Lý Vân Cẩm càng nhìn Kỷ An càng thấy không vừa mắt, con gái nuôi dưỡng hơn hai mươi bốn năm, kết quả trong mắt chỉ có vợ nó. May mắn nàng có thể dự đoán trước điều này nên mới bắt Tiêu Ngân Phong tới nhà mình, không thì đứa con gái này thế nào cũng phải chạy theo con dâu không chứ.
Kỷ An bước trên thảm đỏ, bị Lý Vân Cẩm kéo đi tới hoa viên. Váy dài thướt tha ở phía sau, được một vài hoa đồng đã thuê trước đó cầm đi theo, trong tay Kỷ An cầm một bó hoa, đứng ở trên thảm đỏ nhìn ra cửa ra vào, có người đến nói chuyện cùng nàng thì nàng cũng chỉ trả lời ngắn gọn vài câu, sau đó mỉm cười cúi đầu cho phải phép.
Không bao lâu sau thì thấy chiếc xe Ferrari màu đỏ của Tiêu Ngân Phong được trang trí rực rỡ chạy tới, theo sau đó còn có mấy chiếc xe thể thao sang trọng chạy tới.
Cửa xe Ferrari đỏ được mở ra, trên xe trang trí đầy hoa tươi, Tiêu Ngân Phong mặc một thân quần áo trắng như tuyết, giống như nữ vương ngồi ở giữa hàng ngàn hàng vạn hoa tươi.
Lái xe là La Thánh Minh, hắn mặc bộ lễ phục màu trắng, đeo nơ, trông rất có sức sống.
Ánh mắt Kỷ An chỉ liếc nhìn La Thánh Minh một cái sau đó liền phớt lờ hắn. Nàng tươi cười nhìn về phía Tiêu Ngân Phong, sau đó đi về phía nàng.
Tiêu Ngân Phong cúi đầu, được A Quân cẩn thận đỡ xuống xe, A Quân nói gì bên tai nàng, Tiêu Ngân Phong liền quay đầu nhìn về phía Kỷ An, nhất thời giật mình. Nàng kinh ngạc nhìn Kỷ An, vẻ mặt tràn đầy kinh diễm, cho đến khi A Quân lén nhéo nàng một cái mới phục hồi tinh thần. Tiêu Ngân Phong nhìn về phía Kỷ An đang đi tới, nụ cười trên mặt càng lúc càng tươi, càng rực rỡ, tầm mắt của nàng dừng ở trên người Kỷ An, sau đó mới luyến tiếc dời đi.
Kỷ An mặc áo cưới vào giống như trong một đêm đột nhiên trưởng thành, xinh đẹp gợi cảm, giơ tay nhấc chân đều có khí chất nữ tính thành thục, áo cưới tuyết trắng mặc ở trên người Kỷ An làm cho nàng giống như một đoá bách hợp nở rộ.
Mà Tiêu Ngân Phong mặc áo cưới phong cách lễ phục cung đình phương Tây khiến nàng giống như một vị nữ hoàng cao quý, trong trẻo lạnh lùng nhưng lại lộ ra sự yêu mị, quyến rũ phong tình. Không cần nói lời nào, chỉ cần giơ chân nhấc tay đã đủ khí chất áp chế người khác, câu hồn đoạt phách.
Kỷ An đi đến bên người Tiêu Ngân Phong, nàng khẽ cắn môi dưới, cười mà giống như không cười, vui sướng nhộn nhạo, thẹn thùng, chờ mong, tất cả cảm xúc đều cuồn cuộn ở trong lòng. Vẻ mặt nàng nhìn Tiêu Ngân Phong đầy si mê, chỉ cảm thấy nữ vương bệ hạ nhà nàng không còn giống người phàm nữa, mà như tiên nữ ở trong bức tranh vậy.
"Thật là đẹp..."
Hai người không hẹn mà cùng nói ra lời khen ngợi, sau đó lại kinh ngạc khi thấy lời nói của mình và đối phương giống nhau thì cùng mỉm cười, sau đó lại nhìn nhau chằm chằm, không nỡ rời mắt. Ánh mắt giao nhau, hận không thể liếc mắt nhìn một cái thì chính là vạn năm.
"Khụ, ta nói hai người các ngươi xong chưa, đứng ở đây ra oai vậy đủ rồi, không cần cử hành hôn lễ luôn đúng không?" A Quân thúc giục nói. Đứng nhìn hai người này ngươi đẹp ta đẹp ngọt ngào thiệt làm cho người ta đỏ mắt. Không phải chỉ mới không gặp một đêm thôi sao? Làm cái gì mà giống như bị khó khăn chia cách vậy?
Tiêu Ngân Phong và Kỷ An lấy lại tinh thần, đồng thời đều nhìn A Quân, sau đó lại cùng quay đầu lại nhìn đối phương, giống như hai đứa nhỏ bướng bỉnh làm chuyện xấu rồi nhìn nhau cười, sau đó nắm tay kề vai bước lên trên thảm đỏ.
