Tiến Chu chậm rãi di chuyển, sương mù càng thêm dày đặc, bên ngoài Tiến Chu ngoại trừ sương trắng quay cuồng, cơ hồ không nhìn thấy được gì cả. Lý Cường vẫn nhắm mắt lại, ngưng thần tập trung, thanh âm bốn phía xung quanh ngày càng rõ ràng. Bởi vì mới tu luyện đến Xuất Khiếu Kỳ, hắn còn chưa dám dùng thần thức để nhìn. Hắn nghe được tiếng gió rất nhỏ, tiếng sóng biển vỗ vào vách đá vang lên, thậm chí tiếng hải quái thú ở phương xa kêu lên thanh âm kỳ quái hắn cũng nghe được thật rõ ràng. Nhưng kỳ lạ là thanh âm lạ lùng vừa rồi lại không còn nghe thấy nữa.
Lý Cường thở dài, nhấc tay ngăn cản, nói: " Dừng lại Tiến Chu, di chuyển chậm về bên trái nhìn xem, ở phía trước tựa hồ có đá ngầm."
Trạch Cố kỳ quái hỏi: " Đại ca có thể nhìn thấy phía trước sao…như thế nào lại thấy được?"
Lý Cường lắc đầu: " Ta và ngươi giống nhau cái gì cũng nhìn không thấy, nhưng ngươi thử lắng nghe cho kỹ một chút, có phải là có thanh âm sóng vỗ vào vách đá hay không?"
Trạch Cố đi tới nghiêng tai lắng nghe thật lâu mới nói: " Không phải đá ngầm…không giống…" Đột nhiên thần sắc hắn rất là khẩn trương.
Thính lực của Lý Cường mặc dù rất tốt, nhưng dù sao cũng không phải là người sống lăn lộn trên biển, kinh nghiệm kém rất nhiều. Nghe vậy hắn lại lắng nghe, hắn chợt thấy hoảng sợ, hình như vách đá kia đang di động, hắn chợt hiểu được một chuyện, đó không phải là vách đá mà là hải quái thú đang chuyển động.
Trạch Cố không biết nên làm cái gì bây giờ, sương mù dày đặc như vậy căn bản là không thể trốn tránh, trong lòng hắn không ngừng cầu khấn đại thần, cầu xin con hải quái này rời đi sớm một chút. Khổ một điều chính là không biết được đây là quái thú gì.
Tiến Chu đã hoàn toàn dừng lại, người trong Tiến Chu vô cùng yên tĩnh, bất luận là người ngồi hay đứng đều duy trì tư thế bất động. Lý Cường có chút chán ghét tình thế như vậy, làm cho người ta hoàn toàn rất khó chịu. Hắn biết bây giờ mọi người rất khẩn trương, chỉ một chút tiếng động cũng làm họ sợ hãi. Hắn không khỏi nghĩ đến Lam Tưu công chúa, nếu có nàng ở chỗ này, nhất định có thể trấn định mọi người.
Tiến Chu đột nhiên chớp lên di động tiến về phía trước, Lý Cường thấp giọng gắt: " Là ai di chuyển Tiến Chu, không muốn sống nữa sao!"
Trạch Cố khẩn trương quay đầu nhìn đám người điều khiển, chính họ cũng mờ mịt không biết ai đang di chuyển Tiến Chu. Thân hình Lý Cường thoắt cái đã đến bên cạnh Trạch Cố: " Hình như là nước chảy…kỳ quái?" Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
Ước chừng tiến về phía trước chừng mấy trăm thước, Tiến Chu lại dừng lại. Lý Cường nhìn khắp thuyền, thấy mọi người đều toát ra vẻ sợ hãi, kể cả đám cướp biển. Bên dưới Tiến Chu đột nhiên truyền đến tiếng ma sát, Trạch Cố nhỏ giọng nghi hoặc nói: " Tới gần đất liền rồi sao? Chuyện gì xảy ra?"
