng là nữ nhân truyền thống, Mộ Dung Thất Thất yêu cầu Phượng Thương theo vào phòng sinh, làm cho nàng có chút không tiếp nhận được.
“Nương, ta gần như không kiên trì nổi nữa . . . . .” Khuôn mặt Mộ Dung Thất Thất vốn hồng hào, lúc này đã biến thành trắng bệch, nàng “đáng thương” nhìn Hoàn Nhan Minh Nguyệt, dùng thanh âm tiểu nữ làm nũng.
“Công chúa, thời gian kéo dài đối với hài tử rất bất lợi! Bồn cốt công chúa thật sự là quá chật. . . . . .”
Bà đỡ bên cạnh lúc này cũng không có cách, giằng co cả đêm, hiện tại trời sáng, hài tử còn không có động tĩnh muốn ra. Các nàng cũng sợ, sợ có gánh mạng cho nó, mặc dù truyền thống đích xác là nói nam nhân không thể vào phòng sanh, nhưng Mộ Dung Thất Thất không sinh ra tới được, nếu là có Vương gia ở bên người, nhất định sẽ truyền động lực cho nàng.
Bà đỡ nói như vậy, Hoàn Nhan Minh Nguyệt cũng có chút luống cuống, “Mau, nhanh đi mời Vương gia đi vào!”
Tố Nguyệt vội vã đi ra, sau khi hành lễ với Đông Phương Lam, Tố Nguyệt chuyển hướng Phượng Thương, “Cô gia, tiểu thư muốn gặp ngài!”
“Cái gì?” Trong lòng Phượng Thương thoáng “lộp bộp” một phát, cảm giác theo lời Tố Nguyệt cứ như Thất Thất muốn nhắn nhủ lại “di ngôn”, không đợi Tố Nguyệt nói xong, Phượng Thương tựa như một trận gió xông cái ào vào Thính Tùng Lâu.
“Này ——”
Đông Phương Lam chỉ nói một chữ, vươn tay ra, dừng ngay tại chỗ. Được rồi, đến lúc này rồi, còn nghĩ nhiều như vậy làm cái gì đấy! Quan trọng là mẫu tử bình an!
“Khanh Khanh, ta tới rồi!”
Phượng Thương muốn dựa vào gần Mộ Dung Thất Thất, lại bị Tô Mii ngăn cản: “Cô gia, ngài phải vệ sinh trước!”
Phượng Thương vội vàng lau mặt bằng khăn ngâm nước nóng, lúc này mới đi tới bên cạnh Mộ Dung Thất Thất.
“Khanh Khanh. . . . . .” Nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất đổ mồ hôi đầy y phục, Phượng Thương đau lòng không được, vừa thấy Hoàn Nhan Minh Nguyệt vẻ mặt mệt mỏi, Phượng Thương vội vàng thế chỗ Hoàn Nhan Minh Nguyệt, để bà sang một bên nghỉ ngơi.
“Thương, lần này chắc chắn chúng ta sẽ thua!” Mộ Dung Thất Thất nhìn thấy Phượng Thương, trong lòng không nỡ lập tức trở nên kiên định .
Buông lỏng vải trắng trong tay, Mộ Dung Thất Thất nắm tay Phượng Thương thật chặt: “Làm sao bây giờ? Đứa nhỏ này như vậy ra, nhất định là bé trai! Chúng ta, chúng ta cược chính là nữ nhi, lần này khẳng định thua thảm!”
Đến lúc này, Mộ Dung Thất Thất vẫn còn có tâm tư nói giỡn, khiến cho Phượng Thương hơi bớt căng thẳng đi một chút. Hắn hôn nhẹ gò má đầy mồ hôi của nàng, nắm tay nàng, tiếp lực lượng cho nàng: “Không sao, lần này thua, lần sau gỡ vốn kiếm trở lại! Rồi hãy nói, tự mình vui vẻ không bằng vui chung, đây không phải là lời nàng thường nói lúc trước sao! Để cho mọi người đánh cuộc nhận một khoản tiền nhỏ, chẳng phải là tốt hơn!”
“Ha ha, đã biết chàng. . . . . . Sẽ nói như vậy! A ——”
Cơn đau bụng sinh truyền đến, lần này Mộ Dung Thất Thất không chịu đựng như trước nữa, mà kêu ra tiếng .
