- Ký ức cuối cùng của ta chính là ngủ say trong thủy tinh quan. Ngươi nói ngươi đến Thánh thành của chúng ta, cứu ta từ trong mật thất. Xin hỏi ngươi có chứng cứ gì hay không? Vô Song lạnh nhạt hỏi. Mặc dù trong thâm tâm nàng đã tin hắn phân nửa thế nhưng trong một khoảng thời gian ngắn mà phải tiếp nhận một nam nhân, quả là khó có thể chấp nhận ngay được. "Chứng cứ"? Long Nhất sau một thoáng suy nghĩ liền xuất ra từ trong không gian giới chỉ một thủy tinh cầu lớn bằng nắm tay. - Vật này được tìm thấy trong phòng ngủ của nàng. Một khi thâu nhập ma pháp lực sẽ hiện ra hình ảnh của nàng.Nàng hẳn sẽ nhận biết được. Vô Song cầm thủy tinh cầu, ma pháp lực quán thâu. Lập tức thủy tinh cầu trong tay xuất hiện một trận biến hóa, hiện ra hình của nàng đang im lặng ngồi trên một đình thai đọc sách. Họa diện trên thủy tinh cầu bắt đầu chuyển động kéo đến gần khuôn mặt của nàng, hình ảnh của nàng trong thủy tinh cầu ngẩng đầu lên định nói gì đó nhưng lúc này họa diện chợt lóe lên rồi hoàn toàn biến mất. Vô Song ngơ ngác nắm lấy thủy tinh cầu. Con ngươi xinh đẹp trở nên long lanh nước mắt. Nàng vẫn nhớ rõ tràng cảnh này mình, Uyển Nhi, nha hoàn của nàng đi đến nói chuyện với mình. Đáng tiếc nàng ta bây giờ đã hương tiêu ngọc vẫn. Ngay cả phụ thân Mộc Khí và tất cả người dân trong thành. Cả Thánh thành giờ đây chỉ còn lại duy nhất mình nàng, một thiếu nữ cô đơn đáng thương. - Đừng thương tâm. Ở trên thế giới này nàng sẽ không cô độc. Nàng còn có ta, có các hảo tỷ muội của nàng. Nếu tỷ muội của nàng được gặp lại nàng, họ sẽ rất vui. Long Nhất thấy dáng vẻ bi thương của Vô Song bèn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng. Ngọc thủ nhỏ bé của Vô Song khẽ run rẩy nhưng trong lòng lại xuất hiện một cảm giác kỳ lạ. Ở trong tay của hắn. Nàng cảm nhận được s ấm áp và an tâm. Giờ phút này nàng đã hoàn toàn tin những lời Long Nhất nói. Một lúc sau, khóe mắt Vô Song đã ráo hoảnh nước mắt. Ánh mắt lại trở nên lạnh nhạt như lúc trước. Nàng khẽ rút tay về, nói: - Ta tin tưởng ngươi nói thật, thế nhưng bây giờ ta chưa thể tiếp nhận ngươi. - Ta hiểu, nàng cần có thời gian. Ta nghĩ không lâu sau, nàng nhất định sẽ nhớ lại…chỉ cần nàng cho ta một cơ hội - Long Nhất ánh mắt tha thiết nhìn chằm chằm vào Vô Song. Vô Song cảm thấy mất tự nhiên, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn nữa, thản nhiên nói: - Cho như thế nào? Nghe vậy, Long Nhất lộ ra vẻ tươi cười. Hắn biết Vô Song nói như vậy chính là đã cho thấy nàng đã đồng ý cho hắn cơ hội. - Nàng ở lại bên ta, chúng ta chỉ cần tiếp xúc nhiều hơn tự nhiên sẽ hiểu rõ hơn thôi. Vô Song chần chừ một lát, nói: - Nhưng hai ngày nữa ta muốn đi đến Lôi Thần cấm khu tìm hiểu. - Lôi Thần cấm khu? Vừa hay ta cũng có ý nghĩ này. Chi bằng chúng ta cùng đi nhé - Long Nhất vốn vẫn đang phân vân nhưng Vô Song đã muốn đi thì hắn cũng hạ quyết tâm. - Tốt lắm, hai ngày sau chúng ta sẽ gặp nhau ở chỗ này - Vô Song lạnh nhạt nói, thật khó để nhìn thấy được tâm tình của nàng. - Hai ngày? Nàng không phải đã đáp ứng ở lại bên cạnh ta sao? - Long Nhất có chút khẩn trương, hắn sợ nàng