Tạ Dư Trì: "..." Tạ Dư Trì có chút muốn khóc, người phụ nữ này đáng sợ hơn Thanh Hòa nhiều hức hức hức...
Nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của Tạ Dư Trì, gương mặt than kia của Thuật Dung trở nên có chút vi diệu, "Em... Sợ hãi?"
"... Không..."
"Nói?"
"...." Tạ Dư Trì ủy khuất lại rụt rụt, hệ thống, nếu ta nói mi ra, sẽ có chuyện gì xảy ra?
『 Sẽ không có ai tin. 』
Cũng đúng...
"Em, Phù Chú Sư bọn em, là gia tộc truyền thừa, nhưng mà tương đối ít, một thế hệ này chỉ có một mình em, hơn nữa truyền thừa lâu lắm, cho nên rất nhiều thứ đã bị thất lạc..." Tạ Dư Trì nghiêm trang nói hươu nói vượn, "Chị đảm bảo sẽ không nó cho người khác trước đi."
"Thanh Hòa?"
"... Ừm, chị ấy... Cũng có thể, dù sao thì chị không thể nói cho người khác!"
"Ừm."
"Phù Chú Sư có không gian nhỏ độc quyền, nhưng không gian đó rất nhỏ, không thể chứa nhiều đồ vật." Tạ Dư Trì nói, "Phù chú của em được đặt trong đó."
Thuật Dung nhìn chằm chằm nàng, Tạ Dư Trì run lên, chuẩn lấy phù chú từ trong ba lô ra cho cô xem, nhưng phát hiện đã dùng hết rồi... Ờm, xấu hổ quá.
Vì thế Tạ Dư Trì lấy ra một chai nước khoáng. "Chính là như vậy." Sau đó nàng đặt nó trở lại ba lô lần nữa.
"Không tồi." Thuât Dung khẽ cười một tiếng, "Phó căn cứ trưởng."
"... Vâng." Tạ Dư Trì có chút xấu hổ.
"Căn cứ mới được thành lập không lâu, cơ sở vật chất chưa hoàn thiện, sau này em sẽ sống với tôi và Thanh Hòa." Thuật Dung nói, "Em có thể tùy ý đi lại bất cứ đâu trong căn cứ, nhưng tôi khuyên em không nên đi khu bình dân."
"Khu bình dân?"
"Khu sinh hoạt của người bình thường." Thuật Dung khẽ cười một tiếng, "Đương nhiên, nếu em tò mò thì cũng có thể đi, nếu sợ thì có thể kêu tôi. Cái này cho em." Thuật Dung đưa một chiếc đồng hồ giống của Thanh Hòa như đúc, "Thanh Hòa sẽ dạy em cách sử dụng."
"Cảm ơn..." Tạ Dư Trì nhận lấy, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Thuật Dung đứng lên, khóe miệng gợi lên, "Không cần khách khí." Hiển nhiên, tâm tình của cô không tồi.
Tạ Dư Trì thả lỏng lại, nàng lại cảm thấy có chút buồn ngủ, cảm thấy mình thật sự mệt mỏi...
Hừm, mạnh mẽ vực dậy tinh thần, Tạ Dư Trì mở bảng kỹ năng, phát hiện phù chú 2 Sao vẫn là màu xám.
Nhìn thoáng qua, vậy mà cần 2 điểm kỹ năng?!
Tạ Dư Trì có chút đau lòng.
Nàng tắt bảng kỹ năng, mở ba lô, bấm vào rương nhỏ bí ẩn.
『 Mở ra hay không? 』
Mở.
『 Đang mở ra... 』
Một đám biểu tượng xẹt qua trước mắt nàng, Tạ Dư Trì nhìn không kịp, nàng chớp chớp mắt, đã thấy rương kho báu đang từ từ mở ra trong hư không...
『 Nhận được Hướng dẫn học Phù Tăng Tốc! 』
Đây là cái gì...
