Đại Nam Phong Ngự hé miệng cười, dịu dàng nói: " Ta không dám nói đâu, hì hì, thật không dám nói ngay mặt..."
Xích Minh vội vàng đi qua, giở khuôn mặt tươi cười nói: " Lần sau tiên tử nhất định nói cho ta biết, chỉ cần lão Kiền không có mặt thì cứ nói."
Kiền Thiện Dong trừng mắt: " Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, đi gặp Hiên Long!"
Thiên Xích Âu nhìn Lý Cường, nhìn thấy Lý Cường gật đầu, lúc này mới nói: " Xin mời các vị tiền bối." Hắn bay lên trước, Lý Cường mấy người liền đuổi theo.
Lướt qua sơn cốc trong Cổ Kiếm Viện, bay đến phía sau núi, chỉ thấy giữa sườn núi có một bình thai, một loạt kiến trúc màu vàng đất được kiến tạo ngay đó. Mọi người cùng hạ xuống, đệ tử trấn thủ nơi đó vội thi lễ.
Mọi người dọc theo hành lang thật dài đi tới tĩnh tu thất.
Đây là một căn phòng rất lớn, trên mặt đất được khảm ngọc thạch lâu năm, mặt ngoài được mài dũa phi thường bằng phẳng, trong phòng tràn ngập linh khí. Nơi này là một trong những nơi tu luyện tốt nhất của Cổ Kiếm Viện.
Hiên Long mặc dù đã lâm tới bên bờ tán công, nhưng vẫn ngồi được thẳng tắp, khoanh chân ngồi trên một khối băng tinh màu tím, nhờ vào linh khí của khối băng tinh này, hắn tạm thời còn có thể chịu đựng được.
Nhìn Lý Cường, Kiền Thiện Dong, Đại Nam Phong Ngự, Thiên Thực một nhóm người tiến đến, Hiên Long mặt không chút thay đổi nói: " Nghĩ không ra có nhiều lão bằng hữu cùng đến như vậy."
Hiên Long tại tiên giới là một nhân vật không tưởng nổi, dù hắn bị trọng thương, mấy người Kiền Thiện Dong cũng không dám khinh thường. Kiền Thiện Dong nói: " Hiên Long đại nhân, xin lỗi bây giờ mới đến thăm ngươi, thương thế như thế nào?" Đại Nam Phong Ngự, Thiên Thực cũng tiến lên ra mắt.
Hiên Long nhàn nhạt nói: " Không cần khách khí, mọi người ngồi đi."
Trong lòng Lý Cường ngầm bội phục sự trấn tĩnh của Hiên Long, đợi mọi người ngồi vào chỗ của mình, hắn nói: " Các ngươi cứ nói chuyện trước, ta đi chuẩn bị linh dược luyện đan và đan phương." Rồi lập tức cáo từ đi ra.
Muốn đi Hâm Ba Giác, phải chuẩn bị thần đan, hơn nữa thương thế của Hiên Long không có thần đan trị liệu thì không thể được, hắn phải ráng tranh thủ thời gian.
Lý Cường đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Xích Minh cũng cùng đi ra, liền hỏi: " Ngươi đi theo làm gì? Trở về!"
Xích Minh nói: " Ở trong phòng đợi phiền lắm a, ta lại không muốn nói chuyện với bọn họ, đi ra ngoài thư giãn chút thôi."
Lý Cường lặng lẽ truyền âm: " Nghe bọn hắn nói cái gì, bây giờ ta không có thời gian, ngươi đi nghe là được, đợi lát nữa rảnh rỗi nói cho ta biết."
Xích Minh có ý không vui, nhưng Lý Cường trừng mắt nhìn hắn, trừng đến nỗi trong lòng hắn sợ hãi, hắn không thể làm gì khác hơn là tấm tức đi trở về.
Lý Cường do Thiên Xích Âu đưa trở lại Kiếm Tiêu Điện, phân phó đệ tử lập tức đi mời Mai Du Băng. Chỉ chốc lát sau, tới rất nhiều người, kể có Mễ Tư Lạp của Trọng Huyền Phái, Trần Trí Phong và Liễu Đại Việt, còn có các chưởng viện của Cổ Kiếm Viện. Mai Du Băng, Triệu Hào, Nạp Thiện, Mạt Bổn và Thản Ca cùng đệ tử đang cùng nói chuyện với Lý Cường thì Mị Nhi và Linh Bách Tuệ cũng tới rồi.
