Quỷ Vương Kim Bài Sủng Phi

Chương 112: Đêm tân hôn của Tố Nguyệt




Căn cứ những gì được viết trên tư liệu, kể từ khi tham gia cuộc thi tứ quốc tranh bá sau, Bạch Ức Nguyệt vẫn sống ở thành Yên Kinh.
Mặc dù sau cuộc thi, tuyển thủ Tây Kì quốc đều trở về thành Tây Lương, nhưng nàng vẫn còn ở lại Yên Kinh.
Bạch gia ở thành Yên Kinh cũng có cửa hàng, Bạch Ức Nguyệt tựa hồ muốn xem xét công việc làm ăn bên này, cho nên hiện tại bây giờ còn đang ở thành Yên Kinh.
“Công tử.” Thấy Di Sa như vậy, Hạ Tuyết trong lòng đau xót. Công tử, trong mắt, trong lòng ngài chỉ có Y Liên, có thể hay không thỉnh thoảng quay lại, xem một chút người sau lưng là ta đây. . . . . .
Kể từ khi đưa Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt đi, Mộ Dung Thất Thất nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cha mẹ theo đuổi hạnh phúc của bọn họ rồi, nàng cùng Phượng Thương lúc nào thì có thể được tự do giống như vậy đây?
Minh Nguyệt Thịnh mấy ngày qua cũng là thường xuyên ghé chơi Nam Lân Vương phủ.
Không biết có phải hay không bởi vì hắn thoải mái thẳng thắn thừa nhận mình đối với Mộ Dung Thất Thất ái mộ, hơn nữa còn biểu lộ rõ ràng sẽ không can dự đến tình cảm của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, cho nên Phượng Thương đối với sự ghé thăm của hắn cũng không cự tuyệt, còn có thể mời hắn thường xuyên đến Thính Tùng Lâu làm khách mà trò chuyện, hắn cũng là ở chỗ này kết giao không ít bằng hữu.
“Nguyệt Thịnh, cổ thật sự đáng sợ như vậy sao? Xem ra lần này thấy vàng rơi trên đất cũng không dám tùy tiện nhặt lên, vạn nhất là kim ti cổ (cổ trùng hình dạng mảnh như sợi tơ bằng vàng), sau này quấn lên ta thì làm sao bây giờ! Trời ơi! Thật là đáng sợ! May mắn ta ở Bắc Chu!
Trong Thính Tùng Lâu, đang nghe Minh Nguyệt Thịnh nói về kim ti cổ, Hoàn Nhan Khang la lên.
“Lúc trước ngươi muốn mời ta đi Nam Phượng quốc, ta thấy xong rồi! Ta không đi! Vạn nhất khi trở lại trên người mang theo một con cổ trùng, ta đây liền cách cái chết không xa! Ta còn chưa có cưới vợ, cũng chưa có sinh con nữa!”
Lúc nói lời này, Hoàn Nhan Khang liếc nhìn Tô Mi một cái, Tô Mi đỏ mặt lên, hừ nhẹ một tiếng, quay mặt qua một bên, nhìn đi nơi khác.
“Thật ra thì cũng không có đáng sợ như vậy! Đối với tường tộc nhân (dòng họ chuyên dùng cổ giết người @@) mà nói, cổ độc là bằng hữu, và cũng là một phần trong cuộc sống của bọn họ. Thông thường, tường tộc nhân sẽ không đối với người hạ độc.” Thấy Hoàn Nhan Khang nói như vậy, Minh Nguyệt Thịnh nở nụ cười, miệng gượng nở nụ cười nhợt nhạt thảm hại.
“Còn không đáng sợ! Không phải ngươi nói, nữ nhân của tường tộc nếu lo lắng nam nhân không trở về nhà, thì ở trên người bọn họ hạ tương tư cổ sao? Đây chính là tướng công của mình mà các nàng còn có thể xuống tay được?”
Nghĩ đến cảm giác cái loại sâu này ở trong thân thể bò qua bò lại, Hoàn Nhan Khang sờ sờ da gà đang nổi trên người, liên tục nhắc lại, “Dù sao ta cũng sẽ không đi Nam Phượng quốc, đánh chết ta cũng sẽ không đi!”
“A ha . . . . . .” , Minh Nguyệt Thịnh chậm rãi cười một tiếng “‘tường tộc nữ nhân trọng tình’ ở tường tộc, thông thường cũng là chế độ một vợ một chồng. hạ cổ, cũng là vì duy trì chế độ một chồng một vợ đó. Chỉ cần người chồng đối với vợ của mình tốt, nữ nhân tự nhiên sẽ không hạ cổ!”
Tựa như mẫu hậu của hắn, Miêu Sở Vân, cũng là một cô gái trọng tình. Nếu không vì thủ đoạn của nàng, như thế nào lại chết cháy ở trong lãnh cung, . . . . . .”Nghe thấy không đó!” Tô Mi trợn mắt nhìn Hoàn Nhan Khang một cái “‘nam nhân nếu không bội bạc’ nữ nhân cũng sẽ không hạ quyết tâm đối phó với tướng công của mình!”
Tô Mi có ý tứ là muốn báo cho Hoàn Nhan Khang biết, vạn nhất hắn có hai lòng, khó đảm bảo nàng sẽ không học tập theo nữ nhân tường tộc.
“Ta làm sao mà giống như vậy! Tiểu Mi nhi, ta là hạng người gì, muội còn không rõ ràng sao!” Hoàn Nhan Khang đi đến bên cạnh Tô Mi lấy lòng, lấy cùi chỏ chọt chọt nàng, ‘Nàng hãy yên lòng hai trăm phần đi’, so với Tô Mi cùng Hoàn Nhan Khang cãi nhau ầm ĩ, Tố Nguyệt phá lệ an tĩnh. Nàng vừa nghe Minh Nguyệt Thịnh kể về phong thổ Nam Phượng quốc, vừa ở bên cạnh thêu may quần áo.
