Quan Lộ Trầm Luân

Chương 519: Lửa giận của viên tư lệnh Liên (phần 1)




Lữ Xung và Thôi Dũng liếc mắt nhìn nhau một cái. Gần như hai người cùng đồng thời động thủ. Vô số lần phối hợp với nhau nên hai người rất ăn ý. Chỉ thông qua một ánh mắt mà hai người đã hoàn thành việc phân công chiến thuật và hợp tác với nhau. Lữ Xung sẽ đối phó với Từ Dịch Lãng, còn Thôi Dũng tìm cách tiếp cận Lương Thần.

Từ Dịch Lãng chỉ cần liếc mắt là biết ngay ý đồ của hai người này. Y không hề lùi bước mà lui về tạo thế, đồng thời không chút khách khí tấn công Lữ Xung bằng một quyền.

Lữ Xung nhanh tay nhanh mắt, lòng bàn tay nắm chặt tay của đối phương, bả vai hơi trầm xuống, khuỷu tay con rút về đằng sau chuẩn bị phát một quyền đến Từ Dịch Lãng, tạo cơ hội cho Thôi Dũng tiếp cận Lương Thần.

Tiếp nhận cú đấm, thần sắc Lữ Xung biến đổi nhanh chóng, y rút tay về như bị điện giật, cả người vội vàng lùi về phía sau. Nhưng ngay cả như vậy y cũng không thể tránh hoàn toàn lực của cú đánh rất mạnh đó. Lưng y va vào cửa xe Audi khiến cho cả chiếc xe cũng rung chuyển.

Từ Dịch Lãng tung ra một chiêu đánh lui kẻ địch, lập tức y cũng bước qua một bước, định thừa dịp tấn công luôn cả Thôi Dũng.

Thôi Dũng liếc mắt nhìn Lữ Xung phía sau một cái. Gã khiếp hãi phát hiện ra rằng Lữ Xung tuy kiên cường đứng lên nhưng sắc mặt y tái nhợt, trên khóe môi thấy rõ mấy vệt máu.

Mới một đối một mà không ngờ Lữ Xung đã bị thương. Chẳng những Lữ Xung phải thừa nhận mà ngồi trong xe Liên Nam Chinh cũng bị liên đới. Cảnh vệ của bộ tư lệnh Hạm đội Bắc Hải vốn nổi tiếng tinh anh, xuất thân từ đại đội đặc chủng mũi nhọn, sao lại có thể đánh không lại một tên cảnh sát quèn chứ?

Tuy rằng cảnh sát cũng là quân nhân, thậm chí là xuất thân từ bộ đội đặc chủng nhưng sao lại có sự chênh nhiều đến như vậy chứ?

Lữ Xung biết mình bị thua kém ở điểm nào. Y không hề khinh địch nhưng lại không dự đoán được đối phương lại hung hãn như vậy, càng không nghĩ tới việc đối phương trong lần ra tay đầu tiên không hề có chút khách khí nào cả. Dù sao thì trong đại đội đặc chủng, những người tinh thông võ thuật, hết sức tinh nhuệ cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu không phải là có truyền thống học võ trong gia đình thì phải may mắn được danh sư chỉ giáo. Tóm lại, những người giỏi rất hiếm hoi, như lông phượng và sừng lân.

Vậy mà không ngờ một tài năng hiếm có như vậy lại chuyển nghề bước vào ngành công an, trở thành một cảnh sát quèn như vậy. Thực lực như vậy thì phỏng chừng có rất nhiều vị lãnh đạo muốn có được người cảnh vệ như vậy. Thật sự là nhân tài không được trọng dụng.

Sai cấp dưới đi bắt người, kết quả lại bị cấp dưới của người ta đánh cho bị thương, Liên Nam Chinh vốn đang nổi nóng lại càng không thể nhịn được, vội hướng về phía người lái xe hét lên:

-Cậu cũng xuống đi.

Trên thực tế ngoài Lữ Xung và Thôi Dũng thì hai lái xe cũng là những cảnh vệ tinh anh. Nghe mệnh lệnh của thủ trưởng, hai người này cũng vội vàng xuống xe. Tuy rằng có thắng cũng không có gì là vinh quang nhưng trước mắt họ phải phục tùng nhiệm vụ mà thủ trưởng giao phó.

Lương Thần vỗ vỗ vai Từ Dịch Lãng, trong lòng hắn rất xúc động trước sự quên mình của cảnh vệ. Hắn bước về phía trước mấy bước về phía cửa sổ chiếc xe rồi hơi cúi người xuống nói với giọng bình tĩnh:

-Tư lệnh viên Liên, nếu ngài có gì chỉ bảo thì trực tiếp nói là được, tôi bất cứ lúc nào cũng đợi ngài sai phá, không cần phải làm cho sự việc phức tạp như vậy.

