Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 361: Lôi kéo




Lúc Sở Hoan trở lại Tây Mô sở, Vương Phủ và những người liên quan đang ở cửa đợi, nhìn thấy hắn, mọi người liền đến vây quanh, hỏi kết quả. Sở Hoan cũng không giấu diếm, nói hôm nay trước phải đến vườn Thiết Huyết kiểm tra, qua được mới được phong quan, điều vào Bộ Hộ đảm nhiệm chức Tào Chủ sự.

Mọi người nghe xong ngẩn ra, thực ra mọi người nghĩ Sở Hoan cho dù được thăng chức cũng chỉ là võ quan trong kinh thành mà thôi. Đột nhiên nghe đến được điều đến Bộ Hộ, không ít người nhất thời không phản ứng kịp, tuy nhiên bên trong cũng hiểu được phần nào, trong lòng hiểu rõ, có thể được vào làm ban sai lục bộ cũng đã là kỳ tích.

Đợi đến khi mọi người đều hiều Tào Chủ sự là cái chức gì, nhất thời một tràng vỗ tay nổ ra. Ánh mắt mọi người đều không giấu nổi vẻ vui mừng, nha môn rất nhiều, nhưng Môn hạ, Trung thư, Thượng thư Tam tỉnh chính là nha môn trung tâm. Vào Bộ Hộ, chính là tiến vào Thượng thư tỉnh. Bên trong lục bộ, ngoại trừ Bộ đường Thượng thư cùng với Tả hữu Thị lang, thì còn lại chính là chủ sự, chức vụ quả thực không nhỏ.

Quan trọng nhất là, mọi người trong Tây Môn sở, tuy biết Sở Hoan giết chết thích khách lập công lao, nhưng không biết hắn trước khi vào kinh đã là Vệ tướng của Cấm Vệ quân Tây Sơn đạo. Trong mắt mọi người, trong mấy ngày ngắn ngủi Sở Hoan ở Võ Kinh vệ, phải ở trong Tây Môn sở yếu kém nhất, nháy mắt đã tiến vào lục bộ nhậm chức, đây là điều không thể tưởng tượng nổi.

Biết Sở Hoan đã trở thành Hộ Bộ chủ sự, ánh mắt mọi người đều trở nên rất cung kính, không dám tiến gần kề vai, có người thậm chí còn hơi khom người xuống.

Sở Hoan được thăng quan, Vương Phủ lúc này đề nghị mọi người góp tiền đi ăn mừng chúc mừng hắn. Sở Hoan cũng chủ trì, tự mình bỏ tiền để mọi người đi mua rượu và đồ nhắm, cũng không đi tửu lầu, chỉ ở lại Tây Môn sở cùng nhau đánh chén.

Đề nghị này đương nhiên được mọi người ủng hộ, lập tức có người đi mua rượu và đồ nhắm. Sở Hoan thân phân nay đã khác, Vương Phủ liền đề nghi hắn đến chính đường Tây Môn sở nghỉ tạm. Sở Hoan liền nói với mọi người, Hoàng đế đã ban thưởng phủ đệ, chính là tòa nhà họ Nghiêm trong Tây Môn sở.

Tất cả mọi người giật mình, nhưng ngay lập tức đều vui mừng, Sở Hoan vào ở trong tòa nhà họ Nghiêm, trong khu vực Tây Môn sở, những ngày sau càng có cơ hội thân thiết. Vương Phủ nói:

-Sở đại nhân, tòa Nghiêm Trạch bỏ hoang đã một thời gian. Nếu cứ như vậy mà chuyển vào e là không tiện. Nếu đại nhân không chê, thì hãy đến sở ở trước hai ngày, trong hai ngày này ta phái người đi thu dọn, đợi đến khi bài trí xong, đại nhân hãy chuyển vào.

Sở Hoan tuy đã trở thành Chủ sự nhưng con người vẫn như trước, ôn hòa, vội nói:

- Việc này không phải phiền toái sao? Để lát nữa ta trở về tìm người đến thu dọn một lát là được rồi.

Vương Phủ cười nói:

- Sở đại nhân, người có điều không biết. Thực ra, huynh đệ trong Tây Môn sở chúng ta, cũng không ít người làm việc trong phủ đệ. Phàm là việc dọn dẹp trong phủ đệ, chúng ta cũng đều bị điều đi làm, không cần biết là việc lớn gì, mọi người cũng đều biết nên làm thế nào.

