Phu Quân Ca Ca, Ngươi Là Đồng Luyến Sao?

Chương 10: Quân lệnh như núi




Ngủ trưa xong Vân Du chạy loanh quanh thì lạc xuống lều nấu ăn. Năng xuất làm việc của Tiêu Tử, Vương Doãn, Ngô Trọng Kỳ rất cao nên đi đâu đám binh sĩ thấy nàng đều cúi đầu chào "Vương phi hảo" khiến Vân Du cực kỳ hài lòng.
Lạc xuống lều nấu ăn, phải nói nàng cùng Lệ Chi đi từ xa đã ngửi được mùi thơm rồi. Cả hai nhanh chân đi đến đó. Bước vào lều đám binh sĩ ở đó hướng nàng chào hỏi.
"Vương phi hảo."
Vân Du mỉm cười chào lại rồi đảo mắt xung quanh tìm thứ thơm tho dẫn dụ nàng đến đây. Một người trong đám binh sĩ hiểu ý liền mở cặp lồng chưng bằng tre ra lấy một đĩa tôm đưa cho nàng.
"Vương phi, mời thử dùng."
Mắt to lóe sáng, đám thuộc hạ của Lãnh Thiên Hạo tên nào cũng thông minh. Nàng không cần nói nhiều đã đoán được nàng muốn gì. Bất quá trưa hôm nay ăn toàn rau củ, xem như bồi thường cho nàng đi.
"Ngươi là..." Miệng hỏi nhưng tay đã lấy hai com tôm nóng hổi trong đĩa. Nàng chu môi thổi thổi hai con tôm đang bốc khói nóng.
"Nô tài họ Trương tên Tứ, là trù sư trong quân doanh" Trương trù sư tự giới thiệu.
"À" Nàng gật gù ra vẻ hiểu biết rồi nói: "Bổn phi đi đây, làm phiền Trương sư phụ rồi."
Nói xong nàng bước chân ra khỏi đó, tay cũng không quên đưa một con tôm cho Lệ Chi. Cả hai vừa đi vừa ăn về lều của mình. Tôm thiên nhiên thịt chắt lại ngọt, phương pháp chưng cách thủy lại bảo quản được chất dinh dưỡng của tôm.
Ăn xong Lệ Chi giúp nàng dùng khăn tay lau sạch vết dầu trên tay nhưng tay nàng vẫn còn rất khó chịu a. Vẫn là có xà phòng mới tốt. Cũng may nàng có sẵn công thức trong người nếu không sẽ vì khó chịu mà chết mất.
Nghĩ là làm, nàng nói với Lệ Chi những nguyên liệu cần dùng, bảo nàng ta đi thu thập. Nàng dùng giấy Tuyên Thành của Lãnh Thiên Hạo thay cho giấy nến ở hiện đại.
Sau đó lục tung gương đồ lấy ra hai hộp gỗ nhỏ chứa trang sức của bản thân. Nói là vậy chứ trang sức toàn đồ rẻ tiền mà nàng xuyên đến cũng chưa hề đụng vào thứ nào. Nàng lót giấy vào hộp làm khuôn xà phòng.
Lệ Chi đem nguyên liệu về nàng bắt đầu công làm xà phòng. Theo thứ tự trong đầu, nàng cho từ thứ một trộn vào nhau. Nàng cẩn thận như thể đó là thủy tinh vậy.
Lệ Chi tò mò liền hỏi: "Tiểu thư là đang làm gì?" Từ ngày Vân Du hết ngốc làm nhiều chuyện rất kỳ lạ khiến nàng vô cùng khó hiểu.
"Xà phòng" Nàng vừa làm miệng vừa huyên thuyên giải thích công dụng và cách dùng của xà phòng nữa.
Lệ Chi gật gù nhưng cũng không hình dung ra được bộ dáng của xà phòng là như thế nào: "Như vậy là dùng được rồi sao tiểu thư?" Thấy Vân Du đem hỗn hợp xà phòng để vào khuôn nàng liền hỏi.
