Phong Lưu Pháp Sư

Chương 269: Rời xa




Phần 2( hết )
Mặc dù ngoài miệng quả quyết không để nàng mất đi nhưng kỳ thật trong lòng hắn cũng thấp thỏm, không biết làm thế nào trong một năm có thể tìm được phương pháp chữa trị cho nàng.
"Bời vì Tiểu Y cũng không có nắm chắc 10 phần thành công. như vậy nên." Tiểu Y rơi lệ hồi đáp
"Bởi vậy nên nàng lo lắng tột cùng, muốn ở bên ta một năm, dốc hết sức trong một năm này giúp ta hoàn thành tâm nguyện phải không?" Long Nhất đã hiểu được ý của Tiểu Y hỏi lại, thật ra thì loại tình huống này hắn cũng đã từng trải nghiệm rồi.
Tiểu Y gật đầu lia lịa: "Thiếu gia đã vì Tiểu Y không ngại khổ sở thì vô luận có chuyện gì Tiểu Y cũng dốc hết sức mọn này làm, quyết không hối hận"
Long Nhất khẽ nhíu mày, hắn lúc này mới cảm nhận được tình cảm sâu trong nội tâm nàng đang mãnh liệt bùng dậy. Trầm tư nửa ngày trởi rồi nói: "Khả dĩ không có phải là không thể, nếu nhanh hết thời hạn một năm mà không tìm được phương pháp chữa trị cho nàng thì dùng năng lực gì gì kia cũng không quá muộn"
Tiểu Y lại xoay ra lắc đầu quầy quậy :"Không thể nào được, nếu muốn khôi phục tính mạng cho thiếp bằng cách này thì phải mất ít nhất là nửa năm, nếu không muốn nói là lâu hơn. Đến lúc đấy thì đã không còn kịp rồi" Tiểu Y vửa nói vừa khóc nức nở.
Long Nhất đập nhè nhẹ vào huyệt Thái Dương của hắn, nhớ đến lời của Hồ Tử lão đầu khẳng định khi xưa đang văng vẳng vọng lại trong não bộ : "Trừ khi Quang Minh Thần sống lại, bằng không tuyệt không thể khôi phục được"
Hiện giờ hắn rất phân vân vì lựa chọn hết mực khó khăn, Long Nhất là một nam tử hán đại trượng phu, Tiểu Y đã là người của hắn thì hắn tất lẽ phải có trách nhiệm với nàng, quyết định không thể không cân nhắc mà chọn bừa được. Nửa ngày trời đau đầu, Long Nhất trong lòng đã xác định, hắn cúi mặt xuống nhìn con ngươi trong suốt của Tiểu Y rồi trầm trầm thanh âm: "Mau mau dùng năng lực mà sư phụ nàng để lại đi, ta tin những lời nàng nói hẳn là sự thật"
Tiểu Y chậm rãi ngừng khóc rồi nở một nụ cười hạnh phúc, mị lực của những nữ nhân yếu đuối thế này thật là mê người, cặp mắt không chớp lần nào nhìn chòng chọc vào khuôn mặt anh tuấn của tình lang, trong lòng thoáng có chút sợ hãi. một khi thất bại dĩ nhiên nàng không thể gặp lại được tên đáng ghét kia rồi.
"Lúc nào mới là thời cơ tốt nhất"
"Càng sớm càng tốt." Tiểu Y nhẹ giọng đáp, con mắt vẫn vậy, không hề chớp lại nhìn chằm chằm vào mặt hắn tựu mục đích tạc lại trong đầu để không khi nào quên.
Long Nhất trong lòng hơi có chút xao động, bây giờ thì chính là thời cơ tốt nhất ư?, xa nàng lúc này sao ta có thể chịu được. hắn cắn răng đáp lại: "vậy nàng hãy mau nói cho ta biết, phải chú ý những gì đây"
Thân thể mềm mại của Tiểu Y không tự chủ được miễn cưỡng đứng lên, kéo Long Nhất từng bước vào phòng rồi cấp tốc vung tay lên triệu ra một kết giới bao quanh.