Cái loại này đau đến mức tận cùng mới có thể phát ra kêu thảm thiết, để cho Hoàn Nhan Khang rùng mình một cái. Thì ra là nữ nhân sanh con khủng bố như vậy? Hoàn Nhan Khang ngó chừng trên nước máu trên mặt đất, vậy sau này Tô Mi cũng sẽ như vậy sao?
Đứng ở bên cạnh Hoàn Nhan Khang là Minh Nguyệt Thịnh, sắc mặt hiện tại cực kỳ xấu. Không thấy nụ cười bỡn cợt thường ngày, cả khuôn mặt Minh Nguyệt Thịnh đều căng cứng. Mộ Dung Thất Thất chịu khổ trong đó, hắn rất muốn phụng bồi nàng, nói cho nàng biết, hết thảy đều có hắn. Nhưng mà, hắn là ai chứ? Phu quân của nàng đã tiến vào, hắn mặc dù lo lắng, cũng chỉ có thể ở chỗ này lo lắng suông.
“Vương Phi, đã thấy đầu Tiểu thế tử rồi, Vương Phi, người tăng thêm lực đi!”
Phượng Thương đi vào, khiến cho bà đỡ chịu áp lực lớn hơn nữa, cũng may Phượng Thương cũng không có gây áp lực cho các nàng, để cho bà đỡ hơi thả tâm, tập trung lực chú ý lên trên người Mộ Dung Thất Thất.
“A di đà Phật, Bồ Tát phù hộ cho Thất Thất! A di đà Phật!” Hoàn Nhan Minh Nguyệt một bên lạy Bồ Tát, cầu thần linh có thể làm cho Mộ Dung Thất Thất bớt đi một chút thống khổ.
“A ——” Mộ Dung Thất Thất lần nữa đau đến kêu ra tiếng , cho tới bây giờ, đau đớn đã đến cực hạn chịu đựng của Mộ Dung Thất Thất, lúc này nàng cũng nữa không kịp trước nghĩ , một tiếng vừa một tiếng kêu lên, dường như muốn thông qua tiếng, tiêu giảm bớt đau đớn
“Thương, đau quá a!” Nước mắt của Mộ Dung Thất Thất không nhịn được tuông trào, Phượng Thương trừ giúp nàng lau mặt, cái gì đều không làm được, chỉ có thể nhìn Mộ Dung Thất Thất đau đến phát run.
“Ta ở chỗ này! Sinh lần này là được rồi, sau này chúng ta sẽ không sinh nữa!” Lúc này Phượng Thương có chút đáng ghét hài tử trong bụng Mộ Dung Thất Thất, thế nhưng hành hạ nàng. Như vậy”Chờ tiểu tử ngu ngốc kia sinh ra, ta sẽ đánh mông nó, dám bắt nạt nàng!”
Lời của Phượng Thương truyền tới trong tai những người khác, khiến cả phòng sinh buồn cười, rồi lại không dám cười thành tiếng, mọi người cuối cùng cũng thấy được một bộ mặt khác của Vương Gia lúc chiều vợ.
“Khỏi. . . . . . chàng, chàng bồi thường tiền thua lại cho ta!”
Mộ Dung Thất Thất cắn răng, dùng sức nắm tay Phượng Thương.
“Ừ ừ được, ta bồi thường cho nàng! Cho nàng hết! Tất cả của ta đều là của nàng!”
Đến lúc này, hai người lại ở chỗ này nói lời tình ý liên tục như vậy làm cho người ta đỏ mặt, từ những tỳ nữ trẻ tuổi đứng ở cửa, đến bà lão lớn tuổi, tất cả đều nghe thấy quá buồn nôn.
Trong phòng, bởi vì đau đớn, Mộ Dung Thất Thất quên mất thời gian, mà ngoài phòng, mọi người nhìn mặt trời dần dần dâng lên, mãi cho đến giữa trưa.
“Chuyện gì xảy ra, làm sao còn không có sinh xong?”. Đông Phương Lam lúc trước còn bình tĩnh một chút nhưng lúc này hoàn toàn nóng nảy, đã qua lâu như vậy, chẳng lẽ là khó sanh? Nếu thật khó sanh, vậy, đây chẳng phải là phiền toái lớn?
“A di đà Phật, Bồ Tát phù hộ!” Đông Phương Lam chuyển động Phật châu trong tay, khấn cầu . Ngàn vạn đừng làm cho Mộ Dung Thất Thất có việc, nhất định phải mẫu tử nình an!
