Phù Dung Vương Phi

Chương 41: Khổ nhục kế




Trời đông giá rét, gió lạnh gào thét, bông tuyết bay bay trong không trung,
Vào lúc chạng vạng, trời lạnh lại trầm, làm cho người ta có cảm giác nặng nề, có một vị nữ nhân đến trước Sở vương phủ…
Nàng đứng yên thật lâu, mặc cho tuyết rơi nhiều cũng không mở dù, bông tuyết bám đầy tóc trắng xóa, trên người nàng là xiêm y đơn bạc của tỳ nữ, ở trong trời đông giá rét cảm thấy lạnh run…
Mặc dù dung nhan hé ra trắng bệch, lại rất xinh đẹp làm muôn hoa cùng minh nguyệt cũng xấu hổ ẩn mình, ở trong tuyết bay bay càng thêm vẻ điềm đạm đáng yêu..
Nàng nói có chuyện gấp tìm vương gia.
Thị vệ giữ cửa đều là người mới tới, nhận không ra nàng, nói vương gia có chuyện còn chưa hồi phủ, chỉ có vương phi ở bên trong…Thấy nàng là một nữ tử thống khổ đáng thương đứng ngoài cửa, nên bọn họ cho nàng vào trong chờ, nàng không chịu, cố chấp đứng đợi ở ngoài tuyết rơi, gió lạnh tạt vào khuôn mặt mềm maị làm nàng cảm thấy đau đớn..chờ…
Con ngựa trắng của Sở cảnh mộc nhập vào mắt là khi mặt nàng cứng ngắc vì lạnh, liền có tia thả lỏng..trong mắt ẩn chứa chờ mong.
Lâm long là người thứ nhất phát hiện ra nàng, sắc mặt đaị biến, sốt ruột nhìn về phía Sở cảnh mộc “ Vương gia”
Nhìn theo ánh mắt hắn, Sở cảnh mộc cũng thấy kinh hãi, người trong tuyết vẻ thống khổ bi thương, hắn cuống quit nhảy xuống ngựa, Vân uyển phù cũng vội vã chạy qua, nhưng vì hai chân đứng ở ngoài tuyết đã lâu đông cứng lại, nên té ngã xuống, cũng may Sở cảnh mộc đỡ kịp.
“Phù nhi, sao ngươi tới đây?” thấy nàng ăn mặt mỏng manh lại là áo quần vải thô, bên người không có gia nhân, hắn đoán được là nàng lén ra ngoài…
Như thế đột ngột xuất hiện ở trước phủ đệ của hắn.
“Ta..” Đôi môi trắng bệch của Vân uyển phù run run, nhưng chỉ phun ra được một chữ, lệ trong mắt tuôn rơi…
“Vương gia, đi vào trước rồi nói sau, nàng lạnh run rồi kìa” Lâm long thấy sắc mặt nàng trắng bệch, trong mắt hiện lên tia đau lòng khó có thể nhận ra, nói…
Tiếu nhạc nhíu mày nhìn sắc trời, đúng là lúc vương phi sắp dùng cơm, nếu lúc nầy đi vào…
Sở cảnh mộc nhất thời suy nghĩ, biết nàng không thể đi lại được, đành ôm nàng đi vào bên trong vương phủ, vừa mới tiến vào giữa đình liền gặp Lục phù đang từ Tây sương đi tới….
Tất cả mọi người đều ngẩn người ra….thấy rõ người trong lồng ngực hắn, vẻ tươi cười luôn trên mặt Lục phù trở nên cứng ngắc, ….Lòng chợt thấy ẩn ẩn đau…
Nhìn sang ánh mắt lo lắng của Sở cảnh mộc, một cổ chua xót dâng lên, giống như uống phải nước trà lạnh…
“Vương gia, thì ra có khách quý đến chơi..” Lục phù bình tĩnh trở lại, nhìn xuống, dấu đi khuôn mặt có chút u buồn, giống như muốn ngăn cản lòng mình lạnh như băng đã hóa ấm áp trong những ngày gần đây, khi ngẩng đầu lên vẻ tươi cười đã trở lại trên mặt nàng.
