Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 80:




Lý Cường vỗ vỗ bả vai lão bản, cười nói: " Trên Phi Câu Liên nọ có một vị cô nương, nếu nàng có lên bờ thì người của nơi này chắc chắn sẽ biết."

Kỳ Quân Sát nhất thời hiểu được tại sao lộ ra Lý Cường tia mỉm cười, tức giận đến lão nhân gia hắn kéo tai gãi đầu, lại không biết nên làm thế nào, vẻ mặt hắn hung hăng nhìn Lý Cường, Cảnh Phong ở một bên đang cố nén cười.

Điếm lão bản lắc đầu nói: " Không có nhìn thấy Phi Câu Liên nào có cô nương, ta dám khẳng định. Đại gia ngài cũng biết, nữ nhân không thể đi qua Oan Hồn Hải, nếu không sẽ làm cho người vượt biển gặp bất trắc và xui xẻo, cho nên…chỉ cần có nữ nhân xuất hiện, chúng ta đều cũng sẽ biết." Hắn len lén nhìn trộm Kỳ Quân Sát, cẩn thận nói.

Kỳ Quân Sát tức giận nói: " Lão nhân gia ta chính là đại lão gia, mụ nội ngươi nhìn cái gì vậy!"

Điếm lão bản thụt lui ra sau, cười khổ nói: " Tiểu nhân không có nhìn a."

Trong lòng Lý Cường mơ hồ cảm thấy bất an, hắn tiện tay cấp cho lão bản một tiễn sổ tạp màu đen, nói: " Ngươi mang đi đi…" Trong lòng thầm nghĩ: " Lam Tưu công chúa bọn họ chạy đi đâu đây? Bọn họ phải tới nơi đây chứ, không phải lại quay đầu lại tìm mình chứ?"

Lão bản cầm lấy tiễn sổ tạp nọ, cung kính lui ra khỏi phòng, vừa ra ngoài, hắn vội vã chạy xuống nhà bếp, sinh ý lớn đã đến cửa, hắn lập tức phân phó tiểu nhị lập tức đóng cửa không đón khách nữa, chuyên môn phục vụ cho ba tài thần phía trước.

Kỳ Quân Sát cười cười nhìn Lý Cường, Cảnh Phong cười nói: " Tiểu phong tử, ngươi cần phải cẩn thận, hắc hắc…" Hắn đã nhìn ra bộ dáng của Kỳ Quân Sát có chút không hảo ý.

Lý Cường thoáng rùng mình, nói: " Cẩn thận cái gì a, sư tôn lão nhân gia của ta là một sư tôn rất tốt, đối với đệ tử tốt đến không chỗ nào chê được, lão phong tử, ngươi mới cần phải cẩn thận đó." Hắn thật nhanh tìm cách ném đi tai họa treo lơ lửng, đồng thời còn ném sang cho Cảnh Phong.

Kỳ Quân Sát bày ra bộ dáng uy nghiêm của sư tôn, nói: " Đó là đương nhiên, đồ nhi ngoan là do lão nhân gia ta chọn lựa mà, như thế nào…ân? Tiểu tử thúi ngươi…" Hắn chợt phát hiện thiếu chút nữa đã rơi vào bẫy của Lý Cường, Cảnh Phong không khỏi ha ha cười to.

Còn đang ở lúc cười giỡn nháo nhác, tiểu nhị chạy vào phòng, lớn tiếng kêu lên: " Bên ngoài Hắc Tự Tiều phát sinh đại sự…" Lời còn chưa dứt đã nghe bên ngoài mơ hồ truyền đến trận trận tiếng sấm.

Thần sắc Lý Cường biến đổi, nói: " Không phải là bằng hữu của ta chứ, ta đi xem."

Kỳ Quân Sát và Cảnh Phong cũng nói: " Chuyện gì? Cùng đi!"

Ba người đi ra khỏi tiệm, đến lúc này mới hay ngoài cửa đã có vô số người đang vây quanh. Nhìn thấy ba người đang đi ra, có người cao giọng kêu lên: " Đó chính là nữ nhân kia, chính nàng mang đến tai họa, hải thần đã tức giận rồi!"