Kiếm Tiêu Điện nhất thời náo nhiệt, Mị Nhi gắt gao ôm cánh tay Lý Cường, vui vẻ không biết nói thế nào. Lý Cường vỗ vỗ Mị Nhi, cười nói: " Mị Nhi, Linh nhi, các ngươi ngồi xuống với mọi người đi, ta có chuyện tuyên bố."
Lý Cường vừa nói, cả Kiếm Tiêu Điện lập tức yên tĩnh xuống.
Lý Cường nói: " Ta chuẩn bị cùng Mai gia gia và vài vị tiên nhân cùng nhau tu luyện thần đan, đối với luyện đan mọi người đều rất quen thuộc, đây là công khóa của mỗi một người tu chân, mà đối với tu luyện thần đan, ta nghĩ các vị cũng không có kinh nghiệm, bởi vậy ta chuẩn bị để cho mọi người cùng đến tham quan học tập, tự mình có thể thể ngộ bao nhiêu thì bao nhiêu, như vậy đối với sự tu hành sau này của các ngươi sẽ có không ít trợ giúp." Hắn dừng lại nhìn phản ứng của mọi người.
Cách làm như vậy của Lý Cường tại tu chân giới là tuyệt đối chưa từng có, không có cao thủ hay môn phái nào lại làm như vậy. Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt hưng phấn, Mai Du Băng càng kích động, hắn biết lần này tu luyện thần đan thì mình là người thu hoạch lớn nhất.
Mỗi một tu chân môn phái đều rất coi trong việc luyện đan, vì luyện đan cũng có phân biệt rõ ràng trong ngoài, người tu chân tu luyện đến Nguyên Anh kỳ thì nội đan cũng mới thành lập, mà ngoại đan thì gọi là linh đan, tiên đan, sự tu luyện của cả hai có ngàn vạn sự liên lạc, công pháp tu luyện của Hồi Xuân Cốc chính là dùng tu luyện ngoại đan nhập đạo. Tu luyện trong ngoài là công khóa người tu chân phải học hiểu, chỉ là tu vi của mọi người cao thấp bất đồng mà thôi, tựa như luyện khí, mỗi người tu chân đều biết luyện khí, nhưng khác biệt tu vi thật lớn.
Lý Cường tiếp tục nói: " Xích Âu, ngươi thông tri cho môn phái khác, nếu bọn họ nguyện ý thì cũng có thể phái người đến tham quan, nhưng mỗi phái chỉ giới hạn hai người, người quá nhiều sẽ loạn."
Thiên Xích Âu không rõ tại sao Lý Cường làm như vậy, hắn sửng sốt, chần chờ hỏi: " Điều này thích hợp không?"
Người trong Kiếm Tiêu Điện có hơn phân nửa cảm thấy không thể giải thích, Mễ Tư Lạp nói: " Huynh đệ, có nên cho phạm vi nhỏ một chút..."
Nạp Thiện hét lên: " Lão Đại, dựa vào điều gì mà phải cho bọn họ xem, vạn nhất có người đảo loạn làm sao bây giờ?"
Linh Bách Tuệ nhỏ giọng than thở với Mị Nhi: " Chỉ bằng vào khí độ và cảnh giới của đại ca, nơi này không ai có thể so sánh được."
Mị Nhi thì mặc kệ ca ca nói gì hoặc làm gì, nàng đều cũng vô điều kiện đồng ý và ủng hộ.
Lý Cường cười nói: " Không cần lo lắng, Xích Âu, ngươi đi phân phó đệ tử thông tri các môn phái, Triệu Hào và Mạt Bổn các ngươi phụ trách sân luyện đan, phiền toái Trần đại ca và Mễ đại ca phụ trách an toàn lúc chúng ta luyện đan, Vũ Mẫn, Ngân Phượng kiếm viện các ngươi phụ trách an bài tiếp đãi." Hắn không hề thương lượng với bọn họ, trực tiếp phân phó các nhiệm vụ, mọi người nhất nhất đáp ứng, lập tức hành động.
Lúc này có đệ tử báo lại, Hoa Mị Nương tới.
Lý Cường nhảy dựng lên, hỏi: " Ở nơi nào, ta đi tiếp!"
Chợt nghe bên ngoài Kiếm Tiêu Điện có người tiếp lời: " Ngũ đệ, các ngươi nhiều người tụ lại cùng một chỗ như vậy, chuẩn bị làm gì?" Chỉ thấy Hoa Mị Nương mang theo Mai Tinh Tinh và Kiều Vũ Hồng bay tới.
