Kỷ An cúp điện thoại ngồi ở chỗ đó, không thể nói là giận dữ nhưng trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái, rất lạnh. Tuy đối với công việc này chưa thể nói là yêu thích, nhưng nàng cảm thấy đây là công việc của nàng, cuộc sống của nàng, hành vi của Kỷ Bằng đối với nàng mà nói đây là một sự xâm phạm và không tôn trọng. Kỷ An không thích ngồi tại chỗ chôn vùi những cảm xúc tiêu cực, nàng đứng dậy đi đến toilet rửa mặt, sau đó lại pha một ly cà phê uống xong, rồi tiếp tục vùi đầu vào công việc, đem chuyện của Kỷ Bằng quẳng ra sau đầu.
Đến hai giờ chiều, Kỷ An nhìn xuyên qua bức tường thủy tinh đột nhiên thấy Tiêu Ngân Phong đi từ phía bên ngoài đại sảnh tiến vào, đi vào trong phòng làm việc riêng của Đại lão bản. Không biết vì sao sau khi trải qua việc ở chung vào ngày hôm qua, Kỷ An mà nhìn thấy Tiêu Ngân Phong thì lại đột nhiên dâng lên một loại tình cảm động lòng thật khác thường, cũng không còn thấy sợ hãi hay khẩn trương nữa. Cảm thấy có một chút ngọt ngào và cảm giác thân thiết quấn quanh trong lòng. Nhưng rất nhanh Kỷ An liền bởi vì loại tình cảm này của mình mà thấy buồn cười, nàng là lão bản, còn mình chỉ là một viên chức nhỏ, khoảng cách của các nàng là mười vạn tám ngàn dặm, bản thân mình dựa vào cái gì mà có thể thân cận với Đại lão bản. Kỷ An lắc đầu, tiếp tục vùi đầu vào làm việc.
Nhạc chuông di động vang lên, Kỷ An cầm điện thoại lên liền thấy dãy số của Kỷ Bằng. Nàng nhíu nhíu mày, nhấn nút nghe điện thoại, "Uy, xin chào". Âm thanh lộ ra vẻ lạnh lùng và xa cách hết sức.
"An An, vừa rồi ta có gọi điện thoại cho lão bản của ngươi, nói chuyện ngươi phải nghỉ làm. Ta hi vọng ngươi có thể suy nghĩ kỹ về đề nghị của ta đến cục XX để đi làm, dù sao làm nhân viên nhà nước cũng có nhiều đãi ngộ phúc lợi..."
"Kỷ tổng, cảm ơn lòng tốt của ngươi. Ta đang rất hài lòng với công việc hiện tại, không phải phiền ngươi nhọc công lo lắng. Ngoài ra chuyện công việc của ta, thỉnh ngài không cần làm phiền tới mẹ của ta, ta sẽ thật cảm kích ngài. Cám ơn". Kỷ An nói xong liền cúp máy, một cỗ buồn bực không hiểu sao lại dâng lên, thuận tay nắm lấy điện thoại ném lên trên bàn, trong lòng lại trở nên hỏng bét. Nàng không hiểu được vì sao Kỷ Bằng lại không bằng lòng thật nhiều với công việc hiện tại của nàng như vậy chứ? Nàng đâu phải là lén lút ăn trộm giết người đâu?
Điện thoại lại vang lên, Kỷ An nhìn thì vẫn là dãy số của Kỷ Bằng. Nàng thật bực mình, liền cầm lấy điện thoại lên, thẳng tay lấy pin ra. Cầm lấy gói thuốc, ra khỏi văn phòng đến khu vực hút thuốc lấy ra một điếu.
"Kỷ An, điện thoại". Đột nhiên một đồng nghiệp chạy tới gọi Kỷ An.
Kỷ An gật gật đầu, dụi tắt điếu thuốc vừa mới đốt rồi trở lại văn phòng, cầm lấy điện thoại lên nói, "Alo".
"An An, thái độ vừa rồi của ngươi là như thế nào..." Lại là thanh âm của Kỷ tổng, Kỷ An vừa nghe thấy đã phát hỏa, "Ca" một tiếng cúp ngay điện thoại.