Nạp Lan Tín ngồi ở một bên khác, cách Tố Nguyệt không xa không gần. Mộ Dung Thất Thất mỗi lần mang Tố Nguyệt trở lại, cũng sẽ gặp phải Nạp Lan Tín.
Có nhiều lần, Nạp Lan Tín cũng muốn tìm cơ hội cùng Tố Nguyệt nói chuyện, nhưng là trên mặt nàng luôn luôn là vẻ mặt ‘người lạ chớ lại gần’, làm cho lời nói của Nạp Lan Tín đến khóe miệng, lại phải nuốt xuống. Nạp Lan Tín biết, bởi vì chuyện hắn theo dõi Tố Nguyệt, hắn coi như là hoàn toàn có lỗi với nàng. Thường ngày nhìn Tô Mi cùng Tố Nguyệt, cảm thấy Tô Mi tính tình nóng nảy, không dễ chọc, không nghĩ tới Tố Nguyệt mới thật sự là quật cường. Chỉ bởi vì chuyện theo dõi mà nàng đã thật lâu cũng không có để ý tới hắn, nhìn ý tứ Tố Nguyệt là tính toán cả đời đều không để ý đến hắn. Bây giờ nên làm cái gì cho phải đây?
Vẻ mặt Nạp Lan Tín bị Hoàn Nhan Khang thu hết vào mắt, hắn đã cùng Tô Mi thảo luận qua chuyện của Nạp Lan Tín và Tố Nguyệt, hai người cảm thấy bọn họ giằng co như vậy không tốt lắm, hơn nữa hai người đều nhất trí cho rằng thật ra thì Tố Nguyệt trầm ổn rất hợp với Nạp Lan Tín “Cáo già”, chính xác là một đôi.
Hoàn Nhan Khang trong lòng tính toán, tốt xấu gì Tố Nguyệt cũng là tỷ muội tốt của Tô Mi, nếu xe tơ hồng giúp bọn họ, vừa có thể thêm công đức, lại còn có thể bồi dưỡng tình cảm với Tô Mi.
Giờ phút này, thấy Nạp Lan Tín buồn khổ như vậy, nụ cười ở khóe miệng cũng vô cùng gượng ép, Hoàn Nhan Khang nháy mắt với Tô Mi, hai người làm bộ “đùa giỡn”, Tô Mi ‘ đụng phải’, ở trên người Tố Nguyệt.
“Ai nha!” Không để ý một chút, kim may đâm vào đầu ngón tay của Tố Nguyệt.
“Là ta bất cẩn! Thật xin lỗi! Tố Nguyệt, ngươi không sao chớ!” Tô Mi vội vàng nhìn về phía Tố Nguyệt, đang nhìn đến trên đầu ngón tay nàng, mới có một chút máu liền nhỏ giọt, Tô Mi kinh ngạc “Thét chói tai” lên, “Ai nha, chảy thật là nhiều máu a! Tố Nguyệt, ngươi đừng lo lắng!”
Tố Nguyệt đang định lắc đầu nói không có chuyện gì, một thân ảnh lao đến, trực tiếp đem Tô Mi từ bên cạnh Tố Nguyệt gạt ra ngoài, chỉ thấy người nọ nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tố Nguyệt lên, cẩn thận kiểm tra, “Chỗ nào? Chỗ nào bị thương, để ta xem xem!”
Không đợi Tố Nguyệt hiểu ra, đầu ngón tay đã truyền đến một trận ấm áp, vừa nhìn, Nạp Lan Tín đang cúi đầu đem đầu ngón tay chảy máu của nàng ngậm trong miệng.
“Đây!” Máu dâng lên đầu Tố Nguyệt, đầu óc của nàng, ‘ong ong’, rung động, mặt cũng nóng đến muốn bỏng.
“Cầm máu rồi, không có chuyện gì rồi” chờ Nạp Lan Tín ngẩng đầu, Tố Nguyệt giơ tay cho hắn một bạt tai, “Lưu manh!” Tố Nguyệt bỏ lại y phục trong tay, rưng rưng xông ra ngoài.
Một tát này đánh cho Nạp Lan Tín nhất thời váng đầu, qua một lúc lâu hắn mới suy nghĩ cẩn thận, nam nữ thụ thụ bất thân, Tố Nguyệt không được mạnh mẽ như Tô Mi, tự nhiên là miệng lưỡi rụt rè, hiện tại hắn làm trò trước mặt mọi người, sờ soạng nàng, trước mắt bao nhiêu cặp mắt mút đầu ngón tay nàng, cũng thiệt là có chút “Lưu manh”.
“Đồ ngốc, còn không đuổi theo!” Hoàn Nhan Khang thấy Nạp Lan Tín đứng ngốc ở đàng kia, tiến lên đẩy hắn một cái, “Nhanh đi a!”
Bị Hoàn Nhan Khang như vậy nhắc nhở, Nạp Lan Tín đầu óc chợt thanh tỉnh lại, lập tức vén vạt áo, chạy đuổi theo.
Tố Nguyệt đi qua đi lại trong vương phủ, nghĩ đến chuyện mới vừa rồi, thật là đáng xấu hổ. Tên khốn kiếp này! Thế nhưng trước mặt mọi người liếm ngón tay của nàng! Đây không phải là muốn phá hoại thanh danh của nàng sao! Nhìn Nạp Lan Tín bình thời nho nhã lễ độ, không nghĩ tới nhân phẩm của hắn lại kém như vậy!
