Phượng Hoàng Hoa

Chương 16:




"Ân... Rất tốt, không có việc gì. Ngươi không cần lo lắng, có ta ở đây..... Thực là không có việc gì. Ân.... Ha ha, không cần khách khí..... Vậy đi, ta cúp điện thoại trước". Tiêu Ngân Phong treo điện thoại, quay lại nhìn Kỷ An. Tô Bối Nhi gọi điện thoại lại hỏi thăm xem Kỷ An như thế nào, sau đó cảm ơn nàng đã chiếu cố Kỷ An, hôm nào mời nàng ăn cơm. Nàng cảm thấy sở dĩ chuyện mình với Kỷ An đứng ở chỗ này đâu có liên quan gì tới mối quan hệ với Tô Bối Nhi đâu nhỉ? "Đói bụng không? Đi ăn cơm đi". Tiêu Ngân Phong nói, ngữ khí thật mềm mại dịu dàng.
Kỷ An ngồi ở đó bất động, không được tự nhiên! Nàng cùng Đại lão bản không có thân.
Tiêu Ngân Phong đứng trước gương chỉnh trang lại, vuốt lại mái tóc, quay đầu lại, nhìn thấy Kỷ An còn không nhúc nhích, vì thế mới đi tới thúc giục nói, "Đi a".
Kỷ An bối rối nhìn Tiêu Ngân Phong, "Ta không đói bụng".
"Nhưng mà ta đói bụng a". Tiêu Ngân Phong nói thật hợp tình hợp lý.
Lòng Kỷ An muốn nói, ngươi đói bụng đâu có liên quan gì tới ta? Ngươi tự mình đi ăn đi a. Đại lão bản cũng chỉ là thích có người bồi mình ăn cơm thôi a.
Tiêu Ngân Phong trừng Kỷ An, người này rõ ràng muốn chống đối nàng mà!
Kỷ An bị Tiêu Ngân Phong trừng tới mức chột dạ, rụt cổ lại, "Thỉnh Tiêu tổng chờ một lát".
Tiêu Ngân Phong ngồi xuống bên giường, nhìn thấy Kỷ An thay đổi hình ảnh bản thân. Kỳ thật Kỷ An cũng không có chuẩn bị gì, chỉ là rửa mặt, uống một chút nước lót dạ, bôi một ít kem chống nắng linh tinh gì đó, sau đó chải lại mái tóc dài một chút, sau đó lại vào phòng tắm tắm rửa xong thay một bộ quần áo. Nhưng nàng không thể không nói hình ảnh của Kỷ An cũng tốt lắm, bộ dạng xinh đẹp trong sáng, ngũ quan tinh xảo, chỉ đơn giản là thay đổi một bộ váy cả người liền thay đổi luôn hình thức khuôn mẫu, hết sức duyên dáng. Khí chất của Kỷ An thực ra rất đặc biệt, tinh thần có một chút sa sút, nhưng lại đặc biệt gây chú ý, đi, đứng, ngồi, đứng giữa không gian đều lộ ra một cỗ khí phách ở chỗ đó. Ha ha, có một chút hương vị giống như là quý tộc có tinh thần bị sa sút trong truyền thuyết, nhưng chỉ có một chút vậy thôi, trên người Kỷ An còn trộn lẫn một loại khí chất khác, sạch sẽ, giỏi giang, nhanh nhẹn, lại có chút biếng nhác. Nàng giống như là một cơ thể mà được thu hợp lại bởi mâu thuẫn, vừa nhìn thấy qua sẽ làm cho người ta cảm thấy phản cảm hoặc khó có thể thân cận, nhưng nếu nghiên cứu tìm tòi một cách tinh tế sẽ phát hiện giống như là đang đi vào một mê cung. Kỷ An nhìn sơ thì thấy đơn giản nhưng lại rất phức tạp, nhìn như phức tạp lại vô cùng đơn giản.
"Tiểu tổng, ta xong rồi". Kỷ An đứng ở trước mặt Tiêu Ngân Phong, nhẹ nhàng rũ một ít nước còn đọng lại làm cản trở tầm nhìn.
"Đi thôi". Tiêu Ngân Phong đứng dậy, vượt lên trước ra khỏi cửa.