"Trời ạ, Kỷ An, đó là Kỷ tổng của tập đoàn Song nha, ngươi cũng dám cúp điện thoại!" Đồng nghiệp ở phía trước quay đầu lại hướng Kỷ An kêu lên, "Ngươi thật quá ngạo mạn, để quản lý giáo huấn ngươi". .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Kỷ An thở sâu, chỉ cảm thấy một cỗ tức giận nghẹn ở trong lòng không phát tiết ra được, nhịn đến mức ngực phát đau. Nàng đứng ở phía trước bàn công tác, miệng mở to thở phì phò, nhưng vẫn cảm thấy ngực đau. Nàng cảm thấy phiền nhất là loại dây dưa không có đạo lý này! Lần đầu tiên, nàng có thể nén giận để tạm đối phó, lần thứ hai thấy chán, thứ ba xác định sẽ chắc chắn thật hung bạo mà không thèm thương lượng. Nàng thừa nhận là tính tình của nàng không tốt, nàng rất dễ nóng nảy! Vậy cho nên đừng đến gây chuyện với nàng a!
Đồng nghiệp ngồi ở trước mặt Kỷ An thấy vẻ mặt của nàng không tốt nên cũng không dám nói gì nữa, xoay người về lại vị trí của mình.
"Kỷ An, làm sao vậy?" Tiểu Vương đi tới trước mặt Kỷ An hỏi, "Xảy ra chuyện gì?"
Kỷ An khoát khoát tay, cầm gói thuốc đứng dậy, nhưng vừa đứng lên thì phát hiện bản thân mình giận tới mức cả người nhũn ra, đứng không được. Lại ngồi xuống, rút điếu thuốc ra hút một chút. Nàng nhắm mắt lại, hung hăng hít khói vào trong buồng phổi. Nàng thừa nhận, chuyện gì mà dính dáng tới Kỷ Bằng dù cho chỉ là một chút xíu cũng làm cho nàng không thể nào bình tĩnh được, bởi vì để ý, bởi vì hận, cho nên nàng không thể bình tĩnh. Kỷ Bằng và Tô Bối Nhi đều là kẻ phản bội của nàng, chạm vào một chút liền phát giận.
"Kỷ An, không cần lo quá được không?" Tiểu Vương có chút lo lắng.
Kỷ An lại tiếp tục hút từng ngụm từng ngụm khói thuốc, cũng không mở miệng nói tiếng nào. Nàng khoát tay với Tiểu Vương, nói cho hắn không có việc gì. Hút xong một điếu thuốc, Kỷ An tự rót cho mình một ly nước lạnh, cuối cùng đem tất cả tình tự đè nén xuống dưới, lúc này mới giương mắt nhìn Tiểu Vương nói, "Ta không sao".
Điện thoại vang lên, là nội bộ, rõ ràng chứng tỏ là của Đại lão bản điện thoại tới. Tâm của Kỷ An nhất thời lạnh băng như nước đá. Lúc này Đại lão bản gọi điện thoại tới thì còn là việc gì nữa chứ? Ngoại trừ chuyện Kỷ Bằng muốn nàng nghỉ việc thì còn chuyện gì! Nàng bắt điện thoại, "Alo".
"Kỷ An, đến văn phòng của ta một chút". Là thanh âm của Tiêu Ngân Phong, nói xong liền cúp máy.
Kỷ An đứng dậy, đi tới văn phòng của Tiêu Ngân Phong. Lưng thẳng tắp, nàng cảm thấy bản thân mình bước đi thật ổn định, nhưng sau lưng lại truyền đến một cảm giác trống rỗng, giống như là linh hồn bị thủng lỗ.
Đi vào trong văn phòng của Đại lão bản, nhìn phía sau bàn làm việc của lão bản, chỉ thấy được cái lưng ghế dựa quay lại hướng nàng, sau đó ghế dựa chuyển động, Tiêu Ngân Phong chậm rãi xoay người đối mặt với nàng.
Kỷ An đi tới trước mặt Tiêu Ngân Phong, nghiêm mặt lạnh nhạt nói một tiếng, "Tiêu tổng". Mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nhận lấy phán quyết của Đại lão bản.
Rơi vào trong mắt của Tiêu Ngân Phong là vẻ mặt lạnh lùng có chút tái nhợt, ánh mắt kia giống như một con sói cô độc bị thương, đôi mắt hồng hồng đè nén vẻ uất ức phẫn nộ và đau xót, làm cho lòng của Tiêu Ngân Phong tê rần. Nàng chậm chạp nói, "Có hai việc, một là việc tư, một là việc công. Việc tư là buổi tối ta muốn mời ngươi đi ăn cơm. Việc công là hi vọng ngươi có thể làm việc thật tốt, không cần phải vì ý kiến của người khác mà phá hủy đi tâm tình của mình".
"Hắn gọi điện thoại cho ngươi?" Kỷ An hỏi.