thay đổi chủ ý. - Ta phải đi chuẩn bị một vài vật dụng. Yên tâm, ta nói tất sẽ giữ lời - Vô Song nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của Long Nhất, trong lòng không khỏi xuất hiện thoáng qua một sự hài lòng. - Nếu vậy thì ta cũng miễn cưỡng đồng ý. Nhưng nếu hai ngày sau không gặp được nàng thì dù cho có phải đi đến chân trời góc bể ta cũng tìm ra nàng. Đánh vào mông nàng. Long Nhất nhe răng ra hù dọa, cũng khộng biết có phải là do ảo giác gây ra không, nhưng hắn phát hiện ra trên khuôn mặt lạnh lẽo của Vô Song xuất hiện một nụ cười. "Đi"! Vô Song lưu lại từ này xong, chỉ thấy trên người bạch quang lóe sáng, biến mất trước mắt Long Nhất. Long Nhất nghe xong, vẫn đứng lại hân thưởng mùi hương thoang thoảng của Vô Song còn đọng lại trong không khí. Một lúc sau hắn mới định thần lại. Tâm tình rất thoải mái. Vốn là hắn muốn quay về hoàng cung nhưng lại nghĩ nếu đi đến Lôi Thần cấm khu thì phải tìm Hồng nương tử một chút. Người này rất hiểu rõ tình huống tại địa phương này. Mặc dù thực lực của hắn không kém, bên cạnh còn có thần thú, cộng thêm thực lực của Vô Song cũng đã đạt đến Pháp thần chi cảnh nhưng Lôi Thần cấm khu đích thực là một nơi rất khủng khiếp. Hơn nữa Lôi Thần cũng là thần, có thể sánh với Pháp Thần, Kiếm Thần. Ai mà biết được vào đó có gì phát sinh ngoại ý không chứ. Vì vậy Long Nhất một lần nữa quay trở lại Mạo Hiểm Gia Tửu Ba. Lúc này đã không còn sớm, bên trái tửu điếm đã có vài khách nhân uống rượu đối ẩm. Các phục vụ viên tại đây cũng đã tăng thêm mấy người. - Tiên sinh, người lại đến. Người muốn dùng cái gì? Phục vụ viên thanh tú còn chưa nghỉ ca, nhìn thấy Long Nhất vội chạy đến. Ai bảo sát thương lực mà Long Nhất gây ra cho nàng quá lớn chứ. Long Nhất gật đầu, cười nói: - Ta đến tìm Hồng nương tử, ngươi có biết nàng ta ở đâu không? Tiểu phục vụ viên nhìn Long Nhất tươi cười với mình, không khỏi bẽn lẽn thẹn thùng, đỏ mặt nói: - Người theo ta, tửu bảo biết Hồng nương tử ở đâu. Tiểu phục vụ viên dẫn Long Nhất đi vào phía trong tìm tửu bảo nói Long Nhất muốn gặp Hồng nương tử. Tửu bảo ngẩng đầu đánh giá Long Nhất một chút hỏi: - Xin hỏi tiên sinh là ai? Ta sẽ truyền đạt lại. - Tây Môn Vũ - Long Nhất bình thản nói. "A…" Tiểu phục vụ viên đứng bên cạnh Long Nhất nhất thời kinh hô lên nhưng cũng nhanh chóng dùng tay bịt lấy miệng mình. Không nghĩ tới thanh niên phong lưu tuấn dật này lại chính là là dâm tặc nổi danh khắp thiên hạ Tây Môn Vũ. Tiểu cô nương ánh mắt kinh nghi nhìn hắn, bộ dáng có phần e sợ. Long Nhất thấy vậy cũng không trách cứ, quay sang nhìn tên tửu bảo đang sững sờ nói: - Vị huynh đệ này xin đi thông tri một tiếng hộ ta. - A, không cần. Hồng nương tử đã sớm có công đạo. Nếu như là Tây Môn thiếu gia đến thì trực tiếp dẫn người vào gặp nàng - Tửu bảo lấy lại tinh thần nói xong liền dẫn Long Nhất đi ra một cánh cửa phía sau. Tại phía sau Mạo Hiểm Gia Tửu Ba là một hậu viên, vừa bước vào đã cảm thấy chói mắt, quang cảnh tại đây gồm vô số đình đài lầu các, tiểu kiều nước chảy, trăm hoa đua nở, một trận gió nhẹ nổi lên mang theo mùi hoa thơm ngát, thật làm cho