Lâm Sinh nghe thấy y nói mớ, có chút chua xót, thời điểm cha Hà Lăng mất, y bất quá mới sáu tuổi, cùng tuổi với Hổ Tử nhà hắn bây giờ.
Hổ Tử hiện giờ đúng là thời điểm bắt đầu bướng bỉnh, cả ngày không về nhà, luôn tụ một chỗ với đám hài tử trong thôn. Mà Hà Lăng khi đó, dưới mí mắt nãi nãi cùng một nhà đại bá, cẩn thận mà sống qua ngày.
Ngô Ngọc Lan lại không nghĩ nhiều như vậy, nàng nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia, vẻ mặt càng lúc càng cổ quái.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Kỳ Việt nhẹ nhàng rút tay ra, đứng dậy.
Tay Hà Lăng không nắm được thứ mình muốn, nước mắt theo khóe mắt lăn xuống, rơi trên gối, tan đi. Y khóc đến đáng thương, giống như hài tử bị vứt bỏ, một khắc kia, đóa hồng mai giữa mi tâm đỏ lên như muốn xuất huyết.
Kỳ Việt nắm lấy bàn tay đang buông lỏng, rũ mắt nhìn dáng vẻ lúc này của y, chau mày.
Hà Trân đi vào bên trong, cảm thấy không khí lúc này có chút kỳ quái, còn chưa kịp nghĩ nhiều, Ngô Ngọc Lan đã đi tới tiếp lấy chậu nước trong tay y, làm cho y không thể tiếp tục suy nghĩ.
Để Hà Trân mang nước vào làm gì, Ngô Ngọc Lan đương nhiên biết, chỉ là: “Không có khăn vải.”
Ở nhà, Hà Trân không đụng tay vào việc gì, để y bưng nước vào còn được, sao y có thể nghĩ ra dùng nước để làm gì.
Kỳ Việt móc từ trong tay áo ra một tấm khăn lụa màu trắng, đưa tới nói: “Dùng cái này đi.”
“Khăn này rất quý đi?” Lâm Sinh là thô nhân, nhưng cũng phân rõ tốt xấu, vừa nhìn khăn này đã biết là thứ tốt, cứ như vậy lấy ra cho người khác dùng?
Trái lại là Ngô Ngọc Lan, nàng đem chậu nước phóng đến trong ngực Lâm Sinh, thả khăn vào chậu nước thấm ướt, vắt khô, ngồi lên mép giường, giúp Hà Lăng chà lau mồ hôi trên cổ và mặt.
Lâm Sinh kinh ngạc nhìn nàng, lần trước ở nhà còn muốn hắn khuyên nhủ Kỳ Việt, cho dù trong tay có tiền, cũng không thể tiêu loạn, phải để lại phòng thân, lúc này sao lại sảng khoái như vậy?
Trong lòng Hà Trân rất không tình nguyện, đồ vật mang theo bên người khẳng định là để bản thân dùng, hiện tại lại dùng trên người Hà Lăng, ít nhiều làm y có chút không vui.
Nhìn Ngô Ngọc Lan chà lau cẩn thận mặt và cổ Hà Lăng, lại giặt sạch khăn vắt khô đặt lên trán y, Kỳ Việt mở hòm thuốc mang theo ra, lấy ra một bình sứ trắng, đưa qua: “Tẩu tử cho y uống một viên trong bình này.”
Ngô Ngọc Lan tiếp nhận bình sứ, đổ một viên ra lòng bàn tay, viên thuốc chỉ lớn bằng hạt đậu. Nàng đút thuốc vào trong miệng Hà Lăng, nâng nhẹ cằm y, nhìn y nhúc nhích cổ họng, nuốt thuốc xuống mới buông tay ra.
“Kỳ đệ, thuốc viên này là thứ tốt nha, bình thường Lý phu lang đều trực tiếp khai dược, nấu một chén lớn màu đen thùi lùi, vừa khó ngửi vừa khó uống.” Lâm Sinh nhìn thấy thuốc viên kia cảm thấy rất mới lạ, giống như thuốc mà y quán trên trấn bán, còn quý hơn dược thảo, gia đình bình thường rất ít khi bỏ tiền ra mua.
“Sao? Tò mò như vậy, muốn thử một viên hay không?” Ngô Ngọc Lan liếc xéo trượng phu, làm bộ muốn mở nắp bình vừa mới đóng kín.
