Quan Hệ Nuôi Dưỡng

Chương 89: Phiên ngoại 2:Nhận nuôi




"Có phải chị rất yêu thích tiểu hài tử hay không?" Sau khi đến Tề gia ăn cơm một lần nữa, Giang Hoài Sương bị Du Du chiếm lấy ròng rã cả buổi chiều lẫn buổi tối, Hứa Đan Lạc rốt cục hướng về Giang Hoài Sương hỏi thẳng vấn đề rất muốn hỏi.
"Cũng tàm tạm." Giang Hoài Sương lau khô tóc, đưa tay xoa gò má của Hứa Đan Lạc: "Tại sao đột nhiên hỏi chuyện này?"
"Hôm nay nhìn thấy chị và Du Du chơi cả buổi chiều." Hứa Đan Lạc bĩu môi. Trên thực tế Hứa Đan Lạc đã sớm phát hiện, lúc Giang Hoài Sương ở cùng tiểu hài tử sẽ trở nên đặc biệt kiên trì, nụ cười cũng nhiều hơn. Hôm nay Du Du đem toàn bộ ly kem đổ lên người Giang Hoài Sương nhưng chị ấy cũng chỉ là cười cười, tự mình đi toilet rửa sạch sẽ, nửa câu nói nặng đều không nói với Du Du.
Cất khăn mặt, một lần nữa ngồi trở lại trên giường, Giang Hoài Sương đụng sát vào Hứa Đan Lạc, ở trên người Hứa Đan Lạc trái ngửi phải ngửi, Hứa Đan Lạc đã mặt đỏ liền căn bản đứng đắn kéo dài khoảng cách ra: "Hôm nay tại sao trong phòng hơi chua, hóa ra có người đánh đổ cả vại giấm. Chỉ là tại sao càng ngày càng ăn thua, ngay cả đứa nhỏ mấy tuổi cũng đều ăn giấm chua?"
Hứa Đan Lạc không nghĩ rằng Giang Hoài Sương làm ra cử chỉ ám muội như vậy, lại bắt đầu trêu chọc mình, vì vậy trong nháy mắt xù lông. Cái gối bị quăng đến trong ngực Giang Hoài Sương, Hứa Đan Lạc xoay người lại nằm xuống, kéo chăn lên không để ý đến người kia.
"Em tức giận?" Giang Hoài Sương vươn ngón tay đẩy đẩy Đan Lạc, người trong chăn xê dịch xa một chút. "Vậy chị đi sang phòng kia ngủ a?" Kể từ khi được Giang ba và Giang mẹ cho phép, nhân dịp nghỉ hè còn thời gian, Giang Hoài Sương cùng Hứa Đan Lạc liền chuyển về nhà ở nội thành, chân chính có thế giới riêng của hai người. Giang Hoài Sương không tin, không bao lâu liền phải khai giảng Hứa Đan Lạc cam lòng tách ra ngủ.
Quả nhiên sau khi nghe được Giang Hoài Sương nói, Hứa Đan Lạc cấp tốc bò dậy, động tác nhanh nhẹn kéo lấy quần áo của Giang Hoài Sương: "Em không muốn..."
Giang Hoài Sương buồn cười tùy ý Hứa Đan Lạc lôi kéo, cái đồ ngốc này mỗi lần đều mắc câu.
"Em là thật lòng, chị còn đem em làm trò tiêu khiển..." Hứa Đan Lạc nhìn thấy Giang Hoài Sương không nhúc nhích, liền biết mình lại bị làm trò đùa. Tuy là như vậy nhưng tiểu trảo vẫn bám thật chặt, nửa ý thu hồi cũng không có.
"Tốt lắm, vậy thật lòng em muốn thế nào?" Giang Hoài Sương ý đồ xấu cầm lên lọn tóc của Hứa Đan Lạc, nhẹ nhàng quét qua ở trên cằm mịn màng: "Em đang chuẩn bị sinh một đứa cho chị à?"
"Chúng ta có thể sinh con sao?" Trong mắt Hứa Đan Lạc hơi có chút trầm tư: "Đều là con gái nên không thể chứ?"
Thật sự là khâm phục... Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc nghiêm túc suy nghĩ, buông tay lui về phía sau, nằm xuống: "Tiểu Lạc, em yêu thích tiểu hài tử không"
"Cũng không tệ..." Hứa Đan Lạc khéo léo trả lời.