Tiêu Ngân Phong gật đầu, "Có gọi. Nhưng bản thân là một lão bản, ta phải tôn trọng ý nguyện của chính công nhân viên chức của mình, nếu người nào có ý định muốn từ chức, thì bản thân người đó phải viết đơn xin nghỉ việc gởi cho bộ phận có liên quan". Nàng nở một nụ cười, mỉm cười nhìn Kỷ An nói, "Nhìn ngươi thật giống một con chó nhỏ bị giẫm lên cái đuôi ấy. Trở về làm việc thật tốt, nếu làm tốt ta sẽ thăng chức tăng lương cho ngươi". Dứt lời, còn khẽ cười hướng về phía Kỷ An đang trừng mắt nhìn.
Kỷ An gỡ bỏ vẻ mặt cứng nhắc, nàng nghĩ Tiêu Ngân Phong sẽ sa thải nàng, nhưng không nghĩ tới Tiêu Ngân Phong cũng an ủi nàng, giống như một tỷ tỷ bình thường đang an ủi. Hốc mắt của Kỷ An hơi ẩm ướt, dâng lên một tia cảm động, phẫn nộ và ủy khuất nghẹn ở trong lòng dường như đã tìm được cửa phát tiết, giống như một dòng nước lũ chảy ra ngoài, giảm bớt nguy cơ. Nàng gật gật đầu, mở miệng đáp ứng, "Ân". Đột nhiên có chút lưu luyến Tiêu Ngân Phong, không muốn rời đi. Giống như một đứa nhỏ chịu ủy khuất thật lớn muốn ở nơi có người mà mình tín nhiệm nhất để tìm được nguồn an ủi.
Tiêu Ngân Phong là ai chứ, vừa nhìn thấy bộ dáng của Kỷ An thì đã đoán được tâm tư của nàng. Nàng âm thâm nhếch khóe miệng lên hỏi, "Lúc này có rảnh không? Nếu rảnh thì theo ta đi ra ngoài một chuyến".
Kỷ An gật đầu trả lời, "Công việc đã hoàn thành được một đoạn rồi".
"Vậy ngươi quay lại thu thập một chút, vậy ta ở dưới bãi đậu xe chờ ngươi".
"Được", Kỷ An trả lời, "Vậy Tiêu tổng, ta đi ra ngoài trước". Xoay người đi ra khỏi văn phòng. Mặc dù không hiểu được lý do vì sao Tiêu Ngân Phong đột nhiên mang nàng đi ra ngoài, nhưng lại mơ hồ có chút vui sướng. Trở lại văn phòng, lấy túi xách sau đó đi ra khỏi phòng Kinh Doanh, ở bãi đậu xe dưới lầu tìm được chiếc Ferrari màu đỏ. Tiêu Ngân Phong không có ở đó, nàng đứng đợi hai phút mới thấy Tiêu Ngân Phong xách túi LV đi xuống.
"Động tác vô cùng mau mắn nha". Tiêu Ngân Phong nhẹ giọng trêu ghẹo một câu, chui vào trong xe.
Kỷ An cũng thật tự giác mở cửa xe vào ngồi ở ghế phó lái.
Tiêu Ngân Phong giẫm chân ga đánh xe rời khỏi khu vực của nhà máy ra đường quốc lộ, cua quẹo ba bốn lần, Kỷ An nhìn qua kính chiếu hậu phía sau còn thấy một chiếc Audi, đoán chừng là vệ sĩ của Tiêu tổng theo kịp. Nàng nhẹ nhàng cắn cắn môi, xem ra Đại lão bản có thói quen là đi đâu cũng mang vệ sĩ.
Tiêu Ngân Phong dẫn Kỷ An đi gặp khách hàng, nói chuyện ký hợp đồng, sau đó di chuyển đến nhà hàng gần đó để ăn cơm. Ăn cơm xong Tiêu nữ vương lại lôi kéo Kỷ An đi dạo phố. Kỷ An lại một lần nữa được mở mang kiến thức về phong độ của lão bản, muốn hướng Tiêu Ngân Phong bái lạy! Nữ thần a! Tiêu Ngân Phong lôi kéo Kỷ An, dẫn theo hai vệ sĩ điên cuồng quét qua khu thương mại toàn những cửa hàng đẳng cấp. Đi dạo xong lại xuống phía dưới, tên tay hai vệ sĩ ca ca ở phía sau đều ôm đầy mấy gói to, trong ngực cũng có ôm túi, trên tay Kỷ An cũng đầy những túi xách, mà Tiêu nữ vương còn giống như hết sức yêu thích shopping đến nghiện, vẫn còn tiếp tục mở to mắt như kẻ trộm quét qua nguyên khu.
"Cái này!" Tiêu Ngân Phong lại có hứng thú với một cửa hàng muốn đi vào.
