Phượng Hoàng Đồ Đằng

Chương 48: Viễn cổ thương ca




(Bài ca viếng người chết trẻ từ thời xa xưa)
Giáo dài san sát, tựa như một khu rừng rậm lóe ra ánh hào quang màu máu đỏ tươi, hùng dũng tiến thẳng vào trong cung thành.
Loạn binh ở khắp mọi nơi, đao thương sắc nhọn nhuốm đỏ một màu máu, cửa cung đóng chặt cuối cùng cũng bị phá vỡ. Một nhóm kỵ binh xung phong dẫn đầu tiến vào, phần còn lại vẫn đứng ở phía sau. Những kỵ binh tiên phong này đều là những binh sĩ thân cận của Minh Đức, hay nói cách khác, họ đều là những tinh binh được tuyển chọn kỹ lưỡng, giống như mũi tên sắc bén nhất đâm thẳng vào giữa trung tâm hoàng cung.
Nếu Minh Đức là người hiểu rõ mọi ngóc ngách trong hoàng cung, hoặc thông tuệ mọi thứ trong cung hơn nhiều tướng lĩnh khác, y sẽ biết rằng tuy y có vẻ đang chiếm thế thượng phong, nhưng thực sự là lâm vào tình cảnh thập phần bất lợi.
Đám quân đội vừa mới chiến thắng trở về, đang chờ luận công ban thưởng kia sẽ bị vướng vào mối nguy tạo phản bên trong hoàng cung, huống chi bọn họ vẫn được đãi ngộ tốt, trong khi đám quân lính khác phải chờ áo mùa đông được chuyển đến, thì họ đã có thể tự mua cho mình mấy cái áo lông rồi. Cho dù xét về quân lương, thì họ cũng nhận được nhiều hơn những đội quân khác những mấy lần. Một đám quân lính không quá bất mãn với triều đình như vậy lại đi tạo phản, hiển nhiên là bị người khác dụ dỗ, đến khi hiểu ra thì sẽ tự động phân tán, ngoại trừ những người chỉ tin vào chủ tướng, bỏ ngoài tai quân mệnh ra, thì đại bộ phận binh lính sẽ không bao giờ dám làm càn quá.
Lúc này nếu cánh cổng dẫn đến chính thái điện đóng lại, đại quân sẽ bị chia làm hai, những người dẫn đầu không nhận được tiếp viện, hiển nhiên sẽ nhanh chóng thất thủ. Lần cung biến này tuy rằng nguy hiểm, nhưng tuyệt đối sẽ không rơi vào tuyệt cảnh.
Trong chính thái điện, Kiền Vạn Đế phất tay cho tên ám vệ đến mật báo lui ra. Chẳng ai biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ thấy một lúc lâu sau, hắn chỉ cười lạnh một tiếng:
– …… Hài tử này đâu có ngốc như vậy, xem ra đã quá ngu muội rồi.
Trương Khoát nghe vậy liền cười xòa:
– Tiểu quý nhân đâu dám quay lưng với ngài, ân sủng của Hoàng thượng, thì dù là người trần mắt thịt cũng nhìn thấy.
Kiền Vạn Đế cười lớn, ẩn chứa một loại lãnh khốc khó nói nên lời.
Hắn còn tưởng rằng vật nhỏ này sẽ không phát hỏa, nhưng xem ra hiện giờ tiểu tử kia đã tức giận thật rồi. Hắn nghĩ vậy rồi tiếp tục thưởng thức tiết mục bức vua thoái vị này.
Cũng tốt thôi, cục tức nghẹn ứ ở cổ họng bấy lâu nay, không nuốt trôi được thì nôn ra vậy, phát tiết được là tốt rồi. Tiểu gia hỏa kia có chút binh quyền trong tay nhưng còn non nớt lắm, chỉ dám đánh du kích, hết lần này đến lần khác đều không dám đứng lên động thủ, mỗi lần Kiền Vạn Đế thấy y như vậy lại cảm thấy khó chịu. Nhân lúc y dẫn binh hồi kinh, hắn liền âm thầm phân phó cho mấy tên phó tướng tâm phúc trong đại quân kích động y một phen, chỉ cần giơ ra một vài đồ vật cũ trong Phượng Tiên cung của Hoàng hậu, vật nhỏ kia quả nhiên sẽ không chịu nổi mà nổi binh làm phản.
