Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 160:




Đạm Hoàn ôm cổ cô nương kia, khẩn trương hỏi: " Tiểu di( dì), đại cữu ( cậu hai) như thế nào? Dì nói mau a."

Cô nương nọ lo lắng nói: " Đại cửu ngươi bị lão quái vật ngoài thành đánh bị thương, phi kiếm bị hủy, một tay bị chém đứt....ai, Quyển nhi hãy ngoan ngoãn ở nhà, đừng chạy loạn, tiểu di lại đây thông tri một tiếng, ta còn phải đi tìm linh đan..."

Mỹ phụ quát: " Quyển nhi và Dũng nhi vào nhà, tiểu muội, ta cùng ngươi đi tìm linh đan!"

Hiên Long không chút phản ứng chỉ nhìn lên bầu trời, còn Lý Cường cũng đứng yên không chút cử động. Trong lòng Đạm Bác Vũ hiểu được, dù là Hiên Long hay Lý Cường đều có khả năng cứu người, hắn nói: " Mẹ của Quyển nhi, nàng đừng gấp, ta có biện pháp."

Không đợi mỹ phụ nói chuyện, hắn xoay người nói với Hiên Long và Lý Cường: " Sư bá, sư thúc..."

Ý tứ của hắn hai người đều cũng hiểu, Lý Cường cười nói: " Ta sẽ đi, Bác Vũ, đừng có gấp, ta phụ trách sẽ trị khỏi cho hắn, Dịch Thanh, ngươi mang Thịnh Chân vào nhà nghỉ ngơi trước."

Đạm Bác Vũ mừng rỡ, luôn miệng đa tạ, rồi lại lôi kéo mỹ phụ và cô nương kia nói: " Đây là sư bá và sư thúc của ta, còn đây là vợ ta Anh Tuệ, còn đây là tiểu di Anh Diễm của Quyển nhi."

Anh Tuệ đã sớm chú ý tới Hiên Long và Lý Cường, nàng không cách nào nhìn ra được sâu cạn của hai người này, nhìn thấy Đạm Bác Vũ trịnh trong giới thiệu một cách kỳ lạ như thế, nàng liền rất khách khí đáp lễ: " Anh Tuệ ra mắt hai vị tiền bối, cảm ơn tiền bối chiếu ứng chuyết phu."

Anh Diễm vội la lên: " Chúng ta mau đi tìm linh đan trước, sau đó tất cả sẽ đến nhà đại ca."

Lý Cường nói: " Anh Diễm, tới nhà đại ca ngươi trước đi thôi, ngươi dẫn đường."

Anh Tuệ nhìn theo ánh mắt Đạm Bác Vũ lộ ra ý hỏi, Đạm Bác Vũ cuống quýt gật đầu để cho nàng yên tâm. Anh Tuệ nói: " Tiền bối, vậy phiền toái ngài rồi. Tiểu muội, chúng ta cùng nhau đi thôi."

Đạm Bác Vũ nói: " Ta đưa sư bá sư thúc đi, cứu người quan trọng hơn." Hắn tranh bay trước, Anh Tuệ tỷ muội theo sát lên không trung. Hai tay Lý Cường xòe ra, nói: " Long sư ca, cùng đi chơi chút nào."

Thật ra Hiên Long vốn không muốn đi, nhưng ở chỗ này chờ cũng không có gì thú vị, liền nói: " Được rồi, đi ngoạn một chút."

Nhà của Anh Tuệ ở bên trong thành, là một gia tộc, cũng là gia truyền người tu chân, đại ca nàng là tộc trưởng của Anh gia, tu vi của hắn rất cao, đạt tới Xuất Khiếu trung kỳ, là cao thủ tài hoa hơn người của Anh gia, tại Anh gia có uy tín cực cao.

Anh Diễm và Anh Tuệ hạ xuống đầu tiên, vội vã phóng vào trong phòng, Đạm Bác Vũ liền mời Hiên Long và Lý Cường.

Anh gia là một gia tộc, có một cái sân rộng thật lớn, trong viện có bốn tòa nhà màu trắng, đều do pháp thuật tạo thành, chung quanh có những phòng nhỏ tán ra, trên sân trong đầy hoa cỏ, tòa nhà chính đứng đầy tộc nhân của Anh gia, trên mặt mỗi người đều phủ đầy vẻ buồn rầu.