Đám người nhất thời ồn ào hỗn loạn.

Lần này Kỳ Quân Sát có chút căm tức, đưa tay lăng không chụp lấy người vừa nói chuyện, lạnh lùng nói: " Các ngươi đám hỗn đản âm hồn không tiêu tan này, thật sự dám nghĩ rằng lão nhân gia ta tính tình dễ trêu chọc sao? Vừa rồi là ngươi hô hoán?"

Người nọ bị treo ở giữa không trung, sợ đến cả người run bần bật, kêu lên: " Yêu quái a! Cứu mạng…cứu mạng a!"

Đám người lập tức liền rối loạn, bọn họ phát hiện Kỳ Quân Sát không cần cử động đã đem người nọ treo giữa không trung, vậy hắn không phải là yêu quái thì là cái gì?

Lý Cường và Cảnh Phong cũng không để ý tới mấy người này, nhảy lên không trung hướng phương xa nhìn tới, chỉ thấy xa xa hồng quang chớp động, Cảnh Phong hưng phấn nói: " Tiểu phong tử, có người đang đấu kiếm!"

Lý Cường kêu lên: " Sư tôn, chúng ta cùng đi thôi! Đừng lý đến những người đó nữa!"

Kỳ Quân Sát bay lên không trung nắm lấy người kia, tay tát vào miệng hắn một cái rồi tiện tay ném hắn xuống. Người nọ kêu loạn bay ra ngoài " Bõm" một tiếng rơi xuống dưới nước nơi bến tàu.

Kỳ Quân Sát kéo Lý Cường và Cảnh Phong, rất nhanh hướng tới chỗ hồng quang chớp động thuấn di qua đó.

Ba người xuất hiện trên bầu trời nơi đang đấu kiếm, Lý Cường liếc mắt nhìn thấy song phương đang đánh nhau chết sống, không khỏi chấn động. Ở trong một vòng hào quang màu lam giống như thủy phao( bọc nước), chính là Hồng Thiêm và Triệu Hào hai người, Hồng Thiêm đang dìu Triệu Hào, tựa hồ hai người đều đang bị thương, bên ngoài màn hào quang là do thần sử Tạp Bổn và một trung niên nhân mặc chiến giáp màu đen. Ngón tay Tạp Bổn thần sử đang giữ màn hào quang màu lam, hình như đang cố ổn định nó, còn vị trung niên mặc chiến giáp màu đen ngón tay đang điều khiển phi kiếm cực lực che chở cho ba người.

Đánh nhau chết sống với bọn họ là bảy người tu chân, hơn nữa nhìn qua thực lực cũng đều không kém. Trái tim Lý Cường trầm xuống, ngay cả chiến giáp hắn cũng không kịp mặc, lớn tiếng huýt một tiếng sáo dài, từ không trung giống như một ngôi sao xẹt bay xuống.

Kỳ Quân Sát kỳ quái nói: " Đồ nhi ngoan tại sao lại phát khởi cơn điên vậy a?"

Cảnh Phong gắt gao nhìn Lý Cường chằm chằm, nhìn xem hắn đi đánh bên nào, dù sao hắn cũng không biết ai, Lý Cường đánh người nào thì hắn sẽ giúp đánh người đó. Hắn mặc chiến giáp vào, nói: " Lão phong tử cũng muốn đi xuống dưới đánh, ở bên dưới dám chắc có một bên là bằng hữu của tiểu phong tử."

Kỳ Quân Sát cũng không vội vàng ra tay, hắn vẫn ở trên bầu trời chậm rãi bay quanh, hăng hái nhìn cảnh tượng bên dưới.

Hồng Thiêm đang dìu Triệu Hào, chợt nghe được một tiếng huýt sáo thật dài, ngẩng đầu nhìn lên, hưng phấn hét lớn: " Là sư thúc! Là sư thúc tới rồi!"

Triệu Hào cũng thấp giọng kêu lên: " Sư tôn!"