Sở Hoan cười nói:

- Nếu đã như vậy thì làm phiền mọi người, sau khi chuyển vào đó, lại mời mọi người đến cùng uống mấy chén.

Mọi người vỗ tay đồng ý vang dội.

Đêm nay, mấy chiếc bàn trong chính đường Tây Môn sở bầy đầy rượu và đồ nhắm, ngoài những người phải đi trực thì những người khác đều tụ tập lại nâng cốc chúc mừng Sở Hoan.

Rượu ba tuần, thì nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ ngoài cửa, mọi người quay đầu lại thì không ngờ lại là Tổng kỳ Tây thành Trương Đấu Lợi.

Tiếng hoan hô lúc đầu lập tức im bặt.

Trương Đấu Lợi thân mặc thường phục, hai gã bộ hạ đi phía sau, mỗi người ôm một vò rượu, nhóm Võ Kinh vệ lập tức đứng lên, cho dù những người đã uống đến mức hồ đồ, cũng bị kéo lên.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tuy nói là vì chúc mừng Sở Hoan, không có gì đáng trách, nhưng trong sở mà uống rượu, lại bị Tổng kỳ nhìn thấy, đúng là có chút không ổn.

Tây Môn sở là cái chốn nghèo túng, Trương Đấu Lời cả năm cũng chỉ đến một, hai lần, không ai nghĩ hôm nay y đột nhiên đại giá quang lâm.

Trương Đấu Lợi thấy mọi người đứng dậy, cũng hòa nhã cười nói:

- Làm gì vậy? Nồi xuống ngồi xuống.

Nhìn về phía Sở Hoan, bước đến, chắp tay cười nói:

- Sở đại nhân, chúc mừng chúc mừng.

Sở Hoan chắp tay cười nói:

- Tiểu đệ thụ phong, mọi người đến uống mấy chén chúc mừng, Tổng kỳ đại nhân chi bằng cũng cùng uống mấy chén?

Hắn không có ấn tượng tốt đối với y, lúc này không xưng là thuộc hạ, tự xưng là tiểu đệ đã là rất nể tình.

Trương Đấu Lợi cuời nói:

- Sở đại nhân thăng chức, đúng là việc đáng ăn mừng.

Rồi y cao giọng nói:

- Mang lên!

Hai gã bộ hạ đặt hai vò rượu lên bàn, y chỉ vào hai vò rượu nói:

- Đây là lọai rượu ngon đã để nhiều năm, muốn cùng Sở đại nhân uống vài chén. Sở đại nhân tuổi trẻ tài cao, trẻ như vậy đã lập được công lớn, lại được Thánh thượng coi trọng, Trương mỗ khâm phục bội phần.

Ra hiệu cho mọi người cùng ngồi xuống, y cũng ngồi, nói:

- Hôm nay nghe nói Sở đại nhân trong Thiết Huyết viên tiến hành kiểm tra, bất kể là văn hay võ, đều rất xuất chún. Cưỡi ngựa với Mã Trọng Hành, so tài bắn cũng với Hiên Viên Thắng Tài, sáu chiêu đánh bại Cao Nhã, hơn nữa còn bịt mắt, dương uy trong Thiết Huyết viên. Quả là dũng mãnh phi thường, đúng là trụ cột số một của nước nhà. Thánh Thượng trọng dụng Sở đại nhân quả thật anh minh.

Nhóm Võ Kinh vệ đều biến sắc.

Mọi người chỉ biết hắn trải qua sát hạch, không ai biết cụ thể dựa vào cái gì. Lúc này nghe Trương Đầu Lợi nói như vậy, mới biết Sở Hoan không ngờ lại anh dũng phi thường như vậy.

Mã Trọng Hành, Hiên Viên Thắng Tài, thậm chí là Cao Nhã, trong doanh trại đều là những mãnh tướng. Cao Nhã dĩ nhiên kém hơn một chút, nhưng Mã Trọng Hành và Hiên Viên Thắng Tài đều là những danh tướng hiển hách trong Cận Vệ quân. Không ai ngờ lại có ngày bị đánh bại bởi Sở Hoan, nên trong lòng vốn đã kính phục hắn, lúc này càng thêm phần bội phục.

