Phong Lưu Pháp Sư

Chương 319: Thương Nguyệt thành




 
Long Nhất thần sắc kinh nghi không ngừng, khi nhìn thấy hơn mười tượng băng này hắn liền nghĩ ngay đến Vô Song đầu tiên, đây chính là một loại phản xạ vô điều kiện rồi.
-"Chuyện gì đang xảy ra? A… đây là …." Nạp Lan Như Nguyệt vừa vén rèm nhìn ra, khi thấy những tượng băng hình người không khỏi kinh ngạc. Nàng cũng cảm nhận được trong không trung còn sót lại nguyên tố thủy thệ ma pháp nồng đậm.
Long Nhất điểm nhẹ chân, thân người như đại bàng bay cao, nhẹ nhàng đáp tới giữa những tượng băng phía trước, mà phía sau hắn Hồng Nương Tử và Man Ngưu cũng đã tới.
Long Nhất nhíu mày nhìn một lượt, nhìn trang phục chắc hằn họ là một Dong binh đoàn loại nhỏ, cả chiến sỹ lẫn pháp sư đều có.
-"Di, bạn họ không bị đóng băng như bình thường" Hồng Nương Tử sau khi dùng Xích huyết cung gõ lên một bức tượng liền cả kinh kêu lên.
Long Nhất đưa tay dò thử, lập tức cảm giác được một làn hơi lạnh thấu xương đang xâm nhập, hắn lập tức rút tay lại mà xoa xoa:
-"Huyền Âm Băng"
Đúng vậy, chính là Huyền Âm chi băng, mà diện tích công kích của Huyền Âm chi băng này không phải đại ma tầm sư cấp bậc thì không cách nào làm được. Mà toàn Thương lan đại lục, trừ Thủy hệ ma đạo sư Thủy Linh Lung ra, chỉ có người đạt tới Pháp thần chi cảnh là Vô Song, chẳng lẽ nàng cũng đã tới Nạp Lan Đế quốc?
-"Không có gì phải nhìn, đi ra đi, tất cả mọi người tăng cường cảnh giới" - Long Nhất thản nhiên nói rồi xoay người về tới xe ngựa.
Đại đội nhân mã lại bắt đầu xuất phát, Thương lan đại lục chính là thế giới mạnh được yếu thua, khung cảnh vừa rồi làm họ kinh nghi không thôi. Bởi vậy bên đường thêm phần náo nhiệt của những lời bàn tan xôn xao không dứt, có người nói là do Thủy Linh Lung làm, người khác lại nói do một cao nhân lánh đời khác hành động như vậy. Chỉ có nguyên nhân vì sao thì họ cũng đành chịu.
Long Nhất từ khi bước vào xe ngựa liền trở nên trầm mặc, ánh mắt miên mang không có tiêu cự, một lúc lại mỉm cười, một lúc lại cau mày, vẻ mặt biến hóa bất định. Làm cho Nạp Lan Như Nguyệt đang muốn hỏi cũng không cách nào mở lời được.
-"Có đúng là Vô Song không? Có đúng là nàng sao, nàng vẫn chưa nhớ ra được mọi chuyện trước kia sao mà không đến tìm ta chứ?" Long Nhất trong lòng than nhẹ, hắn nhớ tới từ lúc đầu gặp nàng cho đến, trong lòng càng trở nên tiêu điều.
Mắt thấy Long Nhất đột nhiên biến ra bộ dnág cô đơn như vậy, Nạp Lan Như Nguyệt cuối cùng cũng nhịn không được, nang kéo tay áo hắn hỏi:
-"Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Từ lúc nhìn thấy đống trụ băng đó liền thể hiện bộ dạng buồn bực muốn chết này, ngươi có phải đã biết ai làm vậy à?"
Long Nhất có chút phiền toái dứt khoát rút khỏi tay Nạp Lan Như Nguyệt, hắn nói với giọng không còn kiên nhẫn nữa:
-"Đừn làm phiền ta, để hai bên tai của ta thanh tĩnh một chút"
Nạp Lan Như Nguyệt ngẩn ra, trong lòng nổi lên một trận ủy khuất, đôi mắt đỏ lên suýt nữa rơi lệ. Nàng không phải đang quan tâm hắn sao? Ai ngờ lòng tốt lại bị cho là làm phiền hắn.
