Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 19: Rời núi




Sở Hoan nghe vậy miệng há thở dốc, lúc này Tô Lâm Lang đột nhiên sắc mặt đỏ bừng, còn Sở Hoan cũng có đôi chút xấu hổ.

Bởi vì cái gọi là nhân hữu tam cấp, nghĩ kỹ lại, sau khi xảy ra chuyện trên sông, tuy nhiên hai ngày trôi qua, Tô Lâm Lang đầu tiên là bị trói, sau lại bị thương, thật sự không có cơ hội đi ngoài.

Sở Hoan muốn ra ngoài, nhưng đi đến cửa động, quay đầu lại, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cũng hỏi:

- Nàng... nàng có thể tự đi được không?

Tô Lâm Lang “ Ừ!” một tiếng, thấp trán, Sở Hoan “ Ừ!” một tiếng, lập tức ra khỏi sơn động, đứng canh bên ngoài, đột nhiên cảm giác chính mình cũng muốn đi ngoài, đi ra vài bước, tiểu tiện ở bên ngoài.

Hắn từ từ thu dọn, đột nhiên nghe thấy trong động có tiếng “ Ôi chao!”, tiếng kêu có chút thống khổ, Sở Hoan như phản xạ có điều kiện, giống như săn con báo đang chạy trốn, chỉ nghĩ là đã có chuyện xảy ra, dù sao nơi hoang vu hẻo lánh này, rắn, côn trùng rất nhiều.

Hắn đi vài bước đã vào trong động, chưa đứng vững, bèn nhìn qua Tô Lâm Lang, đập vào mắt là một thứ gì đó trắng bóng, giống như hòn tuyết, sợ run một chút, nhưng chợt thấy rõ, là Tô Lâm Lang ngã trên mặt đất, thân thể nằm nghiêng, bên mông tuyết trắng không có che lại, vừa tròn vừa trắng, trắng mượt mà hơn tuyết, cảnh xuân vừa lộ.

Sở Hoan quả thật không ngờ lại thấy một màn như vậy, ngây người một chút. Tô Lâm Lang ngã trên mặt đất, vốn là chịu đau, lúc này thấy Sở Hoan đột nhiên tiến vào, “ai nha” một tiếng lên. Lúc này Sở Hoan mới phục hồi tinh thần, vội vàng xoay người rời động, trên mặt cũng hơi nóng lên, trái tim cũng đập rộn ràng, chỉ thoáng nhìn qua, cái đùi trắng nõn mượt mà của Tô Lâm Lang đã in dấu trong đầu Sở Hoan, trong nhất thời không tiêu tan được.

Sở Hoan tựa vào vách đá ngoài động, hơi thở gấp rút, lúc trước hai người tiếp xúc thân thể, nhưng đó là tình thế bức bách không có cách nào khác, mà lúc này đây tình cảnh khác với lúc trước.

Sở Hoan đứng bên ngoài, đợi hồi lâu, nghe thấy bên trong không có tiếng động, cuối cùng hỏi:

- Ồ.. Nàng ổn chứ?

Tô Lâm Lang bên trong “ừ” một tiếng, giọng nói không lớn, nhưng đủ cho Sở Hoan nghe thấy. Lúc này Sở Hoan mới đi vào, chỉ thấy Tô Lâm Lang đã sửa soạn xong, ngồi một bên, vẫn cúi đầu, hiển nhiên cảnh tượng vừa rồi khiến nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ, ngay cả giờ phút này cũng không dám ngẩng đầu nhìn Sở Hoan.

Sở Hoan ho khan hai tiếng, cười gượng ngồi xuống một bên, nhìn thấy thịt nướng còn chưa động, vội vàng thay đổi hào khi nói:

- Phu... Phu nhân, nàng ăn trước vài thứ đi. Lát nữa ta lại đi tìm xem có trái cây dại hay không... !

Tô Lâm Lang “ừ” một tiếng, trong thạch động nhất thời rất yên lặng, hai bên đều không nói gì. Sau nửa ngày, cuối cùng Tô Lâm Lang cảm thấy tiếp tục như vậy không khí quá mức cứng ngắc, cố lấy dũng khí nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi... chiến giáp trong bao của ngươi... thật sự là... là huynh đệ ngươi lưu lại?

Sở Hoan nghe vậy, thần sắc hơi ảm đạm, trầm mặc một chút, nhẹ nhàng gật đầu, lại không nói nhiều.

