Phu Nhân, Em Là Của Anh

Chương 1.2: Việc kết hôn




- Bố mẹ con không muốn kết hôn với Đường Tuyết Linh!
Anh vừa nói vừa đi vào trong nơi bố mẹ anh và ông nội đang ngồi. Bố mẹ anh nghe thấy anh tiếng của anh cũng biết anh về đây với mục đích gì nên mọi người đều mặc kệ, để anh muốn nói gì thì nói muốn làm gì thì làm nhưng không thể không kết hôn với Tuyết Linh vì mọi người đã quyết định rồi.
- Bố, mẹ, ông nội, mọi người có nghe con nói không vậy?
- Nghe thấy.
Bố anh nghe thấy anh hỏi liền nhấp một ngụm trà rồi nhàn nhạt trả lời. Còn anh sau khi bố mình đáp liền tức điên lên nhưng không thể làm gì, ai bảo đó là bố anh cơ chứ. Hazz. Anh hoàn toàn bất lực với thái độ của gia đình mình.
- Con nói lại với mọi người là con không muốn kết hôn với Đường Tuyết Linh!
Mọi người nghe anh lặp lại chuyện không muốn kết hôn ngước mắt lên nhìn một cái rồi quay đi như không có chuyện gì xảy ra. Anh đen mặt lại tức đến xì khói.
- Bố mẹ.
- Hả?
- Hai người... Hai người....
Bố mẹ anh nghe anh gọi liền trả lời như không biết gì. Ai bảo anh không chịu kết hôn cơ chứ, suốt ngày cứ chăm chăm vào công việc, 27 tuổi đầu mà mới trải qua 1 mối tình mà mối tình đó thì...hazz. Dù sao thì bố mẹ anh cũng quyết định rồi và ông nội anh cũng hoàn toàn đồng tình. Vậy nên anh bắt buộc phải kết hôn với Tuyết Linh.
- Ông nội!
- Hả?
Anh thấy nói chuyện với bố mẹ mình không được muốn chuyển sang ông nội để cầu cứu nhưng nghe giọng điệu này của ông nội thì có vẻ ông đã đồng ý cuộc hôn nhân này rồi.
- Ông nội, con không muốn kết hôn với Đường Tuyết Linh!
- Vì sao chứ?
- Vậy vì sao con phải kết hôn với cô ấy?
- Vì con bé phù hợp với con. Nó vừa xinh đẹp lại giỏi giang,ngoan ngoãn, hiểu chuyện nên mọi người muốn hai đứa kết hôn.
- Nhưng con không yêu cô ấy, giữa bọn con không có tình cảm với nhau.
- Không có thì kết hôn về từ vun đắp rồi sẽ có.
Anh nghe ông mình nói vậy liền á khẩu ông anh logic kiểu gì vậy. Tinh cảm chứ có phải mô đất đâu mà không có vun đắp rồi sẽ có. Ôi cái logic.
- Vậy cô ấy có đồng ý không?
- Có.
- Cô ấy đồng ý sao?
- Đúng vậy.
- Tại sao chứ?
- Con bé có tình cảm với con lên khi nghe đến chuyện kết hôn con bé sẽ không phản đối. Mà còn ở đâu ra lắm sao thế. Kêu con kết hôn thì con cứ kết hôn đi.
- Đúng vậy
Bố mẹ anh nghe ông nội anh nói liền đồng thanh tán thưởng. Còn anh đứng như trời trồng tại chỗ. Cô có tình cảm với anh vậy mà anh không biết chuyện gì đang xảy ra với anh vậy. Anh vì lo nghĩ cô không đồng ý lên kịch liệt phản đối còn cô thì nhẹ nhàng đồng ý. Hình như chỉ có mình anh là người lo nghĩ linh tinh rồi phản đối cuộc hôn nhân này thì phải. Aaaa. Sao anh như thằng ngốc vậy nè. Nhưng cô có tình cảm với anh còn anh thì không, anh chỉ xem cô như em gái mà yêu thương chăm sóc bây giờ kêu anh kết hôn... Anh hết cách rồi. Đành phải nghe theo sự sắp xếp của gia đình
- ----Đường gia.------
- Tuyết Linh, con lại đây.
