*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chị đi thay quần áo." Giang Hoài Sương thản nhiên bỏ lại một câu cho Tề Tử Vũ, liền xoay người vào phòng ngủ.
Trong nhà tắm của phòng ngủ dành cho khách, Hứa Đan Lạc vẩy nước lên mặt hết lần này đến lần khác. Bọt nước từ hai má chảy xuống lành lạnh, mang theo những khó chịu dồn nén trong lòng. Có một số việc giống như là miệng vết thương, nhìn bề ngoài giống như là an ổn, nhưng nếu đụng vào, mặc dù là vô tình cũng đủ đau đớn. Giang Hoài Sương và vân vân, ghét nhất rồi... Tiểu loli cắn môi, đem lệ sắp tràn ra khóe mắt nuốt trở về.
Tề Tử Vũ ngồi chờ trong phòng khách, đầu tiên là tiểu loli mặc đồ đen, cúi đầu chậm rãi ra ngoài, yên lặng ủy khuất ngồi xuống. Tiếp theo là nữ vương mặt lạnh, cả người là bộ đồ trắng mát mẻ, cau mày cầm lon cà phê lạnh đi đến cạnh cửa.
Tề Tử Vũ nhìn hai người đang trầm mặc, trong lòng bắt đầu thấy buồn bực. Hứa Đan Lạc thì không nói, vốn nhỏ tuổi, dưới sự trợ giúp của bộ đồ đen làn da càng thêm trắng nõn mịn màng, khiến cho người ta không nhịn được muốn véo hai má khi dễ một chút. Nhưng còn Giang Hoài Sương, rõ ràng đồng lứa với mình, mặc bộ đồ sáng màu, mà làn da so với Hứa Đan Lạc còn đẹp hơn. Thật sự là khiến người ta vừa yêu vừa hận. Thật sự là... không muốn cùng hai người kia ra ngoài a. Tốt xấu gì bộ dạng mình cũng không tệ, nếu so với hai người kia thì cũng chỉ thua ở làn da này. Thật sự là hoa hồng so với lá xanh không thay đổi. Tề Tử Vũ suy nghĩ lung tung loạn xị.
"Đi thôi." Giang Hoài Sương thay dép ra ngoài, mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Cho dù hiện tại có phản kháng thì Giang Hoài Sương cũng không phê chuẩn cho mình rời đi. Tề Tử Vũ ở trong lòng hít một hơi, đi theo. Làm thư ký của Giang Hoài Sương được hai năm, giờ phút này làm sao mình không nhận ra là Giang Hoài Sương không muốn ở cùng một chỗ với Hứa Đan Lạc một chút nào. Hài tử đáng thương, em bị đại khối băng như Giang Hoài Sương nhận nuôi thì thôi, lại còn không hợp mắt duyên của nàng, tự cầu nhiều phúc vậy.
Hứa Đan Lạc cầm cái túi nhỏ cúi đầu đi sau cùng, không thấy được ánh mắt thiện ý đồng tình của Tề Tử Vũ.
Giang Hoài Sương không muốn lái xe dưới trời nóng như vậy, ba người liền lên hết xe của Tề Tử Vũ.
"Nghĩ xem muốn đi đâu ăn?" Tề Tử Vũ đảm nhiệm chức vụ lái xe khởi động máy, nhận mệnh hỏi thăm.
"Tùy tiện." Giang Hoài Sương ngồi ở đằng sau, mặt không chút thay đổi ói ra được hai chữ, tiếp tục uống lon cà phê ở trong tay.
Tề Tử Vũ coi như đã quen thói trả lời của cô, quay ra hỏi Hứa Đan Lạc ngồi ở ghế phó lái: "Em thì sao?"
"Tùy tiện." Hứa Đan Lạc do dự một chút, nói ra hai chữ giống như Giang Hoài Sương.
"Cho nên, chúng ta đi tiệm Kem Mông Ngưu ở gần đây ăn kem?" Tề Tử Vũ có chút không chịu nổi thái độ phân cao thấp của hai người này mà tỏ thái độ.
Hứa Đan Lạc không nói chuyện, nhưng Giang Hoài Sương lại nói ra một chữ "Tốt". Tề Tử Vũ thừa nhận mình chọc cười thất bại. Theo lý thuyết, ngày thường cũng có thể cùng Giang Hoài Sương tán gẫu vài câu. Bộ dạng hôm nay chắc là bởi vì có Hứa Đan Lạc. Tề Tử Vũ nghĩ vẫn là sớm ăn xong bữa trưa này rồi để lại sân nhà cho hai vị bất bình thường này.