Lúc này, hình tượng Nạp Lan Tín ở trong lòng Tố Nguyệt tuột dốc không phanh. Lúc trước làm ra bộ dáng đứng đắn, lại theo dõi nàng điều tra chuyện của tiểu thư, hiện tại vừa làm bộ lo lắng tay nàng bị thương, nhưng đối với nàng làm ra chuyện như vậy. Tên khốn kiếp này, thật là đáng chết mà!
“Tố Nguyệt cô nương! Tố Nguyệt cô nương!”
Trong lòng Tố Nguyệt đang hung hăng mắng Nạp Lan Tín, đã nghe đến thanh âm của hắn từ xa truyền đến. Chờ Nạp Lan Tín đứng ở trước mặt nàng, Tố Nguyệt lập tức lạnh mặt “ngươi tới đây làm gì?”
“Tố Nguyệt cô nương, mới vừa rồi là ta không đúng, ta quá nóng vội. . . . . . . . . . . . Ta, ta chỉ là muốn nói cho muội biết. . . . . . Ta không có ý khác, ta. . . . . . Là quan tâm muội!”
Thấy Tố Nguyệt trừng mắt lạnh, Nạp Lan Tín biết nàng nhất định là hiểu lầm mình, vội vàng giải thích cho Tố Nguyệt nghe. Nhưng là hắn càng khẩn trương, càng hỏng việc, càng gấp gáp, cái miệng vốn lợi hại nói đến cuối cùng cũng lấp ba lấp bấp .
‘Quan tâm? Ta không cần sự quan tâm của ngươi! Quyết không cần!’, mặc dù bộ dáng Nạp Lan Tín rất buồn cười, nhưng Tố Nguyệt căn bản là cười không nổi. Nếu không phải bởi vì thân phận đặc thù của Nạp Lan Tín là thân tín của Phượng Thương, hôm nay hắn khinh bạc nàng như vậy, nàng nhất định đã giết hắn rồi.
Từ trong mắt Tố Nguyệt, Nạp Lan Tín thấy được sự lạnh lùng, còn có tiểu nữ nhân kia vẻ mặt quật cường nhưng đang biểu môi đầy ủy khuất, rõ ràng là đang khắc chế bản thân mình. Nếu là Tô Mi, chỉ sợ sớm đã cùng hắn đánh nhau!
“Cái kia. . . . . .” Tố Nguyệt không nói lời nào, Nạp Lan Tín cũng không biết nên như thế nào dỗ dành tiểu nữ nhân vui vẻ, “Cái kia” hồi lâu, Nạp Lan Tín rốt cục lấy hết dũng khí mở miệng, “Ta sẽ đối với muội chịu trách nhiệm !”
“Xì” những người phía sau vừa theo tới, nghe được những lời cuối cùng của Nạp Lan Tín, không nhịn được cười ra tiếng. Mà tiếng cười, làm cho Tố Nguyệt lại càng thẹn thùng.
“Ai bắt ngươi chịu trách nhiệm chứ! Người nào cần ngươi chịu trách nhiệm!” Tố Nguyệt mắt nóng lên, nước mắt xém xíu nữa là rơi. Nạp Lan Tín nghĩ nàng là cái gì? Cho là chính nàng là không ai thèm lấy, hiện tại tìm cơ hội kiên quyết kín đáo đưa cho hắn sao? Nàng mới không cần hắn giả mù sa mưa như vậy!
Không thể không nói, lòng của thiếu nữ rất là nhạy cảm và yếu ớt, ngày thường Tố Nguyệt rất lý trí, thời điểm gặp phải vấn đề tình cảm, đầu óc hỗn loạn như tơ vò. So với nàng, Nạp Lan Tín cũng chả tốt hơn bao nhiêu.
Nhìn đến đôi mắt to tròn linh lợi của Tố Nguyệt, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, nhưng nàng cố nén không để cho mình rơi lệ, Nạp Lan Tín đau lòng không thôi, một bước tiến lên, đem Tố Nguyệt ôm vào lòng. (hoan hô Tín ca ^^)
“Đừng khóc, muội vừa khóc, ta sẽ rất đau lòng !”
Nạp Lan Tín không nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng vừa vặn đem suy nghĩ nội tâm của mình biểu đạt ra thành lời, Tố Nguyệt bị những lời nói “tâm tình” của hắn dụ dỗ.
“Ngươi, tên khốn kiếp này, buông tay!” Tố Nguyệt vùng vẫy.
Mới vừa rồi là bị nam nhân này liếm ngón tay, lúc này lại bị hắn ôm thật chặt. Nạp Lan Tín hắn rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn cho mọi người trong Vương Phủ thấy một màn như vậy, để cho không ai thèm lấy nàng sao!
“Buông ra!” Không biết là thẹn quá thành giận, hay là mất đi lý trí. Tố Nguyệt nắm chặt tay thành quyền, nhìn tròn trịa trắng nõn, dùng sức đấm vào ngực Nạp Lan Tín, ra tay rất nặng, quả đấm hạ xuống trên người Nạp Lan Tín nghe “Bang bang”
Rung động.
Biết mình chọc giận Tố Nguyệt, nhưng là Nạp Lan Tín không có ý định buông tay. Tựa như vừa buông tay ra, nàng sẽ lại giống như lúc trước, xa cách trốn tránh hắn, không hề đến gần hắn lần nữa. Nạp Lan Tín không thích cái loại tư vị này, cái loại cảm giác bị Tố Nguyệt xa cách thật là cực kỳ khó chịu.