Liên Nam Chinh lông mày giật giật. Ông ta cố kìm cơn tức giận trong lòng, lấy tay mở cửa bước xuống xe. Mẹ con Đằng Ngọc Liên và Liên Tịch Nhược ở phía sau cũng vội vàng mở cửa xe phía bên kia bước xuống. Trên chiếc xe phía sau, Giang Nhuận Trạch lấy tay chỉ vào cô cháu gái đang ôm túi xách, nghiêm mặt nói:

-Xuống xe đi, cậu cũng muốn biết rõ ràng là Lương Thần rốt cục nợ cháu và Tịch Nhược cái gì.

Biết mình gặp rắc rối to, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Thiên Thiên đầy vẻ ão nảo, tình nguyện xuống xe cùng cậu.

Mấy người bảo vệ của tòa nhà đang đi tới đi lui cách đó không xa, dường như đang do dự không biết có nên đi tới hỏi chuyện hay không. Nhưng nhìn thấy Từ Dịch Lãng vẻ mặt lạnh lùng phất phất tay, họ tự giác rút lui. Trên thực tế đám bảo vệ đã sớm nhận thấy, nếu không phải là những người có vai vế thì sao mấy người kia lại dám xung đột với Cục trưởng Lương. Với kiểu tranh cãi như thế này thì chắc chắn bọn họ không thể can thiệp được.

Lan Nguyệt đang xách túi xách đi ra cửa chứng kiến sự việc từ đằng xa. Thấy cảnh tượng xảy ra giữa Lương Thần và người đàn ông đang nổi nóng như vậy, cô rất thông minh nên quyết định không chạy tới tạo thêm phiền phức. Cô theo thói quen vẫn hết sức tin tưởng vào Lương Thần, cô chỉ còn chờ Tiểu Thần bắt người đàn ông đang nổi nóng kia rồi đưa Thiên Thiên và Tịch Nhược quay về.

-Cậu chính là Lương Thần?

Liên Nam Chinh híp mắt lại, nhìn người đàn ông trẻ tuổi trước mặt từ đầu đến chân. Không chỉ nói đến tướng mạo mà chỉ nhìn dáng người cao to phối hợp đồng bộ với trang phục cảnh sát hắn đang mặc trên người và vẻ mặt uy nghiêm của hắn thì mười người có đến chín người đánh giá cao hắn rồi.

Nhưng thật đáng tiếc, Liên Nam Chinh lại là người còn lại. Ông ta chỉ nhớ rằng chính người đàn ông trẻ tuổi này đã dụ dỗ cháu gái Liên Tuyết Phi của mình mà bây giờ dường như hắn cũng có quan hệ không rõ ràng với con gái mình. Thậm chí cả cái cô bé Liên Thiên Thiên kia nữa chắc cũng có dính líu tới hắn.

-Tôi đây, Tư lệnh viên Liên, xin hỏi ngài có gì chỉ bảo?

Thái độ của Lương Thần có vẻ như rất nhún nhường, không chỉ bởi vì đối phương là viên Phó Tư lệnh hạm đội Bắc Hải, đường đường là một thiếu tướng mà quan trọng hơn là bởi vì ông ta là cha của Liên Tịch Nhược.

Liên Nam Chinh lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó phất phất tay. Bọn Thôi Dũng, Lữ Xung hiểu ý, lập tức lùi ra xa cách chiếc xe Adi khoảng hơn mười mét. Từ Dịch Lãng cũng thấy Lương Thần dùng ánh mắt ra hiệu liền quay về xe, đánh chiếc xe Toyota màu trắng lùi cách đó không xa rồi dừng lại.

-Tôi muốn hỏi cậu một câu, cậu có quan hệ như thế nào với con gái tôi?

Ánh mắt Liên Nam Chinh như chim ưng, nhìn chằm chằm vào mắt đối phương. Ông ta nhận ra ngay mắt đối phương có chút bối rối.

Lương Thần đưa mắt nhìn về phía Liên Tịch Nhược đang đứng bên cạnh. Liên Tịch Nhược vội vàng mở miệng:

-Ba, bọn con là bạn bình thường…

-Ba không hỏi con.

Liên Nam Chinh lớn tiếng cắt ngang lời con gái, ánh mắt sắc bén của ông ta vẫn dừng lại trên mặt Lương Thần rồi lạnh lùng nói:

-Nói.

-Nếu Tịch Nhược nói là bạn bình thường thì chắc chắn là bạn bình thường rồi.

Lương Thần vẫn duy trì vẻ bình tĩnh như cũ, không kiêu ngạo không nịnh nọt đáp.

Nghe Lương Thần trả lời xong, khuôn mặt thanh lịch của Liên Tịch Nhược hiện lên vẻ khác thường. Lúc này bỗng nhiên cô rất nóng lòng muốn thử xem nếu câu trả lời của cô không phải là "bạn bình thường" thì Lương Thần sẽ trả lời như thế nào?

-Nam Chinh, thôi, chúng ta về thủ đô đã, chuyện khác nói sau.

Đằng Ngọc Liên nhẹ nhàng khuyên nhủ chồng. Bà có cảm giác khác chồng, trước kia đúng là bà chỉ mới nghe đồn về Lương Thần nay mới gặp mặt. Thẳng thắn mà nói thì bà cũng không có ấn tượng xấu với người thanh niên này. Người có thể khiến cho cháu gái Liên Tuyết Phi cam tâm tình nguyện khâm phục quả thật phải có điểm khác thường.

