Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 868: Về kinh (03)




Ngày mùng 9 tháng 5 năm Long Khánh thứ sáu, Thẩm Mặc về tới Quảng Tây, tân nhiệm tổng đốc Lưởng Quảng Ân Chính Mậu suất lĩnh văn võ Quảng Tây nghênh đón ở thành Nam Ninh.
Nhìn thấy Thẩm Mặc, Ân Chính Mậu mặt đầy hổ thẹn, quỳ không đứng dậy, vì hắn gây ra đại họa, phải dựa vào Thẩm Mặc giúp đỡ.
Sau khi nhà Mạc đầu hàng, từng nộp lên đầu Vi Ngân Báo, cùng bảo kiếm và mũ da và hắn thường dùng. Ân Chính Mậu sau khi dùng người quy hàng xác nhận là thật, không đợi bẩm báo cho Thẩm Mặc, gửi lên kinh thành báo hỉ, Long Khánh đế mừng rỡ, hiến đầu Vi Ngân Báo lên thái miếu, Ân Chính Mậu mới từ tuần phủ Quảng Tây thăng lên tổng đốc Lưỡng Quảng.
Không ngờ có tin tình báo nói Vi Ngân Báo lại xuất hiện ở Cổ Điền, Ân Chính Mậu sợ hãi vội sai người tra rõ chân tướng ...
Thì ra vì bảo vệ Vi Ngân Báo, một tên binh sĩ diện mạo giống hệt hắn tự nguyện dâng đầu cứu chủ thoát hiểm. Còn người phụ trách xác nhận thủ cấp Vi Ngân Báo chỉ là một tên tiểu đầu mục không đáng kể, căn bản không gặp Vi Ngân Báo mấy lần nên mới bị lừa.
Ân Chính Mậu nổi giận, lệnh người đem tên gia hỏa hại thảm mình đi nuôi chó, nhưng tội khi quân không thể bù đắp được, chỉ sợ không lâu nữa, chiếu thư giáng tội sẽ tới.
Trong lúc hắn cuống lên không biết làm sao thì công văn của Thẩm Mặc tới, trong thư, Thẩm Mặc không trách móc gì hắn, chỉ lệnh hắn nhanh chóng bắt Vi Ngân Báo, còn chuyện khác cứ giao cho y xử lý là được.
Thấy Thẩm đốc sư chủ động gánh lấy trách nhiệm, Ân Chính Mậu cảm kích rơi lệ, lập tức tổ chức binh lực lùng sục Cổ Điền, đồng thời treo giải thưởng 10 vạn lượng bạc cho cái đầu Vi Ngân Báo.
May là khí số Vi Ngân Báo đã hết, huynh trưởng của hắn là Vi Ngân Chiến sợ họa cho toàn tộc, nên mật báo với quan quân. Kết quả Vi Ngân Báo bị vây trong động, tự sát thân vong.
Lệnh Vi Ngân Chiến xác nhận, lần này mới khẳng định chắc chắn là Vi Ngân Báo, Ân Chính Mậu yên tâm, vội sai người nghênh đón Thẩm Mặc.
- Thế nào?
Thẩm Mặc lúc này chưa biết tin tức mới nhất, không biết Vi Ngân Báo "lại mất đầu".
- Không làm đại nhân thất vọng, trên đời không còn Vi Ngân Báo nữa.
Thẩm Mặc khẽ gật đầu, giọng cực nhỏ:
- Lần này thực ra là giả mạo, lần trước mới là thật, phải không?
- ...
Ân Chính Mậu ngớ người, nhưng mau chóng hiểu ra:
- Vâng vâng vâng, lần này có người giả mạo Vi Ngân Báo, nên hạ quan phái binh thanh trừ.
- Tốt lắm.
Thẩm Mặc gật đầu tán thưởng đỡ hắn lên:
- Đi, chúng ta vào trong nói chuyện.