Có thể cùng một người như vậy ngồi cùng bàn uống rượu, thậm chí xưng hô huynh đệ, mọi nguời cảm thấy vô cùng vinh dự.

Sau khi mãn rượu, Trương Đấu Lợi nâng chén hướng về phía Sở Hoan nói:

- Sở đại nhân, nào, ta kính ngài một ly

Sở Hoan nhấc chén, hai người một hơi cạn sạch.

- Sở đại nhân, người được Thánh Thượng coi trọng, Trương Đấu Lợi ta cũng thấy vui mừng. Võ Kinh vệ chúng ta cũng thấy vẻ vang!

Y lại cười nói:

- Tuy thời gian không lâu, nhưng Sở đại nhân lại mang cho sở của chúng ta một vinh dự rất lớn. Thực không dám giấu, trước khi đến, lại đúng lúc gặp Chỉ Huy Sứ đại nhân vốn đích thân đến đây chúc mừng, nhưng lại bận công chuyện, cho nên ta đưa người của hắn đến chúc mừng, Chỉ huy sứ đại nhân nói, bất cứ lúc nào, chỗ nào, người của sở chúng ta đều là huynh đệ của Sở đại nhân. Chúng ta cũng là người nhà là huynh đệ của Sở đại nhân, có gì cần dặn dò, chỉ cần một câu nói, Võ Kinh vệ chúng ta sẵn sàng tương trợ.

Sở Hoan trên mặt vẫn mang nụ cười như cũ, trong lòng cũng biết, Chỉ huy sứ Võ Kinh vệ Hoàng Thiên Đô, nghe tin hắn vào bộ Hộ, liền phái Trương Đấu Lợi đến lôi kéo.

Vương Phủ và mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, chỉ cảm thấy mọi người thật sự có sự khác biệt.

Nếu không vì Sở Hoan, đừng nói đến việc ngồi cùng bàn uống rượu với Trương Đấu Lợi, ngay cả việc gặp y cũng khó, tới Chỉ huy sứ Hoàng Thiên Đô, mọi người cũng chỉ nghe danh mà chưa bao giờ thấy người.

Vương Phủ là một người lâu năm của Võ Kinh vệ, cũng chưa bao giờ gặp qua Chỉ huy sứ đại nhân.

Ai mà nghĩ được rằng hôm nay Chỉ huy sứ đại nhân lại phái Trương Đấu Lợi đến chúc mừng Sở Hoan. Hơn nữa lời lẽ lại vô cùng thân mật, đến chúc mừng SỞ Hoan nhưng mọi người trong sở lại cảm thấy đầy vinh dự.

- Được Chỉ huy sứ đại nhân chiếu cố như vậy, Sở Hoan ghi nhớ trong lòng.

Sở Hoan giọng nói không biến sắc cười nói.

Sở Hoan đến giờ đối với chức Tào chủ sự vẫn là một khái niệm rất mơ hồ. Nhưng hắn cũng cảm giác được, chức quan này không phải là quá uy phong nhưng cũng là một chức không tồi, ít nhất quyền lực cũng không quá yếu.

Mặc dù nán lại trong kinh không lâu, nhưng hắn cũng biết, trong kinh nhiều đảng phái. Phe Hán vương, An Quốc công, Nghĩa Quốc công…đều là những nhân vật có tiếng tăm của Đại Tần. Mà triều đình đại Tần, cũng không thoát khỏi sự ảnh hưởng thế lực của những người này, các chức quan quan trong trong triều tuyệt đối không thể chỉ có chăm lo cho địa vị của mình. Nếu làm quan, sẽ có một ngọn núi ở phía sau, ngươi không tìm chỗ dựa vững chắc, thì cũng vì quyền lực trong tay mà sẽ có chỗ dựa vững chắc chủ động tìm ngươi.

Trương Đấu Lợi thấy Sở Hoan không lãnh đạm nhưng cũng không qúa nhiệt tình, không nói gì, nói với Vương Phủ:

- Vương Phủ, Triệu Dương đã chết, chức Sở đầu của Tây Môn sở do ngươi tiếp nhận. Ngoài ra, Chỉ huy sứ đại nhân cũng hạ lệnh, đối với các ngươi đúng là một chuyện vui lớn.