"Vậy hay là đi đến nhà hàng lẩu Tô Ký ăn tôm cay?" Tề Tử Vũ đề nghị, bình thường Giang Hoài Sương hay đi nhất vẫn là Tô Ký, trong đó thích nhất là lẩu tôm cay, chỉ ăn tôm không ăn lẩu...
"Đi nhà hàng cơm tây Tô Ký..." Người nói chuyện chính là Giang Hoài Sương.
Tề Tử Vũ yên lặng, lão nhân gia ngài có chủ ý thì nên nói sớm. Nhìn thoáng qua Hứa Đan Lạc vẫn cúi đầu như cũ, Tề Tử Vũ có chút không xác định là Giang Hoài Sương có thật sự không thích Hứa Đan Lạc hay không. Không nói gì nữa, lái xe.
Cơm tây Tô Ký cách chỗ Giang Hoài Sương bất quá chỉ mười phút lái xe, lập tức đã đến. Cho nên nói ở trung tâm thành phố mới là có lợi.
Lên lầu, tìm bàn bốn người ngồi xuống. Giang Hoài Sương ngồi một bên, Hứa Đan Lạc cùng Tề Tử Vũ ngồi bên kia.
"Cà phê, cảm ơn." Giang Hoài Sương cũng không thèm xem thực đơn để trước mặt.
Hứa Đan Lạc có chút nghi hoặc liếc mắt nhìn Giang Hoài Sương một cái, nếu cô bé nhớ không nhầm thì ba mươi giây trước Giang Hoài Sương vừa mới ném một lon cà phê không vào thùng rác trước cửa.
Tề Tử Vũ bĩu môi, Giang Hoài Sương ghét nhất chính là cơm tây, đó cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến chị ấy không muốn xuất ngoại. Hôm nay vì nhân nhượng tiểu loli, cư nhiên chủ động nói ra muốn ăn cơm tây. "Phiền cô, tôi muốn một phần thịt bò bít tết, khoai tây om kiểu Pháp, canh gà hồ đào, tráng miệng là bánh mì nướng si rô phong. Ừm, cho thêm vị tiểu thư này một phần sữa gạo ngọt nữa, cảm ơn." Tề Tử Vũ chỉ về phía Giang Hoài Sương ở trước mặt.
Giang Hoài Sương liếc mắt nhìn Tề Tử Vũ một cái, không nói gì.
Hứa Đan Lạc nhẹ giọng bỏ thêm một câu: "Giống vậy."
"Xin hỏi quý khách là muốn cà phê cùng sữa gạo ngọt hay là giống như vị tiểu thư này muốn thịt bò, khoai tây om kiểu Pháp, canh gà hồ đào, cùng bánh mì nướng si rô phong?" Nhân viên phục vụ lễ phép nhìn về phía Hứa Đan Lạc xác nhận.
Gương mặt nhỏ nhắn của Hứa Đan Lạc ửng đỏ: "Cà phê cùng sữa gạo ngọt."
Lần này đến lượt Giang Hoài Sương cùng Tề Tử Vũ khó hiểu, ngoại trừ nhân viên phục vụ lễ phép, còn có ai cảm thấy những lời xác nhận này là cần thiết. Đương nhiên càng khiến cho người ta không nói được lời nào chính là câu trả lời của Hứa Đan Lạc.
Giang Hoài Sương nhìn trên mặt Hứa Đan Lạc hiện lên màu hồng nhạt, có chút gầy yếu lại bối rối ở trước mặt mình, trong lòng không hiểu sao hơi khẩn trương. Đây coi là cái gì, tiết kiệm tiền cho mình sao? Giang Hoài Sương cũng không tin ngoại trừ mình ra còn có ai có hứng thú ở giữa trưa chạy đến đây uống cà phê với ăn cháo.
Đoán chừng là Tề Tử Vũ cùng Giang Hoài Sương đều nghĩ giống nhau, nhưng mà muốn mở miệng rồi lại bị Giang Hoài Sương ngăn lại. Giang Hoài Sương chính là đơn giản không muốn làm cho Hứa Đan Lạc vào giờ phút này thấy lúng túng, không có nguyên nhân khác.
Vì thế Giang Hoài Sương cùng Hứa Đan Lạc, một người chậm rãi uống cà phê, một người cẩn thân ăn gạo sữa ngọt. Mà Tề Tử Vũ vẫn là nhanh chóng đưa thức ăn vào miệng. Bởi vì trong lòng nghĩ phải nhanh chóng chấm dứt bữa cơm quỷ dị mà ăn không thấy ngon này.