Kỷ An đi ở phía sau, giữ cửa cho nàng. Nàng đi theo sau lưng Tiêu Ngân Phong, cúi đầu, tầm mắt dừng ở đôi giày cao gót, khóe mắt sáng lên khi ngắm gót giày cao cao của Tiêu tổng. Nàng không bao giờ hiểu được, vì sao Tiêu tổng luôn mang giày cao gót như vậy? Chiều cao của Tiêu tổng hẳn cũng hơn 1m68, chỉ cần mang giày cao hai ba tấc thì tuyệt đối cao hơn một mét bảy, ai đứng ở trước mặt nàng đều có một luồng áp lực nho nhỏ.
Đi theo phía sau Đại lão bản, còn ngửi được trên người nàng tỏa ra một mùi thơm, lắc lư đến bãi đỗ xe dưới tầng hầm, đi vào trong chiếc xe của Đại lão bản - chiếc Jaguar màu bạc. Kỷ An bĩu môi, người có tiền a! Mấy chiếc xe kiểu này ở trong nước không có nhiều lắm. Kỷ An coi như là cũng nhìn ra được, Đại lão bản cũng là một người ngông cuồng yêu xe. Đến thành phố nào cũng không quên ngồi trên một chiếc xe danh giá. Những thứ này người dân thường bần cùng như nàng sẽ không theo kịp, xem ra khoảng cách của nàng với Tiêu Ngân Phong lại càng xa hơn. Đại lão bản và nàng không cùng tầng lớp, nàng nên bắt đầu đứng một góc mà nhìn Đại lão bản. Được rồi, nàng tốt nhất là ngửa đầu nhìn lên Đại lão bản đi.
Tìm được một nhà hàng gần đó, cấp bậc trung lưu, khiến cho Kỷ An liếc xéo, nàng còn tưởng rằng kẻ có tiền như Đại lão bản nhất định sẽ đi một nhà hàng không xa hoa thì sẽ không bao giờ vào.
Tiêu Ngân Phong cúi đầu chọn món, tư thế tao nhã, nói chuyện với người phục vụ cũng nhẹ giọng hết sức, mười phần hiền hòa khách khí.
Kỷ An phát hiện nhìn Đại lão bản ăn cơm cũng là một loại hưởng thụ, hơn nữa nàng còn cảm thấy Đại lão bản ngoại trừ khi làm việc ngoài mặt có chút lạnh lùng, còn tất cả những hoàn cảnh khác đều rất khiêm nhường hiền lành, làm cho người ta có cảm giác ở chung với người này cũng thật dễ dàng, cảm giác tốt lắm.
Trong lúc ăn cơm Kỷ An cảm thấy tầm mắt của Đại lão bản luôn cố ý mà vô tình dừng ở trên người nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy kì quái, không được tự nhiên, dằn xuống không được sự căng thẳng, cũng không biết là do trời quá nóng hay do thế nào mà mồ hôi càng không ngừng tuôn ra. Kỷ An đành phải làm bộ cúi đầu chăm chú ăn cơm, chậm rãi từ từ từng chút từng chút một mà giải quyết hết đồ ăn, no đến mức đau dạ dày. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Đại lão bản đang chúm chím mỉm cười mà liếc nàng, "Ăn no không?" Tiêu Đại lão bản hỏi.
"Ách, no rồi". Kỷ An gục đầu xuống, lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm rằng ăn no tới mức dạ dày cũng muốn to hơn gấp đôi.
"Kỷ An". Tiêu Đại lão bản nhẹ giọng gọi, thanh âm nhẹ nhàng ôn nhu giống như gió mùa xuân lướt nhẹ trên mặt nước lạnh, quấy nhiễu trong lòng Kỷ An làm cho nàng cảm thấy tê dại ngứa ngáy, thầm kêu, "Muốn giết người mà, nữ vương, ngươi cứ lạnh lùng ra lệnh giống như trước đây thì tốt hơn. Ta không phải là khách hàng, không cần ngài phải khách khí". Mà nói thật, nàng vẫn có chút không quen lúc mà Tiêu Ngân Phong cực kì khách sáo, nàng quen bị đóng băng rồi. "Vâng!" Kỷ An kiên trì trả lời.
"Ha ha, đừng có khẩn trương như vậy". Tiêu Đại lão bản khẽ cười một tiếng, ngữ điệu rất nhẹ nhàng.