"Vẫn chưa, phải đợi vài ngày cho xà phòng khô" Thật ra là nàng không nắm chắc thành công. Ở cổ đại thiếu rất nhiều thứ, nàng phải dùng những thứ tương tự để thay thế. Còn chưa kể mùi hương của xà phòng nàng chỉ dùng vỏ cam.
Không hiểu sao Lệ Chi lại có chút thất vọng. Tuy không muốn bị đem làm vật thí nghiệm nhưng cũng rất tò mò a.
Ở quân doanh không có hoa cỏ nào tạo mùi hương, nếu có nàng cũng chẳng dám dùng. Lỡ dùng nhầm hoa dại thì tiêu.
"Tiểu thư khi nào biết làm xà phòng" Lệ Chi theo Vân Du từ nhỏ đến lớn vẫn không biết tiểu thư nhà mình có tài cán này.
"Do diêm Vương gia dạy ta" Vân Du thuận miệng giải thích vô cùng bất hợp lý. Nàng là đang cứu rỗi cái địa phương lạc hậu này nhưng cũng không dám tự nhận là bản thân nghiên cứu thành. Thấy không ổn nàng liền chuyển đề tài.
Nàng nhìn Lệ Chi đầy nghi hoặc rồi hỏi: "Hình như.......ngươi chưa tắm rửa?"
Lệ Chi đỏ mặt cúi đầu nói: "Lệ Chi đã tắm rửa" Thấy Vân Du nheo mắt biểu lộ vẻ không tin Lệ Chi liền nói: "Lúc tiểu thư ngủ Lệ Chi đã tắm."
"Ở ngoài suối?" Nàng lại hỏi.
Nàng ta gật đầu, mặt còn đỏ hơn cả lúc nãy.
Vân Du cúi đầu thở dài: "Là do ta không tốt không quan tâm đến ngươi. Ta ở đây dùng cùng Lãnh Thiên Hạo nên không thể như trước được" Ý nàng là không thể cho nàng ta cùng dùng thùng tắm.
Lệ Chi nắm lấy tay nàng nói: "Lệ Chi hiểu nỗi khổ tâm của tiểu thư."
"Sau này đừng tắm trễ như vậy. Tắm như vậy không có lợi cho sức khỏe" Lỡ bị đột quỵ thì quy tiên là chuyện bình thường.
"Nhưng là......" Nàng ta chưa nói hết nàng lập tức đánh gãy lời nói đó: "Sau này sẽ do ta canh chừng cho ngươi tắm được không?"
Lời nói của nàng đầy chân thành. Nữ nhân ở cổ đại rất chú trộng trinh tiết. Chỉ cần bị nhìn thấy một ít da thịt thôi là xem như phải gả cho người nhìn. Mặc dù chưa hề xảy ra những vấn đề kia.
"Như vậy không tốt" Nàng ta cúi thấp đầu phân vân. Nàng là tiểu thư sao có thể để nàng canh chừng giúp được. Rất quá phận a.
"Ngươi tắm như vậy nếu có người nhìn thấy thì sao?" Nàng lại hỏi.
Mặt nàng ta có chút xanh xao: "Lệ Chi tắm tối lắm, lúc đó mọi người đều đã đi ngủ."
"Ở quân doanh luôn có binh sĩ đi tuần" Nghe đến đây mặt Lệ Chi tái nhợt, nàng ta ngây cả đứng cũng không nỗi phải chống tay vào bàn làm điểm tựa.
"Hôm qua Lãnh Thiên Hạo nói, ở quân doanh buổi tối nguy hiểm không nên đi lung tung."
Nghe xong Lệ Chi ngồi thụp luôn xuống đất. Cả người nàng ta vô hồn. Xong rồi, thất thân rồi sao? Đã vậy còn bị Vương gia nhìn thấy nữa. Sau này biết đối mặt thế nào?