Thần sắc Lý Cường càng ngày càng kinh ngạc, càng ngày càng không thể giải thích, đột nhiên hắn hét lớn: " Tất cả mọi người nắm vào vật cố định, giữ vững thân thể…các ngươi, lập tức…" Lời còn chưa nói dứt, dị biến đã phát sinh.
Tiến Chu đột nhiên cấp tốc phóng lên, người trong thuyền rối loạn thành một đoàn, cũng may đã có tiếng Lý Cường cảnh báo, mọi người cũng đã có sự chuẩn bị. Lý Cường một tay giữ lấy Trạch Cố, hai chân dán chặt trên mặt sàn, liếc mắt nhìn ra ngoài Tiến Chu, càng kinh ngạc vạn phần. Nguyên lai sương mù ở ngoài khơi chỉ có một tầng rất mỏng, Tiến Chu bay lên thì đã hoàn toàn thấy rõ, hắn thấy xa xa có một ngọn núi màu trắng, vòng quanh ngọn núi có mơ hồ vài đạo bạch quang thoáng hiện.
Không chờ hắn nhìn được rõ ràng, Tiến Chu lại trầm xuống, một tiếng nổ oanh long vang lên, Tiến Chu lại lạc vào trong nước. Trạch Cố kinh hồn bất định, lạc giọng nói: " Là chuyện gì xảy ra?"
Lý Cường trầm giọng nói: " Chúng ta tựa hồ đang nằm trên lưng một đại quái thú, tất cả đừng nhúc nhích, hãy chờ một chút xem sao!"
Tiến Chu đã hoàn toàn rơi thẳng vào trong nước, cũng may có phòng ngự hồng quang, nước biển tạm thời không vào được Tiến Chu, nhưng người bên trong đã không nhịn được nữa, bắt đầu kêu gào la khóc.
Lý Cường quát: " Khởi động Tiến Chu! Khởi động Tiến Chu!"
Lý Cường đột nhiên hiểu được, hải quái thú kia nhất định là đang trầm vào trong lòng biển, lúc này Tiến Chu bị hút vào sâu trong nước. Hắn cũng không kịp giải thích, không thể làm gì khác hơn là ra lệnh di chuyển Tiến Chu.
Tiến Chu ở trong nước kịch liệt quay cuồng, có người không cố định thân thể, bị quay mòng mòng theo Tiến Chu. Lý Cường cũng không khác gì họ, một tay nắm chặt Trạch Cố, tay kia đè một người điều khiển, dù sao cũng cần dùng hai người này để khống chế Tiến Chu.
Tiến Chu phát ra thanh âm dát dát làm người ta sợ hãi, cộng thêm tiếng vang như bị rạn nứt làm da đầu người cảm thấy tê dại. Tiến Chu giãy dụa hướng lên mặt nước, Trạch Cố điên cuồng kêu lên: " Phương hướng! Con mẹ nó chú ý phương hướng!"
Người điều khiển khống chế phương hướng đã hoàn toàn rối loạn, đôi mắt đã hoàn toàn trống rỗng, miệng thì cười hừ hừ điên dại. Lý Cường nhìn thấy dở khóc dở cười, xuất ra một tia chân nguyên lực, ở bên tai hắn quát ra hai chữ: " Phương hướng!"
Tên kia bị tiếng quát chấn động đến cả người run rẩy, vẻ mê mang trong mắt đột nhiên biến mất, hắn chợt hú lên quái dị: " Là ai đang quát bên lỗ tai của ta vậy, phương hướng? Ta biết mà…xem ta đây!" Tiến Chu đột nhiên hướng lên cao nghếch đầu lên.
Trạch Cố hoảng sợ phẫn nộ kêu to: " Con mẹ ngươi…mau giữ vững đầu thuyền phóng lên! Ngươi điên rồi…Tiến Chu sẽ bị gãy mất!"