"Ách.... Ân". Kỷ An gật đầu.
"Ta sẽ bảo Ngô tỷ (thư ký đặc biệt của Đại lão bản) mua vé máy bay cho ngươi, hai ngày sau trở về đi thôi. Ân, để cho ngươi có hai ngày nghỉ ngơi, đi tìm bằng hữu thân thích ở thành phố S, đi shopping v.v..."
Kỷ An ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Ngân Phong, con mắt nhấp nháy. Đại lão bản bằng lòng cho nàng trở về? Có chút vui vẻ, lại có chút mất mát. Vui vẻ vì không phải ở chỗ này đi theo nàng như hình với bóng, còn mất mát chính là.... Ách..... Không thể nói rõ là vì sao mất mát, nhưng mà đoán chừng là Đại lão bản đối với chính mình cảm thấy không có lực hấp dẫn. Nhưng sau đó lại nghĩ, Đại lão bản đối với mình không có lực hấp dẫn là chuyện tốt, như vậy sau khi trở về có thể tiếp tục cuộc sống tạm bợ tiêu dao tự tại của chính mình.
"Ách, không cần đâu Tiêu tổng, ta ở thành phố S này không có bằng hữu thân thích, cũng không có đồ gì muốn mua". Kỷ An lau mồ hôi trên trán. Ở thành phố S người mà nàng quen biết chỉ có nhà của dì Bối cùng ông nội bà nội nhưng cũng không muốn thấy nàng. Dì Bối là mẹ của Tô Bối Nhi, từ lúc khi mà nàng cùng Tô Bối Nhi xảy ra chuyện như vậy, trên cơ bản là cũng muốn trốn tránh cả gia đình bọn họ. Nghĩ đến ông nội bà nội của mình, Kỷ An bĩu môi, người ta là lão thành cách mạng, xem thường mẹ của nàng là tầng lớp dân thường, cho nên hiển nhiên cũng chẳng chào đón nàng. Mà nàng cũng chẳng thích gặp bọn họ.
"Vậy thì tùy ý ngươi". Tiêu Ngân Phong nhẹ giọng nói, dứt hết nợ, cho nên cứ để Kỷ An yên ổn hai ngày sau đó lên máy bay trở về.
Lúc Kỷ An trở về, Tiêu Ngân Phong lái xe tiễn nàng, trái ngược với lúc theo Tiêu Ngân Phong đến đây thì khí thế cuồn cuộn, mà bây giờ thì quạnh quẽ hơn rất nhiều. Trở lại nhà máy sản xuất, Đại lão bản không có ở đó, Kỷ An dường như lại nhớ tới những ngày tiêu dao tự tại như cá gặp nước trước đây. Quản lý Kinh Doanh vẫn tiếp tục không vừa mắt với nàng, mối quan hệ cùng với đồng nghiệp cũng lạnh lùng thản nhiên. Nàng hiện tại phụ trách kinh doanh một khoản sản phẩm mới ra mắt, ngày thường là gọi điện liên lạc với khách hàng để tìm đơn đặt hàng, thỉnh thoảng cũng đi ra ngoài gặp mấy người khách để mà đẩy mạnh tiêu thụ. Muốn đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm thì cần phải nắm rõ tính năng của sản phẩm, cũng phải hiểu rõ ưu điểm và nhược điểm để so sánh thật kỹ với sản phẩm cùng loại, sau đó giới thiệu chi tiết cho khách hàng. Đương nhiên nếu khách hàng có những yêu cầu khác, nàng cũng sẽ phải chuyên nghiệp đứng ở vị trí của khách hàng để xem xét những đồng nghiệp khác chịu trách nhiệm thanh toán. Thường xuyên qua lại với nhau, nàng cũng kinh doanh được một ít hàng hóa, cũng giới thiệu cho các đồng nghiệp khác kinh doanh một ít. Dần dần Kỷ An phát hiện thái độ của đồng nghiệp đối với mình trở nên hòa hoãn rất nhiều, thỉnh thoảng còn có thể thấy đồng nghiệp hướng nàng chào hỏi hoặc hỏi thăm v.v..., nàng cũng không để ý lắm. Vội vàng làm việc, sau đó nhàn nhã uống cà phê lên mạng xem tin tức hoặc xem chuyện bà tám, nàng rất ít cùng với đồng nghiệp nói chuyện tào lao, cũng không tham gia vào chuyện bà tám ở văn phòng. Thành tích của nàng không cao, ở phòng Kinh doanh được cho là ít, đơn hàng cũng chỉ bán ra được một ít, có cũng được mà không có cũng được. Đương nhiên là làm phòng Kinh Doanh lúc đó gặp rất nhiều loại người, muôn hình muôn vẻ, có người cố ý ở trước mặt nàng khoe khoang, có người thì làm khó dễ, có người ỷ vào mình là khách hàng muốn có thân thể của nàng. Mặc kệ là gặp loại người nào, Kỷ An đều dùng thái độ khi làm việc để mà đối xử, không có can hệ tới công việc sẽ khéo léo từ chối. Thái độ của nàng như vậy có một vài người chấp nhận, nói nàng có nguyên tắc; nhưng cũng làm cho một bộ phận nhỏ những người khác khó chịu, cho rằng nàng không biết suy xét. Kỷ An đều lạnh nhạt không để ý tới, nàng chỉ làm đúng bổn phận của mình, người ta đánh giá nàng như thế nào cũng mặc kệ.