Trên thực tế tiểu Lạc cũng còn là đứa bé nên đối với Du Du không có hứng thú gì, Giang Hoài Sương liền biết. "Tiểu Lạc tuổi cũng không lớn, miễn cưỡng cũng có thể xem là tiểu hài tử." Giang Hoài Sương cười cười.
"Em mới không phải là tiểu hài tử!" Hứa Đan Lạc nằm sấp xuống người Giang Hoài Sương, ở trên mặt Giang Hoài Sương nhẹ nhàng gặm: "Nếu như chị yêu thích, chúng ta lại đi nhận nuôi một đứa nhỏ đi."
"Thật sự?" Con mắt Giang Hoài Sương sáng lên nhưng không cẩn thận liếc về ánh mắt có chút luẩn quẩn của Hứa Đan Lạc: "Em không ghen à?"
"Ăn giấm của tiểu hài tử có gì ngon..." Hứa Đan Lạc cố gắng tự trấn định.
"Chúng ta nhận nuôi một em bé hay là một đứa trẻ?" Giang Hoài Sương ngồi dậy, ngược lại có chút thật lòng.
"Đứa trẻ đi, khá là ngoan, hơn nữa chị cũng khá là yêu thích hài tử." Hứa Đan Lạc lời ra khỏi miệng nhưng lại lắc đầu: "Không được, vẫn là nhận nuôi một em bé đi."
"Tại sao vậy?" Giang Hoài Sương nín cười nhưng mà biết rõ còn hỏi.
"Chỉ là cảm thấy nhận nuôi em bé tốt hơn..." Hứa Đan Lạc nghiêng mặt sang một bên, còn dùng khẩu khí làm nũng không ít.
Giang Hoài Sương nén cười đến sắp nội thương, ở bên ngoài vẫn là vẻ mặt nghiêm túc thảo luận mang theo mấy phần tiếc nuối: "Nhưng chị vẫn tương đối yêu thích một đứa trẻ a..."
Hứa Đan Lạc yên lặng không lên tiếng, luẩn quẩn một chút, thở dài: "Vậy cũng tốt, nhưng mà chỉ có thể nhận nuôi một em bé khoảng ba tuổi trở xuống."
"Tại sao vậy? Chị cảm thấy hài tử lớn hơn chút, luôn dính người tốt hơn, không phí sức tức giận a."
"..." Hứa Đan Lạc bị Giang Hoài Sương làm cho luẩn quẩn, phiền muộn. Sớm biết liền không nên đưa ra cái đề nghị này.
"Tiểu vại giấm, em hối hận sao?" Giang Hoài Sương rốt cục không chịu nổi, ở trên mặt Hứa Đan Lạc nhéo nhéo, cười đến đau eo, mắt thấy Hứa Đan Lạc liền không để ý hình tượng, nằm sấp trên người em ấy mà cười. Tự mình đào hố nhảy vào, lại chôn thật tốt cái dáng vẻ kia... Thật sự là quá yêu đi... Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc tự luẩn quẩn, bị chọc cho cười không dừng được.
"Em bị thiệt thòi còn lo lắng cho chị, chờ sau khi em đi thành phố T, sợ chị một mình quá cô quạnh cho nên mới đề nghị nhận nuôi đứa bé, kết quả ngược lại... Từ đầu đến cuối đều thành trò tiêu khiển của chị!" Hứa Đan Lạc ngoác miệng ra, thật sự tức giận.
"Được, được, là chị sai..." Giang Hoài Sương vừa dụ dỗ nhưng không ngừng được ý cười. Gần đây mình thật sự là càng ngày càng tệ, đều là yêu thích bắt nạt Hứa Đan Lạc, không được, không tốt.
"Hừ!" Nửa thành ý đều không có! Hứa Đan Lạc phiền muộn.
"Được, đáp ứng em, nếu sau này chị nhận nuôi, cũng tuyệt đối không nhận nuôi đứa bé quá lớn có được hay không? Sẽ không chênh lệch tuổi quá lớn, ngài yên tâm chưa?" Giang Hoài Sương tất nhiên là biết Hứa Đan Lạc suy nghĩ rất lâu mới hướng mình đề nghị. Hứa Đan Lạc vẫn còn con nít, đối với tiểu hài tử đương nhiên không có hứng thú gì, đề nghị nhận nuôi cũng chỉ là vì muốn hoàn thành tâm nguyện của mình. Nếu Hứa Đan Lạc hữu tâm, Giang Hoài Sương tự nhiên cũng sẽ không phụ lòng.