tâm tình của người ta thoải mái. - Vị huynh đệ này, xin hỏi Mạo Hiểm Gia Tửu Ba là do Hồng nương tử khai sáng? - Không phải, bất quá…cũng không sai. Câu trả lời của tửu bảo khiến cho Long Nhất như lọt vào sương mù. Nói xong, chỉ tay vào tòa tiểu lâu phía sau hòn giả sơn nói: - Hồng nương tử đang ở nơi đó, ngươi tự mình đi đến. Long Nhất nhún vai, tinh thần lực phóng xuất ra, dễ dàng phát hiện tại hậu viện này phòng vệ được bố trí rất cẩn mật, dựa theo một quy luật, phương hương rất khác nhau. Thật không thể xem thường. - Hồng nương tử, nếu đã biết ta tới sao không còn mau ra đây nghênh đón. Long Nhất kêu ầm kên. Không cần đoán hắn cũng biết Hồng nương tử chắc chắn đã biết hắn đến đây. Lúc này một cánh cửa sổ trên cao mở ra, một nhân ảnh lòe loẹt hỏa hồng xuất hiện, không phải Hồng nương tử thì còn ai nữa. Chỉ thấy nàng khẽ điểm mũi chân một cái, thân thể đã phiêu đãng đáp xuống trước mặt Long Nhất, mang đến môt mùi hương nồng nặc. - Tây Môn thiếu gia đêm quá có tiêu sái chút nào không? - Hồng nương tử xảo tiếu nhìn hắn nói. - Bình thường, bình thường, Hồng nương tử mới là tiêu sái - Long Nhất cười lên hai tiếng, tiêu sái cái rắm gì chứ. Đối mặt với tỷ muội ôn hương nhuyễn ngọc nhưng hết lần này đến lần khác không thể xơi được. Hồng nương tử cũng mỉm cười, phong nhũ, phì đồn nhất thời rung rinh. Long Nhất không khỏi nuốt một ngụm nước bọt. Nữ nhân này mỗi lần cười đều làm cho người ta hoa tâm vọng tưởng. - Tây Môn thiếu gia, vào trong này một chút - Hồng nương tử mỉm cười. Hồng nương tử đi trước dẫn đường, eo thon ngúng nguẩy, bộ mông tròn lắc lư thật sự là làm cho người ta nhịn không được muốn vỗ và đấy một cái. Long Nhất một đôi tặc nhãn nhìn đăm đăm theo thân hình của Hồng nương tử, hân thưởng. Vào đến đại sảnh của tiểu lâu, nàng đột ngột quay người lại, thiếu chút nữa hắn đã chạm vào bộ ngực của nàng. Khó khăn lắm mới có thể tránh được. - Tây Môn thiếu gia, ngươi không thể quản đôi mắt của mình tốt hơn hay sao? - Hồng nương tử sẵng giọng nói, trên mặt không biểu lộ gì cả. Nàng đối với những ánh mắt như vậy đã trở nên miễn dịch. - Không có biện pháp, con mắt ta nhìn thấy mỹ nữ liền không thể khống chế được. Xin lỗi xin lỗi. - Long Nhất cười nói, tặc nhãn cũng theo vậy hân thưởng cặp vú cao ngất của nàng, thầm tưởng tượng nếu được sờ vào đó, không biết sẽ sảng khoái đến mức nào. - Muốn sờ ư? - Hồng nương tử dường như nhìn thấu được ý nghĩ của Long Nhất, trào phúng hỏi. - Muốn…muốn cũng là vô dụng - Long Nhất cười ha ha một hồi, thu lại sắc tâm, cặp mắt liền trở nên trong suốt, không chút tà niệm. Hồng nương tử trong lòng có chút kinh hãi. Tây Môn thiếu gia này quả nhiên là không chế tâm tình rất tốt, bản lĩnh không vừa. Chẳng lẽ bộ dáng sắc lang vừa rồi là giả vờ? Bất quá nàng đã hiểu lầm. Long Nhất vừa đích thị vừa rồi giống như một nam nhân thấy nữ nhân xinh đẹp, sinh ra ham muốn trong lòng mà thôi. Bất quá bên cạnh hắn mỹ nhân vô số kể cho nên khống chế tâm tình cực tốt. - Hồng nương tử, các ngươi khi nào định quay về Lôi Thần cấm khu? - Long Nhất vừa hỏi, vừa tiến vào trong đại sảnh ngồi xuống, không