Một bên Hoàn Nhan Kiệt mặc dù không biết Mộ Dung Thất Thất sinh sản mạo hiểm đến cỡ nào, nhưng nhìn đến mọi người đều cau mày, hắn cũng học Đông Phương Lam bộ dạng, bắt đầu khấn cầu, “Bồ Tát phù hộ, nếu như tiểu đệ đệ nhanh đi ra ngoài, ta liền phong hắn là Bình Đông Vương! Còn tặng hắn cung điện thật to!”
Bộ dáng “tiểu đại nhân” của Hoàn Nhan Kiệt khiến cho không khí thoáng thoải mái hơn một chút, Đông Phương Lam sờ sờ đầu Hoàn Nhan Kiệt, lại nhìnThính Tùng Lâu.
Đang lúc mọi người kiên nhẫn sắp hao hết, “Oa oa ——” một tiếng khóc nỉ non phá không ra.
“Sinh. . . . . . Sinh?” Hoàn Nhan Khang ngây ngốc một câu, mọi người mới hiểu được.
“Sinh rồi sinh rồi! Thật tốt quá!” Đông Phương Lam kích động được không được, “Phượng Tà a, chúc mừng ngươi, làm ông ngoại rồi!”
“Tạ ơn. . . . . . Tạ ơn!” Phượng Tà bắt đầu kinh ngạc, sau đó ngớ người, đến hiện tại, mới kích động.”Ta làm ông ngoại rồi! Ta làm ông ngoại rồi!”
Trong nhà, bà đỡ lau người cho tiểu oa nhi, lại bao nó trong khăn bông, đưa cho Phượng Thương, “Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương Phi, là một vị Tiểu thế tử!”
Phượng Thương cũng không có nhận hài tử, ngược lại là cẩn thận hầu hạ Mộ Dung Thất Thất đổi lại quần áo sạch.
Thấy Phượng Thương như vậy, bà đỡ ôm hài tử tay có chút cứng ngắc, dường như, vị này Vương gia không thích nhi tử? Hay là ——
“Để cho ta!” Hoàn Nhan Minh Nguyệt nhận lấy hài tử, ôm vào trong ngực.”Ơ, lớn lên thật xinh đẹp! Giống như phụ thân vậy!”
Lời của Hoàn Nhan Minh Nguyệt cũng không khiến cho Phượng Thương hứng thú, hiện tại trong lòng, trong mắt hắn cũng chỉ có một mình Mộ Dung Thất Thất. Chịu đau nhiều như vậy mới sinh hạ hài tử, cái vật nhỏ này hành hạ Mộ Dung Thất Thất đến thế, khiến cho hắn có chút ghét nhi tử.
Dưới sự hầu hạ của Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất đổi lại quần áo sạch, Tô Mi cùng Tố Nguyệt dọn sạch giường chiếu, Phượng Thương ôm Mộ Dung Thất Thất, đặt nàng lên trên giường.
“Nương, bế nhi tử đến cho con nhòn.”Khuôn mặt Mộ Dung Thất Thất mặc dù mặt trắng bệch, nhưng rất có tinh thần.
Hoàn Nhan Minh Nguyệt đem đứa trẻ nhẹ nhàng mà đặt ở bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, nhưng đến lúc này Phượng Thương vẫn không chịu nhìn hài tử, Hoàn Nhan Minh Nguyệt biết Phượng Thương vì Mộ Dung Thất Thất nên mới giận hài tử, nhịn không được bật cười.
“Làm sao bây giờ! Thất Thất chúng ta liều mạng sinh hạ tới hài tử, người khác thế nhưng không làm gì, cùng không thích! Sớm biết như vậy, Thất Thất sẽ hẳn nên gả cho người khác, tránh cho lúc này sinh hài tử cũng được vui, còn phải nhìn mặt ai đó!”
Lời của Hoàn Nhan Minh Nguyệt rơi vào trong tai Phượng Thương, khiến cho khuôn mặt cứng nhắc của Phượng Thương hơi nới lỏng xuống. Hắn cúi đầu, liếc hài tử một cái thật nhanh, khi thấy ánh mắt nhi tử, tâm Phượng Thương đột nhiên như bị thứ gì mãnh liệt động phải.
“Thương, chàng nhìn, đôi mắt của cục cưng giống chàng y như đúc đây! Thật xinh đẹp a ——” Mộ Dung Thất Thất lôi kéo tay Phượng Thương, để cho hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào con của bọn họ.
Cảm xúc mềm mại, từ ngón tay truyền đến, khiến cho trong lòng Phượng Thương càng thêm rung động.