Nạp Lan Như Nguyệt cúi đầu ráng cầm nước mắt, nàng xoay người lại, trong lòng không ngừng mắng:
-"Tên hư hỏng lòng lang dạ sói, tên vong ân phụ nghĩa, tên bạc tình bạc nghĩa…."
Long Nhất vẫn chìm trong tư lự của chính mình. Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn mới hạ quyết tâm trong lòng, nghiến răng nói:
-"Vô Song, nàng là nữ nhân của ta, ta tuyệt không cho phép nàng quên ta"
Long Nhất nghĩ đến đây, trong mắt lóe ra ánh mắt kiên định vô cùng, trong lòng cảm thấy nhẹ nhóm hơn rất nhiều, sự tự tin đã trở lại bên người hắn.
Lấy lại được tinh thần, thấy Nạp Lan Như Nguyệt chỉ chừa cho hắn thấy cái bóng lưng ong của nàng, mà Tiểu Thúy lại đang chằm chằm nhìn hắn tựa hồ hận không nhai được hắn.
"Di, không khí có chút không đúng? Các nàng làm sao vậy? Tiểu Thúy, ta cùng nàng có thù oán sao? Nhìn ta vậy để làm gì?" Long Nhất nhún vai cười nói.
-"Hừ, đừng nói chuyện với ta, ta không thèm quan tâm đến ngươi" Tiểu Thúy hất đầu, ngữ khí của nàng so với Nạp Lan Như Nguyệt cũng có bảy tám phần giống nhau.
Long Nhất ngần người, đại khái cũng đoán ra mình đã chọc giận đến chủ tớ hai người này rồi.
Sau đó, thật sự Nạp Lan Như Nguyệt cũng không nói với hắn nửa câu, cũng không thèm nhìn mặt hắn, làm cho trong lòng Long Nhất chỉ biết than thở: "Nữ nhân, vô luận bên ngoài tỏa ra hào quang chói mắt, bên trong lại nhỏ nhen như đầu cây kim vậy"
--------------
Tiếng bánh xe ngựa cứ đều đều, bọn Long Nhất cũng đã đi 10 ngày 10 đêm, cũng đã đi xuyên qua mấy tòa thành thị, cũng sắp tới đế đô Thương Nguyệt thành của Nạp Lan Đế quốc rồi
Làm cho Long Nhất có chút vui mừng pha lẫn sợ hãi là càng đến gần Thương Nguyệt thành khí hậu càng mát mẻ sảng khoái, hơn nữa cảnh sắc cũng dịu dàng êm đềm vô cùng. Không có núi non trùng điệp, không có hào hoa khắp nơi như Cuồng long đế quốc, chũng không có vẻ thê lương của Ngạo Nguyệt đế quốc. Chỉ có một loại thiên nhiên tinh xảo, núi xanh nước biếc, chim bay hoa nở, mà hoa thơm cỏ lạ nhiều không kể xiết. Ngay cả thành thị cũng được kiến thiết tinh xảo, không có khí thế bàng bạc nhưng lại khiến lòng người xao xuyến.
Đi qua một đoạn đường, Long Nhất đưa ra một kết luận, Nạp Lan Đế quốc tuyệt đối là quốc gia thích hợp để sinh sống nhất trong loài người, bất quá cũng phải có điều kiện tiên quyết là giữ được hòa bình. Hôm nay cùng Ngạo Nguyệt đế quốc tiến hành chiến tranh, thành thị biên giới đã hủy đi hơn phân nửa, tất cả dân chúng Nạp Lan Đế quốc cũng kinh hãi trước chiến tranh. Vì rất nhiều thanh niên vì lệnh động viên trong thời chiến mà phải vào quân ngũ, mỗi trận lớn nhỏ đều tử thương khó kể. Cảnh lão ông tóc bạc chờ con, thê tử ôm con đợi chồng không hiếm, không khí bi thương bao phủ cả bầu trời Thương lan đại lục. Nhưng có lẽ bóng ma chiến tranh vẫn chưa vươn tới vùng đất này.
Đại đội nhân mã tiến vào một ngã tư đường rộng rãi phi thường, bên đường đã có hai hàng thương đội liên miên không dứt như đứng chờ đón,
-"A, là xe ngựa của hoàng thất, còn có Thiểm điện Dong binh đoàn, chắc chắn là Như Nguyệt Công chúa cùng phò mã gia đã về, chúng ta không cần sợ nữa rồi"
Mọi người trên đường vui mừng hướng về bạn bè xung quanh mà nói. Việc Nạp Lan Như Nguyệt cùng Long Nhất về đến đây, đối với tình thế của Nạp Lan Đế quốc và đại thế Thương lan đại lục đã sinh ra một ảnh hưởng rất lớn ai cũng biết.
