Phong Lưu Pháp Sư

Chương 193: Một nụ hôn: tieuminhtieuBiên dịch & biên tập




 
Dịch: tuan_ftu
Biên dịch & biên tập: Long Nhất Nhìn thấy bóng đen xuất hiện, trong lòng Long Nhất không khỏi vui mừng. Cái thứ gia hỏa thần bí này không biết đã phong ấn trong Thiên Ma thạch bao nhiêu năm, có lẽ hắn ta có biện pháp giúp ta thoát khỏi kiếp nạn này. Nói cho cùng, vật chủ hắn mà chết, bóng đen ký sinh này cũng chẳng có chỗ nào để đi nữa.
Long tộc trưởng lão đã khôi phục nhân hình. Lão ta dùng ánh mắt băng lãnh nhìn chòng chọc vào Long Nhất, giống như đang nhìn một con sâu cái kiến hèn mọn. Bàn tay to lớn của lão vươn ra, bóp chặt lấy cổ Long Nhất. Chỉ nghe răng rắc vài tiếng, bàn tay to lớn bỗng nhiên xiết chặt lại, trên trán Long Nhất lập tức nổi lên những đường gân xanh, khuôn mặt anh tuấn tím bầm lại vì khí huyết không thông.
Tây Môn Vô Hận cùng Thủy Nhược Nhan bi thiết kêu lên một tiếng, pháp trượng giơ cao như muốn dùng ma pháp công kích. Nhưng không hiểu Long tộc trưởng lão đã sử dụng pháp thuật nào đó, trong nháy mắt đã làm cho tinh thần lực của hai nàng hóa thành không, vô lực ngã xuống đất.
"Nhóc con, ta đã cho cơ hội mà ngươi lại không biết quý trọng, vậy hãy an nghỉ đi." Long tộc trưởng lão sâm lãnh cười nói.
Khóe miệng Long Nhất đã trào ra tiên huyết, khóe mắt muốn rách ra, đôi mắt bắt đầu từ từ trở nên mơ hồ.
"Hãy sử dụng Quang minh thánh ngọc trong không gian giới chỉ, có thể bảo vệ được tính mệnh của ngươi." Bóng đen trong ý thức hải của Long Nhất hờ hững nói.
Hừ, con mẹ ngươi không nói sớm, Long Nhất trong lòng chửi rủa, rồi tận lực thôi động tinh thần lực, đem Quang minh thánh ngọc trong không gian giới chỉ tung ra.
Quang minh thánh ngọc vừa xuất hiện, lập tức bạo xuất ánh bạch quang chói mắt bồng bềnh trong không trung. Cùng lúc này, Tiểu Tam bỗng nhiên vọt lên phát xuất một tiếng hổ gầm hùng hậu kéo dài, đồng tử bạch sắc bắn ra quang mang hãi nhân, cùng với Quang minh thánh ngọc trong không trung hô ứng lẫn nhau, không ngờ lại khiến cho Long tộc trưởng lão không dám đối mặt.
"Quang minh thần bài." Long tộc trưởng lão lẩm bẩm nhắc mãi giống như mất hồn, bộ dạng như không dám tin đó là sự thật. Bàn tay to lớn cũng bất giác buông lỏng cần cổ Long Nhất, chỉ ngơ ngẩn nhìn Quang minh thánh ngọc trong không trung.
Hồi lâu sau, Long tộc trưởng lão mới định thần, nhìn Long Nhất đang thở hổn hển những hơi khí thô bằng ánh mắt phức tạp. Đối mặt với đồng tử đen đến mức khiến cho người ta phát sợ của hắn, trong lòng Long lão bất giác run lên. Nhân loại còn rất trẻ này đích thực đã làm cho cho lão kinh ngạc, chẳng những thiên phú dị bẩm mà bên mình còn có hỏa hệ thần thú cùng quang minh thần thú, lại còn có Quang minh thần bài. Từ nay về sau, Thương Lan đại lục sợ rằng đã đến thời kỳ nhiều chuyện xảy ra, Long tộc bọn họ cũng có thể vì sự việc ngày hôm nay mà gặp biến đổi lớn.
