Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 54: Hắn đúng là Thái Tử Nam Chiếu




Hoàng cung của Nam Chiếu.
"Thái tử ca ca, lần này nhất định huynh phải giúp muội!" Bình Dao làm nũng, phe phẩy cách tay Yến Băng Hàn.
"Bình Dao, muội đừng lay nữa. Rốt cục là muội muốn gì?" Yến Băng Hàn cau mày, giận tái mặt nói. Đối với hắn thì vẻ mặt u ám này của muội muội ruột thịt hoàn toàn không có tác dụng. Cái miệng nhỏ vẫn cong lên, "Thái tử ca ca. Huynh thật xấu, muội thực sự có việc muốn nhờ huynh mà."
"Được rồi, nói đi tiểu tổ tông của ta!" Yến Băng Hàn bắt đắc dĩ nói. Nếu là người ngoài dám nhiều lời với hắn một câu, chỉ cần hắn 'hừ' một tiếng, đều đủ răn dạy văn võ bá quan, thái giám và cung nữ hai chân đều run cầm cập. Chỉ có nha đầu này, trực tiếp coi sự tức giận của hắn như không. Hắn cũng không có cách, ai bảo hắn chỉ có một người muội muội này thôi? Hơn nữa nàng còn là bảo vật mà phụ hoàng nâng niu trong lòng bàn tay!
"Vâng, muội biết Thái Tử ca ca đối xử với Bình Dao tốt nhất mà! Ca ca này, Bình Dao muốn hỏi huynh có biết cái biệt hiệu 'Mạc Bắc Hắc Thất' không?" Hai mắt Bình Dao chờ mong nhìn chằm chằm Yến Băng Hàn, nàng nghe nói mạng lưới của ca ca ở Đại Kim có không ít người trong hắc bạch lưỡng đạo. Có thể sẽ biết người công tử áo trắng muốn tìm!
Hai tay Yến Băng Hàn ôm ngực, nhìn Bình Dao đầy nghi ngờ. "Muội nghe ai nói về mấy người 'Mạc Bắc Hắt Thất'?"
"Làm một người từ Đại Kim tới muốn tìm 'Mạc Bắt Hắc Thất'. Muội đồng ý giúp đỡ hỏi thăm tin tức." Bình Dao nói thật, cũng không dám tùy tiện bịa lý do, nếu Thái Tử ca ca mà biết rõ thì chỉnh nàng rất tàn nhẫn. Kết quả chính là ít nhất nàng một tháng sẽ không được xuất cung.
"Người Đại Kim? Là ai? Muội làm sao biết?" Yến Băng Hàn truy vấn hỏi.
Bình Dao le lưỡi, "Muội ở tửu lâu Tứ Hải nhìn trúng một con ngựa trắng. Trong lúc nhất thời thích nên cưỡi đi, kết quả là bị chủ nhân con ngựa đó phát hiện, chúng ta liền đánh nhau. Kết quả, muội đã thua. Hắn là một nam nhân dáng vẻ rất khác biệt, quần áo toàn màu trắng, dáng vẻ lạnh lùng giống ca ca, cũng không quản muội là công chúa hay không! A, nhưng mà hắn so với ca ca thì nhìn không tệ đâu. Chỉ tiếc, hắn chỉ có một cánh tay."
Càng nói về sau, Bình Dao thở dài đầy thương tiếc. Ngược lại Yến Hàn Băng cả người chấn động, ánh mắt đột nhiên trở nên sáng bừng, hỏi: "Có phải hắn tên là Vân Hận Thiên hay không?"
"Thái Tử ca ca, làm sao huynh biết?" Bình Dao có chút kinh ngạc, cà lăm hỏi. "Ha ha ha, Bình Dao chừng nào muội đi gặp hắn, ca ca sẽ đi với muội." Yến Hàn Băng không nghĩ tới Vân Hận Thiên nhanh như vậy đã tới nước Nam Chiếu. Cho dù hắn ta không muốn hợp tác với hắn, chỉ cần đến đây, không phải sẽ có cơ hội nói chuyện sao?
Hôm sau, lúc Lạc Tuyết tới đã là giờ ngọ, nàng ngồi chờ ở tửu lâu Tứ Hải.
Nhưng khi Lạc Tuyết nhìn thấy công chúa Bình Dao đang đi tới gần thì lông mày nhíu chặt lại, bởi vì sau lưng nàng ta còn có một vị công tử khác. Dáng người và ánh mắt này tại sao lại làm cho nàng có cảm giác đã từng quen biết.
Lạc Tuyết không lên tiếng, yên lặng nhận xem xét, nhìn hai người họ đi tới trước mặt.
"Vân công tử, bây giờ thì tin rồi chứ! Bản công chúa làm sao có thể nói chuyện vô lý được chứ. Ha ha." Bình Dao cười nói.
"Công chúa, mời ngồi." Lạc Tuyết đứng dậy nhường chỗ, không thèm liếc mắt nhìn nam tử đi theo một cái. Động tác này trong mắt Yến Băng Hàn là cực kỳ bình thường, ngày đó hắn ta lạnh lùng hắn cũng không có nói lời nào đâu.
"Vân công tử, vị này chính là ca ca của ta. Không dấu gì ngươi, huynh ấy là Thái Tử điện hạ của nước Nam Chiếu." Bình Dao nghiêm trang chỉ vào Yến Băng Hàn nói, không biết thế nào, nhưng nàng có cảm giác Vân Hận Thiên là người đáng tin, vì vây mới nói ra thân phận thật sự của ca ca. Thấy Yến Băng Hàn không phải đối gì, nàng mới yên tâm.
