Phong Lưu Pháp Sư

Chương 230: Đoạt người hay đoạt trái tim




 
Dịch: Long Nhất
Sưu tầm
Trong lòng Long Nhất đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nếu như Lệ Thanh quả thật là người thừa kế của Mạc Tây tộc mà nói, như vậy chuyện giữa hắn và Ti Bích có phải sẽ dễ xử lý hơn nhiều không? Dù thế nào Lệ Thanh đã gọi hắn là thiếu gia, nếu như theo phương hướng đó mà nói, cả Mạc Tây tộc há chẳng phải đến lúc phải tuân theo lệnh hắn sao.
Đúng lúc Long Nhất đang hớn hở nằm mộng giữa ban ngày, thì nghe thấy Man Ngưu và Lệ Thanh cùng lúc thét lớn, tiểu sơn trên không trung không chịu nổi lực đạo của hai người nữa bị đánh bật sang một bên vỡ tung, chỉ nghe thấy một tiếng ầm cực lớn vang lên, khói bụi mù mịt, cây cối như đậu hủ đổ một mảng lớn, quá nửa số đình đài lầu các bị đè thành mảnh vụn.
Man Ngưu và Lệ Thanh giống như đã dùng hết chút lực khí cuối cùng, ngồi bệt xuống đất không ngừng thở hổn hển, còn thổ hệ ma đạo sĩ đó cũng đã tiêu hao chút ma lực cuối cùng, ngay cả một cái thổ thuẫn cũng không thi phóng ra được.
Đông Phương Khải Minh định thần lại, nhìn viện tử bị hủy mất hơn nửa mặt mày lộ ra vẻ đau xót. Nó thật là phải tốn vô số kim tệ mà xây lên a.
"Ngoại công, là hai huynh đệ của con đi quá xa, thật chẳng biết ý tứ gì a." Long Nhất cười hắc hắc, ngoài miệng thì nói xấu hổ nhưng trên mặt một chút biểu tình xấu hổ cũng không có.
"Gì mà xấu hổ, chỉ là ông cháu chúng ta phải chuyển chỗ uống rượu mà thôi, hô hô hô." Đông Phương Khả Minh hoàn toàn không để ý cười nói. Dứt lời liền phân phó hạ nhân đỡ đám thị vệ bị thương đi điều trị.
Long Nhất thấy Man Ngưu và Lệ Thanh đã sức cùng lực kiệt, bước lại dùng song thủ án lên lưng hai người, chân khí từ từ vận chuyển tiến vào, giúp họ đả thông kinh mạch, khôi phục khí huyết. Một lát sau, Man Ngưu và Lệ Thanh đã linh hoạt nhảy loạn lên, vươn mình đứng dậy, mệt mỏi đã bị quét sạch.
"Biểu ca, đó là công phu gì vậy, dường như hiệu quả so với hồi phục thuật của tế tự bọn muội còn tốt hơn." Đông Phương Khả Hinh kinh ngạc hỏi.
"Đó là liệu pháp chân khí, nói ra muội cũng không hiểu." Long Nhất cười nói, hắn không muốn giải thích nhiều.
"Không nói thì thôi. Muội cũng chẳng thèm biết." Đông Phương Khả Hinh bĩu môi nói.
Mấy người tìm đến một tòa đỉnh ở vùng phụ cận, gọi hạ nhân mang rượu thịt, thế là lại tiêu dao tự tại.
Đông Phương Khải Minh cực kì cao hứng, không ngừng hỏi han chuyện trò cùng Long Nhất, chủ đề tự nhiên không ngoài quân đội và cục thế gì đó, Đông Phương Khả Hinh nghe đến muốn ngáp.
"Gia gia, người thật đáng chán, lôi kéo biểu ca nói mấy cái đấy, cháu tìm biểu ca còn có việc a." Đông Phương Khả Hinh kéo tay áo Đông Phương Khải Minh nhõng nhẽo nói.
Đông Phương Khải Minh cười ha hả, nói: "Được rồi, được rồi. Ta không nói nữa, già rồi, mới uống chút rượu đã chóng mặt. Vũ nhi, cháu bồi tiếp biểu muội chơi đùa nhé, ngoại công đi ngủ một giấc."
Long Nhất cười đáp ứng một tiếng, hắn đương nhiên biết Đông Phương Khải Minh một chút say cũng không có, rõ ràng muốn tạo cơ hội cho hắn và Đông Phương Khả Hinh.
"Biểu ca, huynh ở đây chờ một lát, muội đi thay y phục." Đông Phương Khả Hinh cười nói, thân hình xinh đẹp bay lên, hướng phía xa rời đi.
Long Nhất lông mày nhướng lên, thay y phục? Y phục của nàng ta không phải vừa thay xong sao?
Đông Phương Khải Minh đã đứng dậy, chăm chú nhìn Long Nhất một lát, cười vỗ vỗ vào vai hắn, rồi mới xoay người rời đi.