Mặc kệ cho con gái và người đàn ông này có quan hệ gì thì bây giờ cũng không phải lúc làm to chuyện. Làm to chuyện thì thể diện nhà bà cũng không có gì hay ho. Xuất phát từ suy nghĩ đó, bà ta mới mở miệng khuyên bảo chồng tạm thời gác chuyện đó sang một bên.

Nhưng Liên Nam Chinh khước từ lời đề nghị của vợ. Từ bữa con gái làm mất mặt trong bữa tiệc tối nọ bằng câu nói khốn khiếp "không có bạn trai không có nghĩa là không có đàn ông" rồi sau đó trốn nhà đi biệt tăm hai tháng vừa rồi không có tin tức gì. Thật vất vả ông ta mới biết tin về con gái, vội vàng bỏ hết công chuyện tới Cẩm Bình đưa con gái về rồi lại phát hiện ra Lương Thần và cô bé cùng ở trong một tòa nhà, hơn nữa lại cùng một tầng lầu.

Có thể nói hai tháng vừa rồi sự tức giận dồn nén lại, rốt cục lại thêm câu nói "anh nợ em và chị Tịch Nhược" của Thiên Thiên khiến cho lửa giận trong lòng ông ta bùng lên cần phải giải tỏa ra ngoài.

-Tôi không hiểu được cậu nói cái gì.

Liên Nam Chinh nhấn mạnh từng chữ một.

-Bạn bình thường.

Lương Thần lập tức đáp ứng yêu cầu của đối phương không hề lẩn tránh.

-Thiên Thiên, lại đây.

Liên Nam Chinh cúi đầu hướng về phía Liên Thiên Thiên nói một câu. Cô bé hai mắt nhìn chằm chằm xuống mũi chân, chân thì kéo lê trên mặt đất chậm chạp bước tới, trong miệng lí nhí mấy tiếng chú ba.

-Nói đi, rốt cục hắn nợ cháu và Tịch Nhược cái gì?

Liên Nam Chinh nói với giọng nghiêm khắc.

-Nợ bọn con tiền, rất nhiều tiền.

Liên Thiên Thiên xốc túi xách định quay đi, trong lúc nguy cấp cô liền nghĩ cách nói dối.

Cô vừa dứt lời thì cảm thấy đầu tê rần vì bị cậu đánh cho một cái. Sau đó cô chợt nghe thấy cậu mình nói:

-Nói dối cũng không tìm ra được lí do chính đáng, Thiên Thiên, có phải cháu quên rồi không, cái mà người ta không thiếu nhất chính là tiền.

Lương Thần theo giọng nói quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông diện mạo nhã nhặn đang nhìn mình với ánh mắt không thể nói là thân mật nhưng cũng không thể nói là ghét bỏ nhưng khiến hắn cảm thấy không thoải mái chút nào. Hắn biết người đàn ông đó là cậu của Liên Thiên Thiên.

-Một người gần như cái gì cũng không thiếu, rốt cục có thể nợ người khác cái gì vậy? Thiên Thiên, cháu suy nghĩ cẩn thận một chút rồi nói lại cho cậu và chú ba nghe xem nào.

Giang Nhuận Trạch bỗng thản nhiên cười, dường như rất khoan dung mà cho cháu gái một chút thời gian suy nghĩ để nói dối.

Liên Thiên Thiên cũng nghĩ nát cả đầu nhưng không nghĩ ra được một lý do nào làm cho người khác tin phục. Một người gần như cái gì cũng không thiếu, vậy có thể nợ người khác dường như chỉ có thể về mặt tình cảm…

-Cháu, cháu vừa nói bậy. Thật ra Lương Thần không nợ bọn cháu cái gì cả.

Liên Thiên Thiên ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn cười với vẻ ngượng ngùng chống chế. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

-Thiên Thiên không nói, vậy cậu nói đi.

Liên Nam Chinh bước về phía trước một bước, ghé sát mặt Lương Thần, lạnh giọng hỏi:

-Cậu nợ Tịch Nhược và Thiên Thiên cái gì?

Lương Thần lập tức im lặng vì vấn đề rất khó trả lời. Không chỉ là Liên Thiên Thiên mà bản thân hắn cũng không biết nói sao.

-Ba.

Tịch Nhược vừa gọi một tiếng, định bước tới thì bỗng nhiên thần sắc thay đổi, cô quay người ôm lấy thắt lưng nôn ọe.

-Tịch Nhược, con làm sao vậy?

Đằng Ngọc Liên hoảng sợ, vội vàng lấy tay vỗ vỗ sau lưng con gái, hỏi dò.

-Không sao, mẹ ạ. Chỉ là dạ dày con cảm thấy không ổn lắm.

Liên Tịch Nhược lắc đầu, lấy khăn tay bịt miệng rồi cười gượng nói. Nhưng mùi chua ợ lên yết hầu khiến cô lại ôm lấy bụng nôn ra toàn nước chua.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.