“Sẽ không!” Nạp Lan Tín biểu hiện so sánh với Tố Nguyệt còn quật cường hơn, mặc kệ má trái sưng đỏ, hai cánh tay Nạp Lan Tín ôm siết càng chặc hơn, đem Tố Nguyệt vững vàng khóa vào trong ngực, hành động giống như xiềng xích, đem nàng nhốt lại. “Ta đây cả đời không buông!”
Lần đầu tiên bị nam nhân ôm như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Nguyệt nóng đến đỏ bừng, cộng thêm tránh thoát không được, lại nghe Nạp Lan Tín nói những lời tâm tình ngọt đến chết người kia, Tố Nguyệt lại càng khổ sở, cứ như vậy nhịn không được, nước mắt liền “Xoạch” tuôn rơi.
“Ngươi, ngươi khi dễ ta!”
Một tiếng này, trong sự tức giận mang theo một tia rung động, giống như sự thẹn thùng của thiếu nữ, nghe được Nạp Lan Tín trái tim ‘bang bang’, loạn nhịp.
“Ta không có khi dễ ngươi!” Nước mắt Tố Nguyệt làm cho Nạp Lan Tín hoàn toàn luống cuống, vội vàng buông tay, kéo tay áo lau nước mắt cho nàng. “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Ta thật không có khi dễ muội! Ta là thật lòng thích muội ! Thương muội còn không hết, lý nào lại không biết thương tiếc mà khi dễ muội!”
Nạp Lan Tín nói…, làm cho Tố Nguyệt khóc càng lợi hại hơn.
Lúc trước hắn ra vẻ một bộ dáng hứng thú với nàng, làm cho nàng cũng dần dần động tâm, nhưng kết quả cuối cùng cũng là hắn theo dõi nàng, điều tra chuyện của Mộ Dung Thất Thất. Cái cảm giác bị người lợi dụng này, làm cho trong lòng Tố Nguyệt rất khó chịu, đặc biệt là cảm tình bị lợi dụng, càng làm cho trong lòng nàng có khúc mắc.
Hiện tại Nạp Lan Tín nói thích nàng, làm cho Tố Nguyệt sợ, cảm thấy không chừng lại là một cái bẫy, làm cho nàng không thể nào tin nổi hắn.
Tố Nguyệt khóc giống như con nít, đem tất cả ủy khuất lúc trước toàn bộ phát tiết ra ngoài, Nạp Lan Tín luống cuống tay chân, không giúp được Tố Nguyệt lau nước mắt, không đầy một lát, trên ống tay áo hắn cũng loang lổ nước mắt Tố Nguyệt .
Tiếng khóc của Tố Nguyệt, đem tất cả mọi người ở Vương Phủ kéo tới đây, Tố Nguyệt bình thời đối đãi với mọi người rất tốt, cho nên ở Vương Phủ phẩm chất rất tốt, hiện tại thấy Tố Nguyệt khóc, tất cả mọi người cho rằng là Nạp Lan Tín khi phụ (bắt nạt) nàng, rất nhiều người bắt đầu hướng về phía Nạp Lan Tín chỉ chõ, quần tam tụ ngũ (tốp năm tốp ba) bắt đầu nghị luận.
‘Đừng khóc! Ta xin muội đó!’, Nạp Lan Tín lần đầu thành tiêu điểm của Vương Phủ, làm cho hắn có chút không thích ứng được, huống chi những người đó trong ánh mắt lại đang lên án hắn, thật giống như chắc chắn là hắn khi dễ đại cô nương nhà người ta, làm cho Nạp Lan Tín biểu tình không chịu được.
“Ta xin muội! Nếu không, muội đánh ta đi! Nếu muội tức giận, hãy cứ đánh ta đi!”
Nạp Lan Tín cầm lấy tay Tố Nguyệt, hướng trên mặt mình mà đánh “Ba”, không tới hai cái, mặt Tố Nguyệt đỏ lên, đem tay rút về.
“Đừng khóc a! Còn khóc, mọi người sẽ đem ta giết chết đó!”
Thấy Tố Nguyệt không hề khóc nữa, Nạp Lan Tín thở phào nhẹ nhỏm. Mới vừa rồi sốt ruột, trên trán hắn dính một tầng chi chít mồ hôi, bởi vì khẩn trương, mặt Nạp Lan Tín cũng trở nên hồng hồng, má trái bị Tố Nguyệt cho một bạt tai, hiện rõ ràng năm dấu ngón tay. Bây giờ nhìn đi tới, muốn bao nhiêu tức cười, có bấy nhiêu tức cười.
Bộ dạng Nạp Lan Tín chật vật, làm cho Tố Nguyệt buồn cười, nhưng là nghĩ đến chuyện lúc trước, nàng liền trầm mặt xuống.
“Ngươi đi đi! Chúng ta coi như chuyện gì cũng không có phát sinh! Sau này thấy ta, ngươi tránh đi một chút, nếu không ta thấy ngươi một lần, đánh ngươi một lần!”
Tố Nguyệt không khóc, đây là chuyện thật cao hứng, nhưng là sau lời nói của nàng…, lại đem Nạp Lan Tín trực tiếp đạp xuống mười tám tầng Địa Ngục, cho hắn một nhát lạnh lẽo xuyên thấu tim.
Lời này là có ý gì? Cái gì gọi là “Coi như chuyện gì cũng không phát sinh qua”? Hắn mút đầu ngón tay của nàng, ôm nàng, còn cùng nàng thổ lộ lời trong lòng, nàng lại một câu không có phát sinh qua, muốn đem những chuyện này xóa bỏ? Tại sao có thể như vậy?
Nạp Lan Tín lần đầu tiên trầm mặt, hắn nhìn chằm chằm mặt Tố Nguyệt, cắn răng, một phát bắt được tay Tố Nguyệt, xông về Thính Tùng Lâu.