“Có phải rất giống chàng hay không?”
“Ừ!” Phượng Thương gật đầu, khóe miệng khẽ cong lên, ngón tay đặt trong bàn tay nhỏ của Tiểu bảo bối mới sinh.
“Ngô ——” Tiểu bảo bảo phát ra nho nhỏ thanh âm, khóe miệng phun bọt khí, ánh mắt màu tím nhìn Phượng Thương, cái miệng nho nhỏ khẽ mở khẽ hợp.
Nhìn nhi tử của mình, Phượng Thương bỗng nhiên có chút hối hận, hối hận rằng mình lúc nãy không nên chán ghét con như vậy. Hắn nhỏ như vậy nằm ở bên cạnh Mộ Dung Thất Thất, không rành thế sự, tay nho nhỏ ôm chặt lấy ngón tay Phượng Thương, hắn ngón tay út thượng truyền tới ấm áp, xuyên thấu qua đầu ngón tay Phượng Thương, truyền lại đến trong lòng Phượng Thương.
Đây hài tử của ta, con trai của ta a. . . . . . Lòng Phượng Thương mềm nhũn, ngón tay nhẹ nhàng mà đụng vào lòng bàn tay của tiểu bảo bảo.
Đột nhiên, “Oa ——” một tiếng, Tiểu bảo bảo sinh khóc lên. Đột nhiên xuất hiện nước mắt, dọa Phượng Thương sợ đến nhảy dựng, vội vàng rút ngón tay về, khẩn trương nhìn Mộ Dung Thất Thất:”Nó, sao nó lại khóc a?” Ý ở ngoài lời nói, ta đây cái gì cũng không làm!
Bộ dáng “ngốc nghếch” của Phượng Thương, chọc cho Mộ Dung Thất Thất cười, Hoàn Nhan Minh Nguyệt ở bên cạnh cũng cười .”Hài tử đói bụng! Cho nên mới khóc!”
Hoàn Nhan Minh Nguyệt tiến lên, đem trẻ mới sinh ôm đặt ở trong ngực Mộ Dung Thất Thất, nhìn hài tử ở trong ngực Mộ Dung Thất Thất chăm chú bú sữa, Phượng Thương rốt cuộc biết nghĩa của hai từ hạnh phúc.
Chờ Tiểu bảo bảo mới sinh ăn no, Hoàn Nhan Minh Nguyệt ôm bảo bảo ra khỏi Thính Tùng Lâu.
“Mau, mau tới để cho ai gia xem một chút!” Khi Đông Phương Lam nhận lấy tiểu bảo bảo, tay có chút run rẩy, chờ thấy được bộ dáng hài tử, Đông Phương Lam nở nụ cười, “Lông mày, ánh mắt giống như Phượng Thương, lỗ mũi cùng miệng giống như Thất Thất! Là một đứa bé trai khỏe mạnh! Đến, để cho ông ngoại hắn ôm!”
Phượng Tà lần đầu tiên ôm đứa trẻ, có chút khẩn trương. Hài tử mới sinh mềm nhũn, Phượng Tà sợ mình khí lực quá lớn, làm chau bị thương, chỉ có thể căng người, vẫn duy trì một tư thế.
“Không phải là như vậy !” Hoàn Nhan Minh Nguyệt điều chỉnh tư thế Phượng Tà “Ôm tiểu hài tử như vậy mới có thể khiến nó thoải mái!”
Một nhóm người vây quanh ở bên cạnh Phượng Tà, đánh giá Tiểu thế tử mới sinh. Hoàn Nhan Kiệt vóc dáng thấp, với không tới, chỉ có thể bắt y phục Hoàn Nhan Khang dùng sức nhảy lên: “Ngũ thúc, cho ta xem tiểu đệ đệ, Ngũ thúc, mau cho ta xem!”
“Được được, nhìn này!” Phượng Tà ngồi chồm hổm xuống, để cho Hoàn Nhan Kiệt nhìn hài tử trong ngực.
“Hoàng thượng, ngươi thật đúng là miệng vàng lời ngọc a! Tiểu đệ đệ chính là nghe nói ngươi muốn sắc phong hắn vì Bình Đông Vương, sợ ngươi đổi ý, mới lập tức ra tới!” Mộ Dung Thất Thất thuận lợi sinh , Hoàn Nhan Khang cũng thở phào nhẹ nhỏm, lúc này cũng bắt đầu trêu ghẹo Hoàn Nhan Kiệt.