“Phù nhi…” Sở cảnh mộc thở dài, biến hoá nhỏ trên mặt nàng không thoát khỏi ánh mắt của hắn, có chút bất đắc dĩ, liếc nàng một cái thật sâu, liền ôm Vân uyển phù hướng về Nam viên mà đi…
“Vương phi, vương gia chính là…” Tiếu nhạc nghĩ muốn giải thích, thấy vẻ tươi cười trên mặt nàng, không biết giải thích từ đâu, ….nhất thời đôi mày nhăn lại..
Lục phù còn chưa nói chuyện, Bôn nguyệt đã trừng đôi mắt hạnh, bất mãn lẩm bẩm “ Chuyện nầy là sao, vương gia của các ngươi hơi quá đáng”
Tiếu nhạc cười khổ, nhìn dung nhan kiều diễm trước mặt thấy bất đắc dĩ cực kỳ…Cho đến lúc nầy rồi mà Bôn nguyệt vẫn nói vương gia của các ngươi, vương phi của chúng ta, phân biệt rất rõ ràng…
“Bôn nguyệt” Lục phù quát một tiếng, ngược lại vuốt cằm nhìn Tiếu nhạc, quay đầu đi ngược trở về Tây sương…..Lục phù để lại sau lưng những dấu chân trầm trọng in trên mặt tuyết…
“Vương phi, người không phải đói bụng sao?’ Bôn nguyệt lo lắng nhìn sắc mặt của nàng, cẩn thận mở miệng.
“No rồi…” Lời nói của Lục phù truyền tới tai bọn họ làm lòng người đau nhói…
Khi đã về lại Tây sương, Lục phù gọi Vô danh, thấp giọng phân phó vài tiếng, Vô danh liền xoay người đi ra ngoài, rất nhanh biến mất trong vùng tuyết trắng.
Lục phù trở về nội thất, nằm ở trên giường, …..ánh mắt nhìn chằm chằm đỉnh nhu sa phiá trên giường.
Vân uyển phù, cho dù ngươi tới tìm Sở cảnh mộc cũng vô dụng, Vân vương nếu đã bị thân bại danh liệt, hắn phải chết không thể nghi ngờ, …Ta sẽ làm cho Sở cảnh mộc không thể cứu hắn ra…
“Phụ thân ta làm một chuyện ngu xuẩn, vì sao lại làm một chuyện buồn cười như vậy?”
Ta….thế nhưng…
Nên làm cái gì bây giờ…
Rõ ràng mỗi ngày đã tự nhắc nhở mình…Vì cái gì vẫn vô dụng như thế…?
Phụ thân…
Tua của nhu sa trên đỉnh giường sáng óng ánh rọi vào mắt nàng, như bảo thạch quang mang, khóe mắt nàng trở nên ướt át..
Không lâu nàng trở dậy, ngồi vào bàn trang điểm, nhìn chằm chằm vào gương mặt đã theo mình mười mấy năm qua trong gương đồng, dù quen thuộc nhưng mang một tia thản nhiên xa lạ. Mặt hồng nhuận, mi thanh tú, nhẹ nhàng cười cầm lấy một mảnh son môi, tô hồng đôi môi đỏ của nàng. Khoé môi lại nở nụ cười bí hiểm. Trong phòng khách ở Nam viên, Vân uyển phù nằm trên giường, đã uống hết chén thuốc, nàng cảm thấy thỏai mái hơn rất nhiều, nhưng đáy lòng bi thương càng sâu. Đây là Nam viên, câu khách quý Lục phù vừa nói qua làm lòng nàng đau xót. Sở cảnh mộc thật sự đối đãi nàng như một khách nhân.
“Vì sao lại tới đây? Sở cảnh mộc đứng bên giường, đã hết kinh ngạc, chỉ thở dài. Trên khuôn mặt tuấn dật không có vui mừng, hắn đối với người đang ở trong mặt, tình cảm bây giờ rất phức tạp…
“Cảnh mộc..” Vân uyển phù bi thương gọi, mang theo lo lắng, lệ vẫn tuôn rơi…Gia đình nàng xảy ra chuyện đột ngột, nàng không thể tin Quang vinh vương, chỉ còn bốn ngày, người duy nhất nàng có thể nghĩ tới chính là hắn….Sở cảnh mộc có thể cứu mạng cha nàng…
Hắn nhất thời không thể chịu được nước mắt của Uyển phù, khi nào nàng trở nên nhiều âu sầu bi thương như vậy. Trước kia luôn hạnh phúc tươi cười,tâm tình lúc nào cũng vui vẻ.
