Phù Cừ

Chương 20:




Ngày hôm sau, một đội thương buôn đi qua.
Ước chừng năm, sáu người, đuổi ngựa đẩy xe, nhìn thấy Lâm Nhi, ngừng lại. Chạm đến ánh mắt bọn họ, cảm giác vui sướng khi gặp được người lập tức biến mất.
Nàng xoay người muốn bước đi, gắt gao kéo nhanh vạt áo, nhưng những người đó đuổi theo.
Bạch ca ca ở phía sau nàng, suy yếu không chịu nổi. Nàng đè nén nỗi sợ hãi muốn thét lên, nhã nhặn vén áo thi lễ, "Các vị quan nhân, thiếp thân cùng phu quân hôm qua gặp tai kiếp, hạnh ngộ các vị. Không biết có thể nói cho biết đây là nơi nào, quanh đây có hương trấn gì không?" Bọn họ dừng bước, dường như có chút do dự, liếc nhìn Bạch Trọng Mưu không nhúc nhích, thú tính trong mắt càng ngày càng đậm.
Bạch Trọng Mưu ho nhẹ một tiếng, ngồi dậy, chậm rãi mở to mắt. Cặp mắt tối đen như sao, lại hiển lộ ra vẻ vô tình cùng sắc bén, sát khí ẩn ẩn như có thể chạm đến toát ra từ giai công tử tuấn nhã sắp chết này.
Hổ chết vẫn còn uy. Huống chi hổ chưa chết, đám tôm tép kia vọng tưởng nhúng chàm bảo bối của hắn sao!
Có lẽ là cảm thấy bị một kẻ sắp chết dọa là một chuyện nhục nhã, có đại hán sửa sang lại đai lưng, ngẩng đầu vươn người tới, cười hì hì, "Tiểu nương tử, xem ra nàng sắp phải làm quả phụ, không bằng theo ca ca..." Hắn còn chưa nói xong, một gốc cây đại thụ lớn bên cạnh đột nhiên đổ xuống, nện vào đầu hắn.
Ngón tay Bạch Trọng Mưu thủ sẵn viên đá nhỏ, lạnh băng nói, "Viên tiếp theo, kẻ nào muốn thử xem?" Gương mặt hắn tái nhợt như tuyết, môi cũng không còn nửa điểm huyết sắc. Nói mấy câu, hít thở không thông. Nhưng cặp mắt bình tĩnh tràn ngập sát khí kia, lại làm cho mỗi người đều tin tưởng, cho dù như vậy, hắn cũng có thể giết chết tất cả những người ở đây.
"Hiểu lầm, là hiểu lầm." Một người thoạt nhìn là đầu lĩnh ở đây gượng cười, "Chúng ta thấy hai vị dường như có chút khó khăn, xem có thể tới giúp một tay hay không... Chúng ta buôn lậu muối, thô lỗ chút, miệng hoa hoa, tâm không xấu, vị tướng công này, đừng để ý, đừng để ý..."
"Nương tử, dìu ta đứng lên." Hắn nói khẽ với Lâm Nhi, "Nhớ mang theo kiếm của ta." Cho dù thế nào cũng không thể đánh mất thanh kiếm này, nhưng vỏ kiếm đã không còn. Hắn chống kiếm, được Lâm Nhi dìu, "Đưa chúng ta tới thị trấn gần nhất là được, chuyển hai bao muối trên xe ngựa xuống để lấy chỗ ngồi."
"Ê, đây là thái độ nhờ người khác sao?" Một tên thủ hạ rống lên.
"Sao?" Bạch Trọng Mưu liếc nhìn gã, người nọ sợ tới mức phát run, lui lại năm sáu bước. Một cái liếc mắt kia, giống như lợi kiếm đâm tới, cơ hồ đã xuyên thủng mi tâm gã.
Đầu lĩnh đá người nọ một cước, "Hàm hồ! Lão tử nuôi đám các ngươi chỉ biết ăn rồi gây họa!" Vẻ mặt tươi cười, "Tướng công, nương tử, mời đi bên này. Ngô Đại, Ngô Nhị! Chuyển muối trên xe xuống lấy chỗ cho khách quý ngồi!"
Bạch Trọng Mưu hơi hởi mỉm cười, lúc đi qua đầu lĩnh lại đột nhiên xuất kiếm, đâm thẳng vào tay áo y, bột phấn màu trắng lập tức tuôn xuống đất.
"Vôi? Ồ?" Hắn cười đến càng tà ác, "Bình thường, những kẻ như ngươi , ta đều tá tứ chi ném cho chó gặm. Nhưng nương tử ta muốn ta bớt giết người, tạm tha ngươi đi..." Lại cười lạnh hai tiếng.
Đầu lĩnh phịch một tiếng, quỳ trên mặt đất dập đầu không thôi. Bạch Trọng Mưu không nhìn y, để Lâm Nhi đỡ, bước vào xe ngựa, ngồi xuống, hoành kiếm ngang người, thân mình trầm xuống, hoàn toàn dựa vào Lâm Nhi.
Miệng vết thương hẳn là đã vỡ toang, mùi máu tươi thản nhiên lan tỏa.
Nhưng Lâm Nhi cũng không nói chuyện, chỉ ôm chặt thắt lưng Bạc Trọng Mưu.
Có lẽ là bị Bạch Trọng Mưu dọa cho phát sợ, đám người buôn lậu muối này không còn giở trò quỷ nữa, đưa bọn họ tới một thị trấn gần đó, ngay cả minh châu Lâm Nhi tặng cũng không dám nhận, ra roi thúc ngựa chạy mất hút, càng nhanh càng tốt.
Bạch Trọng Mưu quen thói ác liệt lại xa xỉ, túi minh châu mà hắn vẫn dùng làm ám khí đánh người cũng đủ cho bọn họ có thể an dưỡng ở thị trấn này. Chỉ là vừa bước vào gian phòng thượng hạng của khách sạn, Bạch Trọng Mưu vẫn kiên cường chống chọi lập tức ngất đi.
Lâm Nhi ghé sát hắn, miệng vết thương toàn thân đều nóng như lửa, không thể động đậy.
Nhưng lòng của nàng thực ngọt, vừa khổ sở lại ngọt ngào. Đây là ...phu quân mà ta có thể dựa vào cả đời. Là phu quân cho dù bị thương nặng cũng sẽ đứng dậy bảo hộ ta.
Nàng có thể đem tâm của mình đặt vào tay hắn, không hề sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.