khách khí, lấy ra một bình giai nhưỡng ngưu ẩm uống. Hồng nương tử cũng không ngại, nàng ngồi xuống đối diện với Long Nhất nói: - Phải vài ngày nữa. Ngươi cũng biết Lôi Thần cấm khu thật đáng sợ. Cho nên phải chuẩn bị kỹ càng. Tây Môn thiếu gia muốn cùng đi với chúng ta không? Long Nhất lúc này thay đổi chủ ý. Thiểm điện dong binh đoàn và Thiết Huyết dong binh đoàn đến khẳng định sẽ có mấy ngàn người. Mặc dù bọn họ thực lực rất mạnh mẽ, nhưng người có thực lực như Vô Song hai người thì không nhiều, huống hồ thời gian e là cũng không kịp. - Không được, chỉ là muốn hỏi một chút. Ta muốn biết một ít tình huống trong Lôi Thần cấm khu. Hai ngày sau ta và một vị bằng hữu định tìm hiểu một chút - Long Nhất cũng không giấu diếm nói thẳng ra. - Cái gì? Hai người? Ngươi không biết Lôi Thần cấm khu kinh khủng cỡ nào, không bằng vài ngày nữa đi cùng bọn ta. Hồng nương tử nhịn không được thầm nghĩ nàng và Long Nhất không có tình cảm nam nữ nhưng đối với hắn cũng có hảo cảm. Nghe nói hắn chỉ có hai người cũng cảm thấy lo lắng. - Hồng nương tử xem ra cũng có chút quan tâm với ta . Thật ra cũng có chút mạo hiểm nhưng không cần khuyên bảo nữa. Chúng ta tự sẽ biết cách. Nếu có tình huống gì xảy ra, quá sức thì quay trở lại cũng không sao. Hồng nương tử kêu lên một tiếng, nhìn dáng vẻ Long Nhất thì hoàn toàn không có gì là đang đùa giỡn cả. Nàng hiểu Long Nhất mặc dù miệng lưỡi trơn tuột, không hề đứng đắn nhưng thực tế cũng là một người cẩn thận. - Tây Môn thiếu gia nếu đã quyết thì ta cũng không nói nhiều. Đây là bản đồ của Lôi Thần cấm khu, ngươi hãy đi đi - Hồng nương tử nói xong liền lấy từ trong không gian giới chỉ một quyển sách da dê, đưa cho Long Nhất. Long Nhất tiếp nhận, mở ra xem, chợt cảm thấy kinh hãi: - Có người đã xuyên qua được Tử Vong hoa hải? Tử vong hoa hải trước kia không hề có lộ tuyến mà? - Đúng vậy, người xem đến nơi này đi. Hồng nương tử nói xong đi đến bên Long Nhất, cúi người chỉ vào phương đạo trên bản đồ nói: - Có người phát hiện từ phía dưới cửa trái có một động khẩu vượt qua Tử vong hoa hải vì thế vận dụng mười khỏa Kết Giới châu, nỗ lực cũng vượt qua được nhưng bọn họ chỉ để lại lộ tuyến mà thôi, cũng không nói trong động này sẽ phát sinh những gì. Mái tóc của Hồng nương tử lúc này đang ở sát trước mặt hắn. Hai người ở gần nhau như thế này, hắn có thể ngửi được mùi hương nữ nhân trên người nàng tỏa ra. Mùi hương này nếu lên giường ắt sẽ rất cuồng nhiệt, nam tử của nàng e là rất may mắn đây. Long Nhất suy nghĩ trong lòng. - Tây Môn thiếu gia, ngươi rốt cuộc có nghe ta nói không vậy? - Hồng nương tử nói nhưng không nghe hắn có động tĩnh gì, quay sang thấy hắn đang ngẩn ngơ, không khỏi gắt giọng mà nói. Long Nhất thu hồi lại tinh thần, xấu hổ nở nụ cười, nói: - Đang nghe, đương nhiên là đang nghe, bản đồ của nàng quả là lợi hại. Long Nhất tâm ý trong lòng đối với Hồng nương tử lại cao thêm một chút. Xem ra nữ tử này một đời kỳ nữ, lòng dạ quả nhiên là rộng rãi, ngay cả nam nhân cũng chưa chắc bì kịp. Nếu có bản đồ như vậ thì tin rằng trong 100 người sẽ có 99 người độc hưởng. Nhưng Hồng nương