Lý Cường mắt thấy tình hình bất hảo, một cỗ chân nguyên lực vận xuất, người điều khiển kia bị tống bay ra ngoài, tay trái nắm lấy người điều khiển đang đè trong tay lôi lại, quát: " Ngươi mau nắm giữ phương hướng…nhanh!"
Tiến Chu đã bị dựng đứng, thanh âm rạn nứt càng lớn hơn. Cùng thời gian, những người trong thuyền đột nhiên trở nên an tĩnh, tựa hồ ai cũng nghĩ, Tiến Chu chắc chắn sẽ bị gãy đoạn.
Trạch Cố tuyệt vọng nhìn thoáng qua bên ngoài, thì thào nói: " Tại sao ta lại để cho tên ngu ngốc này đi khống chế phương hướng chứ…đáng tiếc..đầu thuyền quá nhẹ…xong hết rồi."
Con mắt Lý Cường sáng lên, tâm thần chìm vào trong nguyên anh, vì cứu đám người này hắn không thể làm gì khác hơn là phải mạo hiểm một lần. Một cỗ lực lượng phi thường từ trên người hắn truyền ra, vững vàng ngăn chận đầu thuyền, trong tiếng vang dát dát, đầu thuyền chậm rãi trầm xuống.
Trạch Cổ quả thực không dám tin vào mắt của mình, hắn kêu to lên, liên tiếp buông ra một chuỗi mệnh lệnh. Thuyền viên môn cũng biết thành bại là nhờ ở lần này, mỗi người đều kiên trì, không một ai dám lơi lỏng.
Nước biển tuôn vào Tiến Chu càng ngày càng nhiều, hồng quang phòng hộ dần dần ảm đạm. Trong một tiếng vang cuối cùng " oanh" Tiến Chu rốt cuộc thoát lên mặt nước, cơ hồ đồng thời, hồng quang phòng ngự cũng vang lên một tiếng " ba" thanh thúy, tiêu tán vô tung.
Trong thuyền một mảnh không khí tử vong, ai cũng không nói được một lời, một hồi lâu truyền ra một tiếng khóc, nhất thời lây dẫn thành một đoàn, đó chính là tiếng khóc vui mừng lẫn sợ hãi sau khi thấy mình còn sống.
Trong thuyền bây giờ sương mù cũng đã tràn ngập, hồng quang phòng ngự cũng đã tiêu mất, sương mù bên ngoài cũng đã tiến đến, khả năng nhìn thấy sự vật cũng rất thấp.
Lý Cường và Trạch Cố hai người xem xét từ đầu đến đuôi Tiến Chu một phen, ngoại trừ mười bảy, mười tám người không có cố định thân thể nên bị thương, còn lại đều bình yên vô sự, chỉ là bị sợ hãi quá độ, sắc mặt mỗi người đều xanh xao nhợt nhạt. Tiến Chu đã hư hao hơn phân nửa, phòng ngự đã hoàn toàn bị phá hủy, vách thuyền đã có nhiều chỗ nứt rạn, nước biển đã ngập đến mắc cá chân. Hóa vật trong thuyền đại bộ phận đều bị ngập trong nước, tựa hồ chỉ còn một ít là có thể vận chuyển.
Đại bộ phận người bị thương chính là đám cướp biển, bởi vì đám cướp biển này không có cố định vị trí. Trạch Cố nói: " Xem ra chúng ta phải lên đảo, Tiến Chu này bây giờ không thể vượt được Oan Hồn Hải. Đám sương mù đáng chết này không biết chừng nào mới tán đi, Lũy Cốt Than ở phương vị nào bây giờ cũng không rõ ràng lắm, nơi này thật quá nguy hiểm."
Lý Cường nhớ tới ngọn núi màu trắng mới nhìn thấy khi nãy, trong lòng có chủ ý: " Trạch Cố, ngươi tới chỉ huy, ta đi xem xét phương vị. Khi ta đi thì ngàn vạn lần không nên di động Tiến Chu, nếu không khi ta xuống tìm không được các ngươi thì sẽ rất phiền toái đó."