Đạm Bác Vũ lớn tiếng nói: " Xin cho qua, ta đã mời được cao thủ đến cứu trị cho tộc trưởng."

Trong đám người đứng đầy kia có một người nói: " Di, đây không phải là tên vô dụng kia sao, hắn đến làm gì?"

Nhất thời vẻ mặt Đạm Bác Vũ đỏ bừng, mất hứng nói: " Là ai nói đó? Là ai nói ta như vậy? Ta bây giờ chính là người tu chân đạt tới Nguyên Anh kỳ rồi đó..."

Trong đám người truyền ra một chuỗi âm thanh như khinh thường, không ai xem Đạm Bác Vũ vào mắt.

Anh Tuệ đã tiến vào, nghe tiếng lại xoay người đi ra, nàng trợn tròn mắt yêu kiều quát: " Các ngươi muốn chết a, ngay cả lão công của ta cũng dám mắng, là ai? Đứng ra cho ta xem thử, ta còn không lột da ngươi ra sao!" Nàng bước từng bước một đi tới chỗ đám người. Những người đó tựa hồ rất sợ nàng, đều thối lui về phía sau, có người kêu lên quái dị: " Không được rồi! Tuệ đại tỷ tức giận kìa."

Anh Diễm cũng chạy đến nói: " Tỷ, đừng thèm lý bọn họ, nhàm chán!"

Lý Cường nhịn cười, vỗ vai Đạm Bác Vũ, nói: " Bác Vũ, đừng nóng giận, chúng ta vào đi thôi." Hắn đoán rằng, Đạm Bác Vũ nhất định là dựa vào lực lượng của vợ mới có địa vị như bây giờ, nếu không sẽ bị người xem thường.

Hiên Long vẫn một mực yên lặng không nói gì, hắn không thích cùng người gặp gỡ, bởi vậy chỉ lẳng lặng quan sát, Lý Cường đi thì hắn đi theo, Lý Cường dừng lại thì hắn cũng đứng yên, nhìn giống như người hầu của Lý Cường, bất quá thân phận của người hầu này có điểm dọa người.

Mấy người vội vàng đi theo Anh Tuệ vào phòng trong, trong phòng có một chiếc giường, bên trên nằm một người sắc mặt trắng bệch, cánh tay hắn bị chém đoạn, máu đã được cầm, còn đang hôn mê bất tỉnh. Trước giường còn đứng vài người, trong đó có một người nhìn thấy Anh Tuệ đi đến thì lập tức ngoắc nàng đi qua.

Anh Tuệ đi nhanh lên vài bước, thi lễ nói: " Đại bá, Bố Lợi đại ca như thế nào rồi?"

Đạm Bác Vũ nhỏ giọng nói với Lý Cường: " Hắn là đại bá của mẹ Quyển nhi, Anh Chiếu Ngôn lão tộc trưởng, vẫn luôn tiềm tu, xem ra khi đại ca bị thương cũng đã làm kinh động cả lão nhân gia."

Người đứng trong phòng đều là nhân vật đứng đầu của Anh gia, Anh Bố Lợi là Anh gia tộc trưởng của hiện tại, hắn bị thương dĩ nhiên là đại sự của Anh gia.

Hiên Long nhìn thoáng qua Anh Bố Lợi, nhàn nhạt nói: " Ân, ngực bị Tụ Tiên Lôi đánh trúng, xương cốt vỡ vụn, tử phủ hoàn toàn rối loạn, nguyên anh bị thương nặng, còn lại một hơi thở thôi, nếu hắn không có tu vi Xuất Khiếu kỳ, thì không chịu được đến bây giờ, cũng nhanh xong rồi, ân, nếu không có linh đan diệu dược thì binh giải vẫn tương đối sảng khoái hơn một chút." Hắn vốn mặc kệ người chung quanh có cảm giác gì, một lời đã nói ra tình huống của Anh Bố Lợi, vẻ mặt hờ hững, lộ rõ là người ngoài cuộc.