“Ngươi không nên tới đây” Hắn thở dài, nếu mà Quang vinh vương biết được, tình cảnh của nàng càng thêm gian nan. …
“Van cầu ngươi, cứu cha của ta…” Nàng đột ngột vịn giường đứng dậy, nắm vạt áo của Sở cảnh mộc, khóc lóc cầu xin, nhất thời khí huyết không thuận, cố gắng khụ một tiếng đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng…
Sở cảnh mộc ngưng mi, ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng của nàng, giúp nàng thuận khí, thấy nàng đã đở hơn một chút, mới nói “ Tội Vân vương phạm phải là tội thông đồng với địch, là tội chết, ngươi bảo ta làm sao mà cứu”
“Cha ta bị oan ức..” Nàng lắc đầu, cố gắng hết sức giải thích “Ông đối với triều đình rất trung thành và tận tâm, như thế nào lại thông đồng với địch? Việc nầy là tại Tấn vương ghi hận trong lòng bày ra ván cờ, Cảnh mộc, cầu ngươi niệm chút tình xưa, cứu phụ thân ta một lần được không? Van cầu ngươi….”
Vân guyển phù cũng xuất thân quan gia, từ nhỏ có kiến thức ở quan trường, sao lại không nhìn ra việc Vân vương bị hạ ngục là có người hãm hại. Quang vinh vương tuy rằng đáp ứng nàng sửa lại án sai, chính là hứa rồi như có như không, nàng có cảm tưởng hắn không có ý tốt, dường như đang chờ Vân gia bị diệt vong. Trực giác của nữ nhân làm cho nàng không tin tưởng hắn, ngược lại nàng hướng tới Sở cảnh mộc. Chỉ có Sở cảnh mộc mới có năng lực xoay chuyển tình thế.
Trong lòng hồi tưởng lại chuyện xưa cùng nàng, làm cho Sở cảnh mộc thấy đau lòng, bất đắc dĩ vỗ vỗ vai nàng gọi, “Phù nhi…”
Vừa nghe được tiếng gọi quen thuộc, Vân uyển phù lại rơi lệ liên tục…Biết hắn đã mềm lòng, nàng khóc càng thêm thê thảm, trong lòng hiểu rõ, hiện giờ ở trong triều người có thể cứu được phụ thân nàng, ngoài Sở cảnh mộc không còn ai khác…
Bàn tay lạnh như bặng cầm lấy bàn tay to ấm áp của Sở cảnh mộc, lạnh ấm hai loại cảm xúc, một người tham luyến, một người nhíu mày. Tay trắng nõn bị lạnh làm sưng đỏ, đập vào mắt của Sở cảnh mộc làm hắn không chịu được. Dù sao nàng cũng là nữ nhân hắn yêu qúy trong ba năm, cho dù tình yêu đã phai nhạt, nhưng ba năm tình nghĩa làm bạn vẫn còn đây…
“Ta chỉ có thể hết sức mình thử một lần, ngươi an tâm nhẫn nhịn một hồi, ta phái người báo cho Quang vinh vương..”
“Cảnh mộc…ngươi..” Nàng rưng rưng bi thương nhìn xuống, cắn chặt môi, nhìn thân ảnh của hắn biến mất phía sau cửa…
Cảnh mộc, ngươi thật có thể đem nguyện ước của chúng ta quên không còn một mảnh sao? Ba năm thề non hẹn biển ta không tin ngươi có thể dễ dàng vứt bỏ? Ta không tin…
Trên mặt của Vân uyển phù hiên ra vẻ bi thương cùng ngoan tuyệt.
Phân phó Lâm long ở Nam viên tiếp đãi nàng, lại ra lệnh cho một người thị vệ đi Quang vinh vương phủ truyền tin, Sở cảnh mộc thở dài, rời Nam viên.