Trạch Cố kỳ quái hỏi: " Đi tới? Làm sao mà đi? Ngươi đâu có phi dực?" Hắn đã quên mất chuyện Lý Cường làm sao mà lên được thuyền.
Lý Cường mỉm cười: " Chờ ta!" Rồi tung người bay lên.
Người trong thuyền và Trạch Cố kinh ngạc nhìn theo, không nghĩ tới hắn nói bay là bay, nháy mắt đã không còn nhìn thấy. Tầng sương mù này rất mỏng, Lý Cường lơ lửng ở phía trên, ở phía trước chính là ngọn núi màu trắng không lớn lắm, sương mù ở giữa núi đang vờn quanh bay xuống. Lý Cường dõi mắt ra bốn phía, phát hiện nơi này dường như đã bị người bố trí, ở bốn hướng đều có những khí lưu nhàn nhạt ẩn hiện, nếu không phải công lực hắn bây giờ tăng nhiều thì đã không phát hiện.
Sau khi nhận định phương hướng, Lý Cường không dám ở lâu, lặng yên rơi xuống. Trong lòng hắn bắt đầu cảnh giác, biết rằng Lũy Cốt Than nhất định có cái gì cổ quái.
Trạch Cổ đang lo lắng, chợt phát hiện Lý Cường đã đứng bên người mình, vội hỏi: " Đại ca, thế nào? Có nhìn thấy Lũy Cốt Than không?"
Lý Cường nói: " Không biết có phải là Lũy Cốt Than hay không, ở phía trước có một tòa ngọn núi màu trắng, mặc kệ đó là cái gì chúng ta cũng phải đi qua, bất kể Lũy Cốt Than kinh khủng thế nào, chỉ cần đó là đất liền để có thể dừng chân là tốt rồi. Chỉ đành đi từng bước thì tính từng bước thôi."
Tiến Chu chậm rãi di chuyển, tại chỗ chỉ huy bố trí thêm bốn thuyền viên có thính lực tốt, để cho bọn họ lắng nghe tiếng động ở phía trước, Lý Cường thỉnh thoảng đi tới trước xem xét hướng di chuyển của thuyền. Có hắn ở trên không trung hướng dẫn, Tiến Chu di chuyển tuy chậm nhưng cũng đã dần dần tới gần được ngọn núi cổ quái. Trong lúc còn đang di chuyển mọi người mơ hồ lại nghe được tiếng cổ thanh.
Bốn người đứng ở chỗ chỉ huy cơ hồ cùng kêu lên: " Phía trước có đá ngầm!"
Trạch Cố kêu to: " Dừng thuyền!" Cũng quả nhiên oanh oanh long long những trận âm thanh sóng vỗ truyền đến, nghe âm thanh không những chỉ có một khối đá ngầm mà bốn phương tám hướng đều có, giống như là bọn họ đột nhiên xông vào giữa bãi đá ngầm. Thuyền viên môn đều trợn mắt há hốc mồm, bãi đá ngầm này giống như là đột nhiên xuất hiện, với Tiến Chu đã mất đi phòng ngự, căn bản là không thể chống đỡ được sự va chạm với đá ngầm, chỉ cần chạm phải vài tảng đá là sẽ vỡ ra.
Trong lòng Lý Cường hiểu được, đây là một loại di hình trận pháp( trận pháp di chuyển), xem ra Lũy Cốt Than có cao thủ ở đó, hắn thật ra là muốn làm gì?
Trạch Cố ra lệnh dừng thuyền, hắn quay mặt nhìn Lý Cường, trong ánh mắt toát ra vẻ cầu cứu. Cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn, kể cả đám cướp biển. Lý Cường cúi đầu trầm tư, hắn cũng không biết rõ đây là loại trận pháp gì, bãi đá ngầm này như đã được lợi dụng lực lượng tự nhiên, cũng không phải phi thường hung hiểm, hình như chỉ được bày ra để làm khó người thôi.