Vốn dĩ Hứa Đan Lạc còn chuẩn bị sinh khí nhiều một chút nhưng đầu ngón tay của Giang Hoài Sương liền bắt đầu di chuyển ở trên lưng mình... Hứa Đan Lạc mặt đỏ, xoay đầu lại quả thật nhìn thấy nụ cười ám muội có ý riêng của Giang Hoài Sương, vì vậy càng là xấu hổ, không tiếp tục biện luận nữa. Thực tủy biết vị cái gì, đáng ghét nhất...
Sau khi đến đại học T, Hứa Đan Lạc và Giang Hoài Sương hầu như là mỗi đêm đều nói chuyện điện thoại. Vừa thành thói quen nhưng ở khai giảng tuần thứ ba thì liền bị cắt đứt.
Buổi tối đó Hứa Đan Lạc theo thường lệ tám giờ ba mươi phút chạy lên sân thượng nhưng mà chờ mãi không đợi được Giang Hoài Sương gọi điện thoại. Quen thuộc một điều gì đó, nếu như bị gián đoạn thì đương thời đều sẽ suy nghĩ lung tung. Chờ lâu hơn hai mươi phút, Hứa Đan Lạc bấm gọi cho Giang Hoài Sương. May mắn là điện thọai vang lên vài tiếng thì Giang Hoài Sương liền bắt máy.
Hứa Đan Lạc chưa kịp mở miệng hỏi dò tại sao hôm nay không gọi điện thoại đến đúng giờ, Giang Hoài Sương chủ động nhận sai: "Nha... Hôm nay bận bịu đến chóng mặt nên chị quên gọi điện thoại cho em."
"Công ty rất bận?" Nghe ngữ khí quả thật có chút gấp của Giang Hoài Sương, âm thanh Hứa Đan Lạc mềm mại rất nhiều: "Hiện tại chị còn ở công ty sao?"
"Ở nhà." Giang Hoài Sương có chút thần bí: "Hôm nay đi nhận nuôi tiểu hài tử, chỉ mới ba tháng tuổi, phù hợp tiêu chuẩn ba tuổi trở xuống chứ?"
"Sao nhanh vậy liền nhận nuôi em bé..." Hứa Đan Lạc hơi kinh ngạc, nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, chính mình hai tuần lễ mới có thể trở về nhà một lần, nhận nuôi đứa bé thì Giang Hoài Sương cũng không cô quạnh như vậy. Chỉ là vừa nghĩ đến trong lòng có chút chua xót, mới nhận nuôi trở về, liền phân đi sự chú ý của Giang Hoài Sương đối với chính mình, đến việc nói chuyện điện thoại mỗi đêm đều quên. "Em bé?" Hứa Đan Lạc ở trên ban công di chuyển bước chân, hết sức đè xuống mất mát trong lòng.
"Là một đứa nhỏ xinh đẹp..." Giang Hoài Sương nói đến tiểu hài tử mới vừa nhận nuôi, trong giọng nói liền tràn đầy vui sướng: "Trắng trắng, con mắt rất lớn rất sáng, rất ngoan, lại dính người, còn thích cười. Lần đầu tiên chị nhìn thấy liền yêu thích, chính là duyên phận nha. Chờ cuối tuần em trở về, em chắc chắn cũng rất yêu thích."
Trong lòng Hứa Đan Lạc nhỏ giọng hừ, chỉ bằng thái độ của Giang Hoài Sương đối với tiểu hài tử, muốn chính mình cũng yêu thích, khó! "Vậy cuối tuần em trở về rồi nói..." Hứa Đan Lạc có chút buồn buồn.
"Chưa xong, còn phải đi mua vài món đồ cho hài tử, ngày mai chúng ta lại tán gẫu." Âm thanh của Giang Hoài Sương rõ ràng không thể chờ đợi được nữa.
"Được." Hứa Đan Lạc nói xong, tắt máy, lục lọi vại giấm.
Lúc đầu quyết định sau khi lên đại học mỗi hai tuần lễ trở về một lần, tính ra tuần sau trong nhà sẽ đưa xe đến đón. Nhưng từ khi nhận nuôi tên kia, thời gian trò chuyện mỗi đêm căn bản khó mà tiếp tục duy trì. Giang Hoài Sương nếu không phải muốn đi mua đồ thì chính là muốn bồi hài tử, Hứa Đan Lạc cảm giác, nếu mình không quay về liền muốn điên lên. Vì vậy sau khi khai giảng, cuối tuần thứ ba, Hứa Đan Lạc không có thông báo cho Giang Hoài Sương, tự mình ngồi xe đò đường dài trở về thành phố B.