Mai Tinh Tinh và Kiều Vũ Hồng đồng loạt nhào tới bên cạnh Lý Cường, đồng thanh kêu lên: " Ca ca!"
Linh Bách Tuệ nhỏ giọng nói với Mị Nhi: " Hì, đại ca hình như có rất nhiều muội muội nga."
Mị Nhi cười nói: " Ca ca nhân duyên tốt ma."
Lý Cường vui mừng nhìn hai muội muội này, một là khi mới bước vào tu chân là bạn tốt kết giao, một là lúc đang ở trong Hắc Ngục cùng nhau cộng hoạn nạn. Hắn vui vẻ cười nói: " Nữu Nữu, Hồng muội, các muội đến Phong Duyên Tinh vào lúc nào?"
Mai Tinh Tinh đã là cao thủ Nguyên Anh kỳ, nàng có vẻ thành thục ổn trọng hơn rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy Lý Cường, nàng còn có điểm khống chế không được tâm tình của mình. Nàng dùng sức đấm Lý Cường một quyền, nước mắt chảy ra, nức nở nói: " Ca ca, huynh thật ác tâm, đi mãi mà không đến thăm Nữu Nữu."
Mị Nhi đi tới bên người Mai Tinh Tinh, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai nàng nói: " Tiểu muội muội, ca ca thường nhắc đến muội, huynh ấy vẫn luôn không quên muội đâu."
Mai Tinh Tinh vừa mới bắt đầu khóc, còn không khóc thống khoái, đã bị Mị nhi ôm lấy, làm nàng có chút mất hứng, ngẩng đầu như muốn nói gì, liền tiếp xúc ánh mắt chân thành của Mị nhi, trong lòng phát ra một trận mê hồ. Nói giỡn sao, lực mị hoặc của Mị nhi ngay cả Yêu tiên Linh Bách Tuệ đều cũng đỡ không được, đừng nói là Mai Tinh Tinh. Nàng ôm cổ Mị nhi, òa khóc lớn.
Lý Cường sợ nhất nhìn thấy tiểu cô nương khóc, nhìn thấy Mị nhi lại hỗ trợ, không khỏi thở dài một hơi.
Kiều Vũ Hồng mặc dù không giống như Mai Tinh Tinh khóc lớn, nhưng mắt cũng đã hồng lên.
Hoa Mị Nương nói: " Tiểu tử thúi, lại chọc cho hai tiểu muội của ta khóc, nhìn ngươi làm sao bây giờ?" Trong mắt nàng toát ra vẻ cười giảo hoạt.
Lý Cường gãi gãi đầu, nghiêm trang nói: " Hoa đại tỷ, cảm ơn tỷ vẫn chiếu cố các nàng, đệ xin hành lễ với tỷ." Bạn đang đọc chuyện tại TrumTruyen.vn
Hoa Mị Nương nhịn không được cười mắng: " Yêu, tiểu tử thúi càng ngày càng giảo hoạt, nói một chút, ngươi làm sao cảm ơn ta?" Nàng có danh là tiểu yêu nữ, nhìn thấy Lý Cường giả ngây, liền nói theo hắn. Lý Cường hắc hắc cười nói: " Hoa đại tỷ muốn tạ như thế nào, tiểu đệ sẽ tạ như thế."
Kiều Vũ Hồng là người thành thật, vội vàng kéo Hoa Mị Nương khuyên nhủ: " Đại tỷ, đại tỷ đừng như vậy..." Vừa nói thì rốt cuộc nước mắt cũng chảy xuống.
Hoa Mị Nương hiểu rõ hai vị tiểu muội này, vội vàng an ủi: " Chỉ là nói giỡn với ca ca các ngươi thôi, vậy mà cũng nhìn không ra sao? Được rồi, nhanh đừng khóc nữa."
Trong lòng Lý Cường ngầm cảm động, thừa dịp thi lễ mời: " Hoa đại tỷ, ta chuẩn bị ở Cổ Kiếm Viện tu luyện thần đan, các ngươi lưu lại cùng xem đi."
Hoa Mị Nương kinh ngạc nói: " Thần đan? Tốt, chúng ta vốn cũng muốn ở lại Cổ Kiếm Viện mà."
Rất nhanh, Hoa Mị Nương, Linh Bách Tuệ, Mị Nhi, Mai Tinh Tinh và Kiều Vũ Hồng mấy người đã cười đã nói thân thiết. Trong đó Mị nhi là vui vẻ nhất, chỉ thoáng chút mà lại có nhiều tỷ muôi như vậy làm nàng cũng không muốn về Linh Quỷ giới nữa.