Đột nhiên có thuyền viên kêu lên: " Sương mù tan rồi! Sương mù tan rồi!"
Sương mù dày đặc vừa rồi bắt đầu tan dần, những âm thanh gió lạnh thổi tới, cảnh tượng bốn phía liền hiện ra, cách đó không xa tọa lạc một ngọn núi màu trắng. Bây giờ mọi người có thể thấy, núi cũng không cao lắm, ở trên núi dường như có rất nhiều thứ gì đó màu trắng, nhìn cũng không được rõ ràng, hình vóc ngọn núi như là ảo ảnh, từ bên trong sương mù tuôn ra dày đặc, trên đỉnh núi bầu trời thật sáng ngời phi thường, làm cho người ta có cảm giác rất cổ quái.
Trong thuyền vang lên những tiếng kêu kinh ngạc, rất nhanh mọi người đều phát hiện, sương mù cũng không hề tản đi hoàn toàn mà chỉ tản đi ở chính giữa, chừa lại khoảng cách chung quanh sáng tỏ chừng một trăm thước, bên ngoài thì lại bao bọc sương mù dày đặc. Ở xung quanh có rất nhiều bãi đá ngầm nhọn hoắc, nước biển cực kỳ trong suốt, dưới nước có rất nhiều loại sinh vật hình thù kỳ lạ đang bỏ chạy.
Trạch Cố thở ra một hơi, gương mặt tái nhợt chợt nở nụ cười: " Đại thần phù hộ, có thể nhìn thấy được là tốt lắm rồi."
Lý Cường vẫn không nói gì, hắn cẩn thận quan sát bãi đá ngầm đột nhiên xuất hiện này, cảm thấy rất là khó khăn, rõ ràng bãi đá này không phải là huyễn tượng, mà là bãi đá ngầm thực sự, sự cổ quái trong đó hắn còn chưa hiểu được, hắn nghĩ thầm cho dù có thể nhìn thấy cũng chưa chắc có thể đi được.
Hắn nhịn không được nói: " Trạch Cố, cẩn thận một chút, nơi này rất cổ quái."
Tiến Chu chậm rãi di chuyển, tiến tới rất chậm, cẩn thận luồn lách qua các khe hở giữa những tảng đá ngầm. Phi thường kỳ diệu chính là sương mù cũng theo sự di chuyển của Tiến Chu mà lui dần về phía sau. " Phanh" Tiến Chu nhẹ nhàng va vào một khối đá ngầm, vì tốc độ rất chậm nên chỉ khẽ lay động một chút rồi dừng lại, Trạch Cố cảm thấy rất ngạc nhiên, rõ ràng trước mặt không có gì cả, sao lại đột nhiên xuất hiện tảng đá ngầm này cơ chứ?
Lý Cường cũng cảm thấy rất kỳ quái, đây rõ ràng là thủ pháp của một trận pháp di động, hắn có đọc qua ở trong ngọc đồng giản nhưng không có ghi lại được rõ ràng.
Trạch Cố ra lệnh cho người điều khiển lui Tiến Chu trở về, người đó kêu lên: " Chúng ta đã bị giữ chặt, không lui lại được."
Lý Cường vội vàng nói: " Dừng lại…đừng di chuyển Tiến Chu nữa."
Trạch Cố ngày càng tín nhiệm Lý Cường, nghe vậy hỏi: " Đại ca, tại sao dừng thuyền?"
Lý Cường trầm giọng nói: " Chủ nhân nơi này còn chưa có biểu hiện vẻ ác ý, dù hắn không hiện thân cũng sẽ có cách đưa chúng ta đi vào thôi." Trong phút chốc hắn chợt suy nghĩ thật cẩn thận, chủ nhân nơi này bất kể là ý tốt hay ý xấu, nhất định sẽ lộ diện, nếu không sẽ không bắt buộc đám cướp biển tìm bắt dân cư, hắn chắc chắn phải có mục đích nào đó.