Kỷ An kêu rên một tiếng, ngồi xuống ở ghế dài nghỉ chân bên ngoài cửa hàng. Nàng không đi vào, nàng ở chỗ này chờ. Sự phản đối mà Kỷ Bằng gây ảnh hưởng cho nàng đã sớm bị cơn bão "mua sắm" của Tiêu nữ vương gây sức ép ném bay tới chín tầng mây rồi. Nàng hiện tại thầm nghĩ muốn tìm một chỗ nào đó để có thể nghỉ ngơi để chân mình có thể được thả lỏng. Nghĩ rằng nàng là một nữ nhân nhỏ nhắn ôn nhu yếu sức, mềm mại nũng nịu đáng yêu, bình thường chỉ có nằm chứ không có ngồi, có thể ngồi chứ không thể đứng là nguyên tắc, hiện tại phải mang giày cao gót mặc đồng phục bồi Đại lão bản đi dạo ba tiếng đồng hồ, không ngồi xuống nghỉ một chút, không được uống miếng nước nào, nàng có thể tiếp tục sao?
Mười phút sau, Đại lão bản mang theo hai túi chiến lợi phẩm từ trong cửa hàng đi ra, đem hai túi chiến lợi phẩm kia đưa tới tay Kỷ An, ngẩng đầu lên, tiếp tục kéo Kỷ An đi về phía trước. Kỷ An mệt giống như chó thở chui đầu đi theo phía sau, chỉ thiếu không có le lưỡi ra mà thôi.
Rốt cuộc Đại lão bản cũng quẹo vào một nhà hàng cơm, chọn vị trí ngồi xuống, sau đó thật tao nhã nhẹ nhàng gõ gõ cái chân, nói với Kỷ An, "Ai nha, mệt chết ta, đi tới mức chân cũng đau nhức rồi".
Trong lòng Kỷ An nghĩ, thần linh ơi, cuối cùng ngươi cũng biết mệt a! Hiện tại nàng rất mệt mỏi, cũng không chờ Đại lão bản hỏi thăm liền ngồi xuống ghế đối diện Đại lão bản, uống chút nước trái cây, sau đó xoa lên chỗ da bị dây thừng của túi xách thắt lại đỏ đến mức phát đau.
"Mệt muốn chết rồi phải không? Thật ngại vì phải để ngươi theo ta lâu vậy". Tiêu Ngân Phong thấp giọng nói.
Kỷ An đáp lời, "Không sao". Nàng phát hiện mỗi lần Tiêu Đại lão bản mà nói ngại ngùng thì chẳng có một chút ý tứ ngượng ngùng nào cả.
Tiêu Ngân Phong lại hỏi, "Còn chịu được không?"
Kỷ An lại gật gật đầu, "Còn". Thật không thể để Đại lão bản xem thường nha.
"Vậy là tốt rồi, ta có mua cho ngươi một bộ quần áo, chốc nữa ngươi thay ra, sau đó theo ta đi tới quán bar chơi". Tiêu Ngân Phong mỉm cười nói, " Ta biết ở chỗ này có quán bar gia đình không tồi nha".
"Ách!" Kỷ An âm thầm kêu khổ, còn đi quán bar a? Nàng nghĩ nghĩ nói, "Tiêu tổng, chúng ta mang theo nhiều đồ như vậy đi quán bar thì có chút không tiện".
"Không có việc gì, để ở trên xe là được rồi". Tiêu Ngân Phong nói.
Nửa tiếng sau, Kỷ An bị Tiêu Ngân Phong kéo đến cửa một quán bar. Kỷ An vừa xuống xe đã thấy, nói cái gì là một quán bar không tồi, đây là một trong mấy quán bar lớn nhất địa phương! Kỷ An theo Tiêu Ngân Phong tiến vào trong, cư nhiên lại bị Tiêu Ngân Phong kéo thẳng ra khu vực của nhân viên ở phía sau, đi vào phòng ở trong cùng. Ở trong gian phòng này phía bên ngoài là văn phòng, phía bên trong còn có phòng nghỉ. Tiêu Ngân Phong liền thẳng tay lôi kéo Kỷ An đi vào phía trong phòng nghỉ. Ở bên trong phòng nghỉ cũng có thể thấy được một cái gương to và tủ quần áo. Tiêu Ngân Phong mở tủ quần áo ra, bên trong để toàn là quần áo nữ tính, màu sắc gì cũng có đủ loại, tất cả đều là của nhãn hiệu cao cấp.
Kỷ An yên lặng nhìn Tiêu Ngân Phong, thực hiển nhiên thấy được nếu như quán bar này không phải là của Tiêu Ngân Phong thì chắc chắn nàng cũng có cổ phần ở trong đó. Lại cảm thán, kẻ có tiền thật không có giống nhau, làm sao mà có điểm dừng chân trong việc đầu tư được chứ.