Ca khúc cử hành hôn lễ bay bổng trên không trung, hương vị hạnh phúc tản ra trong không khí. Hai người nắm tay nhau chậm rãi đi về phía trước bên dưới hoa tươi và pháo mừng tung bay.
Lý Vân Cẩm mặc lễ phục truyền thống sườn xám đứng ở trước bậc thang mỉm cười nhìn hai người, trong mắt ẩn chứa một chút hơi nước. Trên đời này còn gì có thể làm cho người khác cảm thấy vui hơn là một người mẹ nhìn thấy con mình tìm được hạnh phúc đây?
Hai bên thảm đỏ trải đầy hoa tươi, người thân bạn bè dứng tụ tập xung quanh hai bên thảm đỏ nhìn thấy đôi tân nương xinh đẹp đi tới.
Các nàng dừng lại ở cuối thảm đỏ, ngẩng đầu lên nhìn Lý Vân Cẩm.
Giọng nói Lý Vân Cẩm trong trẻo rõ ràng, vỗ vỗ lên micro trước mặt bắt đầu tiến hành mời khách chuẩn bị làm lễ. Sau đó lại dự định sẽ đọc diễn văn cử hành hôn lễ, kết quả vì căng thẳng nên toàn bộ chữ nghĩa chạy đi đâu hết, chớp chớp mắt, một từ cũng không nghĩ ra được, vì thế liền đi thẳng tới chủ đề. "Kỷ An tiểu thư thân mến, ngươi có nguyện ý cưới Tiêu Ngân Phong tiểu thư làm vợ không?"
Kỷ An sửng sốt, đứng đần ra đó nhìn Lý Vân Cẩm nửa ngày, trên trán hiện ra mấy đường đen thui, mẹ, ngươi là đến phá rối a?
"Kỷ An tiểu thư, ngươi nguyện ý cưới Tiêu Ngân Phong tiểu thư làm vợ không?" Lý Vân Cẩm lại thận trọng hỏi, người bên cạnh vốn bị Lý Vân Cẩm chọc cho tức cười, nhưng nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Lý Vân Cẩm nên cũng đều trở nên nghiêm trang.
"Ta... Nguyện ý! Ta nguyện ý!" Kỷ An gằn từng tiếng nói. Nàng quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Ngân Phong, "Cho dù bần cùng hay phú quý, dù khoẻ mạnh hay bệnh tật, ta đều nguyện... nguyện ý cùng Ngân Phong không rời không bỏ, vĩnh viễn không thể phân ly". Nàng nhìn vào mắt Tiêu Ngân Phong, vừa nói vừa cười, trong ánh mắt lại ứa lệ. Thật hạnh phúc, hạnh phúc làm cho nàng muốn khóc.
"Tiêu Ngân Phong tiểu thư, ngươi có nguyện ý gả làm vợ cho Kỷ An tiểu thư không?" Lý Vân Cẩm lại hỏi.
"Ta nguyện ý". Tầm mắt của Tiêu Ngân Phong vẫn còn dừng ở trên mặt Kỷ An, nàng đưa tay lên lau đi nước mắt trên khoé mắt của Kỷ An. "Ta nguyện ý gả làm vợ cho Kỷ An, cùng nàng không rời không bỏ, cùng nhau bạc đầu, chết không chia lìa". Nàng nâng mặt của Kỷ An lên, tầm mắt nhìn thẳng vào gương mặt ấy, nụ cười trên môi như thế nào cũng không giấu được.
"Ngân Phong". Kỷ An cắn cắn môi, sau đó lại ngây ngô cười với Tiêu Ngân Phong, "Ha ha". Trong lòng tràn đầy tình yêu và hạnh phúc mà nàng không biết dùng cái gì để biểu đạt. "Ta yêu ngươi". Nàng nói, tựa như giờ phút này chỉ có ba chữ ấy mới có thể nói lên được tâm tình của nàng.
"Ta cũng yêu ngươi". Tiêu Ngân Phong đáp lại, tầm mắt vẫn dừng ở trên mặt của Kỷ An, không muốn rời đi.
"Khụ!" Lý Vân Cẩm lại cất giọng nói, nhắc nhở đôi tình nhân đang hồn nhiên quên hết mọi thứ phải chú ý hình tượng, "Các ngươi trao đổi tín vật".