“Nạp Lan Tín, ngươi làm gì a!” Tố Nguyệt muốn đem tay tránh thoát ra ngoài, nhưng khí lực Nạp Lan Tín rất lớn, ngày thường nhìn hắn là văn nhược thư sinh, không nghĩ tới hắn lại là một người luyện võ. “Buông tay!”
Nạp Lan Tín không thèm nghe Tố Nguyệt nói…, trực tiếp đem nàng túm đến Thính Tùng Lâu.
Trong phòng, Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương cùng Minh Nguyệt Thịnh đang nói chuyện phiếm, chỉ nghe ‘phanh’ một tiếng, cửa bị đẩy ra, sau đó Nạp Lan Tín kéo Tố Nguyệt vào, hấp tấp đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương.
Nạp Lan Tín một tay vén áo, quỳ gối trước mặt Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, một tay dùng sức kéo, làm cho Tố Nguyệt cùng hắn cùng nhau quỳ xuống.
“Các ngươi. . . . . .”
Thấy cảnh tượng này, ánh mắt Mộ Dung Thất Thất có chút ý vị thâm trường (ý tứ hàm xúc, hứng thú), dường như, sắp có trò hay a!
“Nạp Lan, các ngươi làm cái gì vậy?”
“Vương Phi, ta thích Tố Nguyệt, xin ngài đem nàng gả cho ta!”
Nạp Lan Tín vừa mở miệng, chính là đem Tố Nguyệt “nổ” đến hôn mê. Hắn, hắn quả thực chính là người điên! Thế nhưng mang theo nàng vọt tới trước mặt Mộ Dung Thất Thất cầu hôn, nơi nào lại có người như vậy a!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Tố Nguyệt lại có một con thỏ nhỏ đang nhảy loạn khắp nơi (ý chỉ tim đập loạn xạ ak).
Tố Nguyệt không có lên tiếng, Nạp Lan Tín dễ chịu hơn một chút, hắn thật sợ, sợ nàng lúc này lên tiếng phản đối, vậy thì giống như là hắn đang cường đoạt dân nữ a!
“Tốt!” Mộ Dung Thất Thất gật đầu ngay tức khắc, cho đến khi nghe được thanh âm Mộ Dung Thất Thất, Tố Nguyệt mới kịp phản ứng. Nàng đây là đang làm cái gì? Nàng lại không có phản đối!
“Tiểu thư” Tố Nguyệt ngẩn mặt ra.
“Ai nha, hôm nay là một ngày thật tốt! Ta nói làm sao tâm tình tốt như vậy đây! Nguyên lai là Nạp Lan muốn cưới Tố Nguyệt làm vợ! Thương, chàng nói ngày mấy thì tốt đây? Chúng ta chọn một ngày thật tốt, để bọn họ thành thân! Chàng nói có được hay không? !”
Mộ Dung Thất Thất không có chỗ nào cho phép Tố Nguyệt mở miệng cự tuyệt, trong khoảng thời gian này Nạp Lan Tín tiều tụy, đối với Tố Nguyệt lấy lòng, Mộ Dung Thất Thất đều nhìn thấy ở trong mắt. Nàng biết, hai người này là bởi vì chuyện theo dõi lúc trước mà “Kết thù kết oán”, chuyện này đã qua lâu như vậy, hơn nữa nàng cùng Phượng Thương cũng là người một nhà, bọn họ ở nơi này giận dỗi, có hơi chút kỳ cục rồi.
Tố Nguyệt không giống Tô Mi, Tô Mi là người chủ động tình cảm, tính cách hướng ngoại, nàng biết mình phải như thế nào, nếu cần thì phải cố gắng đi tranh thủ. Tố Nguyệt bất đồng, nàng có do dự có băn khoăn, thậm chí còn nhát gan sợ sệt, lúc này, liền cần một người ở phía sau nàng tác động!
Có người như Nạp Lan Tín chiếu cố Tố Nguyệt, Mộ Dung Thất Thất rất yên tâm. Nạp Lan Tín là phụ tá đắc lực của Phượng Thương, là một nam nhân không tệ. Nàng cũng không nghĩ muốn đem Tố Nguyệt cùng Tô Mi vĩnh viễn giữ ở bên người, nàng hạnh phúc, cũng phải nhìn các nàng cùng hạnh phúc. Cho nên lúc này Mộ Dung Thất Thất không ngần ngại “Ép duyên”, đem hôn sự áp vào Tố Nguyệt.
Phượng Thương đương nhiên là biết ý nghĩ của Mộ Dung Thất Thất, trực tiếp cự tuyệt “Chọn ngày không bằng đúng dịp, dứt khoát liền hôm nay đi!”
“Vậy thì thật là tốt quá!” Mộ Dung Thất Thất đứng lên, gọi Tô Mi tới, một hồi phân phó đi xuống, không đầy một lát chuyện thành thân của Tố Nguyệt cùng Nạp Lan Tín liền truyền khắp cả Vương Phủ, tất cả mọi người bắt đầu lu bù công việc, vì bọn họ mà chuẩn bị hôn lễ.
“Chờ, chờ chút . . . . . .” , vẫn chờ đến khi Mộ Dung Thất Thất dừng lại, Tố Nguyệt mới hiểu được chuyện gì, tiểu thư lần này nhưng là thật đem nàng “Bán” đi. “Tiểu thư, ta không rời khỏi người đâu!”
“Nha đầu ngốc! Ta còn chưa đuổi ngươi đi ngươi gấp gáp cái gì! Ngươi gả cho Nạp Lan Tín, sau này chúng ta cũng là người một nhà!” Thấy bộ dáng Tố Nguyệt cũng là thích Nạp Lan Tín , lần này không đưa Tố Nguyệt lên kiệu hoa, còn không có biết sẽ bị “hành hạ” đến khi nào.