『 Dùng để mở phù chú nhánh bên, Phù Tăng Tốc! 』
Đôi mắt Tạ Dư Trì sáng lên, nhanh chóng mở kỹ năng lên, quả nhiên bên cạnh bảng kỹ năng có một ô kỹ năng sáng lên.
Phù Tăng Tốc (Sơ cấp): Tăng tốc độ của người sử dụng lên 5%
Chỉ có 5%...
Tạ Dư Trì mím môi, không chọn học nó. Phù Tăng Tốc sơ cấp cần 1 điểm kỹ năng, nhưng Tạ Dư Trì vẫn muốn học phù chú 2 Sao hơn...
Nàng nhìn phù chú 2 Sao hệ thống đưa kia, chỉ cần tìm được một tang thi 2 sao khác để săn, nàng sẽ được thêm 1 điểm kỹ năng...
『 Sau khi ký chủ hết giai đoạn dành cho người mới, khen thưởng sẽ được phát tùy theo khả năng của ký chủ. Khen thưởng cũng không cố định. 』
Gian đoạn dành cho người mới là tới khi nào?
『 Thời gian bảo hộ người mới là một tháng. 』
Một tháng... Như vậy nàng không thể ở lại căn cứ này nữa. Dù sao thì, làm phù chú trước rồi sau đó ngủ một giấc.
Lần này Tạ Dư Trì làm được 6 tấm phù 1 Sao mới kiệt sức ngủ, có thể nói đã có tiến bộ.
☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆
Vừa tỉnh dậy, Tạ Dư Trì làm thêm hai tấm phù ném vào ba lô, nàng xuống giường, nhìn nhìn áo bệnh nhân mình đang mặc có chút không nói nên lời, nhưng vẫn đi dép lê đẩy cửa ra.
"Tỉnh rồi sao." Thanh Hòa bưng một chén cháo đi tới, "Cơm sáng."
"Cháo trắng a..." Tạ Dư Trì cảm thấy có chút ủy khuất.
Thanh Hòa hơi nhướng mày, "Đây chính là chị cố ý chia cho em." Dù sao thì mạt thế đã đến, có thể ăn cháo nóng là một chuyện cực kỳ xa xỉ. "Rốt cuộc thì biệt thự kia của em tích trữ bao nhiêu thứ? Mạt thế mà em còn kén chọn như vậy."
"..." Tạ Dư Trì có chút ngượng ngùng, "Chị ăn chưa?"
"Chưa, vừa mới nấu xong."
"Em có đồ hộp, chị... Có muốn ăn cùng em không?"
"... A, em thật là ——" Thanh Hòa nhịn không được cười rộ lên, "Thuật Dung chưa nói cho em biết, cho dù ở căn cứ, cũng không thể tiết lộ quá nhiều đồ vật của mình sao? Trong khu bình dân, cô nương đứng đường hoặc trai bao, một cái bánh quy hoặc một túi sữa là có thể qua một đêm."
"A? Bán, bán..."
"Nếu không thì sao? Người thường, không có năng lực, căn cứ của chúng ta vừa mới thành lập, làm sao nuôi nổi phế vật? Những người đó không dám ra căn cứ, lại không có cách nào lấy được tinh hạch, nên không có thức ăn." Mặc dù Thanh Hòa nói như vậy, nhưng vẫn là cười rộ lên: "Nhưng mà... Có mấy tiểu tử có kỹ thuật cũng không tệ lắm, nếu em muốn nếm thử chị có thể đề cử cho em."
"... Không, không cần." Tạ Dư Trì hoảng sợ nhìn Thanh Hòa, không nghĩ tới Thanh Hòa thế mà thật sự sẽ tìm, tìm...
Thanh Hòa có chút cổ quái đánh giá Tạ Dư Trì, "Bảo bảo ngoan? Hiện tại chính là mạt thế, nên làm quen đi."
Tạ Dư Trì cúi đầu, không biết nên trả lời như thế nào.
"Em chỉ là... Tín nhiệm các chị... Mà thôi."
"... Vậy thì, cũng không tệ lắm." Thanh Hòa ngẩn ra, nhún nhún vai, "Miệng vết thương còn đau không?"