Lý Cường thầm nghĩ không hay, Hiên Long nhân tình thế thái hoàn toàn không hiểu, mở miệng là đắc tội người, mặc dù hắn đều nói thật, nhưng cũng không thể không có chút cố kỵ nào như vậy. Anh gia cũng biết thương thế của Anh Bố Lợi nghiêm trọng, nhưng bị Hiên Long nói như vậy, trong lòng mỗi người khó chịu cực kỳ. Anh Chiếu Ngôn sầm mặt xuống, tức giận hỏi: " Tuệ nhi, bọn họ là ai?"

Đạm Bác Vũ cũng hoảng sợ, hắn không phải sợ Anh Chiếu Ngôn tức giận, mà là sợ Hiên Long và Lý Cường tức giận. Hiên Long chính là tiên nhân lão đại, một khi hắn tức giận, đừng nói là một Anh gia, dù cho tất cả người tu chân của Tuyết Long thành cũng không phải là đối thủ của hắn, huống chi còn có một Lý Cường, thực lực của Lý Cường là thế nào hắn biết rõ ràng, đó là có thể ngạnh kháng với vạn người tu chân, là siêu cấp cao thủ. Trong khoảnh khắc hắn cũng ngây dại.

Lý Cường không đợi Anh Tuệ trả lời, giành nói: " Chúng ta là ai không quan trọng, quan trọng chính là chúng ta có thể cứu được đại ca của Tuệ nhi." Ngữ khí hắn lộ ra vẻ tin tưởng cường đại. Dựa vào Ly Vẫn Đan của Hồi Xuân Cốc Mai Du Băng lão gia tử, hắn tuyệt đối nắm chắc có thể cứu được Anh Bố Lợi.

Đến lúc này ngay cả Hiên Long cũng tò mò: " Sư đệ, hắn bị thương quá nặng, ngươi có thể cứu? Đừng có nói bừa đi." Thật ra Hiên Long cũng có biện pháp cứu, chỉ là hắn không muốn ra tay mà thôi.

Hiên Long nói người khác cũng không thèm để ý, nhưng Đạm Bác Vũ lại sợ hãi, ngay cả tiên nhân cũng nói như vậy, Lý Cường có khả năng hay không? Hắn ấp a ấp úng hỏi: " Sư...sư thúc, có thể cứu sao?" Hắn nhất thời không chút tin tưởng.

Anh Chiếu Ngôn nghi hoặc hỏi: " Sư thúc? Tiểu Vũ, ngươi bái sư hồi nào? Không nói việc này, lão huynh, ngươi dựa vào điều gì mà nói có thể cứu Bố Lợi, làm sao mà cứu?" Bọn họ đã bó tay không cách nữa, có thể tìm được linh đan thì cũng đã cho hắn uống, nhưng không có một chút hiệu quả, lời nói vừa rồi của Hiên Long mặc dù thẳng thắn, nhưng rõ ràng đã nói trúng điểm chết người, thật ra vừa rồi bọn họ cũng đang bàn luận chuyện binh giải.

Lý Cường mỉm cười, lấy ra một viên Ly Vẫn Đan, đặt trong lòng bàn tay, nói: " Bằng vào viên Ly Vẫn Đan này."

Ly Vẫn Đan tại tu chân giới danh khí vang rền cực kỳ, nhưng không có bao nhiêu người được chính mắt nhìn thấy, đó là loại thuốc cứu mạng đệ nhất của tu chân giới. Anh Chiếu Ngôn trừng to mắt nhìn Lý Cường rồi nhìn Đạm Bác Vũ, một hồi lâu than thở: " Là ta thất lễ rồi, lão huynh xin hãy tha thứ, nhưng..." Hắn do dự một chút, lại nói: " Ta phải lấy vật gì trao đổi?" Người của Anh gia đều nhìn Lý Cường, trong lòng nói thầm, hy vọng Lý Cường không nên như sư tử há to miệng mới tốt.