Hấp Tinh kiếm ở giữa không trung đã nổ tung, đồng thời hắn đã bắn ra hai đóa Thiên Hỏa ngăn trở đường đi của hai người tu chân, hắn quát to: " Tạp Bổn! Bọn họ là ai!"

Trong phút chốc, Hấp Tinh kiếm lóe ra ngân mang chói mắt, bầu trời bị chiếu sáng rực, trong một thanh âm " ba" vang lên, song phương đã tụ họp lại một chỗ với nhau.

Cảnh Phong đã biết ai là đối thủ, hắn cười lên một tiếng cuồng ngạo, phi kiếm giống như một đám du ngư màu đen từ trên bầu trời giáng xuống. Hắn dương tay bắn ra một bóng đen, quát to: " Tiềm bạo!"

Oanh oanh long long tiếng nổ vang, hắn vừa ra tay liền xuất ngay tuyệt chiêu, thật không hổ là một tên phong tử thích đánh nhau.

Tiềm Bạo của Cảnh Phong đã ngăn cản ba người tu chân, làm họ bị nổ bay ra ngoài. Phải biết rằng Cảnh Phong đã tu đến Xuất Khiếu sơ kỳ cao thủ, ngay cả công lực của Lý Cường cũng yếu hơn hắn một chút, ba người kia quả thật bị nếm mùi không nhẹ.

Còn hai người tu chân không chỉ bị hại đơn giản, hai đóa Thiên Hỏa đã vô thanh vô tức tiến vào trong cơ thể bọn họ, hai người đồng thời sửng sốt, tiếp theo phát ra một tiếng cuồng hào cực kỳ bi thảm rồi đột nhiên từ trên không trung rơi xuống. Không đợi họ rơi vào trong biển, thân thể của họ đã hóa thành tro tàn phiêu tán ra, ngay cả nguyên anh cũng đã tiêu tán vô ảnh vô tung.

Hai đóa hoa nhỏ màu tím bay trở về tay Lý Cường, mấy người tu chân sợ quá kêu lên: " Đây là pháp bảo âm độc gì?" Trong nhóm có một người tu chân kêu lên: " Chúng ta triệt! Đi mau."

Kỳ Quân Sát ở giữa không trung cười hì hì nói: " Đồ nhi ngoan, có muốn vi sư ra tay hay không a!"

Năm người tu chân còn lại thầm kêu bất hảo, vừa rồi chỉ có hai cao thủ mà bọn họ còn không đối phó được, nhìn người còn chưa ra tay kia hình như còn lợi hại hơn.

Lý Cường hét lớn: " Đệ tử muốn người sống!" Hấp Tinh kiếm lại bay ra, lao thẳng tới năm người. Hắn biết Triệu Hào bọn họ đã xảy ra chuyện, trong lòng không khỏi giận dữ vạn phần.

Năm người nọ căn bản không hề tiếp chiêu, chạy trốn tứ tán. Kỳ Quân Sát cười nói: " Không biết là con cái nhà ai, như thế nào lại chạy loạn khắp nơi như vậy, ngoan! Tất cả đều trở về cho lão nhân gia, quay lại đây!"

Năm người nọ đột nhiên bất động, thân thể không nghe theo sự chỉ huy của mình, cứ thối lui về phía sau từng chút một, bọn họ sợ đến phát ra tiếng kêu to tuyệt vọng.

Tạp Bổn và trung niên nhân kia trợn mắt há hốc mồm nhìn Kỳ Quân Sát, bọn họ biết thực lực của đám người tu chân này, vừa rồi hai người bọn họ còn không thể ngăn cản được. Nhìn bộ dáng của Kỳ Quân Sát, tựa hồ không có chỗ nào đặc biệt, chỉ cảm thấy hắn vô cùng tuấn mỹ, những thực lực mà hắn biểu hiện ra cũng là phi thường đáng sợ.

Trong lòng Lý Cường rõ ràng, chỉ cần Kỳ Quân Sát ra tay, những người này không có khả năng chạy thoát. Hắn bay về phía Hồng Thiêm, hỏi: " Hồng Thiêm, xảy ra chuyện gì vậy?"