Tô Lâm Lang lập tức nổi lòng tò mò, lại hỏi:

- Hắn... hắn thật sự... thật sự đã chết sao?

Sở Hoan nhíu mày, thản nhiên nói:

- Người đã mất, không nên nhắc tới!

Tô Lâm Lang ngẩn ra, lúc trước, trên mặt Sở Hoan luôn mang theo nụ cười, hơn nữa giọng nói vô cùng dịu dàng, nhưng trong nháy mắt này, Sở Hoan lại có vẻ vô cùng lãnh đạm, thậm chí ngay cả giọng nói cũng sinh ra khoảng cách.

Tô Lâm Lang hơi xấu hổ.

Sở Hoan thấy vẻ mặt Tô Lâm Lang, cũng biết thái độ của mình hơi lạnh nhạt, lập tức cười nói:

- Ta kể chuyện xưa cho nàng nghe, giết thời gian!

...

Liên tục hai ngày, hai người chờ trong sơn động này, dựa vào Sở Hoan thường xuyên kể chuyện xưa giết thời gian, mà thương thế trên đùi Tô Lâm Lang không ngờ cũng khôi phục quá nhanh, tất cả đó đều là tác dụng của Hồng Diệp Thảo.

Nếu không có Hồng Diệp Thảo này, cho dù trải qua ba tới năm ngày, cũng chưa chắc có thể đứng lên.

Đến sáng sớm ngày thứ tư, Tô Lâm Lang cũng đã có thể chống đỡ đứng lên, cũng có thể đi một đoạn đường, chỉ là cuối cùng chưa khỏi hẳn, cho dù có kỳ dược như cây Hồng Diệp Thảo, miệng vết thương cũng không thể khép lại nhanh chóng như vậy, cho nên mỗi lần đi không tới trăm mét, sẽ kiên trì không được.

Sở Hoan phát hiện thần sắc Tô Lâm Lang ngày càng lo lắng hơn, hiển nhiên là vội vã muốn về tới nhà, hắn biết rõ vết thương trên đùi Tô Lâm Lang thật sự muốn khỏi hẳn có thể đi lại mà nói, chỉ sợ còn cần ít nhất hai ba ngày.

Mỗi ngày lúc Tô Lâm Lang rời động hoạt động, đều cắn răng muốn đi nhiều hơn vài bước, tự nhiên là muốn sớm ngày khỏi hắn, nhưng làm như vậy thương thế cũng không phải có thể gắng gượng khỏi hẳn, vài lần ngã sấp xuống, Sở Hoan thấy trong mắt, đêm nay rốt cuộc hỏi:

- Có phải nàng vội trở về nhà hay không?

Tô Lâm Lang thở dài yếu ớt:

- Ta chậm chạp không về, trong nhà nhất định hỗn loạn. Bọn họ vẫn không biết tung tích của ta, trong nhà... !

Nói đến đây, đôi mắt dĩ nhiên ửng hồng.

Sơ Hoan suy nghĩ một chút, rốt cuộc nói:

- Ngày mai ta mang nàng rời khỏi nơi này!

- Nhưng... nhưng chân của ta?

Tô Lâm Lang nhíu mày, vẻ mặt lập tức mất tự nhiên, chỉ nghĩ rằng ngày mai Sở Hoan muốn cõng mình rời khỏi nơi này.

Trước đây rời vào đường cùng, tiếp xúc da thịt với Sở Hoan, nàng đã hơi bất an, hiện giờ thương thế đang khôi phục, lúc này cũng không dám để Sở Hoan cõng nữa.

Sở Hoan cười cười, chỉ nói:

- Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai ta có biện pháp là được!

Một đêm này hai người đều tự nghỉ tạm, mới tờ mờ sáng ngày tiếp theo, Tô Lâm Lang chợt nghe thấy bên ngoài động truyền đến động tĩnh, mở to mắt ra, đón lấy tia năng ban mai tối mờ, lại phát hiện không thấy Sở Hoan, bên cạnh mình còn bày một ít trái cây dại và nước suối.

Tô Lâm Lang lại giống như hai ngày trước, rửa một phen, ăn hai trái cây, động tình bên ngoài lúc lớn lúc nhỏ, nàng biết nhất định là Sở Hoan ở bên ngoài, chỉ là không rõ hắn đang làm cái gì.