Lý Cường vẫn cười hì hì như trước, hắn ngoài dự đoán mọi người đưa Ly Vẫn Đan cho Đạm Bác Vũ, nói: " Ngươi gọi ta là sư thúc, cũng không thể cho ngươi hư danh, viên Ly Vẫn Đan này tặng cho ngươi, làm sao dùng thì ngươi tự mình quyết định, ngươi có yêu cầu gì thì cứ nói với đại bá của ngươi đi." Ý tứ của hắn chỉ có Đạm Bác Vũ hiểu được, là sư thúc nhìn thấy mình bị người của Anh gia xem thường, cố ý cho hắn một cơ hội, để cho hắn có thể đứng thẳng lưng mà nói chuyện.

Đạm Bác Vũ cảm kích tạ ơn Lý Cường, tay cầm bảo đan, liền chạy đến trước mặt Anh Tuệ, nói: " Mẹ của Quyển nhi, cho nàng đây!"

Thiếu chút nữa Lý Cường bị hắn làm cho bật cười, tiểu tử này thật sự quá sợ lão bà.

Gương mặt Anh Tuệ tươi cười mừng rỡ như nở hoa, nàng bước nhanh đến trước giường, tay định đút cho Anh Bố Lợi uống. Lý Cường quát: " Đừng nhúc nhích! Nếu ngươi cho đại ca ngươi uống như thế thì hiệu quả của linh đan sẽ bị giảm một nửa."

Anh Tuệ nghe được lời này thì càng hoảng sợ, nhỏ giọng hỏi: " Linh đan không phải dùng để uống hay sao?"

Lý Cường đem cách dùng Ly Vẫn Đan nói qua một lần, bởi vì hắn đã không có chân nguyên lực, lại chưa từng thử qua dùng thần dịch lực hòa tan linh đan, cho nên không cách nào tự mình động thủ, không thể làm gì khác hơn là để cho người khác thay thế.

Anh Chiếu Ngôn là cao thủ Phân Thần sơ kỳ, hắn tự mình ra tay, dựa theo phương pháp của Lý Cường cứu trị cho Anh Bố Lợi.

Lý Cường nhìn ra Hiên Long có chút không nhịn được, liền nói: " Bác Vũ, đưa chúng ta đi ra ngoài một chút."

Đạm Bác Vũ còn chưa kịp đáp lời, Anh Diễm đã giành nói: " Ta đưa tiền bối đi, tỷ phu ở chỗ này giúp tỷ tỷ đi, hì hì.."

Anh Diễm nhìn qua thì chỉ như một tiểu cô nương, nhưng tu vi đã đạt tới Nguyên Anh sơ kỳ, tính tình nàng giống tỷ tỷ, cũng là người dám nói dám làm. Ngay từ đầu nàng đã bị bộ dáng lãnh khốc của Hiên Long hấp dẫn, nàng nắm lấy tay Hiên Long, cười hì hì nói: " Đại ca, Diễm nhi đưa ngươi đi chơi một chút được không?"

Lý Cường vỗ tay cười nói: " Hay a, có Diễm nhi cô nương đưa đi, sư ca ta nhất định rất vui vẻ."

Trong lòng Đạm Bác Vũ âm thầm kêu khổ, hắn nghĩ không ra Anh Diễm lại dám kéo Hiên Long, vừa định truyền âm nhắc nhở nàng thì chợt nghe Anh Tuệ nói: " Lão công mau tới đây, giúp muội đem bồn nước tới đi." Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, đi lấy nước trong phòng đến.

Lý Cường, Hiên Long và Anh Diễm đi ra ngoài phòng, đám người ở cửa đã tán đi, ba người theo đường lộ bên ngoài đi tới. Hiên Long bị Anh Diễm nắm tay, nhưng trong lòng lại không chút gợn sóng, tựa hồ Anh Diễm là nam hay nữ đối với hắn cũng đều không hề ảnh hưởng. Anh Diễm lại hưng phấn nói cười, Hiên Long chỉ ngẫu nhiên ừ hử vài tiếng.

Anh Diễm do việc đại ca đã thoát nguy hiểm nên tâm tình mười phần khoái trá, cũng không thèm để ý Hiên Long nói gì. Lý Cường hỏi: " Diễm nhi, Tán tiên ngoài thành vì sao lại xung đột với Tuyết Long thành?"