Nghe xong Nhan Khang nói như vậy, Hoàn Nhan Kiệt lắc đầu, “Ta là hoàng thượng, một lời nói một gói vàng! Làm sao lại có thể đổi ý! Tiểu đệ đệ mới sẽ không nghĩ như vậy, nhất định là Ngũ thúc gạt ta !”
Lời của Hoàn Nhan Kiệt chọc mọi người “ha ha” cười không ngừng, Hoàn Nhan Khang đùa với Tiểu bảo bảo mới sinh, nhìn về phía Hoàn Nhan Kiệt, “Vậy lời cháu vừa nói đều là thật?”
“Dĩ nhiên! Tiểu đệ đệ là Bắc Chu quốc Bình Đông Vương!”
Trong nhà Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất nghe nói nhi tử mình sinh ra liền nhận “thân phận cao quý”, đều nở nụ cười.
Tên hài tử Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất đã sớm chuẩn bị xong, Phượng Kiêu. Danh tự này, là Mộ Dung Thất Thất đặt , là muốn cho hài tử trở thành một đời kiêu hùng. Phượng Thương muốn để con đầu mang họ “Phượng” của Mộ Dung Thất Thất. Một là bởi vì hắn yêu Mộ Dung Thất Thất, hai là vì muốn báo đáp công ơn nuôi dưỡng của Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt .
“Đôi mắt của Tiểu đệ không giống với chúng ta!” Khi Hoàn Nhan Kiệt nhìn thấy Phượng Kiêu mở mắt, thấy đôi mắt khác màu của hắn liền kinh ngạc hô lên. Tiếng kêu của hắn, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Đã biết thân phận của Phượng Thương, mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ có Minh Nguyệt Thịnh cùng Cổ Quân Uyển, nhìn đến cặp kia màu tím ánh mắt sau, có chút giật mình.
“Làm sao, lại có đôi mắt xinh đẹp như vậy!” Cổ Quân Uyển than nhẹ một tiếng, chẳng qua là, cha mẹ đứa nhỏ này đều có màu mắt bình thường, vì sao hài tử có đôi mắt màu tím đây? Nghĩ như vậy, Cổ Quân Uyển nhìn về phía Minh Nguyệt Thịnh, mà Minh Nguyệt Thịnh đang suy nghĩ đến thân phận lúc trước Phượng Thương đã công bố, sữa chữa thành hắn là Long Ngạo Thiên sau, trong lòng nghĩ đến một việc.
Chẳng lẽ, Phượng Thương là hậu duệ Long thị tiền triều? Chỉ có huyết thống Long thị mới mắt màu tím! Mà đôi mắt của hài tử mang màu tím thuần khiết, như vậy Phượng Thương nhất định mang theo huyết thống Long thị thuần khiết.
Cửa phủ Nhiếp chính vương, Phượng Tề chỉ huy người đem chuẩn bị xong pháo bầy đặt được chỉnh tề, đốt toàn bộ. Mà chuyện Trấn Quốc công chúa sinh Tiểu thế tử , không đầy một lát đã truyền khắp cả kinh thành.
Bách tính biết Mộ Dung Thất Thất sinh bé trai, Phượng Thương có nhi tử , rối rít ra đường ăn mừng. Nguyên nhân ăn mừng, một mặt là cảm thấy cao hứng thay Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, ở một phương diện khác, tự nhiên là bởi vì Mộ Dung Thất Thất sinh nhi tử, khiến cho tiền của họ đặt ở sòng bạc thuận lợi tăng lợi nhuận.
Thời đieems Nhiếp chính vương phủ cùng dân chúng khắp kinh thành đều ở cao hứng vui mừng, trong thư phòng Mục Phủ của Mục Thừa tướng, Mục Hoa bày ra khuôn mặt bình tĩnh.
“Biết rồi, sinh ra bé trai, ngươi đi xuống đi!” Mục Hoa phất phất tay, quản gia lui xuống.
Chờ quản gia sau khi đi, dựa vào tường giá sách một ít, bỗng nhiên tới đây, ba người xuất hiện ở trước mặt Mục Hoa. Trong đó một, chính là Tây kỳ quốc từng thái tử, Long Trạch Cảnh Thiên.
“Mộ Dung Thất Thất sinh? Có phải là nhi tử? Vậy Phượng Thương không phải là mừng đến điên cuồng?”
