Ngày mùng chín tháng tám năm đối với bảy thành viên "băng đảng" hội Quỳnh Lâm mà nói thì đó là một ngày đáng ghi nhớ, vì bọn họ sẽ tham gia một cuộc thi quyết định vận mệnh, sau này là quan hay là dân ở trong cuộc thi này. Nếu như không thành, phải quay về đợi ba năm nữa.
Không một ai muốn trì hoãn thêm ba năm, cho nên bọn họ đều ở thế bắt phải thành công.
Đêm qua mọi người trời vừa tối liền ai về phòng người nấy, hẹn giờ giờ Sửu ( 1-3 am) lên đường, tới giới, thân binh trực đêm gõ cửa từng phòng, đánh thức bảy vị đại gia.
Thiết Trụ đích thân đi gọi đại nhân dậy, còn chưa gõ cửa đã tự động mở ra, nghe thấy bên trong nói:
- Tà dậy từ trước rồi.
Thiết trụ nâng đèn lồng lên nhìn, thấy Thẩm Mặc đầu vấn khăn màu ngọc, người mặc trường sam màu hạt dẻ, ăn mặc chải chuốt chỉnh tề nhưng quên mất ... mặc quần.
Thấy ánh mắt Thiết Trụ nhìn trừng trừng vào nhìn vào eo mình, Thẩm Mặc theo tiềm thức sờ xuống dưới, mặt đỏ bừng quát:
- Nhìn cái gì mà nhìn.
Rầm một cái đóng cửa lại, thiếu chút nữa làm Thiết Trụ dậm mũi, Thiết Trụ theo đại nhân lâu rồi, xưa nay luôn thấy đại nhân ung dung đâu ra đấy, ít khi khẩn trương như thế.
Trở ra lần nữa, Thẩm Mặc quả nhiên mặc quần thắt đai lưng cẩn thận, trợn mắt nhìn hắn hầm hừ:
- Đây là bí mật.
Thiết Trụ vội gật đầu:
- Bí mật, bí mật.
Đi vào trong nhà chính, một bàn thức ăn thanh đạm dinh dưỡng đã bày sẵn, Đào Ngu Thần vành mắt thâm xì ngồi đó thành thực nói:
- Đệ mất ngủ, có điều rất hưng phấn.
Đánh chết Thẩm Mặc cũng không nói là y cũng như thế, gật đầu đầy phong độ đại tướng:
- Không đợi bọn họ nữa, ai tới thì ăn thôi.
Liền bóc một quá trứng gà.
Đảo Ngu Thần cũng múc một bát cháo, gắp chút dưa muối ngồi ăn. Hắn liếc thấy Thẩm Mặc đã bóc trứng tới chỉ còn lòng đỏ, liền tốt bụng nhắc:
- Sư huynh, trứng bóc xong rồi.
Thẩm Mặc giờ mới phát hiện ra vừa rồi mình thất thần, nhưng trấn tĩnh nói:
- Lòng trắng không có dinh dưỡng, ta chỉ ăn lòng đỏ thôi.
Đào Ngu Thần phục sát đất, không biết là bội phục sư huynh mặt dầy hay cái gì.
Một lúc sau huynh đệ họ Tôn đi vào, cả hai đều mặt mày tiều tụy, Tôn Lung múc cho đệ đệ một bát mỳ.
Thấy Tôn Đĩnh ngồi xuống còn mơ mơ màng màng, Đào Ngu Thần cười hỏi:
- Sao thế, không ngủ ngon à?
- Tại đại ca của ta hết, ngáy như sấm.
Tôn Lung bực bội nói.
- Đệ thì cứ làm nhảm, còn đánh rắm nữa.
Tôn Đĩnh thường ngày điềm đạm cũng cáu kỉnh đốp chát, rồi cầm lấy một cái bánh.
" Phụt.." Tôn Đĩnh vừa mụt một sợi mỳ liền phun ra, làm Đào Ngu Thần cười phá lên.
- Làm sao thế, căng thẳng à?