"Không ạ."
"Vậy ra ngoài ăn cơm với bọn chị?" Thanh Hòa nhìn bộ dáng Tạ Dư Trì co quắp nhát gan, nhịn không được mở miệng.
"Được!"
Thấy bộ dáng Tạ Dư Trì đột nhiên hưng phấn lên, Thanh Hòa không khỏi lắc đầu, cô bưng cháo rồi đi ra.
Thuật Dung nói để mình chiếu cô em ấy, Phù Chú Sư duy nhất... Rất có tiềm năng.
Chỉ là, tính cách của em ấy, rất không phù hợp với mạt thế này.
Để mình chiếu cố? Không sợ bị mình dạy hư sao? Thanh Hòa rất muốn xem thường, nhưng vẫn nhịn xuống.
Vậy thì cô sẽ tận lực, đoan trang một chút, chiếu cố Phù Chú Sư này.
Khi bước ra, Tạ Dư Trì mới phát hiện đây là một tòa nhà lớn, căn phòng vừa rồi nàng ở là lầu hai, nàng đi theo Thanh Hòa xuống cầu thang, nhịn không được lại nhìn xem khắp nơi.
"Người bệnh sẽ bị đưa đến tòa nhà này, em có thể xem nó như bệnh viện trong căn cứ." Thanh Hòa dừng lại chờ Tạ Dư Trì một chút, sau đó giải thích.
Tạ Dư Trì chậm chạp đuổi theo, gật gật đầu.
Ra khỏi tòa nhà này, đi qua một con phố, Tạ Dư Trì thấy một tòa biệt thự nhỏ hai tầng?!
"Chị và Thuật Dung sống ở đây, cường giả nên được ưu đãi, đúng chứ?" Thanh Hòa thấy vẻ mặt kỳ lạ của Tạ Dư Trì không khỏi bật cười, "Vào đi, cháo sắp nguội hết rồi."
Tạ Dư Trì lúng túng bước vào, thấy Thuật Dung đoan trang ngồi ở bên cạnh bàn trong phòng khách ăn cháo.
"Ờm, quấy rầy rồi..." Tạ Dư Trì cẩn thận chào hỏi, thấy Thuật Dung lạnh lùng gật đầu, có chút thấp thỏm đi theo Thanh Hòa ngồi vào bàn.
"Thuật Dung, cậu nấu cháo không thể bỏ thêm chút gì đó sao? Trắng như vậy." Cháo trước đó Thanh Hòa cầm vẫn còn ấm, cô ăn mấy miếng, phỉ nhổ nói, "Một chút hương vị cũng không có."
"Căn cứ mới gieo thực vật." Thuật Dung đứng dậy đi múc một bát cháo khác, "Cậu có chắc là muốn ăn những động vật không bị nhiễm đó?"
"Thôi bỏ đi, chỉ có mấy con như vậy, để chúng nó sinh sản đi." Thanh Hòa thở dài, nhìn thoáng qua Tạ Dư Trì đang yên lặng ăn cháo, "Em có đồ hộp gì?"
"... À thì, bắp hộp, đồ hộp ăn trưa, thịt bò đóng hộp... Và cả cá hộp!" Tạ Dư Trì nghĩ nghĩ, nàng đột nhiên giật mình một cái, những thứ này nàng đều đóng gói trong một cái túi lớn... Nếu, nếu như lấy ra...
"Nhiều như vậy sao?" Hai mắt Thanh Hòa sáng lên, đi đến bên cạnh Tạ Dư Trì, "Tùy tiện lấy ra một hộp đi."
"..." Tạ Dư Trì nhìn thoáng qua Thuật Dung mặt vô biểu tình đố diện buông chén đứng ở một bên...
"Rầm..."
Túi có chút nặng, cho nên Tạ Dư Trì dời vị trí lấy ra xuống đất, liền nghe thấy tiếng đồ hộp va chạm vào nhau.
"..." Thanh Hòa có chút ngẩn ngơ.