-"Hay quá là hay, Ngạo nguyệt đế quốc hiếp người quá đáng, giết chết không ít tưóng sĩ của chúng ta. Lúc này chúng ta cùng Cưồng Long đế quốc liên thủ, nhất định sẽ đạp bằng Ngạo Nguyệt đế quốc"
Một người hướng về bạn của mình vừa thống hận nói vừa nghĩ đến thân nhân bằng hữu của mình vì chiến tranh mà bỏ mạng.
Đội ngũ chậm rãi tiến vào, qua một lúc đã thấy được của thành phía trước mặt.
Long Nhất mở rèm cửa sổ xe ngựa rồi nhô đầu ra, đột nhiên một trận gió nhẹ thổi đến, hắn đột nhiên ngửi thấy mùi mằm mặn của biển rộng, hai lỗ tai cũng nghe thấy tiếng sóng vỗ mơ hồ.
-"Công chúa, chúng ta sẽ nhanh chóng về tới nhà rồi, người có nghe thấy không, chính là mùi của biển" Tiểu Thúy hưng phấn nói.
- "Đúng vậy, chúng ta sẽ nhanh chóng về tới nhà rồi" Nạp Lan Như Nguyệt trên mặt lộ ramột tia cười mỉm.
Long Nhất nhìn chằm chằm vào nàng rồi cũng cười nói:
-"Như Nguyệt , phu nhân của ta, nàng còn không chuẩn bị cùng ta đi xuống sao?"
Nạp Lan Như Nguyệt hừ khẽ một tiếng, vẻ mặt cũng không kiên định nữa, sự thật vài ngày trước nàng cũng có lòng muốn cùng Long Nhất hòa hảo. Nhưng nàng cũng không chịu hạ mình, còn hắn tên bại hoại chết cũng không chừa cho nàng lối thoát, thỉnh thoảng lại cùng Hồng Nương Tử dùng bộ dáng thân mật nói chuyện phiếm, khiến nàng có lúc tưởng mình đã tức chết đi được.
-"Cũng sắp đến Thương Nguyệt thành, nếu nàng vẫn còn không để ý đến lời của ta, vậy phụ hoàng cùng con dân của nàng sẽ thấy thế nào đây? Bọn họ sẽ nghĩ giữa chúng ta đã xảy ra chuyện, lúc đó lại muốn quan tâm đến chết à." Long Nhất nhằm ngay tử huyệt của Nạp Lan Như Nguyệt mà công kích, đồng thời cũng tranh thủ ngồi sát lại bên nàng.
- "Ai,…. Có ai không để ý tới ngươi chứ, rõ ràng chỉ có ngươi không để ý tới ta" Nạp Lan Như Nguyệt khóe miệng hé lộ nụ cười, không chút khách khí vung tay đánh Long Nhất một cái.
Long Nhất hai mắt xoay tròn, bàn tay to lớn của hắn chộp lấy đôi tay nhỏ bé của Nạp Lan Như Nguyệt, nha đầu kia, từ lâu đã muốn nói chuyện với mình mà còn cố giữ lấy mặt mũi chi cho khổ vậy.
-"Ngươi làm gì vậy, thả ta ra" Ngọc thủ Nạp Lan Như Nguyệt bị hắn chộp trúng, trống ngực kinh hoàng đập liên hồi, đỏ mặt mắng Long Nhất.
-"Nàng là thê tử của ta, chúng ta lâu như vậy không nói chuyện, giờ tranh thủ bồi dưỡng chút tình cảm đi. Tiểu Thúy , nàng nói có phải không?" Long Nhất dày mặt cười hỏi.