Chư Đại Thụ và Từ Vị ở cùng một phòng, cùng nhau đi vào, Từ Vị ngồi xuống bên cạnh Tôn Đĩnh, vỗ lưng giúp hắn thông khí, cừa hăng hắc nói:
- Không sao hết, trước lạ sau quen, lần sau sẽ không căng thẳng nữa.
Tôn Đĩnh vốn sắp ổn rồi, nghe thế lại ho khù khụ, tức tối nói:
- Mả mẹ thứ rảnh rỗi gạt chân người, mới sáng sớm ngày ra không biết nói câu nào may mắn à?
Hắn tức lên tuôn luôn ra thổ ngữ Thiệu Hưng.
Từ Vị cười hăng hắc:
- Ta nói thật đấy, ngươi nhìn Tiểu Chư kìa, qua một lần tốt hơn rất nhiều, ta thi ba lần rồi, có thể đạt tới mức đi thi như đi chơi, hoàn toàn không khẩn trương nữa.
Chư Đại Thụ cười lớn chen vào:
- Đúng thế, chỉ có điều cả đêm đi tiểu tám lần.
Từ Vị đỏ mặt:
- Ngươi tung tin đồn, ngươi ngủ thì biết sao được ta làm cái gì?
- Vấn đề là đệ không ngủ.
Chư Đại Thụ cười khổ:
- Vừa buồn ngủ một chút thì huynh lại dậy, lát nữa vừa mơ màng huynh lại dậy. Làm đệ cả đêm nằm đó ngủ không nổi, đầu ù ù cả lên.
Thấy mọi người đều khẩn trương, Đào Ngu Thần cảm khái:
- Nói ra phải bội phục Quân Trạch huynh, người ta vừa đặt lưng xuống đã ngày pho pho, ngủ ngon lành tới gọi cũng không dậy.
Hắn ở cùng phòng với Ngô Đoái.
Mọi người tâm phục khẩu phục:
- Chúng ta không bằng Quân Trạch huynh ... Nhưng hắn ngủ hơi say quá thì phải, sao giờ còn chưa dậy?
Cho tới tận khi mọi người ăn xong Ngô Đoái mới xuất hiện, làm mọi người bất ngờ là sắc mặt vị lão huynh này săc mặt cực kém, cứ như đêm qua không phải ngủ , mà là vác bao tải trăm cân, chạy một vòng quanh Hàng Châu vậy.
Đào Ngu Thần không khỏi lấy làm lạ:
- Không phải huynh ngủ ngon lắm sao? Thế nào trông còn tệ hơn bọn đệ.
- Uầy, đừng nhắc lại nữa, hôm qua vừa mới ngủ đã nằm mơ.
Ngô Đoái buồn bực nói:
- Trông mơ thấy thi liền chín ngày chính đêm, đệ nói xem ta có mệt không hả?
Mọi người bò lăn ra cười.
Thấy mọi đều đang đợi mình, Ngô Đoái híp vội và chén cháo, lấy mấy quả trứng gà rồi đứng dậy nói:
- Đi thôi.
Mọi người liền ai nấy mang rương của mình, lên xe ngựa tới trường thi. Mỗi một cỗ xe đều treo đèn "thi hương Hàng Châu". Hôm nay toàn thành giới nghiêm, nếu như xe kiệu không treo loại đèn này thì không được phép ra đường.
Lúc này ngày dài đêm ngắn, khi tới đường trước trường thi thì trời đã tờ mờ sáng.
Xa phu đánh xe liền xin thưởng lấy may, Thẩm Mặc tuy không tin vào những điều này, nhưng cũng thích điềm tốt, trọng thượng xa phu rồi mới xuống xe.
Các thân binh giúp chuyển rương tới đường trước trường thi, liền bị nha dịch ngăn lại, mỗi người chỉ được phép mang một thư đồng vào, giúp vận chuyển hành lý, hầu hạ trong trường thi, đó chính là ý nghĩa tồn tại của thư đồng.
Nhóm bảy tên thư đồng Thẩm An, vác rương nặng nề, theo sau bảy người Thẩm Mặc, tới sân rộng trước trường thi. Cái sân này chu vi chừng hai dặm, thường ngầy là chợ phồn hoa, Thẩm Mặc còn từng dẫn A Man tới đây mua đồ.