Một trận gió lạnh mang theo bông tuyết thổi vào trong phòng, không khí bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo. Lạnh đến nỗi bả vai Vân uyển phù chợt co lại, ánh mắt nhìn về phía trước, người gác cổng đứng ở bên ngoài tối đen như ma quỷ, giống như giương cái miệng rộng đầy máu, dường như đang chờ nàng.
“Đóng cửa lại” Tay Vân uyển phù giật lấy chăn bông, từng cơn lạnh thấu xương đưa tới không chỉ bởi vì cái lạnh bên ngoài.
Lâm long trở ra đóng cửa lại, không đến gần nàng, chỉ đứng ở cửa, ánh mắt không có biểu tình gì nói “ Chuyện của Vân vương…”
“Không nên nói’ Giọng nàng lạnh như băng ngăn cản hắn, lúc nầy Vân uyển phù cố che dấu tất cả bi thương, lạnh lùng nhìn hắn “ Còn không tới phiên ngươi an ủi ta”
Mặt Lâm long không chút thay đổi, nhưng lòng hắn vừa bị nàng đâm một dao, cũng lạnh lùng trả lời nàng một câu “ Ngươi không phải là đối thủ của vương phi”
Khuôn mặt mềm mại của nàng hiện ra tia nhăn nhó cùng dữ tợn, ngược lại cười ác ý “ Ta không phải còn có ngươi sao?’
Một trận yên lặng thật lâu, chỉ có tiếng rít gào ngoài cửa sổ, ở trong yên tĩnh hiên lên rõ ràng, lòng giống như bị một khối sắt đè nặng, Lâm long đau đớn nhắm hai mắt lại.
Từng bước từng bước đã sai, tới bây giờ rồi, ai có thể thoát được đêm đen tập kích, lòng của mọi người đều giãi giụa trong bóng đêm, nhưng rồi cuối cùng cũng bị trầm luân.
“Ngươi cho rằng sau khi Sở cảnh mộc biết ngươi phản bội sẽ bỏ qua sao?” Nàng cười lạnh.
Lâm long không nói gì, vẫn nhắm mắt lại như cũ, nghe tiếng nói của nàng. Tiếng rít gào bên tai chầm chậm trở nên yên lặng, giống như thế giới hỗn loạn đã trở về yên tĩnh.
Cười khổ, nàng có biết hay không hắn phản bội lại vương phủ đã nuôi dưỡng hắn, đến tột cùng là vì cái gì? Cho dù là biết, nhưng không thể không làm. Sở cảnh mộc đi vào phòng khách, gặp Kim nhân cùng Tình nhân đang thu thập nầy nọ, nhất thời buồn bã “ Vương phi đâu?”
Tình nhân chạy nhanh tới hành lễ, đứng dậy nói “ Vương phi nói nàng no rồi, bảo chúng ta mang xuống”
Thầm giật mình, thấy đồ ăn trên bàn đều chưa đụng qua, cảm thấy chua xót, phất tay làm cho các nàng tiếp tục, lại hướng Tây sương mà đi…
Bôn nguyệt Băng nguyệt thấy hắn tiến vào, bất mãn bỉu môi, cũng không hành lễ, xoay người muốn đi thông truyền, bị Sở cảnh mộc cản lại…
Trong nội thất không giống như bên ngoài lạnh như băng, ngược lại nơi nầy rất ấm…Đàn hương tỏa hương, lượn lờ bay lên, …Lục phù nằm ở trên giường,hai mắt khép hờ như đang suy nghĩ, nghe thấy tiếng bước chân, bất đắc dĩ thở dài, tay phải huơ lên, giống như đuổi ruồi bọ “ Bôn nguyệt, ngươi phiền quá, đừng gây sức ép lỗ tai ta nữa, đi nhanh ra ngoài”
Sở cảnh mộc buồn cười nhìn hành động của nàng giống như đuổi ruồi bọ, ấm áp cười rồi ngồi xuống bên giường, Lục phù mở mắt ra…Nhìn thấy hắn, liền xoay mình đi, làm cho hai má của nàng di động đỏ ửng rất mê người…
“Phù nhi, tức giận sao?” bất đắc dĩ xoay thân người của nàng lại, lần đầu tiên thấy nàng giận dỗi, lòng tràn đầy vui mừng…Ngay cả giọng nói cũng mang theo thỏai mái rất nhiều..