tử có thể tặng không cho mình. Cũng có thể nàng còn có ẩn ý gì khác nhưng Long Nhất đối với nàng không khỏi cảm thấy bội phục. Long Nhất cũng không khách sáo, đem bản đồ vào trong không gian giới chỉ, nghiêm mặt nói: - Hồng nương tử, chút nhân tình này ta sẽ ghi nhớ. Ngày sau nếu có thể, nhất định báo đáp. Hồng nương tử cười khanh khách, nói: - Vậy tỷ tỷ cũng không khách khí, nhưng đến lúc đó ngàn vạn lần không được từ chối. Nghe Hồng nương tử lại xưng là tỷ tỷ, Long Nhất cũng cảm thấy vui vẻ. Hai người ở chung một chỗ mỗi khi nàng vui vẻ thì đều xưng là tỷ tỷ. - Hay là sau này chúng ta xưng hô tỷ đệ với nhau. Ta cũng muốn có một tỷ tỷ để mà thương yêu. Hồng nương tử sửng sốt một chút, cười nói: - Nếu không chê thì tỷ tỷ không khách khí nữa. - Ân! Đương nhiên có một tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, đệ thầm tạ ơn trời đất còn không hết nữa là - Long Nhất lại thừa dịp này cấp cho nàng thêm một liều thuốc ngọt ngào. - Đệ đệ ăn nói ngọt ngào như vậy. Trách không được lừa được rất nhiều mỹ nữ trong thiên hạ. Ngươi sau khi đã là đệ đệ của ta thì phải nghe lời ta nói, hiểu chưa? - Hồng nương tử duyên dáng mỉm cười, vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của hắn một chút. - Ha, tỷ tỷ chiếm tiện nghi của ta, ta cũng muốn chiếm lại cho công bằng. Long Nhất vươn đại thủ, vuốt lấy hai má của Hồng nương tử. Hai người xưng hô tỷ đệ xong, không khỏi phóng túng một lát. Long Nhất một hồi không biết như thế nào mà phát giác ra tay mình đang đặt lên bộ ngực sung mãn của nàng. Hai người nhất thời đều sửng sốt, một lúc sau Hồng nương tử nhẹ nhàng đẩy hắn ra, chỉnh đốn lại xiêm y. Ý thức được rằng hai người vừa rồi có chút quá đà. Long Nhất thu hồi lại song thủ, vừa rồi không để ý đến bộ ngực của nàng như thế nào nhưng song thủ vẫn còn y nguyên một cảm giác mềm mại, đàn hồi. Thực là sống động. Hồng nương tử nét mặt đỏ bừng, liếc mắt nhìn Long Nhất. Thấy vẻ mặt hắn lại ngây ngốc như cũ, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. - Thật là…dã tâm chiếm lấy tiện nghi của tỷ tỷ. Địa phương này mà ngươi củng tùy tiện sờ soạng loạn cả lên - Hồng nương tử rất nhanh khôi phục lại thần thái bình thường nhưng thân thể đã cách xa Long Nhất một chút. - Xin lỗi, lúc đó do hoa mắt, đệ còn tưởng trong quần áo tỷ có vật gì đó - Long Nhất vô sỉ nói dối. - Hồ ngôn, có tiện nghi liền chiếm lấy.Tuyệt không thể có lần sau - Hồng nương tử mặc dù nói vậy nhưng cũng không biết vì sao khi Long Nhất vuốt ve bộ ngực của mình, nàng cũng không thấy quá phản cảm. Long Nhất gật đầu, tỏ vẻ sẽ không có lần sau. - Tỷ tỷ, Mạo Hiểm Gia Tửu Ba này rốt cuộc có phải do tỷ khai sáng ra không? Vừa rồi nghe tửu bảo nói không phải, sau đó lại nói không sai. Là có ý tứ gì? Hồng nương tử sắc mặt biến đổi nói : - Tiểu tử đó nói như vậy? Lần sau ta sẽ cắt lưỡi hắn, không cho hắn nói hươu nói vượn nữa. Long Nhất nghi hoặc nhìn Hồng nương tử, càng giống như lọt vào đám sương mù. Rốt cuộc Mạo Hiểm Gia Tửu Ba là ai khai sáng, hình như trong chuyện này còn có bí mật. - Mạo Hiểm Gia Tửu Ba không phải là ta khai sáng mà là một