Tạp Bổn thần sử thu lại màn phòng ngự màu lam hào quang, nói: " Lão Đại, may mắn là các ngươi tới kịp…"

Hồng Thiêm dìu Triệu Hào, nói: " Sư thúc, giúp đệ tử một tay."

Lý Cường liền bước lên phía trước nâng hai người bọn họ, đến lúc này mới phát hiện Hồng Thiêm đã hoàn toàn kiệt sức, còn Triệu Hào như bị nội thương.

Lý Cường lấy ra một cái bình ngọc, lấy ra hai viên linh đan, cho mỗi người một viên, nói: " Hãy nuốt viên Hàn Tủy Lân này trước đã, lập tức vận công, có chuyện gì ta sẽ hỏi Tạp Bổn."

Trung niên nhân đang ở bên cạnh Tạp Bổn kinh dị nói: " Hàn Tủy Lân là bảo bối của Lôi Cổ Than Thiên Lại Thành, vị huynh đệ này làm sao mà có? Chẳng lẽ Thiên Lại Thành đã giải cấm chế rồi sao?"

Cảnh Phong chen lời: " Vị lão huynh này, ngươi biết Thiên Lại Thành?"

Trung niên nhân gật đầu nói: " Biết, ta là Vũ Trần của Hắc Thủy Đảo."

Lý Cường nói: " Ân, hắn là Cảnh Phong trưởng lão của Thiên Lại Thành."

Vũ Trần vội vàng thi lễ, nói: " Gia sư nếu biết tin tức này nhất định rất cao hứng."

Chỉ nghe Kỳ Quân Sát ở không trung kêu lên: " Ai! Tiểu tử các ngươi, lão nhân gia ta giúp các ngươi bắt người, các ngươi lại tự mình đứng đó mà bàn chuyện, để cho lão nhân gia ta đứng hoài giữa không trung, ô nha nha, thế sự đúng là càng ngày càng tệ a!"

Mấy người ngẩng đầu nhìn lên, tất cả cũng không nhịn được bật cười ra tiếng, chỉ thấy lão nhân gia hắn đang uy phong lẫm lẫm đứng giữa không trung, trên tay không biết từ lúc nào đã cầm một sợi dây màu trắng đang quấn quanh cổ năm người tu chân kia, nhìn hắn tựa như đang dắt năm con chó, đắc ý nhìn mọi người. Đọc Truyện Online mới nhất ở TrumTruyen.vn

Tạp Bổn thần sử vừa mừng vừa sợ, nói: " Vị tiền bối này, vãn bối là sứ giả của Khảm Ba Nhi đại thần, vãn bối xin ra mắt." Hắn đặc ý đem danh nghĩa đại thần ra chào.

Lý Cường biết Kỳ Quân Sát sẽ không quan tâm tới cái gì là đại thần, vội vàng nói: " Sư tôn, bọn họ đều là bằng hữu của đệ tử."

Kỳ Quân Sát cười nói: " Được rồi! Được rồi! Bằng hữu của đồ nhi ngoan thật là nhiều a, vừa mới ra cửa đã gặp được mấy người. Ân, Tạp Bổn tiểu bằng hữu, không cần khách khí với lão nhân gia ta a!"

Tạp Bổn thần sử làm người rất linh hoạt, đối với loại người ngạo mạn như Kỳ Quân Sát hắn cũng không hề tức giận.

Lý Cường hỏi: " Ai, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Lam Tưu công chúa và Mạt Bổn bọn họ đi đâu rồi? Mấy người tu chân này lại là ai a?" Sự nghi vấn của hắn đã dâng lên đầy bụng.

Vũ Trần nói: " Bên kia có một tòa tiều thạch có thể dừng chân, chúng ta qua đó nói, để ta dẫn đường." Rồi hắn dẫn đầu đi tới trước.

Đây là một khối tiều thạch không tới trăm thước vuông, Vũ Trần đáp xuống trên tiều thạch, mọi người cũng theo hạ xuống. Lý Cường nói: " Hồng Thiêm, ngươi và Triệu Hào ngồi xuống tu luyện, trước tiên điều dưỡng thương thế cho tốt đã."