“Ôi, vương gia thoạt nhìn rất vui vẻ” Lục phù, cười, thản nhiên châm chọc “ Nguyên lai ta giận có thể làm cho vương gia vui vẻ, thật đúng là một phát hiện kinh hĩ, về sau vương gia không vui tới tìm ta, ta sẽ cho ngươi thoải mái..
“Oa…chua quá, không nên có mùi vị dấm chua” Sở cảnh mộc ra vẻ vô tội áp sát vào mặt nàng, cười trêu ghẹo, chạm vào hai má mềm mại của nàng, so với tơ lụa còn thỏai mái hơn…
“Này không được lưu manh như vậy, đi ra ngoài cho ta, ngươi nặng muốn chết” Thân người nặng đè lên người Lục phù, khuôn mặt tuấn tú gần trong gan tấc áp bức tinh thần của nàng, làm nàng không thể khống chế nhịp tim của mình, không khỏi có điểm tức giận, lời nói cũng không chút lưu tình..
Sở cảnh mộc cười ha hả, hiếm khi thấy được khuôn mặt đỏ bừng của nàng, rất vui trong lòng, mặt càng để sát vào hai má nàng “ Phù nhi, mặt rất hồng, thực sự nóng sao?”
Lục phù bị một trận quẫn bách, thiếu chút nữa vả nhẹ lên khuôn mặt tươi cười của hắn, người nầy ăn trúng cái gì mà bạo miệng như vậy…Nàng không khống chế đuợc, tim đập càng nhanh, “Ta rất lạnh, ngươi nhanh giúp ta đứng lên”
“Tốt” Sở cảnh mộc sảng khoái đáp ứng, Lục phù cảm thấy kì quái khi nào hắn trở nên nói chuyện tốt như vậy, liền cảm thấy một trận gió lạnh thổi vào, chăn bông bị xốc lên, bên cạnh liền có thêm một người.
“Ngươi muốn làm gì?” Kinh ngạc nhìn hắn cởi áo khoát, chui vào chăn bông, mặt nàng càng thêm ửng đỏ, cả người đã bị hắn giữ chặt…
Sở cảnh mộc khi vừa tiến vào chăn bông không nói hai lời ôm chầm lấy nàng, thân hình nàng quả thật càng thoải mái, ấm áp, và thơm tho hơn tưởng tượng của hắn, ôm ấp thê tử của mình, xinh đẹp tuyệt sắc, thông minh kêu ngạo, lại có chút bướng bỉnh, chỉ một cái nhăn mày của nàng, cũng làm lòng hắn rối loạn..
“Thực rõ ràng..vương phi không phải lạnh sao? Bổn vương giúp ngươi giữ ấm thân mình a” Hắn hôn nhẹ lên trán của nàng, đem nàng kéo vào lồng ngực, thản nhiên ôm ấp.
“Vương gia, ngươi không phải muốn nói cho ta, ngươi..hôm nay …sẽ ngủ lại Tây sương đi?’ Giãy không ra khỏi đôi tay đang đặt trên lưng, Lục phù sợ hãi lẩm bẩm.
Sở cảnh mộc buồn cười nhìn khuôn mặt tao nhã giảo hoạt, càng cố tình để sát vào tai của nàng nói nhỏ “ Nơi nầy vẫn là tân phòng của chúng ta, ta còn thiếu Phù nhi một đêm động phòng hoa chúc có phải hay không, vương phi?”
Khí nóng phả vào tai nàng, cảm thấy trên vành tai cảm giác ấm áp, cả người run lên, lòng cũng run rẩy, thân mình bị ôm chặt không thể nhúc nhích, chỉ có thể nghiêng đầu né tránh, ai ngờ hắn lại theo tới, Lục phù cười hắc hắc, nhẹ nhàng xô hắn ra “ Vương gia, đêm động phòng hoa chúc ngươi muốn thiếu bao lâu thì thiếu bấy lâu, ta không vội …cũng không tức giận ngươi yên tâm thiếu đi nha…”
Mới vừa nói xong, lỗ tai cảm thấy đau, Lục phù la nhỏ một tiếng, dám cắn nàng, nàng quay đầu lại hung hăng nhìn hắn…Sở cảnh mộc xoa xoa mặt nàng, khi nào hắn lại phát hiện ra tính tìnhc ủa nàng lại đáng yêu như vậy, hắn còn tưởng nàng lúc nào cũng đều không màng tới, mọi việc đều lấy nụ cười ra ứng phó.