Mọi người còn chưa nghĩ thông suốt thì một dòng nước chảy đã di chuyển Tiến Chu tiến tới trước. Mọi người phát hiện, bãi đá ngầm thực sự là phảng phất như có thể di động, rõ ràng nhìn thấy là đá ngầm, nhưng dòng nước lại đẩy Tiến Chu xuyên qua, cả quá trình di chuyển lúc thật lúc giả, mọi người nhìn thấy thì hoa cả mắt, không còn phân biệt được gì nữa.
Lý Cường cũng biết trận pháp này còn không có khởi động, bởi vậy sự lợi hại cũng chưa có hiện ra, vì thế trong lòng hắn âm thầm thấy may mắn vì mình đã không tùy tiện ra tay, nếu không làm kinh động tới trận pháp, dù cho mình không hề sợ nhưng những người trong thuyền cũng đừng mong sống sót.
Nước chảy mang theo Tiến Chu xuyên qua bảy, tám khối đá ngầm, rồi lại đi qua chỗ nước chảy xiết. Rồi đột nhiên trước mắt mọi người cảm thấy sáng ngời, bọn họ rốt cuộc đã xuyên qua khỏi khu vực sương mù dày đặc. Đến lúc này họ mới phát hiện ngọn núi màu trắng cao đến thế nào, ở xa xa từng nhìn thấy trên núi có vật màu trắng gì đó, thì ra lại là thực vật. Trạch Cố đột nhiên run cầm cập nói: " Lạnh quá a!"
Một cơn gió lạnh như băng thổi tới, cơ hồ mọi người đều run lên bần bật. Lý Cường ngạc nhiên nói: " Di, cơn gió lạnh này thật là cổ quái…Trạch Cố, kêu mọi người mặc thêm quần áo vào."
Trạch Cố lạnh đến cả người run rẩy, nói cũng không ra lời, mang theo thuyền viên chạy ra phía sau thuyền. Hành thương môn cũng đã lấy ra áo bông dày mặc vào.
Tiến Chu còn đang di chuyển, càng ngày càng gần ngọn núi, độ ấm cũng ngày càng giảm xuống. Trạch Cố mặc một bộ áo bông dày, thanh âm có chút run rẩy nói: " Đại…đại…đại ca, sao ngươi không..có vẻ..lạnh a.." Hàm răng hắn không ngừng va vào nhau lập cập.
Lý Cường cười nói: " Ta từ nhỏ đã không sợ lạnh…chút gió lạnh này không là gì cả."
Có thuyền viên mang tới một bộ quần áo mới, nói: " Đại ca, cởi bộ áo rách trên người xuống đi, trên lưng có một lỗ thủng lớn lắm."
Lý Cường cởi bộ áo cũ, tay khẽ run lên, toàn bộ quần áo đều rách nát rơi xuống. Hắn mặc vào bộ đồ mới, tiện tay đưa tiễn sổ cho thuyền viên kia. Thuyền viên này thật là cơ trí, vội nói: " Cái này là ta hiếu kính đại ca đó." Rồi lai nhỏ giọng nói tiếp: " Đại ca, nếu lát nữa có chuyện, xin đại ca chiếu cố dùm tiểu đệ một chút." Hắn rất thông minh, hiểu rằng bây giờ bảo vệ được tính mạng mới là trọng yếu.
Trạch Cố đưa viễn vọng kính lên nhìn, quan sát kỹ địa phương trong truyền thuyết này. Trên núi mây mù bao phủ, sương khói mờ mịt, cảnh vật lúc ẩn lúc hiện, thập phần thần bí. Hắn nhìn qua hai bên bờ, đều toàn là vách núi, ghềnh đá cao ngất, sóng biển đánh vào phát ra trận trận oanh minh. Hắn chỉ ra phía trước nói: " Nhìn kìa! Đó là Kiểu Mãnh Chu của cướp biển. Còn có cả hai Tiến Chu kia cũng ở đó."