Anh Diễm nói: " Là vì Thiên Phong Hồ, hắn muốn Tuyết Long thành nhường Thiên Phong Hồ cho hắn. Tuyết Long thành có tới mười mấy vạn ngư dân, cuộc sống toàn nhờ vào Thiên Phong Hồ, người tu chân Tuyết Long thành đương nhiên sẽ không đáp ứng, lần trước hắn đến tranh đấu, bị người tu chân của Tuyết Long thành đuổi đi, lần này hắn lại đến nữa, còn mang theo hơn trăm tu chân cao thủ. Hừ, Tuyết Long thành chúng ta cũng không phải dễ chọc, môn phái lớn nhất Tuyết Long thành Cực Tiệm Nhai cao thủ đang mời cao thủ khắp nơi. Rất nhanh sẽ cùng hắn đánh nhau chết sống mà thôi."

Hiên Long lắc đầu nói: " Hắn đã hạ thủ lưu tình rồi, nếu thật muốn tranh đấu, Tuyết Long thành các ngươi sẽ trả giá đắt đó."

Lý Cường hỏi: " Tán tiên kia tên gọi là gì, từ nơi nào tới?"

Hiên Long nhẹ nhàng tránh thoát tay Anh Diễm, nói: " Tán tiên kia chính là vì phía dưới Thiên Phong Hồ có vật gì đó, hắn nhất định muốn có nó."

Anh Diễm nhấc tay vuốt mái tóc dài, có chút ngượng ngùng nói: " Tán tiên kia là từ Tiểu Lâm Thiên tới, hắn tự xưng là lão Nhàn, lão quái vật, người nhàm chán, không ai biết tính danh chính thức của hắn, vừa cuồng ngạo lại vừa không nói lý. Di, ca ca sao lại biết phía dưới Thiên Phong Hồ có vật gì chứ?" Nàng lại thuận thế ôm lấy tay Hiên Long.

Lý Cường phát hiện cô nương này lá gan thật lớn, Anh Diễm cơ hồ không hề che dấu biểu hiện có hảo cảm với Hiên Long, điều này làm cho Lý Cường cảm thấy rất thú vị, hắn cười nói: " Diễm nhi cô nương, lão ca này của ta rất lợi hại đó, hắn cái gì đều cũng biết cả, a a." Dứt lời lặng lẽ nhìn Hiên Long, chỉ thấy vẻ mặt người này vẫn lãnh khốc như trước, phảng phất như Anh Diễm đang ôm cánh tay của người khác, hắn vốn không có chút cảm giác.

Dọc theo đường đi người của Anh gia nhìn thấy Anh Diễm hôm cánh tay Hiên Long, trên mặt đều lộ ra thần sắc kinh dị. Ba người còn chưa đi xa, chỉ thấy một tiểu tử tuổi trẻ cao lớn, dẫn mấy người tu chân vọt lại đây, vẻ mặt hắn phẫn nộ đi tới trước mặt Hiên Long. Lý Cường vừa thấy thì nhịn không được muốn cười, tiểu tử này bộ dáng đang ghen ghét, rõ ràng hắn đang ghen.

Tiểu tử lớn tiếng nói: " Tiểu Diễm, hắn là ai vậy?" Hắn có khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, miệng rộng mũi cao, nhưng bộ dáng bây giờ của hắn nhìn không hay, gương mặt giận dữ đến đỏ bừng nên cũng có chút vặn vẹo. Môi hắn run run, ngón tay chỉ Hiên Long, con mắt lại nhìn Anh Diễm.

Trong mắt Anh Diễm có chút bối rối, lập tức lại trấn định lại, nàng buông cánh tay Hiên Long ra, mất hứng nói: " Ngươi phát điên cái gì a, La Cát Bình, bổn cô nương và ngươi không có quan hệ gì!"

Lý Cường cũng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người tu chân tranh tình ghen tuông, hứng thú lập tức dâng lên, hắn tiến lên kêu to: " Đến đây, đến, đến! Vị huynh đệ này, hãy biểu hiện tốt một chút, nói không chừng Diễm nhi cô nương từ nay về sau đối với ngươi sẽ có thêm vài phần kính trọng, ha ha."