Đương nhiên mục đích thiết kế ban đầu của nó khẳng định không phải là để người ta bày hàng mở quán, mà là để cho các khảo sinh tập hợp. Thẩm Mặc nhìn bốn xung quanh, thấy hai bên đều có tấm bia tráng lệ, tấm bên trái viết hai chữ "Đằng Giao" tấm bên phải viết "Khởi Phượng", trước đại môn trường thi cũng có tấm bia viết bốn chữ " Thiên Khai Văn Vận."
*** Đằng Giao, Khởi Phượng : Đều có ý nỏi vươn mình lên.
Tới phía bắc lại nhìn thấy có hai hàng bai viết "minh kinh thủ sĩ" " vì quốc cầu hiền" ... Chứng minh nó không phải là chỗ họp chợ.
Trường thi nằm theo hướng bắc nam, cửa treo tấm biển có bốn chữ đen lớn "trường thi Hàng Châu", đề tên không ngờ là Lưu Bá Ôn danh tiếng lẫy lừng.
Trước đại một hai trượng còn có một cánh cổng tròn, một hàng trào gỗ màu đỏ, một số nha môn lớn đều có cái này, ngăn người không liên quan tiến vào.
Các khảo sinh tập trung ở trước hàng rào này, bảy người Thẩm Mặc đã có chút tên tuổi, đi tới đâu cũng có người hỏi thăm, cũng có không ít người đi theo, dần dần thành đội ngũ lớn.
Thấy Đào Ngu Thần có vẻ không khỏe, Thẩm Mặc hỏi:
- Làm sao thế?
Đào Ngu Thần cười khổ:
- Không quen lắm.
Từ Vị cười ha hả:
- Thân là nguyên lão của hội Quỳnh Lâm, sau này sẽ thường xuyên bị tiền hô hậu ủng, Tiểu Đào mau chóng làm quen đi.
Đào Ngu Thần cười nói lảng đi:
- Thấy mọi người đến khá đủ rồi, sao còn chưa bắt đầu?
- Chưa tới giờ.
Chư Đại Thụ nói khẽ:
- Giờ Mão mới có người ra mở cửa.
Anh bạn Chư rất có kinh nghiệm, vừa tới giờ Mão, ba tiếng phảo nổ vang, đại môn của trường thi chầm chậm mở ra, cuối cùng cũng nhìn thấy được cảnh trí bên trong trường thi, mọi người bất giác nín thở, ai nấy căng thẳng vô cùng.
Chỉ thấy hai hàng binh sĩ mặc áo đỏ tươi, một đội tay cầm cờ đỏ, một đội cầm cờ trắng, đứng trước hàng rào vẫy cờ, đồng thanh hô vang:
- Ân quỷ tiến, hữu ân báo ân, oán quỷ tiến, hữu cừu báo cừu.
Cảnh này làm các khảo sinh đi thi lần đầu đưa mặt nhìn nhau, có người cứ nhìn lên biển trước cửa , nghĩ :" Mình có tới nhầm chỗ đâu? Sao lại bắt đầu hô thần gọi quỷ thế này?"
Có khảo sinh hiểu chuyện nhỏ giọng giải thích:
- Đó là triệu tập quỷ hồn, những ân quỷ tới đền ơn khảo sinh tụ tập dưới cở đỏ, những oán quỷ tới báo thù thì đều tới cờ đen. Đợi lát nữa sẽ mang những lá cờ này vào, mời quỷ hồn vào trong trường thi, nếu không có Văn Xương đế quân trấn giữ, bọn chúng không dám vào.
Chính đang nói chuyện thì hai vị quan chủ khảo được các đồng khảo quan tháp tùng xuất hiện trước cổng trường thi. Chính khảo quan cao giọng đọc:
- Phụng chỉ khai khảo, không được phép gian dối, nếu không v..v..v...
Toàn lời cũ đến phát nhàm, cuối cùng nói:
- Mở cửa.