Bất ngờ nhất là lúc nàng mở to miệng, một hạt châu trắng muốt đột nhiên phóng ra từ phía trong rồi dừng lại giữa không trung, không ngừng tỏa ra những luồng bạch quang nhu hòa.
( Hạt châu này đích thị là Dự Ngôn Châu, bên trong chứa vô số những lời tiên đoán của muôn đời Dự Ngôn Sư kết tinh lại, Nếu không phải bị tên khốn nạn kia tập kích thì nàng đã thành công mang năng lượng này nhập vào thân thể hắn rồi .) Đoạn này dịch nghĩa, cắt một số chữ kỳ quái.
"Đây là thứ mà sư phụ nàng lưu lại à? Đúng là năng lượng hàm chứa chánh khí vô biên" Long Nhất cả kinh thỏ dài, hắn cảm nhận không được hạt châu này ẩn chứa thứ năng lượng gì, chỉ biết nó thuần chánh một cách quỷ dị, người nào ở đây xung quanh cảm thấy thoải mái một cách phi thường.
"Thiếu gia, lát nữa Tiểu Y sẽ dụng pháp lực tối cao nhất ẩn mình nhập vào Dự Ngôn Châu này, thiếu gia nhất định lúc nào cũng phải mang theo bên mình, nếu thất lạc thì Tiểu Y kết cục thực sẽ không có chút gì tốt đẹp"
"Cái gì cơ? Nàng nói chính nàng sẽ đích thân nhập vào Dự Ngôn Châu á?" Long Nhất thất thần, như vậy há chẳng phài sẽ không được gặp nàng nữa ư.
"Đúng vậy, thiếu gia cùng với thiếp có quan hệ Huyết khế, có thể thông qua Dự Ngôn Châu cảm nhận được sự tồn tại của thiếp. Tịnh có ngày nào không thấy cảm giác gì thì lúc đấy Tiểu Y khẳng định đã lìa trần rồi" Tiểu Y từng lời từng lời một rành mạch nói.
Long Nhất lúc này thần trí hoảng loạn tắc nghẽn không thông.
"Thiếu gia" Tiểu Y lại nhảy xổ vào trong ngực hắn, run run giọng: "Xin hãy yêu thiếp một lần cuối"
Long Nhất hồn nhập lại thể hít một hơi sâu, mùi hương trên người nàng thơm ngát ngập sâu vào trong mũi hắn, rốt cuộc hắn cũng chỉ chờ câu nói này, Tiểu Y yêu cầu thì hắn tuyệt không có cách nào cự tuyệt rồi. Nghĩ đến đây hắn lập tức xé đôi xiêm y vướng víu kia.
Long Nhất hôn đôi môi đỏ mọng dịu dàng thơm tho của nàng, đến một bên tai trắng trẻo mềm mại, rồi lần tới cái cổ tuyết yêu kiều, sau cùng hắn mạnh bạo xâm nhập cơ thể nàng. Hoan lạc lên đến cực điểm chỉ còn nghe thấy những tiếng kêu như ai oán như sung sướng, khiến cho chim chóc quanh phủ cũng phải líu lo. Kết thúc thì Long Nhất mạnh mẽ nghênh đón toàn bộ dòng khí lưu đang tiết xuất từ nơi sâu thẳm nhất trong người nàng.
Trải qua hàng giờ liền điên cuồng, Long Nhất ngủ thiếp đi đến lúc trời hửng nắng chiếu qua khe cửa sổ. Hắn bất chợt tỉnh dậy rồi phát hiện Tiểu Y đã mất dạng từ lúc nào rồi, bây giờ chỉ còn viên châu trắng muốt đang xoay tít giữa không trung.
Long Nhất thần trí tỉnh táo vội vươn tay ra đón lấy viên châu, giữa không trung viên châu ấy như cảm nhận được cũng rơi nhẹ vào lòng bàn tay hắn.