"Thiếu gia, Đông Phương tiểu thư tịnh không đơn thuần như bên ngoài, Tiểu Y thấy lòng dạ nàng ta rất sâu xa, thiếu gia đối xử với nàng ta cần cẩn thận một chút." Tiểu Y thấy Đông Phương Khải Minh đi xa rồi, thì thầm nói với Long Nhất.
"Ta biết rồi. Lòng dạ nàng tuy có sâu xa một chút, nhưng bản chất thì thiện lương, nàng ta sẽ không làm hại ta đâu." Long Nhất cười nói, nhưng trong lòng vẫn có chút cảnh giác, chút u ám trong đáy mắt Đông Phương Khả Hinh làm hắn có phần lo sợ.
Tiểu Y nghe thấy thế thở phào, nàng còn sợ Long Nhất sẽ trách nàng bày đặt thị phi.
Lúc này, Lệ Thanh mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng nhịn không được hỏi: "Thiếu gia, người không có việc gì muốn hỏi ta sao?"
"Hỏi cái gì? Hỏi tại sạo ngươi có Thần thú phụ thể và còn hỏi ngươi tại sao có Thiên thần huyết mạch?" Long Nhất cười nói.
"Thì ra thiếu gia đều biết hết, vậy thiếu gia khẳng định đã đoán ra thân phận của ta rồi?" Lệ Thanh nói.
"Nếu như ta đoán không nhầm ngươi chắc là con của tộc trưởng Mạc Tây tộc, hơn nữa là người duy nhất kế thừa Thiên thần huyết mạch." Long Nhất cười nhẹ nói, tựa hồ không có cảm tưởng đặc biệt gì.
"Không sai, ta là người kế thừa bí mật của Mạc Tây tộc, nhưng hiện tại, ta chỉ là người hầu của thiếu gia." Lệ Thanh nhàn nhạt nói.
"Chỉ cần ngươi muốn, ngươi lúc nào cũng có thể phục hồi tự do. Còn nữa, ta từ đầu chưa từng coi ngươi là hạ nhân, mà là bằng hữu của ta." Long Nhất cười đáp.
Lệ Thanh trong mắt lóe lên một chút cảm kích, hắn lắc đầu nói: "Không, Lệ Thanh ta từ trước đến nay nói là làm, nguyện chịu thua cược."
"Vậy tộc nhân của ngươi phải làm sao? theo ta biết, thiên thần huyết mạch mỗi đời chỉ có một người có, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn Mạc Tây tộc diệt tộc ư?" Long Nhất nhìn chăm chú vào mắt Lệ Thanh hỏi.
Biểu tình lãnh khốc của Lệ Thanh thoáng biến đổi, kiên quyết nói: "Ta không nhẫn tâm, vì sẽ có một ngày ta quay về kế tục vị trí tộc trưởng, nhưng dù thế nào, Lệ Thanh vĩnh viễn là người hầu của thiếu gia.". Bạ𝓃 đa𝓃g đọc 𝘵𝒓u𝘺ệ𝓃 𝘵ại ﹍ T𝑅 Ù𝙈T𝑅U𝖸ỆN.VN ﹍
Long Nhất hài lòng cười cười, hắn muốn chính là kết quả này.
"Lệ Thanh, ngươi đã là người kế thừa của Mạc Tây tộc, tại sao lại chạy khắp nơi thế?" Long Nhất nghi hoặc hỏi.
Lệ Thanh trầm mặc nửa ngày mới từ từ nói: "Ta rời khỏi lãnh địa Mạc Tây tộc là để tìm người, nghe nói nàng đến Cuồng Long đế quốc, do vậy mới tìm đến."
Long Nhất ngớ ra, thăm dò hỏi: "Là người yêu?"
Lệ Thanh gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, gương mặt tuấn nhã mà lãnh khốc biến thành thập phần phức tạp, hắn quay người trầm giọng nói: "Là người ta yêu nhưng không phải là người yêu, vì nàng yêu người khác."
Nghe thấy thanh âm kìm nén của Lệ Thanh, Long Nhất hoàn toàn có thể cảm thụ được sự thống khổ trong lòng hắn, loại người như Lệ Thanh, một khi đã yêu thì cả đời sẽ không thay đổi, yêu một người không yêu mình, sự thống khổ trong đó không cần phải nói nhiều. Long Nhất trong lòng cũng có phần hiếu kì, rốt cuộc là ai có thể cự tuyệt một nam nhân ưu tú như thế này, anh tuấn không nói, thân phận lại không tồi, quan trọng nhất là si tình như thế, nam nhân như vật trên thế gian thật quá ít.
"Lệ Thanh, tình cảm là việc không thể miễn cưỡng, nàng ta đã yêu người khác, ngươi sao phải cưỡng cầu?" Long Nhất vỗ vỗ vai Lệ Thanh nói.