Một nữ nhân đầu đầy tóc tế ngồi ở trên ghế, da nàng ngăm đen, má trái vẽ hình phượng hoàng, trên tóc gắn đầy ngọc thạch cùng hồng mã não. Nếu Phượng Thương ở chỗ này, nhất định có thể nhận ra nữ nhân này là Tháp Cát Cổ Lệ của Nữ Chân tộc. Khóe miệng nàng mang theo nụ cười vừa khinh thường vừa lãnh ngạo, con mắt trái nhìn qua có chút cổ quái, nhìn kỹ, sẽ phát hiện khóe mắt nàng có một vết sẹo thật sâu.
“Có nhi tử, dĩ nhiên cao hứng!” Một bên là một nam nhân khác, ngồi ở bên cạnh Tháp Cát Cổ Lệ, hắn nghiêng thân, một tay chống cằm, tuổi chừng chừng ba mươi tuổi, “Bất quá, chúng ta cũng có thể cao hứng cao hứng, tiền đặt trong sòng bạc, lần này thu lợi gấp đôi! Hẳn là nên cảm tạ cái này Tiểu thế tử!”
“Độ Nhất, ngươi có thể đừng nhắc tới chuyện của đứa nhỏ này được hay không?” Tháp Cát Cổ Lệ nghiêng mặt, nhìn về phía nam nhân, “Ta ghét đứa nhỏ này, ngươi đừng nhắc đến nó!”
“Cổ Lệ, đừng như vậy, ngươi sớm muộn mà đối diện thực tế!” Dựa vào một chút lưng ghế dựa, đung đưa bắp chân.”Phượng Thương có nhi tử, ngươi cũng nên hết hy vọng rồi!”
“Khốn kiếp!”
Cổ Lệ đột nhiên rút ra đao, đặt ở dưới cổ Độ Nhất, ép sát vào cổ họng, “Lời của ta, ngươi không có nghe rõ sao! Không cho nói!”
“Được được được, ta cái gì cũng không nói, ngươi cũng đừng tức giận a!” Độ Nhất cười một tiếng nói xin lỗi, đưa tay đẩy đao trên cổ ra: “Ta biết ngươi không thích, sau này ta không đề cập nữa, có được hay không? Ta nghe ngươi, vẫn không được sao!”
“Hừ!” Thấy Độ Nhất như vậy, Cổ Lệ thu đao.”Chúng ta bây giờ nên làm như thế nào? Đệ đệ của ta không còn, bộ lạc của ta cũng thành năm bè bảy mảng, thù này, ta phải báo!”
“Đúng! Báo thù ta cũng vậy muốn!” Độ Nhất vừa nghe lời này, ngồi thẳng người, “Mẹ kiếp , Phượng Thương thật sự là quá ghê tởm! Ta thiếu chút nữa đã chết ở dưới tay hắn rồi! Cái thù này ta cũng vậy phải báo!”
Độ Nhất giọng điệu cứng rắn nói xong, Cổ Lệ thanh âm lại cao thêm , “Không được đụng tới Phượng Thương, hắn là của ta! Ta không cho ngươi đụng hắn!”
Lúc này, Độ Nhất cũng không có giống như lúc trước như vậy nói chuyện, “Ta nói Cổ Lệ, ngươi sao lại vậy chứ? Phượng Thương là địch nhân chung của chúng ta, làm sao ngươi có thể che chở hắn như vậy!”
“Ta mặc kệ! Phượng Thương là nam nhân ta nhìn trúng, là nam nhân của Tháp Cát Cổ Lệ ta, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào đụng đến một sợi tóc của hắn! Đối nghịch với Phượng Thương, chính là đối nghịch với Cổ Lệ!”
“Đồ điên, đồ điên ——” Độ Nhất xoay đầu: “Nếu không phải Phượng Thương, ba người chúng ta sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy! Đông Lỗ quốc cùng Tây kỳ quốc sẽ không bị diệt, đệ đệ ngươi, bộ lạc của ngươi cũng sẽ không gặp gỡ chuyện như vậy, Phượng Thương là địch nhân của chúng ta!”
“Độ Nhất, không được đụng tới Phượng Thương! Cho dù ngươi muốn động Phượng Thương, cũng nên ngươi suy nghĩ một chút năng lực của mình. Ngươi, xứng sao? Ngươi có thể ở đáp lại mấy chiêu của Phượng Thương?”
Lời của Cổ Lệ hoàn toàn khiến lửa giận trong lòng Độ Nhất bùng cháy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.