Tiêu Ngân Phong và Kỷ An trao nhẫn cho nhau, sau đó nghe Lý Vân Cẩm nói, "Ta rất cảm ơn mọi người đã cùng đến tham dự hôn lễ của Kỷ An và Tiêu Ngân Phong. Làm mẹ của các nàng, có thể tận mắt nhìn thấy các nàng hạnh phúc, có thể là nhân chứng tình yêu của các nàng, ta cảm thấy rất hạnh phúc, rất vinh hạnh. Hôn lễ này sẽ không dễ dàng thay đổi, nhưng còn hơn thế đó chính là tình yêu của các nàng... Còn có dũng khí phá tan hết tất cả những trở ngại và quyết tâm để được ở gần nhau. Tình yêu của các nàng so với xu thế của xã hội không có gì bất đồng, đều đơn thuần, chân thành thiết tha và rất tốt đẹp. Có lẽ tình cảm như vậy không được đại chúng chấp nhận và lý giải, nhưng là một người mẹ, làm nhân chứng tình yêu của các nàng, ta nguyện ý đưa bản thân mình lên sân khấu để chúc phúc, ta cầu nguyện cho con cái mình có thể được hạnh phúc mãi mãi. An An, Ngân Phong, mẹ thay hai con tổ chức hôn lễ, là hi vọng các con có thể nhớ mãi ngày hôm nay, nhớ rõ hi vọng và sự chúc phúc của mẹ, mẹ hi vọng các con có thể mãi mãi hạnh phúc và vui vẻ. Hi vọng các con có thể chống lại mưa gió, gian khổ và thử thách, cũng như có thể chống lại năm tháng thay đổi và cuộc sống tầm thường, hi vọng các con có thể vĩnh viễn nắm chặt tay nhau như hôm nay vậy, cầm chặt lấy hạnh phúc không bao giờ thay đổi. Là một người mẹ, những gì ta có thể làm cũng chỉ là như vậy, những tháng ngày sau này các con phải dựa vào nhau mà bước tới, các con phải chăm sóc, thông cảm và khoan dung cho nhau, cũng như để cho mẹ có thể nhìn thấy các con mãi hạnh phúc... Chỉ cần các con hạnh phúc, mẹ sẽ lấy điều đó làm niềm kiêu ngạo, cũng là cho mẹ thấy được tất cả những gì mẹ làm hôm nay cho các con đều là đáng giá". Lý Vân Cẩm nói đến đó giọng có chút kiên định, nàng lau nước mắt, cười cười nói, "Coi ta này, ngày vui vẻ như thế này mà cao hứng tới mức khóc luôn". Nàng hít mũi nói, "Được rồi, lời của mẹ chỉ bao nhiêu đó, hiện tại ta lấy cương vị là người làm chứng tuyên bố hai con đã chính thức là vợ chồng".
"Cảm ơn mẹ".
"Cảm ơn mẹ".
Tiêu Ngân Phong và Kỷ An đồng thanh nói, các nàng nhìn Lý Vân Cẩm, hốc mắt cũng ươn ướt, lòng tràn đầy cảm động và biết ơn, các nàng có một người mẹ vĩ đại nhất thế giới.
Mắt Tô Thừa Hiên cũng đỏ, cảm thấy hối hận, nếu như năm đó bọn họ có thể khoan dung được như Lý Vân Cẩm, có lẽ bây giờ Tô Đồng cũng sẽ hạnh phúc như Tiêu Ngân Phong.
Tiêu Ngân Phong xoay người nhìn Tô Thừa Hiên, nàng mỉm cười, nắm lấy tay Kỷ An, nhìn về phía không trung, khoé miệng lại mỉm cười nhưng mắt lại ứa lệ. Đồng, hi vọng ngươi ở trên thiên đường có thể nhìn thấy chúng ta hạnh phúc. Nàng quay đầu lại cười cười, Kỷ An đưa tay lên lau nước mắt cho nàng. Kỷ An mỉm cười nói, "Chúng ta nhất định sẽ mãi hạnh phúc".
"Ân". Tiêu Ngân Phong nhắm mắt gật đầu, nàng ôm Kỷ An vào trong lòng, các nàng sẽ hạnh phúc, nàng sẽ cho Kỷ An hạnh phúc, cũng sẽ ở bên cạnh Kỷ An để được cảm nhận hạnh phúc.
"Này, hai vị tân nương, nên tung hoa rồi. Hoa đoá, hai đoá luôn đó nha". A Quân ở một bên kêu lên. Người ta kết hôn chỉ có một bó hoa cưới, hai người này kết hôn hoa cũng nhiều hơn so với người ta một bó.
A Sinh giữ chặt A Quân, "Ngươi muốn cái gì, ngươi đã kết hôn rồi còn muốn đi đoạt hoa cưới với người khác sao".
"Ta đi theo xem náo nhiệt có được không a?" A Quân trợn mắt nhìn A Sinh, lôi kéo Tô Bối Nhi kêu lên, "Bối Nhi, ngươi còn chưa có kết hôn, ngươi đi đoạt cho ta đi".
Tô Bối Nhi lau lệ nơi khoé mắt, cười cười gật đầu nói, "Được". Lời nói của Lý Vân Cẩm trong hôn lễ làm cho nàng suy nghĩ thấu đáo được rất nhiều chuyện, cũng làm cho nàng có đủ dũng khí để đối mặt với cuộc đời sau này. Thật ra mất đi không phải là điều đáng sợ nhất, đáng sợ nhất đó chính là lúc có được thì người ta lại không biết quý trọng.
Bầu trời trong lành mây trắng trôi bồng bềnh, xanh như ngọc bích, bản nhạc trong hôn lễ như phiêu đãng trong mây trắng.
Những người đang hạnh phúc trên thế giới này hãy tiếp tục hạnh phúc, còn ai chưa tìm được hạnh phúc thì hi vọng tất cả sẽ tìm được hạnh phúc của đời mình...
Toàn văn hoàn.