“Tiểu thư. . . . . .” . . . . . .” Tố Nguyệt mặt đỏ lên, còn muốn nói điều gì, bị Mộ Dung Thất Thất trực tiếp kéo đến trên lầu, nên vì cô dâu chuẩn bị tắm rửa thay quần áo, trang điểm.
Lầu dưới, Nạp Lan Tín cười đến phát ngốc. Hắn không nghĩ tới, chuyện kết hôn này cứ như vậy bị Mộ Dung Thất Thất quyết định rồi! Vốn là còn lo lắng Tố Nguyệt không chịu đáp ứng, còn giằng co ở nơi đó, không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất ra mặt, trực tiếp làm xong, thật sự là thật bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng được)! Hắn muốn làm tân lang lắm rồi!
“Ha ha, ngốc quá!” Hoàn Nhan Khang ôm vai, ở một bên nhìn Nạp Lan Tín, trong mắt tràn đầy hâm mộ.
Hắn không nhìn ra, Nạp Lan Tín dĩ nhiên là nhân vật lợi hại như vậy! Một lời bày tỏ, liền được ôm giai nhân về! Hắn đối với Tô Mi quấn quít với nhau lâu như vậy, cũng không thấy Tô Mi gật đầu. Xem ra, hắn đã tìm nhầm phương pháp, hẳn là cùng Nạp Lan Tín giống nhau, để tiến hành phải đi cầu xin biểu ca cùng biểu tẩu!
Mộ Dung Thất Thất đã sớm chuẩn bị xong mũ phượng khăn quàng vai đặt ở trước mặt Tố Nguyệt, Tố Nguyệt ánh mắt nóng lên, cảm động nói không nên lời, thì ra là Mộ Dung Thất Thất đã sớm bắt đầu vì nàng cùng Tô Mi chuẩn bị những thứ này, giá y (đồ cưới) đỏ rực như lửa, mũ phượng mỹ lệ, vừa nhìn là biết do đích thân Mộ Dung Thất Thất thiết kế .
“Tiểu thư. . . . . .”
“Đừng khóc! Cô dâu cũng không thể khóc!” Thấy Tố Nguyệt nước mắt rơi, Mộ Dung Thất Thất vội vàng chuẩn bị xong khăn tay. “Những thứ này ta đã sớm chuẩn bị xong! Này một bộ là của ngươi, dựa theo thân hình của ngươi thiết kế , chính là chờ hôm nay đây!”
“Tiểu thư, ngươi đối với Tố Nguyệt thật tốt!” Bởi vì cái câu kia của Mộ Dung Thất Thất ‘cô dâu không thể khóc’, Tố Nguyệt cố gắng chịu đựng không có khóc.
“Ngươi đi theo ta đây bao lâu, chiếu cố ta như vậy , những thứ này là việc ta phải làm!” Mộ Dung Thất Thất tự mình làm giá y cho Tố Nguyệt, mặc vào giá y thêu kim phượng, Tố Nguyệt nhìn qua phi thường xinh đẹp. Chuyện xã giao Mộ Dung Thất Thất không quen làm, nên giao cho Tô Mi, nàng thì động thủ giúp Tố Nguyệt hóa trang.
Bận rộn suốt một buổi trưa, chờ thời điểm trời tối, trong vương phủ đã giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều là màu đỏ. Đại đèn lồng, trong nhà thấp lên đôi long phượng nến to bằng bắp tay trẻ con, cả không khí cũng bị nhuộm đỏ.
Trừ người Vương Phủ, cộng thêm Hoàn Nhan Khang cùng Minh Nguyệt Thịnh, hôm nay cũng không có khách nhân khác. Bất quá, chỉ vẻn vẹn những người này, cũng đã rất náo nhiệt rồi. Ở dưới sự chủ trì Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, Nạp Lan Tín cùng Tố Nguyệt bái thiên địa, Tố Nguyệt bị đưa vào tân phòng, Nạp Lan Tín còn lại là bị túm ra uống rượu. Không biết có phải hay không là hâm mộ với ghen tỵ, Hoàn Nhan Khang dùng sức ép Nạp Lan Tín uống rượu, dùng lời của hắn mà nói, “Tiểu tử này thật là quá tốt mệnh rồi!” Hắn cũng hận không được sớm một chút đem Tô Mi cưới về, nhưng Tô Mi luôn là vẫn kiên trì, để cho Hoàn Nhan Khang chờ có chút nóng lòng.
Minh Nguyệt Thịnh là lần đầu tiên tham gia chuyện như vậy, tận mắt nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất chỉ hôn, cùng với một loạt chuyện phía sau này, hắn rốt cục hiểu Mộ Dung Thất Thất tại sao lại chọn ở cùng Phượng Thương.
Nam nhân này, quả thực là đem Mộ Dung Thất Thất cưng chìu lên đến trời, nàng nói như thế nào, hắn lập tức làm, sẽ không chút nào do dự, cũng không có hoài nghi. Cái này, Minh Nguyệt Thịnh để tay lên ngực tự hỏi, cảm giác mình không bằng Phượng Thương, khó trách hắn cuối cùng lại thắng mình. . . . . .”Đến ! Uống rượu!” Minh Nguyệt Thịnh thích uống rượu, cảm thấy uống bằng chung (chén nhỏ) chưa đã ghiền, trực tiếp kêu người ta đổi chén lớn . ‘Đến , chúng ta hôm nay không say không về!”