Nghĩ đến đây, trong mắt Long tộc trưởng lão lại hiện lên sát khí khiến người lạnh tim. Trong lúc thần sắc biến ảo, Long tộc trưởng lão khẽ than lên một tiếng, thân hình hóa thành một đạo kim quang biến mất nơi chân trời.
Long Nhất thở phào một hơi, nhưng ánh mắt băng lãnh lại nhìn về phía Long tộc trưởng lão đã biến mất. Sự khuất nhục ngày hôm nay, tương lai nhất định phải hoàn lại gấp trăm lần. Cảm giác đau thắt từ lục phủ ngũ tạng truyền tới khiến cho Long Nhất hừ lên một tiếng khó chịu, hắn lập tức ngồi xếp bằng xuống, chịu đựng nỗi đau đớn để thôi động chân khí trong đan điền, bắt đầu liệu thương.
Lúc này, Tây Môn Vô Hận cùng Thủy Nhược Nhan đã khôi phục tinh thần lực, Lăng Phong cũng khó nhọc ngồi dậy, các nàng nhất tề dùng ánh mắt yêu thương nhìn Long Nhất đang nhập định.
Chính vào lúc này, mặt nước sông gần đó bắt đầu dao động. Một đạo kim quang từ giữa sông lướt lên, vững vàng hạ xuống trước mặt mọi người, chính là Long nữ Liễu Nhứ. Nàng nhìn mọi người bằng ánh mắt áy náy, cuối cùng mục quang dừng lại trên khuôn mặt anh tuấn lấm tấm vết bẩn của Long Nhất. Chú hổ nhỏ Tiểu Tam ngậm Quang minh thánh ngọc chạy đến trước mặt Long Nhất. Liễu Nhứ sắc mặt đại biến, thiếu chút nữa bật ra tiếng hô kinh hãi, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn vào Quang minh thánh ngọc trong miệng Tiểu Tam. Vốn là nàng vẫn thấy khó hiểu tại sao Long tộc trưởng lão lại dễ dàng buông tha tính mệnh cho mấy người Long Nhất, nguyên lai là vì Quang minh thánh ngọc này. Ánh mắt Liễu Nhứ nhìn về phía Long Nhất không khỏi hiện ra một chút sắc thái kì dị.
Long Nhất nhập định mấy ngày chưa tỉnh, mọi người đành phải luân phiên coi sóc hắn để tránh tình huống đột biến phát sinh ảnh hưởng đến Long Nhất. Các nàng cho dù không hiểu rõ sự ảo diệu của nội lực, nhưng cũng biết Long Nhất lúc này tuyệt đối không thể bị quấy rối.
||||| Truyện đề cử: Trọng Sinh Trở Lại, Cướp Lại Gia Tài |||||
Tối nay, những hạt mưa lất phất từ không trung đột nhiên rơi xuống. Dưới ánh sáng lờ mờ của ma pháp đăng, hạt mưa bụi nho nhỏ hiện ra có phần thê lương ảm đạm. Gió lớn thổi trong rừng làm lá cây kêu lên xào xạc. "Gió lạnh đêm mưa" đại khái có thể dùng để hình dung loại tình cảnh này.
Xung quanh Long Nhất đều có kết giới bảo hộ, không sợ mưa bụi thấm ướt. Lăng Phong nằm nghiêng nghiêng trên bãi cỏ, dùng ánh mắt si mê chăm chú ngắm nhìn toàn thân Long Nhất quang mang lưu chuyển. Nam tử vững chãi này đã khắc ghi trong trái tim thiếu nữ của nàng một ấn tượng không thể xóa nhòa. Khóe miệng nàng lúc thì mỉm cười, lúc thì dẩu ra, biểu tình biến ảo tựa như đang cưỡi ngựa xem hoa.