Hiên Long làm sao không nghe ra ý tứ của Lý Cường, hắn cau mày xoay người bỏ đi.

Anh Diễm tức giận đến dậm chân, gắt gao đuổi kịp Hiên Long, nói: " Đừng để ý đến hắn! Đại ca, ta đưa ngươi lên đường lớn chơi."

La Cát Bình ngây người kinh ngạc, bị bằng hữu phía sau đẩy một cái, hắn mới tỉnh ngộ lại, mặt đỏ bừng mắt trợn lên kêu: " Tức chết ta rồi, ngươi! Ngươi đứng lại đó cho ta, ta muốn tỷ thí pháp bảo với ngươi!" Hắn không dùng văn được thì sẽ dùng võ.

Lý Cường vừa nhìn thấy không hay, vội vàng khuyên nhủ: " Ai nha, có chuyện từ từ nói, có chuyện từ từ nói, đánh nhau không được đâu." Hắn sợ Hiên Long không nhịn được tên tiểu tử này thì coi như hắn chết chắc.

Hiên Long vẫn không để ý đến hắn, vẫn như cũ đi ra bên ngoài.

Anh Diễm đối với Hiên Long cũng có một phần hảo cảm, còn thêm một phần thần bí, nhưng cũng chỉ là muốn cùng hắn nói chuyện, cũng không có ý tứ gì khác, nhưng La Cát Bình lại làm ồn ào như vậy, làm cho nàng rất là xấu hổ. Nàng đối với La Cát Bình cũng chỉ là có hảo cảm mà thôi, nghĩ không ra hắn không chịu bỏ qua mà lại đuổi theo, còn muốn cùng Hiên Long tỷ thí pháp bảo.

La Cát Bình nhìn thấy Hiên Long không để ý tới mình, ngay cả nhìn một cái cũng không thèm, bộ dáng lạnh lùng nọ thật sự là làm cho người ta tức điên. Hắn phẫn nộ phun ra phi kiếm, nhảy đến phía trước Hiên Long, hận hận quát: " Ngươi có gan thì đừng đi! Ta muốn nhìn ngươi có bản lãnh gì!" Hắn cơ hồ đã mất đi lý trí.

Hiên Long đột nhiên nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết: " Tiểu tử, xem ngươi hình như chưa từng ra khỏi cửa, không biết trời cao đất dày, bây giờ mau nhanh cút về nhà, đừng có ở chỗ này mà mất mặt xấu hổ..." Hắn còn chưa nói xong, La Cát Bình đã phát điên rồi, hắn kháp linh huyền, quát to: " Tiếp phi kiếm!"

Lý Cường vội vàng truyền âm cho Hiên Long: " Đừng giết người!" Sự lo lắng của hắn chỉ là dư thừa, Hiên Long căn bản là không có ý giết người, đối với sự ồn ào của La Cát Bình hắn chỉ cảm thấy không nhịn được mà thôi.

Hiên Long cười nói: " Hắn không đáng giá cho ta giết..." Hắn dương tay chụp lấy phi kiếm của La Cát Bình, nhìn một chút nói: " Chuôi phi kiếm này quá kém, trở về luyện thêm một thanh tốt hơn rồi hãy đến." Hai tay hắn hợp lại, phi kiếm của La Cát Bình đã bị hắn xoa thành mảnh vỡ, phiêu tán trên mặt đất.

La Cát Bình sợ đến hồn phi phách tán, hắn chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy công lực kinh khủng đến thế này, chẳng những có thể trống rỗng chụp lấy phi kiếm đang vũ động ở tốc độ cao, còn có thể tay không bóp vỡ nát bấy. Hắn không nói ra lời vừa lui vừa ấp úng: " Ngươi..ngươi..ngươi chờ coi, ta sẽ không buông tha cho ngươi..." Hắn vừa tức vừa hận, thả người bay lên không trung, trong miệng còn đang kêu lên: " Ta sẽ tìm đến ngươi!"Mấy bằng hữu của hắn cũng không dám động thủ, theo sát hắn bay đi.

Hai tay Lý Cường xòe ra, cười hì hì nói: " Ca ca, ngươi gây họa rồi."