"Tại sao em lại trở về?" Giang Hoài Sương nghe được cửa lớn vang lên, còn tưởng rằng trong nhà có trộm, vội vàng ra xem nhưng nhìn thấy là Hứa Đan Lạc trở về.
"Đến xem 'tâm can bảo bối' một chút..." Hứa Đan Lạc mở miệng thì có chút không khống chế được, trong lòng bốc lên tiểu chua chát.
Giang Hoài Sương sững sờ, vẻ mặt bị tổn thương: "Còn tưởng rằng em nhớ chị cho nên mới trước thời gian về đây?"
"Cũng không biết là do ai, từ khi có 'tân hoan', sau đó mỗi ngày chỉ nói chừng mười phút điện thoại liền muốn tắt máy." Hứa Đan Lạc không lý sự với Giang Hoài Sương, tự nhiên đóng kín cửa, đổi giày. Giang Hoài Sương nhận nuôi đứa bé, chính mình cũng đồng ý, tuy nhiên không thể bởi vì chuyện đó mà quên mình a!
"Tân hoan?" Giang Hoài Sương cúi người xuống, đưa tay khều khều cằm Hứa Đan Lạc: "Người yêu cũ lại tức giận?"
Hứa Đan Lạc xù lông, nghiêng mặt: "Ai là người yêu cũ! Đừng mò như trộm chó, chán ghét!"
Giang Hoài Sương cũng không tức giận, thẳng người cười cười, gương mặt nhẹ như mây gió làm cho Hứa Đan Lạc nghiến răng.
"Bảo bảo..." Giang Hoài Sương vỗ vỗ tay. Vì vậy Hứa Đan Lạc ngạc nhiên, một vật thể chíp bông tiểu hình cầu tròn tròn trắng trắng, không biết nói là lăn hay nói là chạy, cấp tốc từ thư phòng lao ra nhảy lên trên đùi Giang Hoài Sương. Giang Hoài Sương cúi người xuống, đem bạch mao đoàn ôm lấy, đưa đến trước mặt Hứa Đan Lạc, mang theo vài phần trêu tức: "Đến, 'tân hoan' cùng người yêu cũ."
Bạch Mao đoàn vẫn đúng là nhẹ nhàng "Ô", Hứa Đan Lạc quýnh, chỉ vào Bạch Mao đoàn, đầu ngón tay run rẩy: "Đừng nói với em là chị nhận nuôi chính là nó chứ? Là chó hay là heo vậy, sao béo như vậy?"
"Samoyed khuyển, ba tháng tuổi, là một tiểu cô nương xinh đẹp." Giang Hoài Sương đem Bạch Mao đoàn thu hồi trong lồng ngực: "Loại chó này xem ra là luôn luôn cười, phi thường đáng yêu... Tiểu Lạc có cảm giác nó và em thật giống hay không?"
"Chỗ nào giống chứ..." Hứa Đan Lạc muốn ngất, mình lại cùng con chó ăn mấy vại giấm, Thượng Đế ơi. Khẳng định là Giang Hoài Sương cố ý, không phải vậy đã nói với mình nhận nuôi chính là con chó.
"Dạng rất đáng yêu a." Giang Hoài Sương nói chuyện đương nhiên: "Chỉ là chăm sóc nó cũng không dễ dàng, mấy ngày trước đang bận giúp nó mua vài đồ dùng đều không thể cùng em nói điện thoại. Nhưng mà bây giờ trở về thật đúng thời điểm."
"Tại sao nhận nuôi con chó mà không phải..." Hứa Đan Lạc ho khan, Giang Hoài Sương lúc nói câu 'Bây giờ trở về thật đúng thời điểm' ánh mắt kia thật sự tính ám chỉ quá mạnh, mặt của mình đều có chút nóng.
"Bởi vì tiểu Lạc vẫn chưa có chuẩn bị kỹ càng. Chuyện thật sự nhận nuôi đứa bé, chúng ta suy nghĩ thêm cũng không muộn." Giang Hoài Sương đem Bạch Mao đoàn thả lại trên đất: "Trước hết em đi tắm rửa đi..."
Đi tắm rửa đi... Đi tắm rửa đi... Hứa Đan Lạc trừng mắt Giang Hoài Sương, thật ra chính là cố ý không nói với mình là nhận nuôi con chó, để cho mình cam tâm tình nguyện tự chui đầu vào lưới...
- ----------------------- Kết thúc phiên ngoại------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.