"A...? Vì sao Thái Tử Điện Hạ lại tới đây?" Lạc Tuyết giương mắt nhìn về phía Yến Băng Hàn hỏi.
"Vân công tử, đã lâu không gặp? Không thể ngờ chúng ta nhanh như vậy đã gặp lại nhau!" Yến Băng Hàn tà tứ nhìn biểu tình giật mình của Lạc Tuyết, môi đỏ khẽ nhếch lên, trong ánh mắt có chú nghi ngờ.
Lạc Tuyết nhanh chóng nhớ lại những người nàng đã gặp qua gần đây. Đột nhiên trong đầu lóe lên một ánh sáng, nói: "Ngươi là người ngày đó đeo mặt nạ ở ngoại thành U Châu?"
"Đúng vậy. Cho nên mới nói Yến mỗ và công tử duyên phận không ít nha! Ngày đó Yến mỗ đã nói qua, chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác, bây giờ không phải gặp mặt rồi sao?" Yến Băng Hàn ý vị sâu xa nói, còn Lạc Tuyết thì cảm thấy gai mắt. Không nghĩ tới vị Ngân Y Nhân đó lại là Thái Tử Nam Chiếu, nhớ tới ngày đó ở thành U Châu nghe dân chúng bàn tán về việc nhóm người bảo vệ khó lúa bị nổ chết rất thê thảm. Lạc Tuyết nắm chặt tay lại, nhếch môi cười như không cười, trừng mắt nhìn chằm chằm gương mặt đó. Khuôn mặt này không nghi ngờ gì, có chút giống với công chúa Bình Dao. Đẹp trai anh tuấn, gương mặt góc cạnh rõ ràng, còn có khí chất cao quý, nhưng mà bây giờ trong mắt Lạc Tuyết, lại cực kỳ giống La Sát, người muốn khơi màu chiến tranh giữa hai nước.
Nghe nói hai chữ ‘bàn bạc’ của hắn, chân mày Lạc Tuyết càng cau chặt lại. Nhớ rõ ngày đó hắn từng hỏi nàng có quan hệ với Trang Vương Phủ phải không. Chẳng lẽ hắn đang nói quan hệ hợp tác với Long Ngạo Thiên sao? Lạc Tuyết nghĩ tới đây, con ngươi càng sâu thẫm, hừ, nàng sao có thể làm quân cờ trong tay người khác? Huống chi nàng và Trang Vương Phủ có ân oán gì thì cũng không lên quan tới muôn dân trăm họ, một khi đã có dính líu tới Nam Chiếu thì mọi chuyện sẽ càng biến chất!
Không khí trở nên có chút lúng túng, ai cũng im lặng không lên tiếng, ba người đều suy tư về tâm sự của bản thân. Yến Băng Hàn đã suy đoán thân phận của Vân Hận Thiên, một nam tử xuất chúng như thế mà lại mất đi một cánh tay, trong đó nhất định đã xảy ra chuyện gì, lấy chuyện hắn đã đạo náo Trang Vương Phủ mà nói, công tử cụt tay này có quan hệ gì với Vương phủ hay sao? Bởi vì nhân vật của võ lâm rất có bản lĩnh, nhưng lại không dám đối nghịch với triều đình? Vì vậy, hắn nghĩ rằng Vân Hận Thiên sẽ đồng ý đề nghị của hắn.
Cách nghĩ của công chúa Bình Dao đơn giản hơn, nữ nhi đến tuổi tác này đều nghĩ tới tình yêu. Vì vậy, chẳng nhưng nàng không cảm thấy Vân Hận Thiên bị mất một cánh tay là người tàn tật, mà ngược lại còn cám thấy được hắn có vài phần phóng khoáng.
Một lúc lâu sau, Lạc Tuyết đột nhiên đứng dậy, từ trong ngực lấy ra một khối kim bài, quăng lên bàn, lạnh lùng nói: "Thái Tử Điện Hạ có điều gì hiểu lầm rồi, Vân mỗ từ trước tới giờ cảm thấy chúng ta không có gì để hợp tác. Huống hồ, Vân mỗ đã quen việc đơn độc vãng lai, không thích ở cùng một chỗ với người khác. Thái Tử Điện Hạ nên thu hồi tấm kim bài đó đi! Còn nữa, Vân mỗ khuyên người một câu, nước Nam Chiếu tuy có dã tâm, nhưng tuyệt đối sẽ không thực hiện được! Cùng nhau chung sống hòa bình, dân chúng hai nước nhìn thấy đều sẽ vui mừng, thỉnh Điện Hạn ngàn vạn lần không nên phụ lòng của dân chúng!"
Lạc Tuyết nói xong, muốn bỏ đi, mặt của Yến Băng Hàn càng ngày càng đen, tức giận càng lớn, thậm chí sút nữa đã nổi lên ý định giết người. Nhưng mà lý trí khiến hắn định tâm lại, người này vẫn chưa thể giết! Chỉ cần còn một đường hy vọng, hắn sẽ không buông tha, căn cứ theo tin đồn của Đại Kim nói về hắn, nếu người này quỳ dưới trứng của hắn nhất định sẽ có thể chống đỡ được mười vạn đại quân. Cho nên Yến Băng Hàn cố khống chế cảm xúc của chính mình, sau đó dường như không thèm để ý gì, bức trước hai bước ngăn chặn Vân Hận Thiên, "Vân công tử, lần này công tử tới nước Nam Chiếu, không phải là muốn biết tung tích của 'Mạc Bắc Hắc Thất' sao? Tại sao lại đi vội vã như vậy?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.