Anh Diễm bị thực lực của Hiên Long làm rung động nói không ra lời, cả hồi lâu mới kêu lên: " Trời ạ! Đại ca quá lợi hại, đại ca là người tu chân môn phái nào?" Vẻ mặt nàng kinh ngạc, trong mắt bắn ra quang mang cực kỳ sùng bái.

Trong mắt người tu chân ở Lâm Minh Tinh, tu chân cao thủ chính thức lợi hại đều làm cho người ta kính nể.

Hiên Long nghiêng đầu nói: " Tiểu nha đầu, không cần kinh hãi kỳ quái, ta không thuộc về môn phái tu chân nào, cũng không có quan hệ gì với tu chân giới."

Trong lòng Lý Cường buồn cười, Hiên Long là tiên nhân, đương nhiên không có quan hệ gì với tu chân giới. Hắn cười hỏi: " La Cát Bình là người của môn phái nào ở Tuyết Long thành?"

Tâm tình của Anh Diễm tựa hồ còn chưa bình tĩnh trở lại, nàng có chút mờ mịt nói: " Hắn..hắn là đệ tử của Cực Tiệm Nhai.." Trong giây lát sắc mặt nàng có chút trắng bệch, vừa rồi nàng chỉ lo phát tiết sự tức giận, lúc này mới nhớ ra, La Cát Bình không thể đắc tội, hắn là cháu của Cực Tiệm Nhai đại tông chủ La Độ Khế.

Sự ồn ào của nơi này kinh động người của Anh gia, rất nhiều người tụ tập lại. Hiên Long nghiêng đầu hỏi: " Bọn họ muốn làm gì?"

Lý Cường có chút đau đầu, Hiên Long hình như đối với nhân tình thế thái không hiểu một chút nào, gặp phải chuyện cũng không hiểu nên thế nào xoay chuyển. Hắn vội vàng nói: " A a, bọn họ chỉ muốn xem náo nhiệt thôi, sư ca, chúng ta đi."

Ba người mới vừa đi đến ngoài cửa, từ xa xa chạy tới một tiểu cô nương, nàng vọt tới bên cạnh Lý Cường thở hổn hển, nói: " Ai nha, mệt chết ta rồi, đại cửu của ta thế nào rồi vậy? Tiểu di cũng ở đây a."

Lý Cường cười nói: " Quyển nhi, cậu của ngươi không có việc gì nữa, ngươi chạy tới làm gì?"

Đạm Hoàn bất mãn nói: " Ta ở nhà đợi thật quá lo lắng...ai, ta mệt muốn chết, để cho ta thở một chút nữa rồi hãy nói." Nàng không hề cố kỵ ôm lấy cánh tay của Lý Cường, tựa lên người hắn, thở hổn hển. Hiên Long đột nhiên bật cười nói: " Lão đệ, thật là thú vị, ha ha."

Đạm Bác Vũ và Anh Tuệ từ bên trong vội vã chạy ra, Anh Tuệ nói: " Xin mời hai vị tiền bối dừng chân, đại bá của ta mời hai vị tiền bối quay lại."

Đạm Bác Vũ cung kính hành lễ nói: " Thật sự xin lỗi, xin mời sư bá sư thúc trở về một chút." Hắn không dám bại lộ thân phận của hai người, nên khi lão tộc trưởng không tự mình đi ra đáp tạ, hắn biết Anh gia đã thất lễ.

Anh Diễm và Đạm Hoàn không hẹn mà cùng buông tay, Đạm Hoàn nhào tới trong lòng Anh Tuệ, làm nũng kêu mẹ.

Lý Cường không quan tâm gì cả, hắn cười nói: " Lão ca, trở về một chút xem sao, đợi lát nữa lại ra đi chơi." Hắn cảm thấy mình giống như đang dắt theo một đứa nhỏ, đưa Hiên Long đi theo mình.

Trong phòng đứng đầy người, chẳng những có những nhân vật đứng đầu Anh gia, còn có một ít tu chân cao thủ khác, đều là bằng hữu đến thăm Anh Bố Lợi. Mấy người trở lại phòng, lão tộc trưởng Anh Chiếu Ngôn nghênh nghênh đi tới: " Lão huynh, ta đại biểu Anh gia cảm tạ ngươi, Bố Lợi dựa vào Ly Vẫn Đan đã hoàn toàn khôi phục rồi, hắn muốn tự mình đa tạ hai vị tiền bối."