"Tiểu Y, nàng nhất định phải trở về sớm đấy" Long Nhất lầm bẩm trong miệng rồi bàn tay nắm chặt viên châu, hắn biết nàng đang ở bên trong, hơn nữa còn càm nhận được hơi thở của nàng.
Đứng trầm mặc trong lòng một hồi thật lâu ngẫm lại sự việc tối qua, hắn từ từ khoác lên người trường bào rồi thoát ra ngoài một ngụm trọc khí. Hắn cũng tin tưởng một ngày nào đó rồi sẽ được tái ngộ với Tiểu Y.
Tây Môn Phủ từ xa có một dáng người yêu kiều đang tiến lại gần, hét lớn@
"Tây Môn Vũ, có biết giờ này là giờ gì không mà còn không mau ra binh doanh" chủ nhân của giọng nói này là Bắc Đường Vũ.
"Nha đầu kia to tiếng gì vậy" Long Nhất vừa mở cửa thì nhìn thấy một bóng người lạ hoắc, nhìn thấy nữ tử này từa tựa Bắc Đường Vũ nhưng lại không phải, mới không gặp một thời gian lại thay đổi lớn vậy sao?.
Bắc Đường Vũ ngó nghiêng liếc liếc vào phòng Long Nhất, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Y tối qua không có ở chỗ ngươi à?"
"Đương nhiên là có rồi hắc hắc" Long Nhất cười khẩy.
"Vậy nàng ta bây giờ đang ở đâu?" Bắc Đường Vũ hỏi một cách ngây thơ.
"Ở chỗ này" Long Nhất chỉ ngón trỏ vào ngực rồi cười lớn, lập tức nhằm hướng binh doanh thẳng tiến.
Bắc Đường Vũ sửng sốt ngẫm nghĩ nửa ngày rồi quay lưng, thấy Long Nhất đã đi khá xa bèn hét tướng lên: "Tây Môn Vũ, chở ta đã"
PHONG LƯU PHÁP SƯ
 
 
Khi đến nơi, Long Nhất ngồi phịch xuống trên chiếc ghế Đại nguyên soái như thường lệ, ánh mắt hướng về phía đám binh lính phía dưới quét qua một lượt, khóe miệng nổi lên một nụ cười hãnh diện phảng phất chút kiêu ngạo.
Trải qua một thời gian huấn luyện cực khổ Vô Song doanh nay đã lột xác hoàn toàn, khác hẳn với những tên tạp nham ngày đầu mà hắn chọn ra. Chỉ là còn có chút hỗn độn, chưa kết hợp được thành một đội quân chân chính, xem ra cần phải điều chỉnh một chút.
Lại nói về Nam Cung Nỗ, hôm nay cũng đã chả phải tên tiểu tử ngông cuồng ngày nào nữa, hiện đang cùng với hai tên Vô Song binh tập dợt đánh trận, Cung Nỗ linh hoạt né qua một bên tránh được một quyền nhanh như chớp của một tên, không hề nghỉ ngơi lập tức phản công – triệu hồi thủy ma pháp cấp hai khóa hai bàn tay của tên lính lại, tay kia nắm cổ của tên lính nhấc lên rồi ném đi xa tít tắp, tên này tựa hồ không còn sức mà đứng dậy được nữa. Tên kia thấy đồng bạn bị đánh thảm liền lao vào không chút nghi kị, nào ngờ kết cục cũng không có gì hay ho, Nam Cung Nỗ bộ pháp như mây trôi nước chảy đã vòng ra đằng sau lưng hắn từ khi nào, khí lực từ tay hòa với thủy lực ma pháp thành một cây băng đao kề ngang cổ hắn. Trong nháy mắt có thể ứng biến như vậy thật đúng là kỳ tài võ thuật, hơn nữa Long Nhất cũng lần đầu thấy một người khác không phải hắn kết hợp ma pháp với đấu khí nên không khỏi hưng phấn, hắn nghĩ bụng tiểu tử này tư chất càng ngày càng bộc lộ, tương lai tựu sẽ không kém hắn là bao.