Y tưởng rằng đám người kia có thể hi sinh bản thân vì một kẻ không thân thích như y, không nghĩ tới rằng bọn chúng chỉ vất cho y mấy đồ phế vật để dấy lên lòng hận thù trong y, chỉ là chất xúc tác để trái tim tràn ngập ác ý của y phát tiết, không ngờ tới rằng nếu không phải có người âm thầm đứng đằng sau điều khiển đại quân nghe theo mệnh lệnh của y, thì làm sao y có thể dễ dàng dẫn quân vào tận trong cung được? Y dù gì vẫn chỉ là một đứa trẻ hơn mười tuổi, thuật thu phục lòng người còn yếu kém, làm sao có thể điều động được cả một đại quân đi bức vua thoái vị? Ai sẽ nghe theo lời y chứ?
Trương Khoát đứng một bên khoanh tay chờ nghe lệnh, một hồi lâu vẫn chỉ thấy hồn Kiền Vạn Đế đang lưu lạc phương nào, vẻ mặt thậm chí còn có chút ung dung. Gần một tuần trà sau, ngoài cửa đã mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ầm tiến tới, lúc này Kiền Vạn Đế mới chậm rãi nói:
– …… Hài tử này càng lúc càng càn quấy, sau này có thả y ra cũng chỉ gây rắc rối mà thôi.
Trương Khoát cười xòa nói:
– Phải vậy không ạ? Sợ rằng Đinh đại nhân ngàn vạn lần sẽ không bỏ qua cho tiểu quý nhân mà thôi.
– Chờ khi chuyện này giải quyết xong, y cũng chẳng còn con đường nào khác trừ việc sống yên phận ở hoàng cung này, vậy thì cứ giấu y ở đây đi. Lão Đinh Hoảng kia tham thì thâm, trẫm sớm muộn gì cũng sẽ xử lý cả nhà lão già ấy!
Trương Khoát cúi đầu:
– Hoàng thượng anh minh.
Kiền Vạn Đế cười lạnh, hướng mắt về phía cửa điện. Tiếng vó ngựa đã rất gần, ầm một tiếng, mấy cung nhân nhận lệnh từ trước bắt đầu mở cánh cửa chính thái điện.
Cung thủ với ám vệ mai phục đột nhiên xuất hiện ở khắp nơi, bức tường cung cao ngất giờ cũng nhấp nhô bóng người, đám loạn quân đang xông vào liền bị phục kích bởi một trận mưa tiễn, từng dòng máu nhỏ chảy xuống những bậc thềm ngọc như những con sông nhỏ.
Tiếng người thét chói tai, màu đỏ rực của ngọn lửa, màu đen đặc của màn khói, tất cả như bao trùm lên khoảng trời bên trên tòa cung điện ngàn năm cổ kính.
Tiếng ngự lâm quân tập kích bất ngờ giữa đám âm thanh hỗn độn tựa như tiếng sấm từ xa vọng tới. Những thùng nước xả tới tấp vào ngọn lửa hung tàn, cung nữ khiếp đảm chạy loạn khắp nơi, tần phi chủ tử hàng ngày luôn đoan trang dịu dàng giờ gào thét đến chói tai, tất cả đều muốn trốn chạy khỏi địa ngục trần gian đỏ rực lửa và đao kiếm nhấp nhoáng này……
Mọi thứ trở nên điên loạn.
Thật giống như những gì vật nhỏ kia mong muốn, luôn giãy giụa, luôn bất an, cho dù mấy móng vuốt nhỏ bé của y có bị chặt đứt, thì y vẫn sống chết cào cấu cho bằng được, bằng không sẽ hờn giận, bí bách ở trong lòng……
Minh Đức đẩy cửa nội điện. Cung thất rộng lớn mà trống trải đến mức không tưởng chìm trong yên lặng, trừ tiếng bước chân nặng nề của chính y gõ từng nhịp trên mặt thảm, xung quanh không nghe thấy một tiếng người.