Đột nhiên, Long Nhất mở bừng cặp mắt. Đập vào tai đầu tiên chính là tiếng mưa rơi xao xác, rồi lại thấy ánh mắt đang nhìn mông lung không tiêu cự của Lăng Phong, hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi trọc khí, nội thương đã bình phục bảy tám phần.
"Linh nhi." Long Nhất nhẹ nhàng gọi.
Ánh mắt Lăng Phong nhanh chóng tập trung trở lại. Thấy Long Nhất tỉnh lại, trong ánh mắt nàng hiện lên thần thái kinh ngạc vui mừng, nhưng lại lập tức cứng lại, không ngờ lại ngần ngận nước mắt.
"Long Nhất." Lăng Phong nghẹn ngào thốt lên.
Long Nhất hơi ngạc nhiên, dang rộng đôi tay mỉm cười bảo: "Ngẩn ngơ cái gì, mau đến cho ta ôm nào."
Lăng Phong chống tay, thân thể tựa như không trọng lượng ngã vào trong lòng Long Nhất, bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt chiếc lưng gấu của hắn.
"Long Nhất, thiếp có phải là cực kỳ vô dụng không? Trước đây, thiếp luôn cho rằng bản thân rất lợi hại, thế nhưng thiếp lại phát hiện ra không giúp được chàng bất cứ cái gì. Chàng gặp nguy hiểm, thiếp chỉ có thể đứng một bên trơ mắt mà nhìn." Lăng Phong nằm trong lòng Long Nhất, buồn rầu nói ra.
Long Nhất nhẹ vỗ về Lăng Phong trong lòng, thở dài đáp: "Đừng nói vậy. Nàng nói vậy khiến cho ta càng cảm thấy nhục nhã hổ thẹn. Ta là nam nhân của nàng mà lại không bảo vệ được nàng, há không phải là càng vô dụng ư."
"Không, không đúng, trong lòng thiếp thì chàng là người lợi hại nhất. Cuối cùng, có một ngày, chàng sẽ đứng ở trên đỉnh cao nhất của thế giới này." Lăng Phong vội vàng nói.
"Được rồi, sau này không cho phép nàng nói những lời như vậy nữa, cũng đừng nghĩ nhiều, chỉ cần ngoan ngoãn làm nữ nhân của Long Nhất ta là tốt rồi." Long Nhất khẽ nói. Nói xong, hắn ôm lấy Lăng Phong, xoay mình nằm trên mặt đất, lờ mờ cảm thấy một trận buồn ngủ.
Lăng Phong trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Nằm trong lòng Long Nhất, nàng cảm thấy đã có cả thế giới. Hồi lâu, Lăng Phong không còn nghe thấy Long Nhất nói gì nữa, từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, mới phát giác ra hắn đã ngủ rồi.
Lăng Phong nở nụ cười ngọt ngào, đưa tay ra ôn nhu lau đi huyết tích cùng bụi bẩn trên khuôn mặt Long Nhất. Nhìn thật kỹ nam nhân của nàng, đây là nam nhân của Phong Linh nàng, tuy rằng không phải chỉ của một mình nàng. Đồng thời, trong lòng nàng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nỗ lực tu luyện, trở thành cánh tay phải không thể thiếu được của Long Nhất.
Lăng Phong hơi dựa lên người Long Nhất, bàn tay nhỏ nhắn say mê vuốt ve lên các đường nét khuôn mặt, vầng trán, đôi mắt, chiếc mũi, bờ môi. Sau đó, ánh mắt nàng nhìn chăm chú lên đôi môi hơi mỏng của Long Nhất. Đó là đôi môi mà trong giấc mơ vẫn hiện lên nụ cười hờ hững như cũ, nhìn thực sự vô cùng ấm áp. Trái tim Lăng Phong bỗng nhiên đập rộn ràng, liếc nhìn bốn phía như kẻ trộm, rồi thở ra những làn hơi nóng thơm tho, cúi đầu xuống, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng hôn lên môi Long Nhất.
"A." Bất chợt một tiếng kinh hô run rẩy vang lên, cắt ngang bầu trời đêm tĩnh lặng.
PHONG LƯU PHÁP SƯ
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.