Kỳ Quân Sát giật sợi dây run lên, cười nói: " Năm tiểu tử kia, coi như là các ngươi không may, ai biểu các ngươi lại chọc đồ nhi ngoan của lão nhân gia ta, trước tiên các ngươi xuống nước tắm một hồi đã, haha…"

Sợi dây trong tay hắn đột nhiên biến dài ra đưa cả năm người kia rơi thẳng xuống Oan Hồn Hải, chợt nghe "bõm, bõm, bõm…", năm người đã rơi vào trong nước. Đến lúc này năm người bi thảm phát hiện nguyên anh của mình đã bị phong bế, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy rét lạnh, vị thiếu niên có bề ngoài tuấn mỹ không giống nam nhân này, thật sự là quá lợi hại.

Kỳ Quân Sát thu hồi sợi dây, cười nói: " Trước tiên ở trong nước ngâm mình một chút, từ từ tắm rửa đi. Mọi người yên tâm đi, bọn họ trốn không thoát đâu."

Tạp Bổn thần sử kinh ngạc vạn phần, cho dù chính đại thần giá lâm, cũng không có khả năng dễ dàng đối phó những người tu chân này như vậy. Hắn hoàn toàn không có nghĩ ra Kỳ Quân Sát chính là Tán Tiên, mà trên thực tế, Tán Tiên sẽ không ở cùng một nơi với người tu chân, vì thế hắn nghĩ không ra cũng rất bình thường. Nhiều nhất là Tán Tiên chỉ tiếp xúc với một ít bằng hữu, còn những người tu chân bình thường vốn không cách nào kết giao được với Tán Tiên, bởi vì phương pháp và mục đích tu chân của song phương cũng không hề giống nhau, hơn nữa số lượng Tán Tiên cũng cực kỳ thưa thớt.

Lý Cường đợi Hồng Thiêm và Triệu Hào khoanh chân ngồi xuống, hắn lại giở khuôn mặt tươi cười nói: " Sư tôn a, đệ tử công lực không đủ, xin lão nhân gia tự tay giúp cho một lần có được không? A a, đệ tử biết lão nhân gia ngài rất thích giúp đỡ, a a, xin giúp bọn hắn vận công chữa trị đi."

Cảnh Phong vội vàng quay đầu đi nơi khác, hắn nhịn không được muốn cười, Lý Cường này quả thật một khắc cũng không cho Kỳ Quân Sát được yên.

Kỳ Quân Sát ra vẻ tức giận nói: " Ai, sư tôn như ta như thế nào lại giống như là người hầu…"

Lý Cường cười hì hì cắt đứt lời hắn nói: " Sư tôn, hai người kia, một là sư điệt của đồ nhi, một là khai sơn đại đệ tử của đồ nhi, lão nhân gia ngài là sư tổ, có thể mặc kệ không quan tâm tới sao?"

Kỳ Quân Sát bị hắn nói xong một câu thật không có cách nào khác, hét lên: " Ai di uy, lão nhân gia ta đời này chỉ thu được một mình ngươi làm đồ đệ, nhưng ngươi lại cư nhiên thu cả một đám đồ tử đồ tôn. Ai, mệnh khổ a!"

Tay hắn giơ lên, một đạo kim quang phủ trùm tới hướng Hồng Thiêm và Triệu Hào.

Lý Cường thở ra một hơi, biết có Kỳ Quân Sát ra tay, hai người bọn họ tuyệt đối không có chuyện gì nữa, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Tạp Bổn thần sử. Câu nói đầu tiên của Tạp Bổn đã làm cho Lý Cường thập phần xấu hổ, hắn nói: " Lão Đại a, ngươi lại chạy đi đâu chơi vậy? Ai, Lam Tưu công chúa vì tìm đồ vật cho ngươi, đặc ý chạy đến Hắc Thủy Đảo…nếu không phải ta tấu xảo đi ngang qua…"

Trong lòng Lý Cường rất cảm động, hắn lắc đầu nói: " Trách không được đợi ở Hắc Tự Tiều mà không thấy bọn họ, nguyên lai là đi Hắc Thủy Đảo."