Đường Tuyết Linh vừa từ trường về nhà đã thấy bố mẹ cô ngồi ở phòng khách còn gọi cô lại nữa, cô cảm thấy có việc gì đó rất nghiêm trọng.
- Có việc gì vậy bố mẹ.
Cô đáp lại lời bố mẹ cô rồi lại ghế ngồi cùng họ giương ánh mắt ngơ ngác nhìn hai người.
- Bố mẹ muốn nói với con việc kết hôn của con.
- Kết hôn?
- Đúng vậy.
- Nhưng là với ai?
- Bạch Nhất Phong.
- Bạch Nhất Phong?
- Đúng vậy. Bố mẹ và nhà họ Bạch đã bàn bạc với nhau rồi, dù sao hai đứa cũng có hôn ước từ trước bây giờ kết hôn là thích hợp nhất.
- Tại sao bây giờ kết hôn lại là thích hợp nhất ạ?
- Vì thằng bé Nhất Phong đó năm nay đã 27 tuổi, đến tuổi lấy vợ sinh con, nhưng con thì vẫn đi học vậy lên bây giờ kết hôn để hai đứa yêu đương tìm hiểu rồi vài năm nữa khi hai đứa coa tình cảm với nhau thì sinh con vẫn chưa muộn. Như vậy vừa thích hợp với con vừa thích hợp với cậu ấy không phải tốt sao?
- Nhưng mà....
- Không có nhưng nhị gì hết con cứ nghe lời bố mẹ kết hôn với cậu ấy đi.
Cô không biết nói gì chuyện này sao tự nhiên lại đột ngột như vậy chứ, đúng là cô có tình cảm với anh nhưng anh lại không. Cô biết anh chỉ xem cô như em gái chứ không có tình cảm nam nữ nào hết. Hơn nữa anh cũng có người mình thương mặc dù bây giờ họ không ở cùng nhau nhưng cô biết trong tim anh có cô ấy.
- Bố mẹ như vậy không được.
- Có gì đâu mà không được?
- Nhưng anh ấy sẽ không đồng ý.
- Thằng bé sẽ phải đồng ý thôi, con đừng lo.
- Thật sao?
- Ừ.
Cô thật sự thắc mắc tại sao anh lại đồng ý chứ không phải anh không thích cô sao, tại sao lại đồng ý. Không phải anh vẫn yêu cô ấy vẫn mong chờ cô ấy sao, tại sao lại muốn kết hôn với cô. Cô đem theo suy nghĩ miên man của mình trở về phòng. Thật sự có rất nhiều chuyện cô không muốn hiểu về anh vì khi hiểu được cô sẽ rất đau. Cô đã yêu anh từ khi 16 tuổi, yêu từ những hành động cử chỉ của anh giành cho cô, rất ân cần, rất tỉ mỉ, nhưng đó chỉ là hành động mà anh dành cho một người em gái mà thôi. Khi đó anh đang yêu đương với một cô gái khác, anh và cô ấy rất tình cảm, lúc đó cô rất thất vọng nhưng thời gian sau anh và cô ấy chia tay, anh đã rất đau khổ, lúc đó cô nửa vui nửa buồn vui vì anh và cô ấy đã chia tay nhưng lại buồn khi thấy anh đau khổ. Khoảng nửa năm sau thì anh trở bình thường cô cứ nghĩ anh đã quên được cô ấy nên cô đã gặp anh và thổ lộ tình cảm nhưng bị anh từ chối vì anh chỉ xem cô như em gái.
Còn bây giờ, mặc dù đã hơn 3 năm trôi qua nhưng trả ai dám chắc rằng anh đã quên cô ấy cả. Bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đến hai điều sẽ diễn ra. Một là anh đã quên cô ấy và muốn bắt đầu cuộc sống mới và cô là lựa chọn tốt nhất với anh lúc này. Hai là anh chưa quên được cô ấy nhưng do gia đình anh bắt ép lên anh không còn cách nào khác đành phải đồng ý. Nhưng cho dù là điều gì đi chăng nữa liệu anh có thể chấp nhận tình cảm của cô. Dù sao cô cũng muốn thử, cô muốn thử đến gần anh một lần nữa muốn dùng tình cảm của mình để cảm hóa anh khiến anh yêu cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.