Tiểu Bạch do Mị nhi bắt buộc, được mọi người thay phiên ôm chơi đùa, nó không ngừng phát ra âm thanh kháng nghị, nhưng bộ dáng của nó thật sự đáng yêu, không ai nguyện ý buông nó ra.
Lý Cường và tiên nhân liên thủ luyện đan tại Cổ Kiếm Viện, theo lời mời do Cổ Kiếm Viện phát ra đã truyền khắp cả Phong Duyên Tinh, khiến cho tu chân giới oanh động thật lớn, bảy đại môn phái vui vẻ đáp ứng, còn có rất nhiều môn phái và tu chân cao thủ cũng đưa ra ý muốn được vào Cổ Kiếm Viện tham quan, trong lúc nhất thời Cổ Kiếm Viện tại Phong Duyên Tinh danh tiếng vang rền. Thiên Xích Âu mừng rỡ đến cả ngày không khép miệng, hắn không nghĩ tới Lý Cường lại biết dùng biện pháp này đề cao danh khí cho Cổ Kiếm Viện.
Bởi vì người yêu cầu được tham quan quá nhiều, cuối cùng không thể không làm ra hạn định, nếu là tu chân môn phái thì chỉ có người đứng đầu phái đạt tới ngoài Phân Thần kỳ cao thủ.
Ngay cả Lý Cường cũng không có nghĩ đến, sẽ có nhiều tu chân môn phái và người tu chân yêu cầu tham gia, điều này quả thật là lần tụ hội lớn nhất của người tu chân gần trăm năm qua. Rất nhiều đệ tử Cổ Kiếm Viện đều cũng cảm thấy kỳ quái, thường xuyên có bảy, tám người thân thích bằng hữu nhờ vả đi đến, cố gắng thuyết phục cho ai đó, thậm chí còn có người dùng pháp bảo tinh thạch hối lộ đệ tử Cổ Kiếm Viện, yêu cầu tiến vào hiện trường luyện đan, thậm chí có một ít cao thủ đang bế quan tiềm tu cũng thông qua các loại quan hệ tìm đến...đủ loại ngạc nhiên cổ quái, quả thật làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Thiên Xích Âu trở thành nhân vật nóng bỏng nhất Phong Duyên Tinh, hắn đã sắp chiêu đãi không nổi người tu chân tiến tới như gió cuồn cuộn. Hắn không muốn bởi vì vậy mà đắc tội người khác, không thể làm gì khác hơn là tìm Lý Cường thương lượng. Lý Cường cười hì hì nói: " Xích Âu, đây là địa bàn của ngươi, làm sao mà tiếp đãi khách nhân là chuyện của ngươi, tìm ta làm chi? Tự mình giải quyết đi!"
Hoa Mị Nương ở một bên xuất chủ ý: " Ngươi sao không đi cầu Kiền đại tiên nhân? Hắn đứng đầu Thánh Thành, cũng là người tham gia luyện đan, có đệ tử Thánh Thành lại bảo hộ, ngươi không phải sẽ khỏe hơn một chút hay sao?"
Lý Cường cười trộm không thôi, hắn biết Hoa Mị Nương có ý tứ gì.
Thiên Xích Âu chợt hiểu ra, luôn miệng đa tạ, đồng thời tỏ vẻ, chỉ cần Hoa Mị Nương nguyện ý, tùy tiện ở lại Cổ Kiếm Viện bao lâu đều cũng được.
Thiên Xích Âu hưng phấn trùng trùng chạy đi tìm Kiền Thiện Dong, bay đến nửa đường thì đột nhiên trong lòng phát ngây, tự mình đi tìm Kiền Thiện Dong được hay sao? Việc này hẳn là nên mời tiểu sư thúc đi làm mới đúng, mình ở ngay trước mặt Kiền Thiện Dong ngay cả lời cũng nói không rõ, làm sao mời hắn hỗ trợ? Hắn vô thức rơi vào trên đỉnh một ngọn núi, mờ mịt nhìn chung quanh chẳng biết làm sao.
Lý Cường lặng yên xuất hiện bên người hắn, cười hì hì hỏi: " Xích Âu, ngươi không phải muốn đến Kiếm Các hay sao? Sao lại đứng ở chỗ này?"
Thiên Xích Âu đột nhiên vẻ mặt đỏ bừng, ấp úng nói: " Này...tiểu sư thúc, ta...ngài..."
