Phong Hoa Phu Quân, Cẩm Tú Thê

Chương 30: Quy ra bạc




Editor: Gió
Thiển Hạ khẽ cười nói, trong mắt toát ra vẻ lạnh băng, khiến da đầu lão phu nhân tê rần, xương cốt run lên. Nhất thời, bà không bắt bẻ được gì cũng không biết nói sao cho phải, liền thốt ra.
“Làm càn! Người lớn nói chuyện khi nào đến lượt một tiểu hài tử như ngươi xen mồm? Vân thị, đây chính là nữ nhi mà ngươi nuôi dạy đấy!”
Nụ cười yếu ớt trên mặt Thiển Hạ từ từ biến mất, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, “Chẳng lẽ, cháu gái nói sai sao? Hay lão phu nhân quả thực có tâm tư này, thấy mẫu thân đi liền không tha cho cháu gái?”
Dứt lời, trong mắt phủ đầy một tầng sương mù, giống như chỉ cần nàng nháy mắt một cái, nước mắt sẽ lập tức rơi xuống, điềm đạm đáng yêu!
Lão phu nhân ngẩn ra, không nghĩ tới cháu gái sẽ trả lời như vậy!
Lô Thiếu Hoa hung hăng trừng mắt, nhìn Thiển Hạ: “Nghịch nữ! Ngươi dám ăn nói với trưởng bối như vậy à, quy củ học thường ngày ngươi vứt đi đâu rồi hả? Còn không khấu đầu nhận lỗi với tổ mẫu ngươi!”
Thiển Hạ giống như bị giật mình, khuôn mặt nhỏ nhắn vì thế mà tái đi. Nàng run rẩy tiến lên hai bước, sau đó quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, nức nở nói: “Cháu gái bất hiếu, chọc tổ mẫu tức giận. Sau này, cháu gái không dám nữa!”
Lô Thiếu Hoa lúc này mới hài lòng, nhưng trong lòng lão phu nhân lại lộp bộp, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng!
Theo lý mà nói, những lời của Thiển Hạ là thiên chân vạn xác. Nàng họ Lô, lại còn là đích nữ Lô phủ, thân phận trong phủ cao hơn những tiểu thư khác. Hôm nay, dưới uy quyền của Lô Thiếu Hoa, nàng bị ép nhận lỗi với mình, chính bản thân mình vừa rồi cũng đã nhận lời xin lỗi của nàng?
Lão phu nhân nghẹn một hơi ở ngực, thực sự không tin Thiển Hạ còn nhỏ mà tâm cơ lại sâu như thế. Bà tình nguyện cho rằng đấy chỉ là đúng lúc mà thôi!
Bây giờ, Thiển Hạ vừa quỳ vừa nói, lão phu nhân tự nhiên không thể nói gì nữa, lấy chuyện này bức bách Vân thị, ngược lại biểu hiện Lô gia bọn họ hung hăng gây sự, tham người tham tiền.
“Mau đứng dậy đi! Cái này cũng không phải lỗi của ngươi. Ngươi là trưởng nữ Lô phủ, dĩ nhiên phải là phụ thân ngươi nuôi ngươi.”
“Dạ, lão phu nhân.”
Đột nhiên, trong đầu Lô Thiếu Hoa nổ ầm một tiếng, lần này xong rồi! Cơ hội duy nhất có thể lấy được một phần tài sản cũng coi như không còn!
Lưu Thứ sử đã viết xong thư hòa ly, còn tự mình sai người về phủ nha lấy con dấu sang, coi như là đã thông qua luật pháp, chính thức có hiệu lực!
Hai người ký tên đồng ý. Từ nay về sau, ai lấy vợ gả chồng đều không liên quan đến nhau.
“Lô đại nhân, trước đây bên trong đồ cưới của dân phụ, người đã lấy không ít đồ đi hiếu kính thân bằng. Nếu như lấy lại, chỉ sợ sẽ tổn hại đến mặt mũi Lô phủ. Như vậy đi, dân phụ đều đem những thứ đó quy ra bạc. Đại nhân thấy thế nào?”
Lô Thiếu Hoa nhìn Vân thị nhàn nhạt cười, chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt!
Trong lòng hắn biết, lý do vừa rồi của Vân thị là đã chừa cho hắn mấy phần mặt mũi. Đồ vật tất nhiên không thể lấy về, cũng chỉ có thể quy ra bạc.
“Cũng tốt. Theo ý ngươi đi.”
Vân thị gật đầu, sau đó sai Vu ma ma lấy danh sách đồ cưới của nàng ra, trình lên cho Lưu Thứ sử.
“Lưu đại nhân, đây là danh sách đồ cưới, hơn phân nửa đồ đều không còn ở đây. Những thứ khác thì tạm ổn, chỉ muốn nhờ đại nhân đánh giá một chút đồ cổ rồi định giá cho dân phụ. Về phương diện này, ngài là người tinh thông, dân phụ tin tưởng Lưu đại nhân tự nhiên công bằng nhất.”
Lưu Thứ sử gật đầu, nhận lấy danh sách. Sau khi cẩn thận xem xét, Lưu Thứ sử bắt đầu định giá từng thứ.
Lúc này, trong lòng của Vân thị cũng hết sức lo lắng. Bởi vì, liếc mắt một cái, nàng đã không còn là phu nhân Lô gia nhưng Thiển Hạ vẫn mang họ Lô, làm sao có thể cùng nàng rời khỏi đây? Nghĩ tới kế hoạch hai người bàn bạc ngày hôm qua, nàng cũng chỉ có thể chờ đợi, xem rốt cuộc là Thiển Hạ có cách gì để có thể ổn thỏa rời khỏi đây.