Trong thuyền vang lên tiếng hoan hô, mọi người hoàn toàn quên mất lúc trước bị đám cướp biển đuổi theo làm cho sợ hãi, bây giờ nhìn thấy Kiểu Mãnh Chu lại cảm thấy dâng lên một tia thân thiết. Nơi này thật quá mức thần bí, có nhiều người thì lá gan cũng sẽ lớn hơn.
Người điều khiển không đợi Trạch Cố hạ lệnh, vừa định khởi động Tiến Chu, bị Lý Cường liếc mắt nhìn thấy, hắn không kịp lên tiếng, chỉ đưa tay ném người đó ra ngoài, lúc này mới nói: " Ngươi không muốn sống nữa sao, cứ để nước chảy mang chúng ta đi, nếu di chuyển Tiến Chu, hắc hắc..thì nơi này cái gì cũng đều không nhìn thấy nữa."
Người kia ngồi phệch trên mặt sàn, hồi lâu mới tức tửi nói: " Ta chỉ là muốn..muốn di chuyển nhanh hơn một chút thôi."
Lý Cường cười khổ lắc đầu: " Đừng nghĩ quá dễ dàng như vậy, chủ nhân nơi này đang tiếp dẫn Tiến Chu của chúng ta, nếu ngươi mà khởi động Tiến Chu thì..hừ! Sẽ lập tức kích động phòng ngự của nơi này, muốn đi ra cũng không dễ dàng đâu."
Hắn đi tới bên người kia, kéo hắn đứng dậy: " Chúng ta chỉ cần từ từ chờ thôi là được rồi, cái gì cũng không cần làm hết."
Dòng nước đẩy Tiến Chu lao thẳng tới vách núi, lần này ngay cả Trạch Cố cũng không giữ được bình tĩnh, khẩn trương nói: " Sắp va vào rồi…" Hắn kéo tay Lý Cường: " Đại ca, mau hạ lệnh cho Tiến Chu dừng lại, nó không chịu nổi va chạm đâu!" Hắn không dám trực tiếp hạ lệnh dừng thuyền, tựa hồ như đã buông bỏ quyền chỉ huy.
Lý Cường vẫn như trước nói: " Không cho dừng thuyền!" Hắn biết Trạch Cố mấy người chưa từng biết hung hiểm thực sự, trận pháp người tu chân thiết lập, người bình thường căn bản không thể kháng cự.
Trạch Cố và mấy người điều khiển hết sức khẩn trương, bọn họ đều là những người hảo thủ đã lăn lộn nhiều năm ở Oan Hồn Hải, nhìn vách đá trước mặt càng ngày càng cao, càng lúc càng lớn, trong lòng tràn ngập cảm giác bất lực. Sóng biển trùng trùng xô dạt vào vách đá phát ra tiếng oanh long, chấn kinh lòng người. Trong lòng Lý Cường cũng rất khẩn trương, tính mạng của những người trên thuyền đều nằm trong sự suy đoán của hắn, hắn chuẩn bị nếu có gì xảy ra không đúng thì tự mình sẽ điều khiển Tiến Chu.
Bởi vì phòng ngự của Tiến Chu đã hư hao, Lý Cường đặt tay lên cần điều khiển, chuẩn bị ra tay. Mấy người Trạch Cố kêu to nên cẩn thận, Lý Cường khoát khoát tay ý bảo đừng lo. Tiến Chu lao vùn vụt tới như một con ngựa hoang thoát dây cương, hướng thẳng tới vách đá lao vào. Người trong Tiến Chu đều nghe được tiếng Lý Cường la lớn: " Mọi người nắm chặc…a…cáp…" Nghe được tiếng nước chảy dưới Tiến Chu, hắn hiểu được đã không còn việc gì nữa.