bằng hữu mở ra. Hắn là đoàn trưởng của Thiết Huyết dong binh đoàn Diệp Trường Ly. Long Nhất liếc mắt, con ngươi vừa chuyển, đột nhiên hiểu được sao lại thế này, cười nói: - Vậy không phải Diệp Trường Ly là tỷ phu của đệ sao? - Nói bậy, ta và hắn chỉ là bằng hữu - Hồng nương tử nói. - Chỉ là bằng hữu mà ở tại hậu viện của hắn. Cho dù tỷ tỷ xem hắn là bằng hữu nhưng xem ra hắn lại không nghĩ như vậy. - Bởi vì trước kia hắn cứu ta một mạng, hắn đối với ta như thế nào ta cũng biết được một chút. Chỉ có điều ta chỉ xem hắn là bằng hữu. Sau này khi nào đã mệt mỏi cần có một bờ vai dựa vào thì có lẽ… - Hồng nương tử đối mặt với Long Nhất, nói ra toàn bộ sự thật. Long Nhất gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Hai người ở một chỗ không cần tình yêu, chỉ cần nương tựa vào nhau cũng tốt, Nhưng nghĩ đến Hồng nương tử có thể cùng nam nhân khác kết hợp. Trong lòng không khỏi cảm thấy chua xót. Nam nhân đều là như vậy, lòng tham vô đáy. Cho dù không thuộc về chính mình cũng không muốn kết hợp với nam nhân khác. Long Nhất cười nói: - Nếu tỷ tỷ không chê, bờ vai của tiểu đệ có thể vĩnh viễn dành cho tỷ dựa vào. Hồng nương tử nhìn Long Nhất ngẩn người ra, khẽ cười nói: - Ngươi thật là hoa tâm. Bờ vai của ngươi mà còn có vị trí cho ta dựa vào sao? E là ngay cà một cây châm cũng không còn chỗ. - Sao lại không được? Bờ vai của đệ rộng lớn vô hạn, bao nhiêu mỹ nữ cũng có thể dựa vào. Tỷ tỷ không tin thì thử xem - Long Nhất cười hì hì vỗ vỗ vào vai mình. - Không được…đó không phải là vị trí của tỷ tỷ - Hồng nương tử cười nói. - Ai nói không được. Bờ vai của đệ là dành cho nữ nhân. Chỉ cần là bằng hữu hay thân nhân thì bờ vai này vĩnh viễn có vị trí cho họ - Long Nhất nghiêm trang nói. Hồng nương tử kinh ngạc nhìn hắn. Càng ngày nàng không hiểu được đâu mới chính thức là con người thực sự của hắn. Hai người trong một lúc đều trầm mặc, có chút không tự nhiên. Long Nhất cười hì hì nói: - Hay là đệ kể chuyện xưa cho tỷ nghe. - Tốt! - Hồng nương tử cũng không quen với bầu không khí trầm mặc giữa hai người như vậy Long Nhất chậm rãi bắt đầu kể: "Có một vị phú thương mời ba vị cao thủ về bảo vệ cho lương khố kim khố còn có ngân khố nữa. Hắn cho ba người chọn lựa vị trí bảo vệ của mình. Vị cao thủ thứ nhất nói: Ta chọn bảo vệ lương thực (thủ lương). Vị cao thủ thứ hai nói: Ta thủ kim. Vậy người thứ ba nói gì?" "Ta thủ ngân." Hồng nương tử nhanh nhẩu trả lời. Đột nhiên nhìn Long Nhất cười, tự hiểu được mình có chút gì không đúng. Nhưng hai người đầu tiên đã nói như vậy thì người cao thủ thứ ba còn sự chọn lựa nào khác nữa đâu. - Ta thủ ngân, ta thủ…thủ dâm? - Hồng nương tử nói hai lần mới phát hiện ra nguyên là mình đã để cho Lưu Phong đưa vào tròng. (phát âm từ dâm và ngân giống nhau) - Đệ đệ quái thai, dám đùa giỡn tỷ tỷ. Xem ta giáo huấn ngươi đây - Hồng nương tử mặt đỏ ừng nhào đến ngọc thủ thọc lét hắn. Một người nhào đến, một người nghênh đón hai thân thể tiếp xúc nhau thật khiến cho người ta dễ hiểu lầm. - Các ngươi đang làm gì vậy? Ngay lúc này chợt một thanh âm chứa đựng sát khí vang lên từ ngoài cửa truyền đến.