Tiểu Thúy hì hì cười, nàng vốn là do công chúa bị ủy khuất mà tức giận đối với Long Nhất, nhưng qua ngày hôm sau nàng đã bắt đầu khuyên bảo Nạp Lan Như Nguyệt, lúc này thấy hai người cùng vui vẻ như lúc đầu dĩ nhiên là cao hứng rồi. Từ nhỏ nàng đã đi theo bên người Nạp Lan Như Nguyệt, đối với vị chủ tử này cũng biết quá rõ tính cách của nàng ta. Trừ khi phải đối ngoại, tính cách của Như Nguyệt đối với sơ thay thân đều cùng một bộ dáng bình thản. Bời vì nổi tiếng toàn Thương lan về sắc đẹp, tuy có chán ghết bọn ruồi bu xung quanh nhưng cũng không quá cự tuyệt, cũng không cho bọn vương tôn quý tộc Nạp Lan Đế quốc một chút đãi ngộ nào. Vậy mà từ khi đến Mễ Á Công quốc gặp gỡ tên Cuồng Long đế quốc Tây Môn gia tộc nhị thiếu gia dâm danh vang khắp thiên hạ này, nàng đột nhiên phát hiện công chúa đã thay đổi. Không kể là dùng ánh mắt nhìn hắn hay dùng giọng điệu nói chuyện với hắn, bộ dáng đã hoàn toàn thay đổi, có khi còn thấy được dáng vẻ yêu kiều của người con gái mới lớn. Khi đó Tiểu Thúy đã biết tình cảm của Như Nguyệt Công chúa đối với Long Nhất tuyệt không tầm thường rồi.
Nạp Lan Như Nguyệt trợn mắt liếc Long Nhất một cái, cũng không giãy dụa như trước nữa, chỉ là đôi bàn tay nhó bé vì khần trương lẫn ngượng ngùng mà lấm tấm xuất ra những hạt ngọc châu, nàng cũng cảm giác được Long Nhất đang nhìn nàng mà cười.
-"Có phải vì sắp về đến nhà nên nàng có chút khẩn trương phải không, lòng bàn tay nàng ẩm ướt rồi đây nè" Long Nhất cười nhẹ rồi vuốt ve, lau nhẹ tay nàng. Kỳ thật trong lòng hắn sao lại không biết lý do khẩn trương của Như Nguyệt chứ.
Nạp Lan Như Nguyệt trong lòng mềm lại như hòa tan trong nụ cười ấm áp của hắn , bàn tay nhỏ bé của nàng được Long Nhất cầm lên khiến nàng đột nhiên cảm giác được một loại hạnh phúc trong tim.
Lúc này cổng thành Thương Nguyệt đã được trọng binh vây quanh, việc ra vào tạm thời đều ngừng hết lại. Một người thân mặc hoàng bào màu xanh tím, đầu đội một chiếc hoàng quan xanh nước biển, hai bên tóc mai lốm đốm bạc tạo thành một hình ảnh trung niên nhân nổi bật. Khuôn mặt bình thản có chút tái nhợt, có một loại khí chất nho nhã phi thường. Xung quanh người có hơn mười tên võ trang hộ vệ, sau lưng còn có vài lão già mặc áo bào của các hệ ma pháp khác nhau. Nghĩ đến họ chắc chắn là Nạp Lan Đế quốc cung đình ma pháp sư mà còn đứng sau người khác, hiển nhiên trung niên nhân kia chính là Nạp Lan Đế quốc đại hoàng đế Nạp Lan Vô Cực rồi.
Sau lưng ông ta có hơn mười vị quan viên văn có võ có, xem ra quy cách tiếp đãi khác của Nạp Lan Đế quốc lần này có thể so sánh với cách tiếp đãi khách quan cao cấp của Cuồng Long đế quốc. Bất quá ai cũng hiểu, Long Nhất là một vị phò mã có địa vị trọng yếu của Nạp Lan Đế quốc, lễ tiếp trọng thị như vậy cũng đáng mà.
Nhìn cỗ xe ngựa hào hoa cùng với nhân mã của Thiểm điện Dong binh đoàn đi tới, khuôn mặt nhợt nhạt của Nạp Lan Vô Cực lộ ra tia vui cười. Mặc dù hy sinh hạnh phúc của nữ nhi bảo bối cũng có chút áy náy, nhưng đối lấy sự liên minh với Cuồng Long đế quốc thì thu hoạch còn lớn hơn nhiều. Đúng vậy, tình thân trong hoàng tộc vốn đạm bạc, hôn nhân của nữ nhân chỉ để đổi lấy lợi ích lớn nhất cho hoàng tộc, điểm này Nạp Lan Vô Cực thực hiện rất thành công, không thể nghi ngở.