Vũ Trần nói: " Lam Tưu công chúa là vãn bối của sư tôn ta, vừa khéo là bọn hắn vừa mới lên đảo không được tới một ngày, lại có một đám người tu chân chạy tới đòi Hải Hồn Mã Não, sư tôn ta tức giận sự vô lý của đối phương, đã cự tuyệt tại chỗ, vì thế song phương bắt đầu tranh đấu. Sư tôn ta khởi động phòng ngự toàn đảo, tự mình đi ra ngoài ứng chiến, không có nghĩ đến đối phương lại quần công, trong đó còn có một tu chân cao thủ cực kỳ lợi hại, sư tôn ta bởi vậy bị thương rất nặng, lúc này phải lui về Hắc Thủy Đảo nhờ vào trận pháp phòng ngự mà chống cự."

Cảnh Phong nhất thời lửa giận bốc cao, siết chặt nắm tay nói: " Hay thật, vậy mà cũng dám đến Oan Hồn Hải khi dễ người, hắc hắc, hãy tính cho lão phong tử ta một phần!"

Vũ Trần vội vàng nói lời đa tạ. Cảnh Phong nói: " Đừng cảm ơn ta, phong tử này nghe nói đến đánh nhau là cảm thấy vui vẻ. Nga, được rồi, Thiên Hoành sư thúc tổ có đến các ngươi có nhìn thấy người không? Ông ấy nói sẽ đến Hắc Thủy Đảo đó."

Vũ Trần mừng rỡ, nói: " Thật tốt quá, sư tôn của ta lúc ấy còn nói, nếu Thiên Lại Thành không bị phong bế thì chúng ta căn bản không cần sợ những người đó, đáng tiếc lúc ấy không có cách nào khác đến nhờ được quý thành bằng hữu đến giúp đỡ."

Lý Cường nghi hoặc hỏi: " Tại sao các ngươi lại chạy đến đây?"

Vũ Trần trả lời: " Là Hồng Thiêm huynh đệ nói, sư thúc của hắn có thể sẽ tới Hắc Tự Tiều, hắn muốn đi ra cầu viện binh, Triệu Hào huynh đệ cũng cùng đi, sư tôn không thể làm gì khác hơn là để cho ta cùng đi. Chúng ta lặng lẽ từ mặt sau của đảo đi ra, không nghĩ tới đi ra mới không xa thì đã bị phát hiện, chúng ta một đường chạy đến tận nơi đây, mắt thấy như không thể đỡ thêm được nữa, vừa lúc gặp Tạp Bổn thần sử, nếu không có hắn, chúng ta có lẽ đều đã bị bắt."

Hắn kể lại với vẻ bình tĩnh nhưng Lý Cường đã biết tình huống lúc ấy nhất định phi thường khẩn trương.

Lý Cường quay đầu nhìn đã thấy Kỳ Quân Sát thu tay lại, Hồng Thiêm và Triệu Hào đang ngồi trên tiều thạch, trên người hai người bao phủ một tầng kim quang nhàn nhạt. Hắn không giải thích được, khó hiểu nhìn về phía Kỳ Quân Sát, hỏi: " Sư tôn, lão nhân gia ngài dùng thủ pháp gì vậy, hai người bọn họ hình như công lực tiến nhanh…"

Kỳ Quân Sát đắc ý cười nói: " Đồ nhi ngoan, hai vãn bối này của ngươi thật sự là quá kém, lão nhân gia ta thật sự là hoài nghi, trưởng bối như ngươi làm sao mà làm được đây? Hắc hắc, lão nhân gia ta chỉ là giúp cho công lực của bọn họ đề cao thêm một cấp bậc mà thôi."

Cảnh Phong kêu lên quái dị: " Cái gì? Đề cao thêm một cấp bậc? Vậy mà còn nói chỉ vậy thôi? Tiền bối cũng quá…" Nói quá cái gì chính hắn cũng không nói được nữa.