Lâm Sinh bưng chậu không thể xua tay, vội lùi về phía sau: “Không không không, ta lại không có bệnh uống cái này làm gì, lại nói thuốc này chắc chắn không rẻ, không nên để ta lãng phí.”
Kỳ Việt nhìn phu thê hai người đùa giỡn như vậy, cảm thấy rất thú vị, chậm rãi cong khóe miệng.
“Dược này… Thật sự rất quý sao?” Hà Trân lưỡng lự nhìn bình sứ trong tay Ngô Ngọc Lan, y không muốn tiêu phí quá nhiều tiền vì người này, cho dù y đồng ý, nương cũng sẽ không đồng ý.
Lời vừa ra khỏi miệng, ánh mắt ba người đều chuyển về phía Hà Trân, Ngô Ngọc Lan chỉ nhìn một cái rồi quay đi. Lần này, Lâm Sinh không lên tiếng, nhưng ánh mắt rõ ràng mang theo trào phúng. Thời điểm này không quan tâm người ra sao, lại chỉ quan tâm giá tiền, đúng là tác phong của người nhà này.
Dược của Kỳ Việt, cũng không phải chỉ để trị phong hàn, tự nhiên là không phải giá bình thường. Đương nhiên, lời này hắn không tính nói ra: “Ta mới tới thôn một thời gian ngắn, hôm nay xem như là ra mắt người trong thôn, thuốc này xem như lễ gặp mặt, không thu bạc.”
Hà Trân nhìn cặp mắt đen đang chăm chú nhìn mình kia, trong lòng cảm thấy hắn có thâm ý, như nghĩ tới cái gì, y đỏ mặt cúi đầu xuống. Hắn nói ra lời này ý tứ là muốn ra mắt cha nương mình đi? Hắn quả thật có tình ý với mình?
Lâm Sinh há miệng thở dốc, lại không nói cái gì, nếu Kỳ Việt đã nói không có ý tứ gì với Hà Trân, vậy hắn cũng không nên tiếp tục suy nghĩ lung tung.
Ngô Ngọc Lan khẽ thở dài, duỗi tay sửa lại chăn cho Hà Lăng, phòng đoán nắm chắc hơn vài phần.
“Mấy ngày tới cơ thể y sẽ tương đối hư nhuyễn, không thể làm việc, các ngươi phải chăm sóc chu đáo.” Thể chất y quá kém, thường ngày lại nhẫn nhịn chịu đựng, một khi đổ bệnh, rất khó có thể nhanh chóng khỏe lại.
“Được, đã biết.” Ngoài miệng Hà Trân đáp ứng rất nhanh, lại không để trong lòng. Từ nhỏ, mỗi lần Hà Lăng đổ bệnh, liền kéo dài cả nửa tháng, sắc mặt luôn tái nhợt, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, nhưng việc cần làm vẫn sẽ làm xong, cũng không thấy xảy ra chuyện gì.
Nhìn thái độ của Hà Trân, Kỳ Việt liền biết y không đem lời mình nói để vào lòng, hắn khẽ thu lại ý cười.
“Vẫn nên tĩnh dưỡng cho tốt, nếu bệnh không tốt lên được, chẳng phải làm cho người khác cảm thấy y thuật của Kỳ đệ không tốt hay sao, lời này cũng không dễ nghe.” Ngô Ngọc Lan một bên vén sợi tóc Hà Lăng rơi bên gối ra sau, một bên như lẩm bẩm như tự nói với chính mình.
Hà Trân nghe nàng nói vậy, trong lòng nổi lên suy nghĩ, ngày sau chính y phải gả cho Kỳ Việt, làm sao có thể để người khác nói hắn không tốt, này còn không phải tự làm mình ngột ngạt sao: “Yên tâm, mấy ngày tới đường huynh nhất định có thể nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ nói với cha nương.”
Kỳ Việt cười gật đầu, bất động thanh sắc đưa mắt nhìn Ngô Ngọc Lan. Đều nói phu thê bổ sung cho nhau, lời này quả không sai, con người Lâm Sinh thành thật ngay thẳng, đầu óc không nghĩ được đường cong, thú được cái tức phụ lại thật thông minh.
Ngô Ngọc Lan đứng lên, giơ giơ bình sứ trong tay, có ý hỏi Kỳ Việt. Kỳ Việt chỉ tay ra hiệu nàng đặt nó lên cửa sổ, sau đó nói với Hà Trân: “Đợi y tỉnh lại, làm phiền nói lại với y, mỗi ngày uống một viên thuốc trong bình, uống hết sẽ khỏe lại.”