Trong vương phủ, bởi vì hôn sự của Tố Nguyệt mà náo nhiệt vui mừng mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, bầu trời một mảnh sắc đen, Nguyệt Thịnh say đến đứng không vững phải dựa vào gốc cây, Nạp Lan Tín mới được những người này thả, lung la lung lay đi đến tân phòng, nến đỏ chập chờn, Tố Nguyệt kéo kéo hỉ khăn có chút khẩn trương. Nàng chưa từng nghĩ tới, mình một ngày nào đó thành thân, hôm nay chuyện này tới quá đột nhiên, bất ngờ đến nỗi nàng chẳng thể nào chuẩn bị.
Cho tới bây giờ, Tố Nguyệt cảm giác là mình đang nằm mơ, hết thảy tới quá nhanh, mau đến làm cho nàng ứng phó không kịp. Tố Nguyệt rất khẩn trương, hai tay xoắn chặt khăn tay, Tim “Phốc phốc” nhảy dồn dập, những lời ban ngày Nạp Lan Tín nói đó, vẫn còn văng vẳng ở bên tai Tố Nguyệt, làm cho trong lòng nàng ngọt như mật.
Tiểu thư nói, Nạp Lan Tín là một người đáng giá để tín nhiệm, Tố Nguyệt tin tưởng lời nói của Mộ Dung Thất Thất.
Đợi một lúc lâu, Tố Nguyệt cũng nghe được tiếng bước chân của Nạp Lan Tín. Lúc trước Tô Mi ở chỗ này cạnh nàng, nói cho nàng biết Nạp Lan Tín ở tiền sảnh bị chuốc rượu, Tố Nguyệt còn tưởng rằng Nạp Lan Tín nhất định sẽ người đầy mùi rượu mà trở lại, không nghĩ tới lúc này nghe cước bộ của hắn không những không loạng choạng mà còn trấn định trầm ổn.
Nạp Lan Tín đi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, từng bước đi về phía Tố Nguyệt.
Ánh nến lung linh, chiếu lên người Tố Nguyệt tạo thành một vầng ánh sáng đỏ hồng, khiến nàng tăng thêm một tầng màu sắc quyến rũ huyền ảo, nhìn qua càng thêm mê người.
“Tố Nguyệt” Nạp Lan Tín nhẹ nhàng kêu một tiếng, đưa tay vén hỉ khăn của Tố Nguyệt lên.
“Tố Nguyệt, nàng thật đẹp ”
Nạp Lan Tín nói…, làm cho Tố Nguyệt vốn là đỏ bừng mặt, lại càng nóng rần lên. Nạp Lan Tín nâng cằm Tố Nguyệt lên, cùng nàng hai mắt nhìn nhau, “Tố Nguyệt, nàng rốt cục cũng là vợ của ta rồi!”
Tố Nguyệt không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể mặc cho Do Nạp Lan Tín chủ động. Bộ dáng nàng ngượng ngùng căng thẳng, làm cho người ta lại càng nhịn không được mà yêu thương. Nạp Lan Tín cúi đầu, thời điểm đang chuẩn bị hôn Tố Nguyệt, chỉ nghe ngoài cửa một tiếng “Bịch”, sau đó là tiếng kêu của Hoàn Nhan Khang.
“Tiểu Mi nhi, sao nàng lại đánh ta? !”
“Ngươi không xấu hổ, rình góc tường nghe lén! Đi! Đừng quấy rầy bọn họ!”
Sau đó chính là tiếng thét chói tai của Hoàn Nhan Khang, “Đừng, vặn rớt lỗ tai của ta! Ta thế nào cũng là hoàng tử, ta muốn giữ chút hình hình tượng a!”
“Hình tượng cái đầu ngươi!”
Việc Hoàn Nhan Khang là ngoài ý muốn, làm gián đoạn chuyện tốt của Nạp Lan Tín, khiến hắn dở khóc dở cười. Chỉ chờ chung quanh an tĩnh lại, bọn họ mới thật bắt đầu thay quần áo. . . . . . , bởi vì Tố Nguyệt kết hôn, Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương đặc biệt đối với bọn họ cho vợ chồng son nghỉ ngơi một tháng, Phượng Thương dặn dò Nạp Lan Tín, để cho hắn mang Tố Nguyệt đi chung quanh một chút, tỷ như tuần trăng mật, du sơn ngoạn thủy gì gì đó.
Bất quá, đề nghị của Phượng Thương bị hai người này cự tuyệt, mọi người đều biết hiện tại đã đến thời khắc mấu chốt, bọn họ là thân tín của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất, không thể tùy tiện rời đi, hai người ở lại Vương Phủ, vẫn là cùng ngày thường giống nhau, cái này, khiến cho Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương có chút đau lòng, cảm thấy thật có lỗi với bọn họ.
Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất bắt đầu chuẩn bị chuyện giải cổ, một mặt khác Bạch Ức Nguyệt nhận được thiệp mời từ Nam Lân Vương phủ, thiệp mời đề ba chữ “Phượng Thất Thất” thật to màu vàng chói lọi.
Nguyên lai là nàng! Bạch Ức Nguyệt nhìn đến nội dung bên trong thiệp, mày liễu nhíu lại.
Kể từ sau khi biết Mộ Dung Thất Thất là nữ nhi của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, Bạch Ức Nguyệt cũng không có để ý tới nàng nữa, cho dù người bên cạnh Mộ Dung Thất Thất là Tố Nguyệt đã tới nhiều lần, cũng bị Bạch Ức Nguyệt cự tuyệt ngoài cửa.