Long Nhất thập phần hài lòng cười lớn, không chỉ tiểu tử này mà cả Bắc Đường Vũ cũng đã nhai được cái lý thuyết về chiến sự ở tiền thế của hắn, đột phá được cái tư duy truyền thống cổ hủ của sách vở ở Thương Lan Đại lục , kiến thức phát triển không ít. Chiến thuật phối hợp hành quân bày trận nàng đang thực hiện còn hoàn hảo hơn cả hắn, hỏi làm sao hắn không than thở cho được. Chả mấy chốc thì hắn sẽ không còn cần thiết ở Vô Song doanh nữa rồi hắc hắc.
Kết thúc một ngày huấn luyện ngắn ngủi, Long Nhất cùng với Bắc Đường Vũ phi thân chả mấy chốc đã hồi phủ. Đêm nay có một tửu hội do đích thân thái tử Long Ưng mời Long Nhất tham dự, ở trong thiệp còn nêu rõ là sẽ có vô số thiếu gia và tiểu thư quý tộc cùng đến. Long Nhất lúc khác thì còn có hứng thú nhưng Tiểu Y vửa mới rời khỏi, hắn thực không có tâm trạng gì cả, Thái tử Long Ưng mời, làm sao có thể từ chối được đây,, băn khoăn một lúc rồi hắn quyết định phải đi một chuyến.
Long Nhất thả người trong bồn tắm nghỉ ngơi một lúc rồi cảm nhận được có chút gì đó không theo thói quen, lúc này đúng ra Tiểu Y đang phải ở đây cùng hắn cộng dục chứ.
Nghắm nghía Dự Ngôn châu một hồi hắn lầm bầm,: "Tiểu Y, nàng nên nhanh chóng quay về đi, bổn thiếu gia thật không chịu được sự vắng mặt của nàng a"
"Tây Môn Vũ , ngươi thật khéo chọn thời gian đó nghen" Từ ngoài phòng tắm vọng vào thanh âm cao vút của Bắc Đường Vũ.
Long Nhất lấy lại tinh thần, vội đứng dậy đồng thời cất tiếng đáp: "Ta ra ngoài bây giờ đây, nàng chịu khó chờ một chút đi
Cuốn nhanh dưới hạ bộ một chiếc khăn tắm hắn đi nhanh ra ngoài, dưới hông không có quần lót cộm lên một khối thịt to tướng. Tông hai bên cửa một cái, hắn lập tức nhìn thấy một Bắc Đường Vũ khác hẳn từ trước đến nay mà hắn được biết. Nàng đã khéo léo buộc làn tóc đen nháy gọn sang một bên để tôn lên khuôn mặt xinh xắn được trang điểm hết sức nhẹ nhàng, trên người thì mang một bộ y phục bó sát lộ rõ những đường cong cực kì quyến rũ, mị lực toàn thân phát ra mạnh mẽ khiến Long Nhất nhất thời không thể rời cặp mắt dâm đãng ra khỏi.
Bắc Đường Vũ thấy Long Nhất đương lõa thể say sưa nhìn nàng không tránh khỏi đỏ mặt, tim đập nhanh gấp có thể nghe thấy rõ, nửa thì thẹn thùng nửa thì bị thân thể cường tráng kia hấp dẫn lại, thiếu chút không kiềm chế được nàng đã lao vào mà ôm hắn rồi.
"Nàng không nhận thấy gì sao? Ta còn phải mặc nốt quần áo đã" Long Nhất thần trí tỉnh táo trước phát hiện tình trạng Bắc Đường Vũ không khác mình là mấy liền cười một cách rất khả ố.
Mất vài giây, Bắc Đường Vũ cuối cùng cũng tỉnh lại không kiềm chế được mở một nụ cười, nàng thật không nghĩ là mình đã thất thố trước mặt tên đáng ghét kia như vậy.
"Cái . gì mà ta không biết chứ, tên sắc lang đáng chết, quần áo của ngươi ta vừa đặt trên giường kia, còn không mau thay ra" khuôn mặt đỏ lựng của nàng nghiêm trang hét lớn rồi quay lưng khẩn trương trốn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.