Một bình sứ này có bảy viên thuốc, vừa rồi đút cho Hà Lăng một viên, còn lại sáu viên. Dược hiệu của thuốc này cực kỳ ôn hòa, còn có tác dụng bồi bổ, bệnh này của y rất nhanh sẽ tốt lên, uống nhiều thêm mấy ngày, chính là để y bồi dưỡng thân thể.
Sau khi Hà Trân gật đầu đáp ứng, ba người cũng không tính ở lại lâu, thời gian đã không còn sớm, trong nhà Lâm Sinh còn có lão nhân và hài tử, Ngô Ngọc Lan cần phải trở về nấu cơm.
Kỳ Việt nhấc hòm thuốc lên, nghiêng đầu nhìn thoáng qua người đang nằm trên giường, sau đó quay người theo chân bọn Lâm Sinh đi ra ngoài.
Bọn họ rời đi không bao lâu, Hà Lăng liền mở mắt, nhìn quanh căn phòng có chút tối, ý thức chậm rãi thu hồi. Y động động cánh tay, chống đỡ thân thể có chút hư nhuyễn.
Có thứ gì đó rơi từ trên trán xuống, y mờ mịt vươn tay cầm lấy, là một tấm khăn lụa màu trắng, bên trên có thêu một gốc hoa lan, phi thường tao nhã xinh đẹp. Loại đồ vật nhìn qua liền biết không tầm thường này làm sao lại xuất hiện trên người y?.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||
Ngay lúc y đang phát ngốc, cửa phòng cũ kỹ bị người đẩy ra, Hà Trân bưng chén trong tay đi vào, thấy y đã tỉnh, liền để chén xuống bệ cửa sổ bên giường, không khách khí nói: “Đại thiếu gia cuối cùng cũng tỉnh ngủ rồi?”
Hà Trân luôn dùng giọng điệu này nói chuyện, Hà Lăng không để ý, xốc chăn lên muốn xuống giường.
“Được rồi, ngốc ở trên giường đi.” Hà Trân duỗi tay đẩy, ngăn lại động tác xuống giường của y.
Hà Lăng ngẩng đầu, mở to mắt, cảm thấy không tin nổi, Hà Trân thế mà lại muốn y tiếp tục ở trên giường nghỉ ngơi?
“Nhìn cái gì mà nhìn? Ngươi cho rằng ta muốn như vậy sao?” Hà Trân khinh thường trợn trắng mắt, chỉ chỉ bình sứ trên bệ cửa sổ: “Kỳ Việt khai dược, mỗi ngày uống một viên “
Kỳ Việt? Đại não Hà Lăng phát ngốc, chuyện này liên quan gì tới người kia?
“Mấy ngày tới ngươi trước hết không cần làm việc, nhưng việc thêu hà bao cho ta thì không được chậm trễ, mau chóng thêu xong cho ta.” Hà Trân mặc kệ y có hiểu hay không, công đạo việc của mình xong, thò tay giựt lấy khăn lụa trong tay Hà Lăng, còn trừng mắt nhìn y:”Đồ vật của Kỳ Việt dùng trên người ngươi đúng tổn thất.”
Nhìn Hà Trân giận đùng đùng ra khỏi phòng, Hà Lăng ôm đầu sắp xếp lại suy nghĩ, chờ đến khi hiểu ra, y quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không chạm đến chén cháo loãng kia, mà là cầm lấy bình sứ nhỏ, cầm trong tay quan sát một hồi, sau đó gắt gao ôm vào trong ngực, thì thầm: “Hắn lại giúp mình một lần nữa…”Ca
Cẩu Tử
Bước chân Hà Trân nhẹ nhàng như bay mà đi trong thôn, chạm vào hà bao trong tay, nét mặt vui sướng, gặp ai cũng ngọt ngào kêu bá bá, thẩm thẩm.
Có người tò mò dò hỏi, Hà Trân lập tức thẹn thùng cười, nói hai ngày trước Kỳ Việt giúp đỡ một chuyện, hôm nay y muốn đi qua nói cảm ơn.
Người hỏi nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng lại vui sướng của y, làm sao còn không rõ. Không lâu trước ở trong thôn còn nổi lên vài lời đồn đãi, không khỏi cảm thán ca nhi Hà gia có năng lực, thật đúng là bắt được con rùa vàng vào tay.
Trong đầu người này nghĩ cái gì, Hà Trân tự nhiên là minh bạch, y cũng không giải thích, bọn họ càng hiểu lầm, đối với y càng có lợi, việc của y và Kỳ Việt càng nhanh chóng có kết quả.