Lý Cường mấy người cũng bị hắn làm cả kinh trợn mắt há hốc mồm, Tạp Bổn thần sử thở dài một tiếng nói: " Ai, sao vừa rồi người bị thương không phải là ta a."

Kỳ Quân Sát đắc ý ha ha cười to, cao hứng giống như một đứa trẻ nhỏ, làm cho mọi người phải lắc đầu chịu thua. Mọi người đều nở nụ cười, nghĩ không ra với tu vi cao thâm như hắn mà cũng giống như một đứa nhỏ bình thường đầy vẻ ngây thơ, khờ khạo.

Lý Cường phi ra ngoài khơi, nắm lên một người đang giãy dụa trong nước, bay trở về trên tiều thạch, bỏ người nọ nằm trên mặt đất, hỏi: " Uy, các ngươi từ nơi nào tới, tại sao muốn tìm Hải Hồn Mã Não?"

Người nọ không ngừng ói nước từ trong miệng ra, rồi lại ho khan, mắt trợn trắng không nói một lời nào. Trong lòng Lý Cường biết mình không biết cách bức cung người ta, hắn nhìn Kỳ Quân Sát không nói gì, Kỳ Quân Sát lập tức cự tuyệt nói: " Đừng nhìn ta, lão nhân gia ta cho tới bây giờ sẽ không làm loại chuyện này, trước kia chưa từng làm qua, bây giờ cũng sẽ không, muốn lão nhân gia ta giết hắn thì còn có thể, còn những chuyện khác lão nhân gia mặc kệ, ngươi tự mình giải quyết đi."

Tạp Bổn thần sử cũng không am hiểu cách bức cung này, hắn xoay người đi qua một bên, làm như cái gì cũng không nhìn thấy. Bất đắc dĩ, Lý Cường nhìn Vũ Trần, Vũ Trần vẫn không hiểu được ý tứ của Lý Cường, ngơ ngác hỏi: " Tiền bối, chuyện gì?"

Lý Cường vui vẻ nở nụ cười, nói: " Ai yêu, Vũ Trần đại ca, phiền toái ngươi tới hỏi tiểu tử này một chút, hắn là từ nơi nào tới đây? Tại sao cần Hải Hồn Mã Não? A a, ta van ngươi, ta van ngươi!"

Vũ Trần bị Lý Cường làm cho không biết nên làm sao, vội vàng hồi lễ nói: " Tiền bối…cái này..cái này…Được! Để vãn bối hỏi cho!"

Kỳ thật trong lòng hắn đã nghĩ đến nên làm sao rồi, sư tôn hắn bị thương, trong lòng hắn đã nổi lên một cỗ lửa giận, chỉ là ba người này bối phận rất cao, hắn không nghĩ tới chuyện tự mình biểu hiện, bây giờ Lý Cường lại đến cầu chính mình, nhất thời cảm thấy hưng phấn. Hắn đi ra phía trước, còn chưa nói một câu, đã đá ra một cước, nguyên anh của tên kia đã bị phong bế, một cước này làm hắn bị đau đến tận xương cốt, không khỏi thảm hào kêu lên một tiếng.

Cảnh Phong nghe được tiếng kêu thảm thiết, nhịn không được nói: " Phong tử cũng đến hỏi một chút!"

Hắn cũng bay xuống mặt nước, bắt một tên rồi bay đến một tiều thạch lẻ loi ở cách đó không xa, đem người nọ ném lên trên tiều thạch nhọn hoắc. Người nọ há miệng phun ra một ngụm nước biển, chằm chằm nhìn Cảnh Phong một hồi lâu mới phát ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế điên cuồng. Cảnh Phong nhìn vào trong miệng hắn thấy đầu lưỡi như cũng quíu lại, hắn hài lòng xoa hai tay, bắt đầu tra khảo.

Lý Cường vỗ vỗ bả vai Tạp Bổn thần sử, nói: " Thần sử đại nhân, cảm ơn ngươi."