Một lúc lâu sau, nắng sớm càng thêm sáng ngời, Sở Hoan từ ngoài động tiến vào, thấy Tô Lâm Lang đứng lên, lại cười nói:

- Hôm nay chúng ta có thể đi rồi. Trước tiên rời khỏi khu rừng này, xem có thể tìm xe hay không, chỉ cần có thể tìm được xe ngựa, nàng có thể sớm ngày trở về nhà!

Đầu tiên Tô Lâm Lang lộ ra sắc mặt vui mừng, nhưng trong nháy mắt lại xẹt qua một thần sắc phức tạp trong mắt, không biết vì sao, nghe nói hôm nay có thể rời khỏi nơi này, ở sâu trong lòng nàng mơ hồ dâng lên cảm giác mất mát, tựa như đột nhiên thiếu thứ gì quan trọng vậy.

Chờ Tô Lâm Lang thu dọn một phen đi ra sơn động, đá thấy không ngờ ngoài sơn động đặt một cái giá bằng cây mây xanh, cấu trúc bốn phía buộc bằng gậy gỗ mềm, ở giữa quả thật bện cây mây xanh, tựa như một cái giường mây nho nhỏ.

Sở Hoan ở bên cạnh cười nói:

- Chân nàng không thể đi đường, nàng nằm ở bên trên, ta kéo nàng rời khỏi núi!

Tô Lâm Lang ngẩn ra, đột nhiên trong lòng nổi lên cảm động thật sâu, trong cảm động cũng khiến nàng ấm áp trong lòng, loại lo lắng này đã rất nhiều năm nàng không cảm nhận được.

- Này... này sẽ mệt chết đi... !

Tô Lâm Lang thấp giọng nói:

- Ngươi... ngươi có thể chứ?

Sở Hoan cười ha ha, vén tay áo, cánh tay rắn chắc sáng sáng như đứa trẻ, vui đùa nói:

- Nàng không cần lo lắng, thân thể ta làm bằng sắt, chỉ một cô gái yếu ớt như nàng cũng không thể kéo được, vậy sẽ khiến người trong thiên hạ chê cười!

Tô Lâm Lang thấy cơ trên cánh tay của hắn, khuôn mặt ửng đỏ một hồi, trái tim đập gia tốc.

Hai người thu dọn một phen, mặt trời đỏ nhô lên từ phía Đông, Sở Hoan để Tô Lâm Lang ngồi trên giá mây, chiếc bao màu xám kia đặt bên cạnh Tô Lâm Lang, tấm da sói tự nhiên cũng không quên, đi qua hai tay nắm lấy, thét to:

- Chúng ta đi thôi!

Trong ánh ban mai, hắn kéo Tô Lâm Lang rời khỏi sơn động nhỏ cùng chung sống mấy ngày.

Sở Hoan cũng không biết khu rừng này rốt cuộc lớn bao nhiêu, chỉ một đường đi về phía nam, đi một chút liền ngừng, đi cũng không nhanh, mãi đến lúc hoàng hôn, vẫn không thể ra khỏi khu rừng này.

Nhìn sắc trời dần tối, Sở Hoan quay đầu lại cười nói:

- Nếu lại đi nữa không ra được, chỉ sợ chúng ta phải ngủ ngoài trời!

Tô Lâm Lang không suy nghĩ, ma xui quỷ khiến nói:

- Chỉ cần ngươi ở bên cạnh, ta không sợ gì cả!

Nàng vừa nói xong những lời này, chỉ biết nói sai rồi, khuôn mặt xinh đẹp lại nóng lên.

Sở Hoan cười ha ha, lại đi một lát, chợt thấy phía trước xuất hiện mấy thân ảnh, nhìn qua đều rất tráng kiện, mấy thân ảnh kia đến từ đối diện, cũng nhìn thấy Sở Hoan.

Sở Hoan nhìn trang phục mấy người kia, dường như là thợ săn thú trong rừng, trên người đều vác con mồi, xem tướng mạo mấy người này, cũng không giống kẻ bậy bạ, nhìn mấy người kia tiến tới gần, Sở Hoan dừng bước chân, không hề đi tiếp.

Người tới tổng cộng ba người, dẫn đầu là một người mày rậm mắt to, dáng người khôi ngô, nhìn thấy bộ dạng lôi thôi của Sở Hoan, nhíu mày, lập tức nhìn thấy Tô Lâm Lang trên giá mây, lại giật mình. Người mày rậm đã cầm lấy cung tên, giương cung cài tên, nhắm ngay Sở Hoan, trầm giọng nói:

- Ngươi là người phương nào? Vì sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Hai gã đồng bạn cũng tách ra hai bên, giương cung cài tên nhắm ngay Sở Hoan.