Y đã tới đây vô số lần. Nam nhân đã từng nói với y rằng, hoàng cung này thuộc về y, thậm chí cả giang sơn thiên hạ này cũng là của y, chỉ cần y muốn, hắn có thể làm tất cả vì y.
Nghe những lời này chỉ thấy một niềm sủng nịnh vô biên, nhưng thực ra, đối với y, nơi này chính là cái ***g sắt, khiến y phải run sợ. Hàng ngày, chỉ bằng một thánh chỉ ban xuống, có người phất lên như diều gặp gió, nhưng cũng có người chỉ vì một câu lỡ lời mà tan cửa nát nhà. Y dường như bị bao phủ bởi một lớp sương, nhưng bên ngoài màn sương đó, có vô số kẻ rình rập đợi thời cơ để đâm y một nhát, rồi lại một nhát, cứ thế cho đến khi y không còn có thể chống cự mà rơi xuống tan xương nát thịt.
Hoàng thất chính là dòng tộc chuyên ăn thịt người, mỗi người đều như con rối gỗ trong bàn tay Hoàng đế, cũng đều hận không thể thoát khỏi thân phận đó. Hôm nay người cười với ngươi, ngày mai có thể tặng ngươi một nhát đao, thậm chí còn lừa ngươi vào đường cùng chỉ vì một chút vinh hoa phú quý hư ảo. Ai cũng không tin tưởng y, ai cũng đề phòng y, chỉ có Hoàng hậu là người duy nhất toàn tâm toàn ý chăm lo cho y, hi sinh cả đời mình vì y, thế nhưng lại chết trong cô độc và oan uổng.
Minh Đức cảm thấy sống mũi mình cay cay. Y biết rằng nếu bây giờ lại khóc trước mặt Lý Ký thì chẳng ra làm sao cả, thế nhưng y không kìm lại được. Cảnh tượng trước mặt khiến y nhớ đến Hoàng hậu, bà đã bị ép chén độc dược thế nào, ngã xuống ra sao, và giây phút lâm chung của bà như thế nào, có phải cõi lòng chỉ tràn ngập nhớ thương Thái tử với y hay không.
Y đứng ở giữa đại điện, ánh mắt mờ mịt. Một bàn tay hiện ra từ đằng sau, nhẹ nhàng lau nước mắt cho y.
– Vì sao lại khóc? Khóc vì cái gì cơ chứ? Cẩn thận tí nữa lại khàn giọng đấy.
Minh Đức quay ngoắt người lại, liền bị Kiền Vạn Đế ôm trọn vào lòng. Sau một hồi giằng co, một tiếng động lớn vang lên, Minh Đức bị ngã xuống đất, cả tấm lưng đập thẳng lên mặt sàn cẩm thạch, y vừa trở mình thì đụng ngay bàn trà làm mấy món trang sức rơi tung tóe ra sàn.
Kiền Vạn Đế đè một bên chân lên lưng Minh Đức, cố định hai cổ tay y lên trên đầu, có lẽ do mạnh tay quá nên Minh Đức càng khóc tợn. Nước mắt chảy dài ướt thẫm hai bên tóc mai, y cố sống cố chết co quặp cả người lại, tựa như con thú nhỏ bị thương tổn nặng nề đang sợ sệt đến cùng cực, trong đầu chỉ nghĩ đến việc chăm chăm bảo vệ những thứ nhỏ bé trong lòng mình.
Kiền Vạn Đế chỉ cần một tay cũng dễ dàng bắt y duỗi người ra, quát lớn:
– Ngươi khóc cái gì? Ân? Ta đâu có hành hạ ngươi mà ngày nào ngươi cũng muốn chạy trốn! Ngươi nhìn ngươi xem, còn muốn bức vua thoái vị cái nỗi gì! Chỉ cần ngươi rời khỏi đây một bước là lập tức bị ăn tươi nuốt sống ngay! Không có ta che chở ngươi nghĩ ngươi có thể sống tới ngày hôm nay sao? Muốn tìm đường chết hả?!