May mắn một cái là sau bữa cơm Giang Hoài Sương đã cho Tề Tử Vũ rời đi, nói là cùng với Hứa Đan Lạc ngao du trong thành phố. Tề Tử Vũ cũng không muốn biết các nàng ở giữa trưa nóng nực thế này muốn đi dạo cái gì, quan trong nhất là mình có thể thoát ly được không khí áp lực giữa hai người. Cuối cùng đồng tình nhìn Hứa Đan Lạc phải ở lại làm bạn với nữ vương, Tề Tử Vũ không chùn bước lái xe bỏ chạy lấy người.
Nhìn Tề Tử Vũ lái xe rời đi, Giang Hoài Sương rút trong ví ra thẻ siêu thị đưa cho Hứa Đan Lạc, chỉ chỉ tòa nhà Vinh Giang ở đối diện tiệm cơm tây Tô Ký: "Đi mua chút quần áo cùng đồ ăn. Tầng một đến tầng ba là siêu thị, tầng bốn đến tầng sáu là cửa hàng. Đều là sản nghiệp của nhà mình."
Lại chỉ chỉ quán cà phê bên cạnh cơm tây Tô Ký, nói bổ sung: " Chị ở chỗ này chờ em. Hai tiếng nữa gặp." Nói xong liền xoay người vào quán cà phê.
Nhìn xuyên qua lớp cửa kính của quán cà phê, có thể nhìn thấy Hứa Đan Lạc đứng một chỗ hồi lâu, sau đó mới sang đường đi vào tòa nhà, Giang Hoài Sương vừa lòng gật đầu. Có lẽ Hứa Đan Lạc sống ở cô nhi viên thật sự không ổn, nhưng nếu như mình nhận nuôi cô bé thì nhất định sẽ không bạc đãi. Ít nhất là về phần tiền bạc sẽ là như vậy.
Nhớ đến bộ dáng Hứa Đan Lạc lẳng lặng húp cháo vừa rồi, Giang Hoài Sương thật không biết nên nói đứa bé này rất nhút nhát hay là rất hiểu chuyện.
Giờ phút này Hứa Đạn Lạc có chút luống cuống, không biết có phải vấn đề là do trời nóng hay là do tấm thẻ siêu thị hình như có chút bỏng tay. Ở cái thành phố này, người duy nhất có thể dựa vào lại xoay người đi vào quán cà phê, để lại một mình mình đứng ở ngã tư đường náo nhiệt nhưng lạnh lùng này. Nhớ lúc Giang mẹ dặn dò mình: "Giang Hoài Sương là một người ngoài lạnh trong mềm, chỉ cần chiều nó thì không có vấn đề gì."
Cái người mặt lạnh này thật ra mình cũng hiểu, chính là mềm lòng... Để cho mình ở lại xem như là mềm lòng sao. Nghĩ không rõ vấn đề này lắm, Hứa Đan Lạc không thèm nghĩ nữa. Theo chị ấy đúng không... Như vậy thì làm theo lời của chị ấy đi.
Giang Hoài Sương nhìn cái túi mua sắm nho nhỏ ở tay Hứa Đan Lạc, lại nhìn thoáng qua di động, chưa đến nửa tiếng đồng hồ. Một bồ đồ ngủ màu trắng, một đôi dép lê màu xanh lam sáng...
Giang Hoài Sương nhìn màu áo ngủ cùng với dép lê, hết chỗ để nói rồi. Con bé đang sao nguyên bộ quần áo mình mặc ở nhà hồi sáng sao.
"Chỉ có bấy nhiêu đây?" Ít nhất cũng nên mua chút đồ ăn để bỏ vào bụng mới đúng.
Hứa Đan Lạc không trả lời, yên lặng đem thẻ mua sắm trả lại.
"Đây là cho em. Bên trong có giới hạn là một vạn, dùng hết thì nói với chị." Giang Hoài Sương có chút bực bội, tiểu gia hỏa này đến cùng là đang suy nghĩ gì...
Chính là nhìn Hứa Đan Lạc bị phơi nắng đến hồng hai má, trên trán hơi thấm ra mồ hôi, Giang Hoài Sương lại không thể nói ra lời trách mắng. Chính mình muốn trách cứ cái gì, trách con bé không ăn no hay là trách con bé không tiêu tiền... Lần đầu tiên Giang Hoài Sương được nếm thử tư vị nghẹn khuất. (ò_ó)