Lý Cường cười to nói: " Ha ha, Xích Âu...ngươi sợ cái gì?" Bốn chữ cuối cùng hắn dùng thần dịch lực phun ra, Thiên Xích Âu mọi thứ đều rất ưu tú, nhưng lại quá cố chấp, Lý Cường nhịn không được đùa giỡn trêu chọc hắn.
"Ngươi....sợ...cái...gì.."
Bốn chữ này giống như sấm sét nổ tung bên tai Thiên Xích Âu, chấn động hắn phải bật lui hai bước. Trong lòng hắn không ngừng niệm: " Ta sợ cái gì? Tại sao phải sợ? Có cái gì phải sợ?" Đột nhiên hắn trở nên sáng sủa, tâm thần trong phút chốc chìm vào nguyên anh, trên người phát ra quang mang chói mắt. Hắn cứ đứng như vậy, phảng phất như thiên địa đều đang nằm trong lòng bàn tay hắn, một loại khí thế khổng lồ song nhiên toát ra.
Lý Cường phi thân lui ra sau, kinh nghiệm cùng loại hắn cũng từng có, nhưng không nghĩ đến ngay lúc mình vô ý đùa giỡn mà lại làm cho Thiên Xích Âu tiến được vào cảnh giới nào đó. Lý Cường rất nhanh bố phòng ngự trận quanh thân hắn, thuấn di trở lại Kim Lân kiếm viện, để cho Triệu Hào phái đệ tử trấn thủ cho Thiên Xích Âu. Tình huống giống như Thiên Xích Âu thì có thể ngộ mà không thể cầu, Lý Cường không muốn làm cho hắn mất đi cơ hội tốt ngàn vạn lần khó gặp này.
Sân tu luyện thần đan đã được khai mở ra, những cao thủ tham gia đã đến Cổ Kiếm Viện, nghe nói người của sân tu luyện đều khẩn trương làm việc, nên họ đều gia nhập đi vào. Có những cao thủ này trợ giúp, sân tu luyện rất nhanh đã được kiến thiết rất tốt.
Cả mặt đất của sân là một đường kính năm mươi thước, cao chín thước có hình dáng như một cái trụ lớn tròn, do đại khối Thanh Kim Thạch tạo thành, hơn nữa dùng pháp thuật hoàn toàn sửa sang tu bổ, bốn phía còn làm một vòng cột đá bằng ngọc hình vuông, tất cả cao thủ tham gia đều ở bên trên lưu lại ấn ký của chính mình, mỗi môn phái đều đính vào ngọc trụ một kiện pháp bảo để làm kỷ niệm lần tham gia thịnh hội này.
Chỗ ngọc thai hình tròn này được xưng là Đan Thai.
Hiên Long, Kiền Thiện Dong, Đại Nam Phong Ngự và Thiên Thực đều đem linh dược của mình đưa cho Lý Cường, Lý Cường và Mai Du Băng thì trốn trong tĩnh thất để đem các loại linh dược nhất nhất phân loại. Dựa theo Bối Dã Thiên Kinh ghi lại, Lý Cường đã chuẩn bị đủ linh dược cần dùng cho lần luyện đan này.
Dã tâm của Lý Cường rất lớn, hắn định tu luyện thần đan khó luyện nhất – Thất Tập Đan, một lô là có thể xuất ra bảy thứ linh đan. Nhất tập đan bình thường nhất, gọi là Tụ Tiêm Đan, là phó sản phẩm khi tu luyện, nhị tập đan gọi Quy Nguyên Đan, ngoài tam tập đan mới được xưng là thần đan – Khô Thanh Thần Đan, tứ tập đan là Già Duệ Thần Đan, ngũ tập đan là Độ Ly Thần Đan, năm chủng loại tập đan này tại tiên giới đều cũng được xem là đan dược quý nhất, mặt khác còn có lục tập đan- Vật Uẩn Thần Đan, thất tập đan – Bảo Diễm Tập Kình Thần Đan, hai chủng loại đan dược này tại tiên giới cũng rất ít được nghe thấy, đó mới đúng là thần đan có ý nghĩa chính thức.
Hiên Long chỉ cần có một viên Độ Ly Thần Đan là có thể hoàn toàn khôi phục, Hầu Phích Tịnh thì chỉ cần dùng một viên Quy Nguyên Đan, chẳng những có thể khôi phục công lực sau này đối với việc phi thăng cũng sẽ có chỗ tốt thật lớn. Về phần hai chủng loại thần đan cuối cùng, Lý Cường cũng không biết có công hiệu gì, nhưng có một điểm hắn rất minh xác, hai chủng loại thần đan này đối với mình rất trọng yếu.