Thiển Hạ vẫn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, quy củ mà đứng, giống như không hề nghĩ xem, Vân thị đi rồi thì nàng nên làm thế nào?
Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Mặc dù, người trong phòng rất nhiều nhưng lại tĩnh lặng đến mức tiếng cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Thiển Hạ lắng nghe đủ loại tiếng hít thở trong phòng, nhất thời trái tim cảm thấy trống rỗng. Trước đây, nàng cảm thấy Lô phủ là nhà tù địa ngục, tối tăm không ánh mặt trời nhưng bây giờ, nàng lại phát hiện ra, mình có chút luyến tiếc nơi này!
Hai vị thứ muội còn chưa bị nàng chỉnh, hôm nay đã phải rời đi, thật là có chút … tiếc nuối.
Trong lúc chờ đợi đồ cưới của Vân thị được định giá, Vu ma ma và mấy bà tử nữa đi qua kiểm kê. Những thứ nào có trong danh thì sách trực tiếp mang ra tiền viện còn những thứ không có đợi định giá xong, con số lên tới mười vạn lượng bạc!
Kết quả vừa ra liền dọa lão phu nhân bối rối!
Mười vạn lượng? Đó không phải là một con số nhỏ! Hôm nay, trong Lô phủ có bao nhiêu bạc, bà nắm rõ trong lòng bàn tay. Nếu đưa hết cho nàng thì Lô phủ sẽ không còn thừa lại một cắc bạc nào!
Lô Thiếu Hoa lại càng sợ hết hồn, không nghĩ tới, lại lên đến mười vạn lượng! Lúc này, hắn nghĩ lại lúc mới thành hôn, hễ chỗ nào cần bạc, đều do Vân thị giải quyết.
Đáy lòng thở dài một tiếng, sao phu thê hai người bọn họ lại phải đi tới tình trạng ngày hôm nay?
Ngay trước mặt Lưu Thứ sử, sao Lô Thiếu Hoa dám nói hai chữ không cho?
“Hồi đại nhân, cái này, hôm nay sợ là không có nhiều bạc như vậy.”
“Lô đại nhân hiểu lầm. Dân phụ không muốn nhiều bạc như vậy!” Vân thị vừa nói ra, khiến Lô Thiếu Hoa khẽ thở phào nhẹ nhõm nhưng còn chưa kịp thở hết ra lại nghe Vân thị nói: “Đưa dân phụ ngân phiếu là được!”
Mặt lão phu nhân tối sầm, trong lòng mắng Vân thị vô số lần nhưng lại không thể phát tác chỉ có thể hung hăng trừng Thiển Hạ, muốn Vân thị có thể nhìn ra đầu mối, suy tính cho ngày tháng sau này của Thiển Hạ ở Lô phủ, sẽ muốn ít bạc đi một chút!
Ánh mắt của Vân thị từ đầu tới cuối chỉ nhìn chằm chằm danh sách đồ cưới trên tay mình, giống như nhìn lâu chút nữa thì trên ấy có thể nở hoa, khiến cho lão phu nhân trừng đến đau mắt cũng không có tác dụng gì.
Vẻ mặt của Thiển Hạ có phần đờ đẫn, đây chính là thân nhân của nàng!
Đây chính là tổ mẫu ngày thường giả vờ yêu thương nàng biết bao nhiêu. Một khi dính đến lợi ích của Lô phủ, cháu gái như nàng thì tính là cái gì? Sợ rằng ngay cả đại nha hoàn bên người bà ta cũng không bằng?
Thiển Hạ chán nản nhìn từng người trong phòng. Ngoại trừ Vân thị, nàng thực sự không nhìn ra còn có ai chân chính coi nàng là người Lô gia!
Lúc này, Vu ma ma đi vào nói, “Hồi tiểu thư, còn một ít đồ trang sức của người ở Ngưng Hương viện, người xem…?”
Vân thị nghe xong, hơi cong môi, “Ta không phải chủ mẫu Lô phủ, muốn kiểm tra sân viện còn phải nhờ lão phu nhân và Lô đại nhân làm chủ. Ta chỉ mong muốn lấy lại những thứ vốn thuộc về mình mà thôi.”
Vu ma ma nghe vậy cúi đầu.
Vương ma ma bên cạnh vội vàng thấp giọng nói, “Lão phu nhân, nếu như giữ lại đồ, chúng ta sẽ phải bỏ ra không ít bạc. Còn những đồ trang sức kia có đắt đi chăng nữa, đem ra tiệm cầm đồ cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.”
Lão phu nhân đơ người, khóe miệng giật giật. Bà biết nàng đang gợi ý cho mình, tốt nhất là đem những đồ trước kia Vân thị hiếu kính mình bỏ ra, bằng không, nếu quy ra bạc, Lô gia sẽ cạn tiền!
Lão phu nhân luyến tiếc nhưng cũng không còn cách nào khác. Vương ma ma nói rất đúng, mấy thứ này đều là vật chết. Thời điểm quan trọng, thứ có giá trị nhất vẫn chỉ có bạc. Hơn nữa, nếu sau này mang đến tiệm cầm đồ đổi thành bạc, còn không bằng bây giờ đưa luôn cho Vân thị, thứ nhất giá cao, thứ hai, miễn cho sau này Lô phủ bị nói không chống đỡ nổi phải bán gia sản lấy tiền, thật là mất thể diện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.