Mỗi ngày thời gian lại trôi qua như nước chảy, Kỷ An dần dần cũng thích ứng được với môi trường của phòng Kinh Doanh, thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài chạy đơn đặt hàng, không có việc gì thì ngồi ở văn phòng uống cà phê hoặc gọi điện thoại cho khách hàng, thăm hỏi một chút tình hình tiêu thụ như thế nào, xem như là theo dõi doanh số bán hàng, nếu như khách hàng gặp vấn đề, thì có thể nhanh chóng hỗ trợ xử lý, còn nếu như khách hàng không có rắc rối gì thì coi như là liên lạc để tạo tình cảm. Thấm thoát một tháng đã trôi qua, việc xảy ra chạm trán với Đại lão bản cách hai tuần trước cũng đã dần dần lắng đọng xuống, lâu lâu nhớ lại, chỉ cảm giác giống như là đã nằm mơ. Nhưng đối với cá nhân, bóng dáng kia không khắc sâu trong trái tim mà cũng không phải là dấu vết mờ ảo, nhàn nhạt, mà có thể luôn luôn cố ý hoặc vô tình gợi lại. Nhưng mà chỉ là hồi tưởng, cũng không làm cho tình cảm hoặc cảm xúc bị pha trộn, nàng cảm thấy chính mình cũng Đại lão bản giống như chỉ là một người khách qua đường trong cuộc sống của người còn lại, bèo nước gặp gỡ một chút rồi sau đó lại quay về quỹ đạo của riêng mình, không lưu lại một chút dấu vết.
Nàng vẫn còn vẽ tranh phượng hoàng hoa, vẫn lấy hình dáng của Đại lão bản vẽ vào. Bức tranh vẽ phượng hoàng hoa và Đại lão bản đã trở thành một thói quen, bỏ không được mà nàng cũng không có ý định bỏ đi thói quen này. Mỗi lần vẽ, tâm hồn đều tự nhiên trầm tĩnh lại, quá tập trung tinh thần vào việc cảm thụ sự tốt đẹp của một cảnh yên lặng tĩnh mịch kia, như nước chảy không có một tiếng động, có một loại hạnh phúc gì đó như dòng nước chảy, làm cho nàng cảm thấy thoải mái.
Điện thoại vang lên, là đường dây nội bộ. Kỷ An lấy lại tinh thần, bắt điện thoại, "Kỷ An, ngươi tới đây một chút". Là thanh âm của quản lý.
Kỷ An đứng dậy đi đến văn phòng của quản lý Kinh Doanh, đứng trước bàn công tác của hắn.
"Chỗ này có một đơn hàng, ngươi cùng với Tiểu Vương đi đàm phán một chút. Trình quản lý, là quản lý của công ty vật tư XX, bọn họ muốn chúng ta giúp họ làm màn hình LCD, có ý định hợp tác lâu dài".