Vương Phủ quỳ xuống, cung kính nói:

- Đa tạ đại nhân đề bạt!

Y tạm thời vẫn là Sở đầu, lúc này một lời của Trương Đấu Lợi đã chính thức khiến y trở thành Sở đầu của Tây Môn sở.

Những người khác nghe thấy một lệnh ban xuống thì đã có một chuyện tốt, lập tức tất cả đều hướng đôi mắt mong đợi về phía Trương Đấu Lợi.

Trương Đấu Lợi cười nói:

- Chỉ huy sứ đại nhân nói, huynh đệ trong Tây Mon Sở rất tận tuỵ, nhưng bổng lộc lại không nhiều, bắt đầu từ tháng này, mỗi tháng sẽ được lĩnh thêm một lạng bạc, chung quy cũng không thể giúp được các huynh đệ nhiều, mọi người cũng vất vả nhiều rồi.

Dừng một chút, không đợi mọi người vui mừng, hạ giọng nói:

- Chỉ có điều chuyện này trong lòng mọi người tự biết là được rồi, đừng lan ra ngoài, để quá nhiều người biết, đối với ai cũng không phải là chuyện tốt.

Mọi người trong lòng quá đỗi vui mừng, nhưng nhanh chóng hiểu ra. Chỉ huy sứ đột nhiên lại cấp trợ cấp, mười phần thì có chín phần chắc chắn là do nể mặt Sở Hoan, tất cả đều vô cùng cảm kích hắn.

Trương Đấu Lợi lại nhìn về phía Sở Hoan, hỏi:

- Sở đại nhân, không biết Thánh Thượng có ban thưởng cho phủ đệ? Chỉ huy sứ đại nhân nói, nếu Thánh Thượng quên, thì đại nhân sẽ đi gặp mặt Thánh Thượng, đòi lại công bằng cho đại nhân.

Sở Hoan cười nói:

- Làm phiền Chỉ huy sứ đại nhân đã nhọc tâm, Thánh Thượng đã ban thưởng cho phủ đệ.

- Ồ?

- Chính là toà Nghiêm Trạch.

Sở Hoan nói:

- Được Thánh Thượng chiếu cố, đã ban cho tiểu đệ toà Nghiêm Trạch.

- Thì ra là thế.

Trương Đấu Lợi gật đầu nói:

- Ở đó có chút hoang vu, hiện cũng không có người ở.

Nói với Vương Phủ:

- Vương Sở đầu, sáng sớm ngày mại, ngươi hãy cho người đi tu sửa lại toà Nghiêm Trạch. Bổn quan cũng phái người đến, ngoài ra trong phủ cần cái gì, thì hãy ghi ra, lấy bạc của Võ Kinh vệ ra sắm. Sở đại nhân là người của Võ Kinh vệ, chuyện của đại nhân cũng là chuyện của chúng ta, tuyệt đối không được xem nhẹ!

Vương Phủ lập tức cung kính nói:

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Sở Hoan hơi nhíu mày, đang muốn nói, Trương Đấu Lợi đã cầm tay hắn nói:

- Sở đại nhân, không cần phải nói gì, đã có chúng ta ở đây, mọi việc sẽ đâu vào đấy. Chúng ta xem ngài là huynh đệ của Võ Kinh vệ, ngài cũng hãy coi chúng ta là huynh đệ. Đợi sau khi ngài vào đấy ở, lúc đó ta sẽ phái mấy huynh đệ đến phủ đệ của ngài, hết thảy đều do ta an bài, ngài không cần quan tâm.

Y vô cùng nhiệt tình, buông tay ra, chắp tay nói:

- Ta cũng không làm phiền nữa, ta ở lại bọn họ uống rượu cũng không tự nhiên, xin cáo từ trước, hôm khác sẽ lại đến uống cùng. Vương Phủ. hôm nay là ngày vui của Sở đại nhân, cũng là ngày vui của Võ Kinh vệ chúng ta, các ngươi hãy ở đây hầu rượu đại nhân cho tốt!

Rồi không nói nhiều, chắp tay về phía Sở Hoan, cười ha hả nói:

- Cáo từ, cáo từ!

Rồi dẫn hai gã bộ hạ dời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.