Trong lúc sửa sang linh dược trong thủ trạc thì Lý Cường còn phát hiện ra một đồ vật, đó là một khối được chế tác bằng hoàng kim làm thành một tấm bảng bạc, bên trên có văn tự cổ quái, hắn nghĩ một chút, không thể nhớ tới từ nơi nào tìm được vật này. Văn tự bên trên phi thường quen mắt, đó chính là loại văn tự được ghi trên Bối Dã Thiên Kinh, cần phải chuyển hóa thần thức ba động mới có thể hiểu được.
Lý Cường rất nhanh liền hiểu rõ bên trên ghi lại một phương pháp công kích, loại phương pháp công kích này phi thường hiếm thấy, lúc hắn ở tại Huyễn Thần Điện thì từng kiến thức qua, là Phân thân công kích pháp, là thần thông ngoài thân hóa thân. Lý Cường bây giờ không dám phân tâm tu luyện, hắn thu hồi hoàng kim bản, lực chú ý vẫn là làm sao tu luyện Thất Tập Đan.
Mai Du Băng khuyên Lý Cường rất nhiều lần, bảo hắn trước tiên nên luyện thần đan cơ bản nhất, sau đó mới từng bước mà tiến lên. Hắn không biết Lý Cường nóng lòng cứu người, theo cách làm như vậy của Lý Cường, hắn cảm thấy quá mạo hiểm, khó khăn giống như là người chưa biết đi đã muốn bay. Nhưng một khi Lý Cường quyết định sẽ không dễ dàng buông tha cho, vô luận Mai Du Băng làm sao khuyên bảo, hắn không chỉ cười mà không đáp. Bất đắc dĩ, Mai Du Băng không thể làm gì khác hơn là dựa theo yêu cầu của hắn mà trợ giúp sửa sang lại linh dược.
Lý Cường cẩn thận thu nhặt lên linh dược, đặt thứ tự vào trong thủ trạc. Có chút linh dược là do Mai Du Băng đã từng xử lý trước, nếu không trước khi chuẩn bị còn phải hao phí càng nhiều thời gian. Cho dù là vậy hai người cũng phải chuẩn bị thêm mười ngày nữa, còn Kiền Thiện Dong, Thiên Thực, Đại Nam Phong Ngự thậm chí cả Hiên Long đều cũng đến gặp Lý Cường trao đổi kinh nghiệm luyện đan, so sánh với Bối Dã Thiên Kinh, Lý Cường cảm thấy mình đã nắm chắc sáu thành, mấy người Kiền Thiện Dong đều cũng tỏ vẻ, lúc tu luyện thần đan sẽ giúp hắn một tay.
Thời gian qua rất nhanh, tất cả công việc chuẩn bị đều đại khái hoàn thành, vào một ngày, Lý Cường chính thức tuyên bố bắt đầu tu luyện thần đan.
Khi Lý Cường đi tới Đan Thai thì mới phát hiện, chung quanh Đan Thai có chừng hơn một ngàn người, đại bộ phận người tu chân đều treo giữa không trung, trên bầu trời chớp động kiếm quang đủ mọi màu sắc. Người tu chân đến tham quan đều tự động làm nhiệm vụ phòng hộ, còn có rất nhiều Thánh Thành đệ tử ở một bên dò xét phòng bị, cả Cổ Kiếm Viện đã bị Kiền Thiện Dong, Đại Nam Phong Ngự và Thiên Thực ba người liên thủ phong bế, chung quanh Đan Thai mặc dù rất nhiều người, nhưng không hề loạn một chút nào.
Lý Cường và các đại phái cao thủ hàn huyên một lát, với lời mời của Mai Du Băng, hai người cùng nhau bay lên Đan Thai. Kiền Thiện Dong, Đại Nam Phong Ngự, Thiên Thực và Xích Minh đứng ngay một bên, Lý Cường gật đầu ra dấu, bàn tay phao xuất Bối Dã Đan Đỉnh.
Một đạo kim quang bắn vào Bối Dã Đan Đỉnh, tiếng oanh minh trầm thấp dần dần vang lên.
Lý Cường từng mở qua đan đỉnh, hắn phun ra ba ngụm thần dịch lực, Bối Dã Đan Đỉnh liền khải động.
Trong phút chốc, đan đỉnh khởi lên kim quang chói mắt, đem bốn phía chiếu sáng rực rỡ, do trên trời đầy kiếm quang bảo khí chiếu sáng, mọi người và vật phảng phất như biến thành hoa đăng huyến lạn chói mắt.