Đội ngũ chậm rãi dừng lại, tiếp theo quan viên đi cùng Nạp Lan Như Nguyệt nhanh chóng đi tới, cùng hai trăm kỵ binh hộ tống hướng Nạp Lan Vô Cực cung kính quỳ lạy.
Đợi cho bọn họ quỳ xong, Long Nhất mới thản nhiên bước xuống xe ngựa, đưa tay dỡ Nạp Lan Như Nguyệt bước xuống rồi từ từ đi tới trước mặt Nạp Lan Vô Cực.
-"Tây Môn Vũ ra mắt hoàng đế bệ hạ" Long Nhất khẽ khom người thi lễ.
-"Nữ nhi Nạp Lan Như Nguyệt ra mắt phụ hoàng" Nạp Lan Như Nguyệt thực hiện một lễ nghi vạn phúc trong cung, vẻ mặt đã khôi phục nét lạnh nhạt như bình thường.
Nạp Lan Vô Cực hai mắt như thiểm điện đánh giá Long Nhất. một lúc lâu sau mới nở nụ cười nói:
- "Tốt, tốt lắm, bây giờ nhanh chóng hồi cung, đêm nay chuẩn bị kiến lễ, đến lúc đó ta cùng con rể uống mấy chén mới được"
-"Đương nhiên là vậy, chỉ là không biết trong cung có mấy loại giai nhưỡng (Rượu ngon)" Long Nhất cười hỏi.
-"A a, hiền tế xem ra cũng là người trong tửu đạo, trong cung ta có loại danh tửu tên Hải hồn, hương thơm nồng đậm so với Bách hoa nhưỡng của tinh linh tộc có thể ngang bằng" - Nạp Lan Vô Cực cười cười thân thiết vỗ vai Long Nhất
-"Vậy tiểu tế nhất định phải nhấm nháp một chút" Hai mắt Long Nhất lóe sáng, thứ rượu so sánh được với Bách hoa tửu trên thế gian này không có nhiều.
Lúc này Hồng Nương Tử đang đứng một bên, nàng không thích bộ mặt quan trường khiến nàng có cảm giác phi thường hiểm ác như thế này. Lúc Long Nhất đi tới bên Hồng Nương Tử thì nàng cũng đã xuống ngựa, đôi mắt đẹp mang theo ý cười cười nhìn hắn.
-"Hồng Nương Tử, mấy ngày này được các nàng đi theo hộ vệ, thật sự là cảm tạ ngàn lần" - Long Nhất nhìn Hồng Nương Tử nói.
-"Tây Môn thiếu gia sao lại nói vậy. một lần được đi cùng mấy người,quả thật làm tiểu nữ tử tăng thêm không ít kiến thức, người phải cảm tạ chính là ta mới đúng". Hồng Nương Tử đáp lời Long Nhất. thường ngày nàng không có việc gì làm thì tìm Long Nhất nói chuyện phiếm, mà trong miệng hắn trơn như mỡ, nói câu nào cũng khiến người khác giật mình vì kiến thức của hắn. Hết lần này đến lần khác, hắn nói xong thì người ta không tin cũng phải tin. Bời vì hai người thân mật nói chuyện với nhau, những người xung quanh cũng mập mờ cho rằng lòng dạ sắt đá của nàng đang động rồi. Hồng Nương Tử cũng không phản bác, nàng đối với Long Nhất là có hảo cảm, nhưng nó chiếm một bộ phận lớn, còn tình yêu nam nữ có hay không thì nàng không thể nào đo đếm được.
- "A, chúng ta cũng đừng tính toán nữa, ta giờ phải vô hoàng cung nên phải ở đây tạm biệt nàng vậy" - Long Nhất cười nói.
Hồng Nương Tử cũng gật đầu cười đáp lại:
-"Vậy chúng ta tạm biệt, dù sao Dong binh đoàn chúng ta còn ở lại Thương Nguyệt thành một thời gian nữa. Nếu Tây Môn thiếu gia rảnh rỗi, đến Tửu ba Mạo hiểm giả tìm ta, chỉ cần nói với tửu bảo một tiếng thì sẽ có người dẫn ngươi đi gặp ta"
-"Tốt, lúc rảnh rỗi nhât định sẽ dến" Long Nhất cười cười hướng Hồng Nương Tử phất tay rồi hướng vào xe ngựa. Đội cấm vệ quân Nạp Lan Đế quốc từ từ hộ vệ đoàn xe đi vào Thương Nguyệt thành.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.