- Hạ quan chuẩn bị chút rượu nhạt, hay là tẩy trần cho đại nhân đã?
- Không kịp nữa.
Thẩm Mặc lắc đầu nói:
- Triều đình ngày nào cũng hỏi ta đã đi tới đâu, buổi chiều ta phải lên đường.
- Nhưng thế nào cũng phải ăn cơm chứ.
Ân Chính Mậu cố giữ, Thẩm Mặc không từ chối được thịnh tình của hắn, đành nói:
- Mang thức ăn vào thiêm áp phòng, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Vào thiêm áp phòng, đợi thân binh bày chén bát hết xong, Ân Chính Mậu đuổi lui tả hữu, quỳ xụp xuống trước mặt Thẩm Mặc, khấu đầu nói:
- Hạ quan nhất thời lú lẫn tham công, kết quả chẳng những hại chết bản thân còn làm liên lụy đại nhân, thực sự tội đáng muôn chết.
- Bỏ đi, khi đó ta ở An Nam, huynh ở Quảng Tây, lấy được thủ cấp đầu lĩnh địch, khó tránh hưng phấn qua mức, về tình có thể tha được.
- Đại nhân nói thế là không chịu tha thứ cho hạ quan rồi.
Ân Chính Mậu dập đầu bồm bộp, trán be bét máu thịt.
- Ài, Thạch Đinh huynh ...
Thẩm Mặc thấy đối phó không qua được, mới thở dài:
- Xưa nay ta đối đãi với huynh ra sao?
- Ân nặng như núi.
Ân Chính Mậu trầm giọng nói:
- Năm xưa không có đại nhân cứu giúp, Ân Chính Mậu sớm đã cuốn gói về nhà rồi, đâu có ngày hôm nay.
Ân Chính Mậu là tiến sĩ năm Gia Tĩnh thứ 26, xuất thân quan văn nhưng có tài quân sự, kháng Oa đông nam, tiễu phỉ Cống Nam đều chưa từng thất bại, được công nhận là danh tướng một thời.
Thế nhưng vị nho tướng văn võ toàn tài này trên quan trường lên lên xuống xuống, nguyên nhân chỉ có một cái --- Hắn nổi tiếng tham ô.
Vào thời đó tham ô chẳng có gì lạ, không tham ô mới là lạ, vậy mà vị lão huynh này có thể lấy tham ô để nổi tiếng thì có còn cần liệt kê công tích vĩ đại của hắn nữa không?
Đám ngôn quan ngự sử toàn lũ cận thị, chỉ nhăm nhăm soi mói chuyện lặt vặt ở kinh thành, nhưng không thấy chuyện tham ô bất pháp ở địa phương, song "tấm gương điển hình" như Ân Chính Mậu vẫn bị bọn chúng nhắm vào.
Kỳ thực mỗi lần khảo sát, Ân đại nhân đầu được "biểu dương" tham ô, nếu là người khác thì mười cái mũ ô sa cũng không đủ, nhưng lần nào hắn cũng hóa hiểm thành lành, vì còn cần tới hắn.
Đại Minh không thiếu những nơi sơn cùng thủy tận, điêu dân hung hãn, những nơi này không thể dựa vào làm việc thiện mà được, huống chi làm việc thiện phải tốn tiền. Không có tiền chỉ đành dựa vào hạng hung hãn như hắn để đàn áp, cho nên triều đình không thể thiếu hắn như người ta không thể thiếu bô nước tiểu vậy.
Đương nhiên chỉ dựa vào bản lĩnh mà không có ai bảo hộ cho là không được, các danh thần không muốn dính dáng tới hắn, chỉ có đại lão như Hồ Tôn Hiến mới không thèm bận tâm trắng hay đen.
Hồ Tôn Hiến sau rớt đài, lại đem người đồng hương này giao phó cho Thẩm Mặc, Thẩm Mặc không nghĩa khí giang hồ như Hồ Tôn Hiến, cũng không cùng hắn chia tiền tham ô, cùng chơi chung gái, nhiều lần viết thư bảo hắn kiềm chế bớt, làm Ân Chính Mậu rất lo ..