Bối Dã Đan Đỉnh trong tiếng vang long long càng lúc càng lớn, rất nhanh, một đại đỉnh lô cao chừng bảy thước đứng trên Đan Thai. Kim quang dần dần nhạt đi, hồng quang chớp động, sóng nhiệt trận trận xuất ra dũng mãnh, Đan Thai bị một cỗ nhiệt lưu thật lớn bao vây.
Người tu chân ở đây đều trợn mắt há hốc mồm, không ai nghĩ đến lại nóng như vậy, hoàn hảo Đan Thai phụ cận bị cấm chế hoàn toàn, nếu không cỗ nhiệt lưu thật lớn này rất có thể làm phát ra cháy núi.
Kiền Thiện Dong, Đại Nam Phong Ngự, Thiên Thực và Xích Minh cũng là lần đầu tiên kiến thức Bối Dã Đan Đỉnh mở ra, trong lòng đều kinh ngạc không thôi. Kiền Thiện Dong cũng có luyện đan đỉnh lô của mình, đó chính là khi ở Lâm Minh Tinh tranh đấu với Lý Cường, gọi là Điệp Diễm Đỉnh, so với Bối Dã Đan Đỉnh khi xuất ra thì đỉnh lô của mình thật sự kém nhiều lắm.
Lý Cường từng có kinh nghiệm một lần dùng Bối Dã Đan Đỉnh luyện đan, cảm giác lần này lúc vận chuyển thì thuần thục hơn rất nhiều. Hắn dùng Chiến Hồn Đao hộ thân, huyền không đứng trên đỉnh đan đỉnh, đại lượng thần dịch lực dũng mãnh đi vào trong đan đỉnh. Đan Nguyên thần hỏa càng ngày càng vượng, phát ra độ nóng cao làm cho người và vật chung quanh cũng vặn vẹo.
Mai Du Băng nhịn không được thoáng lui về phía sau, lực nóng như thế làm cho hắn cũng chịu không được. Hắn truyền âm nói: " Tiểu ca nhi, đừng nóng vội chuyển Văn Đan Chi Hỏa, để cho nó thiêu thêm chốc lát."
Bước khai đỉnh đầu tiên rất thuận lợi.
Dùng Đan Nguyên thần hỏa công lực tiêu hao quá nhanh, Lý Cường không dám khinh thường, hắn bắt đầu cẩn thận chuyển biến lửa trong lô, từ Đan Nguyên thần hỏa chuyển qua Văn Đan Chi Hỏa.
Bối Dã Đan Đỉnh bắt đầu thu nhỏ lại, ước chừng thu lại còn một nửa thì Văn Đan Chi Hỏa ổn định lại, đến lúc này, chỉ cần hao phí một ít thần dịch lực là được. Lý Cường thở ra một hơi, hắn đã hoàn toàn khống chế được bổn nguyên chi hỏa của Bối Dã Đan Đỉnh.
Lý Cường cười nói: " Hay thật, khai đỉnh đích xác phải cố hết sức. Lão Kiền, cẩn thận phòng hộ, ta phải bắt đầu tu luyện rồi."
Thoáng khôi phục một chút công lực, Lý Cường đưa tay hư trảo, Chiến Hồn Đao hóa thành bảy bàn tay màu vàng tiến vào trong Bối Dã Đan Đỉnh, yết mở thất châu cái(bảy cái nắp nhỏ) của đỉnh lô.
Đây là một cửa khó nhất, cũng may Lý Cường có thần khí Chiến Hồn Đao, không sợ lửa nóng của đan đỉnh, nếu không bước này hắn cũng làm không nổi. Bảy cái nắp này nếu mở không ra, thì Bối Dã Đan Đỉnh chỉ có thể tu luyện linh đan bình thường mà không cách nào tu luyện thần đan.
Đó là bảy hạt châu cỡ nắm tay, màu sắc cũng khác nhau, chia là đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím bảy màu sắc, theo Chiến Hồn Đao hư nhiếp ra, quang mang bảy màu chói mắt giống như thải hồng từ trong Bối Dã Đan Đỉnh bốc dựng lên, trực trùng tận trời.
Người ở đây đều là lần đầu tiên kiến thức tu luyện thần đan, mặt đất nơi sân một mảnh yên tĩnh, không ai nói chuyện, không ai phi hành, mọi người đều mở to hai mắt nhìn, chỉ có Bối Dã Đan Đỉnh thỉnh thoảng phát ra tiếng vang long long cổ quái.