"Ta không phải là cưỡng cầu, ta tịnh không hi vọng nàng yêu ta, ta chỉ muốn tìm nàng, sau đó xem xem người nàng yêu rốt cuộc là người như thế nào, chỉ là nàng có được hạnh phúc…chỉ cần nàng hạnh phúc ta…trong lòng ta đã đủ mãn nguyện rồi." Lệ Thanh có phần kích động, thanh âm đã không tự chủ được có phần run rẩy, lời nói tuy giản đơn, nhưng chứa đựng thâm tình như biển của hắn còn có…trái tim vỡ nát.
Nghe thấy lời nói đầy thâm tình của Lệ Thanh, Long Nhất không kìm được động dung. Đó mới là ái tình chân chính a, siêu thoát ái tình ham muốn cá nhân. Chỉ cần nàng hạnh phúc, chỉ cần nàng hạnh phúc, câu nói này không phải ai cũng có thể nói ra được.
"Đã yêu nàng ta như vậy, nên phải giành lại nàng ta." Đúng lúc này, thanh âm của Đông Phương Khả Hinh từ không xa truyền tới.
Long Nhất sớm biết nàng ta nấp một bên nghe trộm, nhưng hắn không nói, cũng muốn dựa vào cố sự của Lệ Thanh khuyên bảo nàng ta, nghe thấy nàng ta nói như vậy, hắn bực mình nói: "Này biểu muội, muội coi ái tình như hàng hóa a, muốn giành thì giành, giành được thân xác nàng ta, có thể đoạt được trái tim nàng ta sao?"
"Muội nói là làm nàng ta hồi tâm chuyển ý mà." Đông Phương Khả Hinh bước tới, nhãn tình chứa thâm ý nhìn Long Nhất.
"Nhưng ái tình không phải cứ bám riết lấy là có thể đạt được. Muội không nghĩ qua là sự quấy rầy của muội có khả năng làm người muội yêu đau khổ ư?" Long Nhất nhàn nhạt nói.
"Không đoạt được người trong tim, vậy thống khổ của mình ai đến mua đây." Đông Phương Khả Hinh một bước không nhường nhìn Long Nhất.
Long Nhất không có cách nào đành cười cười, đột nhiên hỏi: "Biểu muội, muội có yêu một người ư?"
Đông Phương Khả Hinh bỗng nhiên nghe thấy lời này của Long Nhất, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, trừng mắt nói: "Có cũng không nói cho huynh, biểu ca xấu."
"Vậy nếu như, ta nói là nếu như, nếu như muội yêu một nam hài, một nam hài khác đến theo đuổi muội, muội sẽ thay lòng ư?" Long Nhất cười hỏi.
"Đương nhiên sẽ không, muội yêu…nếu như muội yêu một nam hài, cả đời muội sẽ không thay lòng." Đông Phương Khả Hinh trả lời vừa nhanh chóng vừa kiên định, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra nàng rơi vào cái bẫy của Long Nhất, nói như thế chẳng phải là tự đánh vào mồm ư?
"ha ha, đó không phải là sai sao?" Long Nhất cười hắc hắc.
"Không đúng không đúng, đó là muội ý chí kiên định, đổi thành người khác thì không nhất định." Đông Phương Khả Hinh cãi cố.
"Vậy một người ý chí không kiên định mà muội còn yêu hắn ư?" Long Nhất hỏi ngược lại.
Đông Phương Khả Hinh ngẩn người, nửa ngày vẫn không trả lời được. Nàng dậm dậm chân giận dỗi nói: "Không nói không nói nữa, nói không được huynh, chúng ta đi tản bộ đi, sau khi trở về chưa đi dạo lần nào."
Mấy người nhanh chóng đến được Đằng Long thành, Đông Phương Khả Hinh đương nhiên không bỏ qua ôm tay Long Nhất, bộ ngực trưởng thành không hề cố kị kề sát lên trên, ánh mắt rất hứng thú nhìn xung quanh.
"Biểu muội, muội không nên ôm chặt như thế a, người khác nhìn thấy ảnh hưởng đến danh dự của muội." Long Nhất cố chịu cảm giác mê hồn trận trận truyền tới từ trên cánh tay nói.
"Muội mặc kệ, người khác thích nghĩ gì thì nghĩ, oa, y phục của cửa tiệm kia thật đẹp a." Đông Phương Khả Hinh tìm thấy mục tiêu, kéo Long Nhất bước tới phía đó.
Đông Phương Khả Hinh hứng thú đi qua đi lại chọn lựa ở giá y phục. Nữ nhân đối với y phục đẹp và đồ trang sức bao giờ cũng không thể cưỡng lại được.
Đông Phương Khả Hinh chọn mấy bộ y phục, nói với Long Nhất: "Biểu ca, muội đi thử một chút, huynh không được lét lút bỏ đi đấy."
"Tây Môn Vũ, ngươi làm sao lại có thể ở đây?" Đang lúc Đông Phương Khả Hinh đi thử quần áo, một thân ảnh quen thuộc đột nhiên bước vào, nhìn thấy Long Nhất không tự chủ ngớ ra, kinh ngạc hỏi
PHONG LƯU PHÁP SƯ
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.