Cũng khó trách vài tên thợ săn này sinh nghi, Sở Hoan lôi thôi lếch thếch, dường như ăn mày nghèo túng, mà Tô Lâm Lang tuy rằng trải qua biến cố, quần áo tổn hại nhiều chỗ, nhưng người sáng suốt liếc mắt có thể nhìn ra xuất thân phú quý của nàng, hơn nữa lớn lên xinh đẹp động lòng người, hai người kia ở cùng một chỗ, liền có vẻ không được tự nhiên.

- Còn không nói thật?

Thấy Sở Hoan chỉ thản nhiên cười cũng không có mở miệng, đại hán mày rậm trầm giọng quát:

- Vị nương tử này không cần sợ hãi, có phải nàng bị hắn cướp bóc tới đây hay không? Chúng ta cứu nàng ra, bắt hắn đi gặp quan!

Mấy người này đột nhiên xuất hiện, mặc dù Tô Lâm Lang hơi giật mình, nhưng trên mặt vẫn duy trì bình tĩnh, trong lòng cũng phán đoán mấy người này là thiện hay ác, nghe đại hán mày rậm quát hỏi như thế, nàng lập tức nói:

- Mấy người không nên hiểu lầm, chúng ta... chúng ta gặp phải cường đạo trên đường, hắn là... hắn là người tốt!

Nói tới đây, quay đầu lại, liếc mắt nhìn Sở Hoan một cái, trong lòng lặp lại một lần nữa: “Hắn là một người đàn ông tốt!”.

Ba gã thợ săn nhìn nhau, đại hán mày rậm tỉnh táo mà đánh giá Sở Hoan một phen, thấy tuy răng quần áo Sở Hoan cũ nát, nhưng trên mặt không có khí chất xấu xa, lại nghe Tô Lâm Lang nói như vậy, lúc này mới thu hồi cung tên, ra hiệu hai người khác cũng thu cung tên, nói vô cùng rõ ràng:

- Chúng tôi là hộ săn bắn thôn trang chân núi, nếu là gặp rủi ro, nếu hai người nguyện ý, theo chúng tôi trở về, cũng không thiếu một bữa ăn!

Lúc trước Tô Lâm Lang làm chủ trăm chuyện, chỉ là giờ phút này lại nhìn về phía Sở Hoan, là để Sở Hoan làm chủ.

Sở Hoan nhẹ nhàng buông giá mây, chắp tay nói:

- Sống sót sau tai nạn, có thể được các vị đại ca tương trợ, vô cùng cảm kích!

Thợ săn kia nghe Sở Hoan nói thế, thật sự sinh ra thiện cảm, tuy rằng không xác định thân phận Sở Hoan, nhưng ba người đàn ông tự nhiên không có chút sợ hãi đối với Sở Hoan, dẫn hai người Sở Hoan một đường hướng Tây, lúc mặt trời vừa mới xuống núi liền rời khỏi khu rừng.

Trên đường Sở Hoan cũng từ những gì thợ săn tự giới thiệu biết được, ba người này chính là anh em ruột, họ Vân, tên cũng đơn giản, gọi là Đại Lực, Nhị Lực, Tam Lực.

Trong khi nói chuyện, cũng biết được khu rừng bản thân đang ở gọi là núi Thanh Long, liên miên không dứt, giống như một Thanh Long nằm sấp trên mặt đất, cho nên được gọi như vậy. Tô Lâm Lang hỏi cách phủ Vân Sơn có xa lắm không, mới biết được cách phủ Vân Sơn gần hai trăm dặm, cũng cho là đường xá xa xôi.

Vân Nhị Lực vóc dáng lùn, nhìn thấy tấm da sói kia, rất là kinh ngạc, hỏi lý do, Sở Hoan cũng không giấu diếm nói thẳng. Ba huynh đệ chậc chậc lấy làm kỳ, đều nói đây là Thiết Bối Lang, hung hãn tàn bạo, nếu không có kinh nghiệm lão luyện, thợ săn tầm thường cũng không muốn gặp phải hung vật như vậy, cũng không nghĩ tới người trẻ tuổi nhìn qua cũng bình thường này có thể dựa vào một con dao găm đã mở bụng giết chết Thiết Bối Lang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.