Kỷ An gật đầu, tìm hiểu một chút tình hình có liên quan với quản lý rồi sau đó đi ra ngoài. Dưới tay của Tiêu Đại lão bản chính là một nhà máy lớn không chỉ có tự nghiên cứu sản xuất sản phẩm, mà còn là một xí nghiệp gia công cỡ lớn gia công những bộ linh kiện kỹ thuật cao và sản xuất thành phẩm. Giống như một vài linh kiện thật tốt của công ty ô tô XX ở Mĩ quốc đợt trước là từ nơi này sản xuất mà ra.
Tiểu Vương cũng coi như là một nhân viên kinh doanh cao cấp, một người lọc lõi già đời, bình thường nói năng ngọt xớt có thể hi hi ha ha suốt ngày, với ai cũng đều bày ra bộ dạng bạn thân huynh đệ tốt, một trăm phần trăm là loại người thuần thục, tôn sùng châm ngôn, "Vô cùng chân thành, đá cũng mở ra". Bởi vì Kỷ An từng giới thiệu đơn hàng cho hắn, người này có lẽ nhìn ra Kỷ An không giống như trong lời đồn đại xấu xa như thế, lúc không có việc gì làm sẽ bắt đầu đến gần bên người Kỷ An hoặc là dùng MSN, QQ linh tinh gì đó để mà gởi cho nàng một chút truyện cười. Người không xấu, Kỷ An không phản cảm, mỗi lần thấy hắn gởi một tin nhắn tới đều gởi lại một khuôn mặt tươi cười.
"Kỷ Đại tiểu thư a, ngươi có biết mỗi lần người gởi lại khuôn mặt cười, bộ dáng của người căng cứng thật khủng bố!" Tiểu Vương thường luôn dùng cách này để cười vào mặt nàng khi gởi tin nhắn lại cho nàng, phía sau còn thêm một biểu tượng "hoảng sợ" để biểu cảm hơn nữa, khiến cho Kỷ An thật buồn bực, nàng biết chính mình mặt than, nhưng cũng không phải là không cho phép nàng gởi mặt cười qua tin nhắn chứ? Thỉnh thoảng Kỷ An giận, cũng sẽ quay lại nói với hắn một câu, "Cút, ai bảo ngươi không có việc gì cứ chạy tới ngồi trước mặt ta". Bình thường làm việc đã mệt muốn chết, bây giờ lại phải rước lấy một anh bạn nhân đức luôn nói khoác thao thao bất tuyệt, thật cũng có thể pha trò làm cho Kỷ An lâu lâu nhếch khóe miệng một cái, mặc dù không đến mức cười to, nhưng cũng làm cho tâm tình của nàng tốt hơn rất nhiều. Nói như thế nào đi nữa, thì Tiểu Vương cũng là một người rất dễ dàng làm cho người khác vui vẻ.
Bất quá, lúc Tiểu Vương cùng Kỷ An nhận được đơn đặt hàng này cũng rất là buồn bực. Bọn họ coi như là hiểu được vì sao quản lý Kinh Doanh lại bỏ một miếng thịt béo lớn như vậy mà đưa cho bọn họ chứ, đây không phải là thịt béo, mà là khoai lang nóng bỏng tay. Tiểu Vương dùng lời lẽ mắng chửi, nguyền rủa cái tên Trình quản lý chết tiệt kia là một tên đần độn còn bị vợ cắm sừng. Lợi dụng việc đàm phán làm ăn buôn bán, liền liều mạng vơ vét tiền đút lót cộng với hưởng thụ. Tiểu Vương đã phải tiêu tốn cho hắn mà phải dùng tiền vạn để tính làm đơn vị, lại suy xét đến hàng năm có mấy ngàn đơn đặt hàng, Tiểu Vương cùng Kỷ An hạ quyết tâm nhẫn nhịn. Nhưng dây dưa tới lui nói chuyện hơn nửa tháng mà hắn vẫn còn đang trong giai đoạn suy xét, quả thực đã làm cho hai người muốn phát điên. Rốt cuộc, Tiểu Vương sử dụng mười tám loại thủ đoạn cộng thêm sau đó Trình quản lý có lẽ cũng cảm thấy đã đùa giỡn đủ kiểu đủ rồi, nên Trình quản lý mới lộ ra ý đồ của hắn: ông ta muốn 2% hoa hồng và vẻ đẹp nội tâm của lãnh mỹ nhân Kỷ An này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.