Bạch Ức Nguyệt từng xem Mộ Dung Thất Thất là bằng hữu, nhưng là nàng trăm triệu cũng không nghĩ tới, mẫu thân của Mộ Dung Thất Thất lại chính là người “Tội khôi họa thủ” (kẻ đầu sỏ) làm hại mẹ nàng đau khổ cả đời – Hoàn Nhan Minh Nguyệt.
Không người nào có thể chấp nhận trượng phu của mình trong lòng lại có một nữ nhân khác, coi như thê tử có độ lượng cỡ nào, gặp phải chuyện như vậy trong lòng cũng sẽ có một bóng ma. Mẫu thân của nàng, yêu phụ thân cả đời, nhưng trong lòng cha nàng thủy chung chỉ chứa một nữ nhân mà hắn vĩnh viễn cũng không chạm tới được .
Bạch Ức Nguyệt vừa ra đời, liền có được sự sủng ái của phụ thân, mẫu thân của nàng vốn cho rằng trượng phu bắt đầu hồi tâm chuyển ý, không nghĩ tới Ức Nguyệt cái tên này, lại hoàn toàn bán đứng nội tâm hắn.
Mặc dù Bạch Ức Nguyệt biết rõ chuyện này cùng Mộ Dung Thất Thất không có liên quan, Mộ Dung Thất Thất là vô tội, nhưng là, cảm giác được mẫu thân của nàng không phải là vô tội?
Thế nhân đều nói Bạch phủ sự nghiệp to lớn, Bạch gia lão gia cũng chỉ có một nữ nhân, ở nơi này là thời đại của tam thê tứ thiếp, đây cũng là chuyện cực kỳ hiếm thấy! Nữ nhân thiên hạ đều hâm mộ không hết! Nhưng là có ai biết, mẫu thân – thân là Bạch phủ đương gia chủ mẫu, lại là người trước miễn cưỡng cười vui, sau yên lặng rơi lệ!
Nhìn thiếp mời trong tay, Bạch Ức Nguyệt có chút do dự, nàng nghĩ muốn xé thiệp này, sau lại không nhẫn tâm. Mộ Dung Thất Thất là một cô gái ưu tú, Bạch Ức Nguyệt vô cùng rõ ràng. Lúc nghịch cảnh thì bất ti bất kháng (không tự ti không kiêu ngạo), lúc thuận cảnh thì nho nhã lễ độ, hết thảy như vậy tự nhiên, giở tay nhấc chân biểu hiện rõ ràng khí chất đặc biệt. . . . . . Ở trên thế giới này, người ưu tú không nhiều lắm, người ưu tú cùng khiêm tốn lại càng ít hơn, Mộ Dung Thất Thất chính là người như vậy, làm cho người ta nhịn không được muốn kề cận bên nàng, muốn cùng nàng làm bằng hữu. Từ thế giới nội tâm của Bạch Ức Nguyệt mà nói, nàng rất nguyện ý cùng Mộ Dung Thất Thất làm bằng hữu, nhưng khoảng cách giữa các nàng lại bị kéo xa như vậy, khiến cho nàng không dám vượt qua.
Đối với nữ nhi của Hoàn Nhan Minh Nguyệt trở thành bằng hữu, có phải hay không là phản bội mẫu thân? Mẫu thân Bạch Ức Nguyệt quanh năm uất ức thành bệnh, cuối cùng ưu sầu mà chết, bộ dáng hai mắt đẫm lệ trước khi chết của người, vẫn luôn khắc sâu trong lòng Bạch Ức Nguyệt .
Một bên là tình bằng hữu trân quý, một bên là nước mắt của mẫu thân, Bạch Ức Nguyệt trong lòng khó khăn đấu tranh lựa chọn.
“Ức Nguyệt, thật lâu không thấy, nghe nói hoa đào ở Kính Đình Sơn đã nở, ta ở thành Nam Kính Đình Sơn chờ ngươi tới ngắm hoa! Không gặp không về! Phượng Thất Thất.”
Nhìn lời mời trên thiếp…, Bạch Ức Nguyệt do dự thật lâu.
Tất cả những chuyện bên trong, Mộ Dung Thất Thất là vô tội nhất. Nàng vừa được sinh ra đã bị Lý Thu Thủy ôm đi, hôm nay mặc dù nhận tổ quy tông, nhưng phụ mẫu đều mất, vốn là người yêu thế nhưng lại biến thành ca ca. Thật ra thì, Mộ Dung Thất Thất cũng là một người rất đáng thương.
Lại nói, đối với Mộ Dung Thất Thất, nàng hẳn là nên ở bên cạnh những lúc quan trọng như thế này.
Nhưng nàng lại là vì chuyện tình của đời trước, “giận chó đánh mèo” với Mộ Dung Thất Thất, chẳng những lúc này đây không ở bên cạnh quan tâm nàng, ngược lại đối với nàng hờ hững. Nghĩ được như vậy, trong lòng Bạch Ức Nguyệt một trận áy náy.
Lâu như vậy, nàng chẳng qua là để ý nội tâm cùng cảm thụ của mình, không màng tới người bằng hữu Mộ Dung Thất Thất này, lại cũng lần lượt đem người mà nàng ấy phái tới cự tuyệt ngoài cửa, không nhận lòng tốt của nàng, làm như vậy, thật sự là quá ích kỷ.
Lần nữa nhìn đến thời gian cùng địa điểm trên thiếp mời, Bạch Ức Nguyệt khép lại thiếp mời, nàng quyết định dựa theo trên thiếp mời viết mà đến.
Mẹ, ta thật tình xem Thất Thất là hảo bằng hữu, người vẫn thiện lương dễ dàng tha thứ như vậy, con cũng tin tưởng người ở dưới cửu tuyền nhất định cũng sẽ ủng hộ con tiếp nhận tình bằng hữu này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.