– Không có ngươi thì đời ta đã không thành ra thế này! – Có lẽ do giãy giụa quá kịch liệt, thanh âm Minh Đức có chút nghẹn ngào, giọng lạc cả đi. – Nếu không vì ngươi, Hoàng hậu sẽ không phải chết! Mẫu thân của ta cũng không phải chết! Tất cả mọi người sẽ sống vui vẻ, tất cả là tại ngươi! Chính ngươi đã giết bọn họ!
Y thực ra luôn cảm thấy sợ hãi, mỗi bước đi đều nơm nớp lo sợ, chỉ sợ rằng một bước sai lầm có thể bị vô số kẻ đang rình rập cào xé đến chết. Y vốn chỉ là một ấu tử thấp kém trong một nhà danh gia vọng tộc, cuộc đời đáng lẽ chỉ đơn giản quanh xó nhà, thế nhưng chỉ vì một phút cao hứng của Hoàng đế mà phải chịu bao nhiêu đau khổ, bị người khác dòm ngó.
Một nam hài tử hơn mười tuổi bị rơi vào tay một nam nhân đã trung tuổi, có quyền lực tối cao, lại còn là người tàn nhẫn, sống chết của y là do hắn quyết định, xung quanh có rất nhiều người nhìn thấy nhưng cũng vô pháp cứu y ra. Thế nhưng ngược lại, nhiều người còn cảm thấy hâm mộ hoặc ghen tị với y, cảm thấy rằng đó chính là vinh sủng, là may mắn, cảm thấy rằng y là người không biết tốt xấu.
Nỗi sợ hãi này đã ăn sâu vào tận xương tủy từ khi y vẫn còn nhỏ, ban đầu chỉ là một nỗi căm hận chốn hoàng cung, sau đó trở thành mỗi lần nhìn thấy hoàng cung là tim y lại đập nhanh, sợ hãi đến mức đấy nhưng vẫn muốn làm bộ làm tịch. Người khác đều nói y được thánh sủng sâu đậm, nhưng mấy ai biết rằng đứa nhỏ mười lăm tuổi kia, hàng đêm vẫn chui vào trong chăn nơi long sàng khóc thút thít, không dám phát ra tiếng động lớn.
Nỗi sợ hãi cùng chán ghét này đến giờ này gần như đã bám rễ vào da thịt y, vật nhỏ mẫn cảm mà đa nghi này, một khi đã bị châm chọc, dù là nhẹ đến mức nào đi chăng nữa, vẫn sẽ ghi thù trong lòng, huống chi đây còn là bóng đen khổng lồ của hoàng gia đang siết chặt lấy cổ y, làm y muốn tắc thở.
Y khóc rất dữ, bộ dáng chẳng có chút gì là giống một tướng quân đang bức vua thoái vị cả. Kiền Vạn Đế muốn lau sạch đi những giọt nước mắt của y, muốn xoa dịu nỗi đau của y, nhưng vừa chìa tay ra liền bị y cắn mạnh. Vật nhỏ này cắn người rất mạnh, máu tươi chảy ròng. Cơn đau dường như kích thích thần trí Kiền Vạn Đế, hắn liền vung tay tát y một cái.
– Không có ta thì ngươi sẽ sống tốt sao? Không có ta ngươi đã bị chết hàng trăm hàng nghìn lần rồi! Không có ta, đại quân lại dễ dàng nghe lời ngươi như vậy sao, Thái tử vẫn có thể ngồi yên vị như thế sao! Lừa ngươi là tốt cho ngươi, giờ ta lại bị coi là lang sói, bị ngươi coi thường sao!
Minh Đức bị ăn một bạt tai khiến cho cả mặt lệch sang một bên, bên tai chỉ nghe thấy tiếng ong ong, nhưng y vẫn giãy giụa, khóc lóc trong vô thức, miệng thì không ngừng kêu gào:
– Buông! Buông ra! Buông ra!……
Kiền Vạn Đế xoay tay tát y một phát nữa, một bạt tai thẳng mặt khiến Minh Đức ngã sụp xuống.