Vân Du ngồi xổm xuống trước mặt nàng ta quơ quơ tay trước mắt. Nàng ta không phải ứng nàng liền lay lay vai rồi nói: "Đánh ta xong hắn mới dặn dò như vậy. Chỉ là dặn dò sợ chúng ta bị địch bắt đi thôi" Như đoán được Lệ Chi hiểu lầm nên nàng mới giải thích.
Sắc mặt Lệ Chi hòa hoãn hơn. Nàng ta lau nước mắt rồi gật đầu đáp ứng. Nàng ta ôm y phục, nàng ôm xà phòng cùng nhau chạy ra bờ suối.
Gần đến suối am thanh của nước làm nàng cảm thấy sảng khoái. Nàng bước nhanh đến thì nghe đám binh sĩ nói chuyện. Bọn họ ở biên cương đánh trận nên thường hô to gọi nhỏ, chất giọng ai cũng to nàng nghe nhất thanh nhị sở:
"Chết cái đêm trăng rầm mơ mộng của ta rồi."
"Ngươi là nữ nhân sao? Chỉ có vài quân côn đã than ầm trời như thế."
"Vương gia thật uy vũ, chịu tám mươi quân côn mà vẫn đi không sửa dáng."
Hóa ra Lãnh Thiên Hạo là bị ăn đòn xong đi không nỗi mới không đến dùng cơm. Thế mà bọn Vương Doãn còn bao che bảo hắn cùng Phó Đức Chính dùng cơm nữa chứ. Xem ra hắn sợ mất hình tượng nên nhịn đau trước mặt binh sĩ thôi. Giờ này hẳn là đang nằm bẹp dí trên giường đi.
Lòng nàng hiện tại rất hả dạ a, miệng còn không quên nở một nụ cười tươi tắn. Đáng đời, làm bậy không thể sống. Trả được thù thật thoải mái.
"Ta đây cũng thật hâm mộ a."
"Chúng ta phải cùng Vương gia chịu phạt chứ."
"Hai vị tướng quân cũng phải chịu năm mươi quân côn."
Đám Vương Doãn cũng vì vậy nên đi sửa tướng lại còn nhẹ nhàng như nữ nhân. Khônh thể trách được, báo hại nàng còn tưởng bọn hắn toàn đoạn tụ nữa chứ.
"Ta nghe nói hai vị phó tướng bốn mươi quân côn."
"Tội nhất là Vương quân sư, thân thể yếu đuối lại thụ sáu mươi quân côn."
"Nhưng ta thật sư rất đau." Lời nói còn đang xen vài phần đau sót.
"Trong quân doanh chỉ có người của Phó giám quân đưa đến và Vương phi với nha hoàn của nàng thôi."
"Ngươi không chịu được chi bằng bảo Vương gia điều qua đó phục vụ Vương phi đi."
Ta phi! Lão nương sớm bị Lãnh Thiên Hạo đánh rồi. Ngay vào đêm tân hôn nữa đấy. Nhắc đến lại đau. Tiện nghi của nàng, mông của nàng. Nàng thầm rủa tên Lãnh Thiên Hạo đáng chết kia thêm một trận.
"Mau mau tiến cung làm thái giám cũng được."
Lát sau đám binh sĩ đó cũng về trại. Vân Du và Lệ Chi cũng bước đến bờ suối.
Nước suối trong vắt lại thêm ánh hoàng hôn rọi xuống tạo nên cảnh đẹp mị người. Lệ Chi e ấp thoát y phục rồi hòa mình cùng dòng nước mát. Nàng cởi hài và vớ ra ngồi lên phiến đá phẳng, ngâm chân xuống làn nước ẩn vàng kia.
Chân trần nhỏ trắng nỏn nà đùa nghịch với những con cá nhỏ đang bơi lội gần đó. Lâu lâu lại hất nước lên người Lệ Chi. Tiếng cười đùa của hai người vang vọng cả một góc nhỏ.
Lát sau hai người thu dọn rồi về trại. Dùng bữa xong nàng cùng Lệ Chi chơi đánh cờ, trò truyện một chút rồi đi ngủ.
Cả hai qua một đêm an lành không bị người khác quấy nhiễu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.