Châu cái mở ra, Bối Dã Đan Đỉnh phát ra bảo quang càng chói mắt mãnh liệt, ai có công lực thấp một chút, đều phải nhắm mắt lại. Đan Thai tựa như một mặt trời nhỏ, người thường nếu nhìn một cái, sợ rằng con mắt cũng phải rơi xuống.
Lý Cường quát: " Giúp ta nâng châu cái, ta phải đi xuống phối thuốc rồi!"
Kiền Thiện Dong nói: " Được! Thiên Thực, chúng ta ra tay!" Hắn và Thiên Thực hai người dùng tiên kiếm nâng bảy châu cái.
Bảy châu cái này phi thường đặc biệt, dùng thần dịch lực có thể nhẹ nhàng nâng lên, nhưng dùng tiên linh khí cũng phải cố hết sức. Kiền Thiện Dong và Thiên Thực đều cảm thấy tiên kiếm thật nặng, Bối Dã Đan Đỉnh như phát ra một cỗ hấp lực thật lớn, cố gắng thu hồi bảy châu cái.
Trong lòng Thiên Thực kinh ngạc cực kỳ, nhìn Lý Cường nhẹ nhàng vạch châu cái, hắn nghĩ rằng không có gì khó khăn không tưởng nổi, vạn vạn không nghĩ tới sẽ có hấp lực lớn như thế, hắn thúc dục tiên kiếm dùng sức nâng châu cái. Dựa vào công lực hai tiên nhân, nhất thời sẽ không có chuyện.
Lý Cường hóa làm một đạo kim quang, bay vào trong Bối Dã Đan Đỉnh.
Bố dược là địa phương đặc thù của Bối Dã Đan Đỉnh, đây là bước trọng yếu của Thất Tập Đan, một khi bảy lỗ mở ra trống không liền phải bố dược, nếu không sẽ không cách nào thu hồi đan đỉnh, hơn nữa người khai đỉnh cũng sẽ bị đan đỉnh phản chế. Bởi vì có ba tiên nhân làm hậu thuẫn, Lý Cường mới có thể nghĩ đến việc tu luyện Thất Tập Đan, hắn biết chỉ bằng vào lực lượng chính mình, căn bản không có khả năng tu luyện Thất Tập Đan.
Trong Bối Dã Đan Đỉnh là một màu đỏ đậm, Lý Cường có Kình Thiên thần giáp hộ thân, còn có kim mang của Chiến Hồn Đao phòng hộ, cho dù như vậy hắn cũng cảm thấy có điểm không tiêu. Lửa của nơi này cho tới bây giờ hắn chưa từng biết qua, tựa hồ so với thiên hỏa còn muốn lợi hại, sức nóng như thế hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn.
Lý Cường đã hiểu rõ được thần trận bố trí bên trong Bối Dã Đan Đỉnh, học xong linh huyền tương ứng, hắn theo trận pháp một tầng rồi một tầng xoay quanh xuống. Hắn phải tìm được tâm của đan đỉnh, về phần Đan Tâm có hình dáng gì, hắn cũng không rõ ràng lắm.
Tâm của thần trận thật cổ quái, là do huyễn trận hình thành, Lý Cường không ngừng biến hóa thần huyền, từng đạo thần dịch lực hóa giải uy lực của trận pháp. Một đạo thần dịch lực cuối cùng sau khi đánh ra, trong thần trận một mảnh hỗn độn, rồi đột nhiên xuất hiện một cái hắc động thật lớn, sức nóng rít gào tựa như trận gió thẳng tắp từ trong miệng động phun ra, lại mang theo tiếng sét đánh mơ hồ, sức nóng chung quanh tựa như nước sôi trào lên.
Trong lòng Lý Cường không khỏi có chút khẩn trương, vật này không giống như hắn vẫn tưởng. Hắn biết hắc động phía dưới chính là Đan Tâm, nhìn bộ dáng đi xuống dưới chẳng phải dễ dàng.
Cũng quả nhiên, hắn đến gần hắc động thì đã bị một trận gió phun ra ồ ạt giữ lại thân hình. Hắn vội vàng đem Chiến Hồn Đao kim mang trướng tới, chuyển thân rơi vào bên hắc động, chỉ trong nháy mắt này, hắn tựa hồ nhìn thấy cái bóng màu trắng xanh trong hắc động bên dưới.
Trong lòng Lý Cường vừa mừng vừa sợ, chẳng lẽ đây là vật đã ghi trong Bối Dã Thiên Kinh?