“Phù nhi, về sau chúng ta không để ý đến những người khác được không?” Hắn ôn nhu hỏi, hay tay vòng qua thắt lưng của nàng, chậm rãi nắm lấy đôi tay mềm mại, trong mắt bởi vì thái độ như gần như xa của nàng mà trở nên cực kỳ kiên định. Ánh mắt chấp nhất gắt gao nhìn người ở trong lòng “Chỉ nghĩ tới chúng ta thôi, được không?”
Lục phù ngẩn ra, nhìn dung nhan tuấn tú của hắn, ánh mắt chuyên chú cùng vẻ mặt rất chân thành, nhất thời không biết trả lời như thế nào, ý tứ trong lời nói của hắn có phải là…?
Nàng cảm thấy hoảng hốt, có hối hận, bất đắc dĩ, cùng hạnh phúc…Đủ loại tình tự như phá vỡ tảng băng trong lồng ngực, như một tiếng trống làm nảy lên tinh thần hăng hái ở trong lòng, trăm mối cảm xúc ngổn ngang, phức tạp khó dò…Cho tới khi xoa má nàng, hắn mới phát hiện nàng rơi lệ…
Lục phù không trả lời, chỉ lặng yên rơi lệ, nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng chua xót khó nhịn, ẩn ẩn đau….
Có đôi khi, càng thông minh sẽ làm cho người ta đi vào ngõ cụt, lòng nàng chua xót thầm nghĩ, rõ ràng biết hắn là người vô tội, nhưng không thể thuyết phục chính mình. Rõ ràng biết đáy lòng có đồ vật nầy nọ đụng vào không được, vậy mà còn cố tình đụng vào….
Sở cảnh mộc thấy bộ dáng của nàng bi thương như thế, từ hồi gặp gỡ đến giờ chỉ thấy nàng cười, …nhìn nàng.khóc….nhất thời không biết an ủi như thế nào, chỉ có thể vỗ nhè nhẹ lưng nàng, kềm lòng không được ấn môi mình vào đôi môi đỏ mọng…
Hắn nhắm mắt lại, không nhìn thấy một nụ cười giảo hoạt léo lên trên môi Lục phù…
Buông ra đôi môi đỏ mọng, Sở cảnh mộc hít sâu vài cái, ôn tồn ôm nàng vào lòng, tham lam hít vào mùi hương thơm ngát trên người nàng, không hiểu sao thấy mí mắt càng ngày càng nặng, nặng nề chìm vào giấc ngủ….
Không biết qua bao lâu, Lục phù mở mắt ra, quay đầu nhìn lại gương mặt tuấn tú của hắn, trong mắt có chút mê mang…
Nhẹ nhàng gỡ tay trên lưng nàng ra, Lục phù đứng dây, rời khỏi giường, chợt một trận gió lạnh thổi tới, làm nàng lạnh run, nàng ngồi trở lại giường, đăm đăm nhìn mặt hắn đang ngủ say, thở dài, kéo chăn bông đắp cho hắn…
“Sở cảnh mộc….ngươi làm cho ta rất là khó xử” Lục phù cúi người, môi chạm vào môi hắn, ôn nhuận dán vào một chút, giống như muốn cảm nhận độ ấm của hắn, một lúc lâu mới buông ra…
“Băng nguyệt, Bôn nguyệt,..chuẩn bị tốt chưa?” Nàng nhấc màn che lên, thấy Băng nguyệt, Bôn nguyệt đang đứng ở bên ngoài…
Bôn nguyệt tò mò nhìn vào bên trong, có vẻ không hiểu..rõ ràng thấy Sở cảnh mộc đi vào…
“Hắn đã ăn mê dược, không đến sáng mai sẽ không tỉnh lại, chúng ta đi thôi” Lục phù thản nhiên cười, đi ra cửa, ba bóng người thần không biết quỷ không hay chạy như bay trên mái hiên của vương phủ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.