Trong lòng hắn rất cảm kích Tạp Bổn, lần này nếu không có hắn viện thủ, đợi đến khi mình tới thì mọi thứ đều đã chậm. Bây giờ tình huống đã bất đồng, nơi này không những có Kỳ Quân Sát, loại siêu cấp biến thái cao thủ, còn có những cao thủ của Thiên Lại Thành, nếu cần có thể lập tức mời họ đến trợ giúp, cho nên tâm tình hắn đã ổn định, chỉ muốn biết đối thủ rốt cuộc lại là ai.

Tạp Bổn thần sử cười nói: " Di, lão Đại cũng khách khí với ta sao, chuyện của ngươi ta có thể khoanh tay đứng nhìn hay sao?"

Trải qua chuyện này, trong lòng Lý Cường đã đưa Tạp Bổn trở thành một trong những bằng hữu tốt nhất. Lý Cường gãi gãi đầu, hắn nhớ tới một vấn đề, nói: " Tạp Bổn a, không phải các ngươi đang có chiến tranh sao, ngươi lại chạy đến Oan Hồn Hải làm gì vậy?"

Tạp Bổn cười khổ nói: " Còn không phải là vì truy theo ngươi đó sao. Nhiệm vụ có thay đổi, Mãng Nguyên xảy ra đại sự, Khảm Ba Nhi đại thần để cho ta rượt theo nói cho ngươi hay, chỉ cần đưa Lam Tưu công chúa về nước là được. Mặt khác, đại thần để cho ta hỏi ngươi, có chịu đến Mãng Nguyên một chuyến hay không, Thiên Kích Phong cần có cao thủ viện trợ."

Nếu bây giờ còn đang ở Thản Bang đại lục, nói không chừng Lý Cường sẽ cự tuyệt, những tình huống bây giờ đã khác, hơn nữa hắn đã xem Tạp Bổn và đại thần là bằng hữu thân thiết, cho nên vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không cự tuyệt. Lý Cường cười nói: " Đây là lần thứ hai ta nghe Mãng Nguyên có đại sự phát sinh, được! Ta hỏi ngươi, đến Mãng Nguyên trợ giúp Thiên Kích Phong, vậy họ có quan hệ bằng hữu gì với các ngươi sao?"

Tạp Bổn thần sử cười nói: " Thiên Kích Phong và Bang Kỳ Ninh quốc có tương quan, bọn họ là bằng hữu của đại thần."

Lý Cường gật đầu nói: " Được, ta đáp ứng ngươi. Chúng ta đi Mãng Nguyên trợ giúp Thiên Kích Phong, bởi vì ngươi là bằng hữu của ta."

Tạp Bổn không có nghĩ đến Lý Cường lại nói như vậy, hắn nhắc nhở nói: " Lần này đến Mãng Nguyên rất nguy hiểm, công lực thấp thì vạn lần không nên đi. Lão Đại, có thể cho các huynh đệ của ngươi đến quốc gia của Lam Tưu công chúa mà đợi thì tốt hơn."

Cảnh Phong dẫn theo người tu chân kia, đứng ở trên không trung cách mặt biển chỉ nửa thước, nắm giữ mắc cá chân của người nọ, không ngừng nhúng đầu hắn vào trong nước, một bên đắc ý cười to. Lý Cường mấy người dĩ nhiên nghĩ không ra hắn lại làm như vậy, Kỳ Quân Sát có chút không nhịn được, nói: " Phong tử, đem hắn lại đây, lão nhân gia ta nhìn không được a, thà giết người cũng không nên như thế."

Cảnh Phong nói thầm: " Hắn không chịu khai, ta còn có biện pháp gì?"

Nhưng Kỳ Quân Sát nói thì hắn không dám cãi lời, không thể làm gì khác hơn là đem người nọ bay trở về tiều thạch, ném người nọ ngay trước mặt Kỳ Quân Sát. Trong lòng Lý Cường nghi hoặc: " Chẳng lẽ lão nhân gia định tự mình động thủ sao?"

Làm cho mọi người không nghĩ đến chính là Kỳ Quân Sát thật sự tự mình động thủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.