Một dòng nước chảy xiết vòng quanh vách đá. Mắt thấy Tiến Chu sẽ lao thẳng vào trong vách đá nhưng do dòng nước xiết kích động đã lập tức quay đầu chuyển hướng. Lý Cường trở về thương thất cười nói: " Không có việc gì nữa đâu. Ta phỏng chừng đây là con đường duy nhất, chỉ có đi như vậy mới an toàn, còn những nơi khác đều có cạm bẫy, không thể đi được."
Một lát sau, Tiến Chu đã dừng lại bên cạnh chiếc Kiểu Mãnh Chu.
Mọi người hướng ra phía ngoài nhìn xem. Đây là một tòa bình thai( đất trống) bằng đá màu trắng, phảng phất giống như dùng nham thạch điêu khắc ra, nhìn không thấy dấu vết, bên mép bình thai có những cây trụ màu trắng, mỗi một cây trụ đều điêu khắc những hoa văn hình thù kỳ lạ, trên đỉnh trụ có đặt những tinh thạch lớn bằng phẳng, lóe lên quang hoa ngũ sắc. Ở phía xa xa bình thai, sương khói vây quanh, sắp xếp những cây trụ nhọn giao thoa nhau hướng thẳng tới một thông đạo, không biết là sẽ dẫn đến đâu.
Nơi này là dưới chân ngọn núi màu trắng, bốn phía yên tĩnh, một cỗ hương lạnh nhàn nhạt bay tới, thấm vào phế phủ của người ta. Mọi người thở sâu làn không khí này, những mệt nhọc sợ hãi dường như tan biến hết.
Trạch Cố kinh hãi than thở: " Nơi này rốt cuộc là địa phương nào? Không giống như Lũy Cốt Than trong truyền thuyết. Giống như là…" Là gì hắn cũng nói không rõ.
Có một cướp biển cả kinh nói: " Người của chúng ta đều chạy đi đâu hết rồi, Kiểu Mãnh Chu đã trống không!"
Lý Cường vẫn không nói gì, hắn đang phân tích cách sắp xếp của các cây trụ, hắn cảm thấy có chút cổ quái, nhìn một hồi vẫn không nhận ra cách sắp xếp này là trận thức gì.
Trạch Cố nói: " Đại ca, chúng ta có đi lên bờ không?"
Lý Cường thoáng do dự: " Cũng tốt, lên thử xem sao."
Trạch Cố hạ lệnh: " Mọi người đi lên bình thai, đồ vật của mọi người tạm thời để lại trên Tiến Chu, vật phẩm quý giá thì mang theo trên người. Được rồi, mấy thuyền viên đi lên trước để hỗ trợ, còn các khách nhân xếp thành hàng từ từ đi tới."
Hành thương môn còn đang thầm kêu may mắn đã đi tới được đất liền, nhưng trong lòng vẫn thắc thỏm bất an, không biết nơi này còn có việc gì đang chờ đợi mình.
Rất nhanh, mọi người lục tục đi lên bình thai. Lý Cường là người đi cuối cùng, hắn chỉ huy đám cướp biển đi lên thẳng bình thai. Trạch Cố nhìn Tiến Chu đã hoàn toàn rách nát, vừa đi theo Lý Cường vừa cười khổ: " Ta xem như xong đời rồi, Tiến Chu tổn hại như vậy…ai, không muốn nghĩ nữa, đi từng bước tính từng bước thôi."
Lý Cường khẽ cười nói: " Chỉ cần người còn sống, thì vẫn còn có cơ hội."
Trạch Cố không nói gì chỉ gật đầu, nghĩ thầm: " Thật sự còn cơ hội sao? Không biết ở đây rồi sẽ xảy ra chuyện gì nữa."