Hắn cảm thấy đối phương xem thường mình, giờ mình còn hữu dụng nên mới bảo vệ, một khi không cần nữa sẽ vứt bỏ bất kỳ lúc nào.
Kẻ tham ô, tâm tư thường rất linh hoạt, ngôi sao tham ô như Ân Chính Mậu càng trơn như trạch, hắn ngầm tìm chỗ dựa mới, tất nhiên là nhắm chuẩn vào đồng niên Trương Cư Chính.
Mặc dù phân lượng của Trương Cư Chính còn kém xa Thẩm Mặc, nhưng người ta có cái hay, đút bao nhiêu cũng dám nhận, nhận xong làm việc cho ngươi ... Điều này làm Ân Chính Mậu cảm thấy tìm được đồng loại rồi, huống hồ mọi người là đồng niên, thân thiết là hợp lý.
Vì thế mỗi lần lễ tết Ân Chính Mậu đều có đại lễ dâng tặng, mà Trương Cư Chính đang vất vả tìm sự ủng hộ trong quân, thấy hắn chủ động quy thuận, giống như buồn ngủ vớ được cái gối vậy, bất kể cái gối này bẩn hay thối cứ ôm chặt lấy đã.
Có điều ban đầu Ân Chính Mậu dự tính chân đạp hai thuyền, thuyền nào vững lên thuyền đó. Nhưng Thẩm Mặc dẫn Ngô Bách Bằng tới An Nam, hắn bị vứt lại Quảng Châu, làm hắn cho rằng nghĩ mình hoàn toàn bị cho ra rìa trong đội ngũ của Thẩm Mặc rồi.
Lúc này Hồ Nam án sát sứ Lý Ấu Tư đồng niên hảo hữu của hắn, còn là đồng niên đồng hương với Trương Cư Chính mượn cơ hội vận chuyển quân lương tới doanh trại của hắn, hảo hữu gặp nhau tất nhiên thắp nến nói chuyện thâu đêm ...
Lý Ấu Tư phân tích động tĩnh trong chiều, đồng thời đoán chắc Thẩm Mặc sẽ "công lớn không thưởng, cực thịnh ắt suy", khuyên hắn nên vạch rõ giới hạn với Thẩm Mặc tránh hiểu lầm.
Ân Chính Mậu đâu phải trẻ lên ba mà người ta nói sao tin vậy, nhưng rất nhanh kinh thành truyền tới tin tức Long Khánh bệnh nặng làm y chấn kinh.
Suy đi nghĩ lại, chủ nhỏ thần nghi, hạng quyền thần như Cao Củng, Thẩm Mặc chắc chắn bị đả kích một cách vô tình, mà Trương Cư Chính rất có khả năng thừa cơ vươn lên ...
Cuối cùng Ân Chính Mậu quyết đánh cược một phen, thắp hương cái miếu lạnh Trương Cư Chính, một khi nó trở nên hưng thịnh, nửa đời sau của mình được đảm bảo rồi, cho nên sau khi có được thủ cấp của Vi Ngân Báo, hắn vòng qua Thẩm Mặc, trực tiếp báo lên nội các ... Đó là một loại bày tỏ.
Ai ngờ thời đại này bọn làm hàng giả ngông cuồng đến thế, đến đầu người cũng có hàng giả, đây không chỉ vấn đề báo giả chiến công nữa, Long Khánh đế đã trịnh trọng đi tế thái miếu rồi, chẳng lẽ ngươi bảo hoàng đế đi bái tế tổ tông lần nữa, nói : Xin lỗi, nhầm hàng giả, cho vài ngày kiếm hàng thật cho các vị.
Thế chẳng phải biến hoàng đế thành trò cười cho thiên hạ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.