– Sớm biết thế này đã chuẩn bị xích sắt khóa ngươi trên giường! Như vậy đã không thành sự ngày hôm nay! Có trách thì hãy trách ngươi không chịu an phận, còn muốn ra ngoài nháo loạn!
Hắn lôi Minh Đức lên rồi kéo đi, chẳng thèm quan tâm đứa nhỏ này sống chết ra sao, một mạch lôi y ra khỏi nội điện. Chiến sự bên ngoài đã bình ổn, tiếng chém giết từ đằng xa vẫn truyền đến, nhưng đã thế suy sức yếu, không đủ gây uy hiếp cho hoàng cung.
Đại điện giờ là một đống hỗn độn, Trương Khoát giẫm lên xác người mà chạy tới, Kiền Vạn Đế vẫn nắm chặt tay Minh Đức, quay sang nói:
– Thái tử gây cung biến, âm mưu soán vị, vô đức vô năng, không cai quản được vận mệnh quốc gia! Người đâu! Dẫn Thái tử đến, ban cho hắn cái chết!
Minh Đức lập tức giãy giụa đứng thẳng dậy, thanh âm chói tai đến mức khó chịu:
– Không!
Kiền Vạn Đế vẫn không buông tay, y liền quỳ sụp xuống đất, sống chết níu chặt lấy ống tay áo minh bào, thanh âm thê lương hòa cùng nước mắt giàn giụa:
– Không! Ta xin ngươi! Chuyện này không liên quan gì đến Thái tử cả! Ta xin ngươi đừng giết hắn! Xin đừng!
Kiền Vạn Đế bị y níu áo đến mức khó giữ được bình tình, một tay nhấc bổng Minh Đức lên, rồi giam y vào ***g ngực mình, bắt y phải ngẩng đầu lên nhìn mình, rồi ghé sát tai y nói:
– Ngươi có nhìn thấy cánh cổng kia không? Nhìn rõ không? Nói cho ngươi hay, ngươi mà ngoan ngoãn thì Thái tử sẽ bớt phải chịu khổ, bằng không ta sẽ khiến cho ngươi ngồi ở đây giương mắt lên mà nhìn hắn bị lăng trì, ba ngày ba đêm, từng tấc từng tấc thịt bị lột ra, lột sạch cho đến khi chỉ còn lại xương trắng thì thôi……
Minh Đức giãy giụa kịch liệt, chân tay đập loạn xạ lên người Kiền Vạn Đế, miệng không ngừng gào thét trong tuyệt vọng. Những ngôn từ vô nghĩa, sự giãy đạp yếu ớt của y không thể nào lay động được ý chí sắt đá của Hoàng đế. Y chỉ biết đứng đó trơ mắt nhìn Thái tử một thân bạch kim y bào, tóc tai bù xù bị lôi ra giữa sân, theo sau là đám thị vệ cầm đại đao sáng loáng.
Trong phút chốc đó, cả trái tim như vỡ òa. Đầu người, máu tươi, tứ chi bị chặt đứt rơi vương vãi trên mặt đất, cung điện màu đỏ chói, khói lửa phía xa xa, tất cả như xoay tròn lên phía trên đỉnh hoàng cung cao quý, tựa như một bài thương ca bay tới từ nơi chiến trường thời viễn cổ.
Từng thứ từng thứ một như khắc ghi sâu đậm trong trí óc y, trở thành cánh cửa đóng lại toàn bộ ký ức của y.
Sau đó, ý thức của y chỉ còn lại một mảnh tối đen, những cảnh vật kia như bị hút đi xa dần. Kiền Vạn Đế dường như đang kêu gào gì bên tai y, hắn còn lay y dậy, nhưng y bây giờ chẳng còn cảm thấy thứ gì.
Kiền Vạn Đế thực sự kinh hãi, hắn chỉ biết nhìn Minh Đức ho liên hồi, rồi ho ra cả một ngụm máu đen, sau đó ngã gục vào lòng mình.
– Minh Đức! Minh Đức! – Kiền Vạn Đế lay lay y dậy, thanh âm gào thét đến mức khàn cả giọng. – Còn không mau gọi ngự y!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.