Từ xa nhìn đến viện tử gạch ngói xanh, trái tim Hà Trân đập mạnh, về sau viện tử xinh đẹp này cùng nam tử anh tuấn kia đều sẽ là của mình, y sẽ trở thành ca nhi được người hâm mộ nhất trong thôn Cổ Thủy.
Đến trước cửa, y cẩn thân sửa sang lại y phục và đầu tóc, xong rồi mới giơ tay gõ cửa. Bộ y phục hôm nay y chọn cực kỳ tôn lên dáng vẻ, càng làm sắc mặt y thêm hồng nhuận xinh đẹp, chắc chắn sẽ làm đối phương sinh ra hảo cảm.
Phía sau cửa truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm, giống như chính con người Kỳ Việt, luôn là dáng vẻ bình tĩnh thong dong, ôn hòa lễ độ, có xảy ra chuyện gì cũng không hoảng loạn, không vội vàng, giống như việc gì hắn cũng có thể giải quyết.
Không biết người như vậy, lúc nói ra lời âu yếm, có phải lại càng ôn nhu nhiễu loạn lòng người? Nghĩ đến chuyện không nên nghĩ, da mặt Hà Trân nhanh chóng đỏ lên.
Tiếng mở cửa đánh thức suy nghĩ trong đầu y, y giương mắt nhìn, thấy Kỳ Việt đứng bên kia cánh cửa, một thân y phục màu xanh nhạt, càng lộ ra vẻ tuấn tú văn nhã.
Thấy người tới, Kỳ Việt hơi nhướn mày, buông tay mở cửa, gật đầu, nói: “Hà tiểu ca nhi tới đây là thân thể dường huynh của người có gì không ổn sao?”
“Không, không phải!” Nhìn thấy hắn, Hà Trân cảm thấy như cả khuôn mặt mình như bị thiêu cháy, y ngượng ngùng dời tầm mắt, giơ hà bao vẫn luôn cầm trong tay ra: “Để cảm ơn ngươi, ta có thêu một cái hà bao, mong rằng Kỳ đại ca không ghét bỏ.”
Kỳ Việt rũ mắt nhìn đồ vật được đưa đến trước mặt, ánh mắt lóe lên: “Ngươi thêu?”
“Đúng vậy.” Hà Trân nhẹ nhàng gật đầu, vẻ mặt chân thành: “Ta không biết làm nhiều việc, nhưng tay nghề thêu thùa còn tạm được, cho nên nghĩ muốn thêu hà bao tặng Kỳ đại ca.”
“Nga? Là vậy sao.” Ý cười trên mặt Kỳ Việt sâu thêm, hắn vươn bàn tay khớp xương rõ ràng nhận lấy hà bao, nhẹ nhàng nắm trong tay, nói: “Ta nhận, đa tạ.”
“Kỳ đại ca thích là tốt rồi.” Nhìn thấy hắn nhận đồ mình tặng, trong lòng Hà Trân nhịn không được vừa vui mừng vừa thẹn thùng: “Ta…”
“Vậy không tiễn.” Kỳ Việt mở miệng đánh gãy lời chưa nói hết của y.
Hà Trân cả kinh, ngẩng đầu nhìn thấy hắn vẫn là dáng vẻ tươi cười ôn hòa, y nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng Kỳ Việt đang đuổi y đâu, y thầm nghĩ có lẽ hắn có việc cần làm, hoặc là, hắn cũng thẹn thùng? Hà Trân cười trộm, cảm thấy tương lai còn dài, hôm nay tới đây là đủ rồi, vì vậy cũng không dây dưa, nói: “Vậy ta đi về, ngày khác lại tìm Kỳ ca trò chuyện.”
Đợi người đi rồi, Kỳ Việt đống cửa, cúi đầu nhìn hà bao trong tay, ngón tay nhẹ nhàng ma sát bụi trúc cùng chữ Lăng bên trên hà bao, chữ này được thêu bằng chỉ bạc sau đó dùng vải dệt lên, không nhìn rõ được.
Nếu hắn nhớ không lầm, lúc trước ở trong phòng Hà Lăng hắn có nhìn thấy thứ này, đặt ở đầu giường của y, lúc ấy hắn chỉ nhìn thấy chữ Lăng này, còn không biết nó là cái gì, nhưng chất vải cùng màu sắc, đúng là giống y đúc hà bao này.
“A.” Kỳ Việt khẽ cười ra tiếng: “Thì ra là thế.”