Thuật Dung đứng dậy đi tới, cúi người nhìn Tạ Dư Trì đang quỳ trên mặt đất mở túi, "Không gian chứa của em, bao lớn?"
"..." Thân thể Tạ Dư Trì cứng đờ, nàng có một loại cảm giác muốn khóc.
"Này, tiếp tục ăn cơm của cậu đi, đừng có suốt ngày hỏi này hỏi kia, em ấy mới biết cậu được có một ngày mà thôi." Thấy Tạ Dư Trì khẩn trương, Thanh Hòa ôm chầm bả vai Thuật Dung, kéo cô về bàn.
Thuật Dung: "..."
"Vậy thì, đồ hộp ăn trưa..." Tạ Dư Trì lấy ra một hộp, sau đó thu túi vào không gian. Nàng có chút khẩn trương ngồi trở lại, sau đó chuẩn bị mở hộp.
Không biết là do thân thể này yếu hay vì ánh mắt đáng sợ kia của Thuật Dung cứ nhìn chằm chằm vào nàng, Tạ Dư Trì nghẹn đỏ mặt cũng không kéo ra được.
Thanh Hòa không nhịn được cười ra tiếng, "Để chị làm cho."
Đồ hộp ăn trưa là thịt vụn trộn với một ít bột mì, nhưng nhìn chung vẫn có chất thịt, vị mặn, nhưng rất hợp với cháo trắng.
Ăn sáng trôi qua còn tính là khá suôn sẻ, Thuật Dung liền yêu cầu Tạ Dư Trì cùng cô phòng nghiên cứu khoa học.
Tạ Dư Trì: "?!!"
Thanh Hòa không đi theo, cô cầm chén đũa vừa thu lại, bắt đầu rửa chén rồi dọn dẹp nhà cửa.
Tạ Dư Trì đi theo Thuật Dung, nữ nhân này đi đường đều là lặng yên không một tiếng động, Tạ Dư Trì theo ở phía sau càng đi càng khẩn trương, tim đập càng nhanh, lại còn có chút chân mềm.
"Em rất sợ tôi?" Thuật Dung có chút bất đắc dĩ dừng lại, quay đầu lại thấy bộ dáng Tạ Dư Trì nghẹn đỏ mặt hoảng sợ, như thể vừa nhìn thấy quỷ. Cô dừng một chút, lấy mắt kính xuống, "Như vậy thì sao?"
"..." Tạ Dư Trì có chút kinh diễm, tiểu tỷ tỷ này tháo kính xuống vậy mà khá xinh đẹp? Hmmm... Mỹ nhân lãnh diễm sao... Nhưng thiếu đi một chút cứng nhắc và nghiêm túc so với lúc mang mắt kính là được...
"Đừng đi theo phía sau tôi, đừng sợ." Thuật Dung cảm thấy mình nên tạo quan hệ tốt với người mới, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, người mới vừa thấy đã suýt khóc...
... Hơi đau lòng.
Thuật Dung im lặng xoay lại, đeo kính lại, nhận mệnh đi về phía trước.
"Thú cưng của em hồi phục rất nhanh, nhưng tôi vẫn cần một ít số liệu, ngày mai tôi sẽ trả lại cho em." Thuật Dung ấn một dãy số, sau đó đặt lòng bàn tay lên khu kiểm tra đo lường, tít một tiếng, cửa sắt mở ra.
"Em đã giết chết tang thi 2 Sao, cho nên tinh hạch thuộc về em. Nhưng khả năng hiện tại của em không đến 1 Sao, tốt hơn là nên hấp thu một ít tinh hạch 1 Sao, sau đó lại hấp thu 2 Sao."
"Nhưng... Em không có tinh hạch 1 Sao..."
"Mười viên 1 Sao đổi một tấm phù chú của em, thế nào?" Thuật Dung rất có hứng thú với Phù Chú Sư.
"Có thể..." Tạ Dư Trì đồng ý, "Nhưng lần trước em đã dùng hết rồi, hiện tại cũng mới làm mấy tấm phù..."
"Ba tấm đi."