Anh Bố Lợi được hai người nhà dìu lên, chậm rãi đi tới trước mặt Hiên Long và Lý Cường, thành khẩn nói: " Cảm tạ ân cứu mạng của hai vị tiền bối, Bố Lợi có lễ."

Lý Cường mỉm cười nói: " Không cần cảm ơn ta, muốn tạ thì tạ em rể của ngươi đi, viên Ly Vẫn Đan này là ta cho hắn, hắn chủ động đem ra cứu trị cho ngươi, cho nên ngươi nên cảm tạ vợ chồng bọn họ." Hắn đem công lao hoàn toàn giao cho Đạm Bác Vũ.

Anh Chiếu Ngôn có chút nhíu mày, hắn vẫn luôn xem thường Đạm Bác Vũ, lúc đầu khi gả Anh Tuệ cho hắn thì cơ hồ cả nhà phản đối, chỉ có Anh Bố Lợi rất thương yêu vị muội tử quật cường này, luôn khuyên giải, gia tộc mới miễn cưỡng đồng ý, cho nên Đạm Bác Vũ không hề có chút địa vị nào ở Anh gia, toàn là nhờ lão bà và đại cửu tử bảo hộ.

Anh Bố Lợi cảm kích cười nói: " Nhưng vẫn phải cảm tạ tiền bối." Hắn lại hướng Đạm Bác Vũ và Anh Tuệ thi lễ, Đạm Bác Vũ hoàn lễ liên tục, cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng được vui mừng qua như vậy. Trong lòng Anh Tuệ vạn phần cảm khái, lão công lần này chẳng những tu đến Nguyên Anh kỳ, còn kết giao được hai vị cao thủ lợi hại, nàng nghĩ bao nhiêu năm khổ cực như vậy cũng đều đáng giá.

Lão tộc trưởng Anh Chiếu Ngôn nghĩ nếu đa tạ Đạm Bác Vũ là một chuyện không có chút mặt mũi, nên hắn chỉ hàm hồ nói vài câu. Đạm Bác Vũ cũng không thèm để ý, có thể trị liệu cho Anh Bố Lợi là chuyện hắn vui vẻ nhất, tại Anh gia chỉ có Anh Bố Lợi là thật sự quan tâm hai vợ chồng bọn họ, về phần những người khác, phần lớn đều là châm chọc khinh thường, vốn không xem họ ra gì, cho nên hắn cũng không để ý tới những người này.

Từ ngoài cửa tiến vào một Anh gia đệ tử, hắn lớn tiếng nói: " Tộc trưởng, tam tông chủ La Độ Vũ tiền bối của Cực Tiệm Nhai tới."

Sắc mặt Anh Diễm nhất thời trắng bệch, nàng biết phiền toái lớn.

Anh Chiếu Ngôn nghi hoặc không giải thích được, tam tông chủ của Cực Tiệm Nhai lại ở ngay thời khắc khẩn trương nhất của Tuyết Long thành lại chạy đến một tiểu gia tộc, điều này thật sự là rất kỳ quái. Hắn không dám chậm trễ, vội vàng nói: " Mau theo ta đi nghênh đón khách quý." Không chờ bọn họ đi ra ngoài phòng thì từ ngoài cửa đã có sáu người đi vào.

Cầm đầu chính là một hán tử phiêu hãn tuổi còn trẻ, thân hình cao lớn, trên mặt đầy đặn, đôi mày thô với đôi mắt to trợn tròn nhìn giống như mắt báo, hắn mặc chiến giáp màu đen, trên chiến giáp là những hình tròn cũng toàn đen. Hắn vừa vào phòng đã làm cho người ta có một loại cảm giác bị áp bách mãnh liệt.

Hiên Long nghiêng đầu nói: " Tiểu tử này có tu vi Hợp Thể sơ kỳ, ở tu chân giới có thể xem như là cao thủ."

La Cát Bình đi theo phía sau La Độ Vũ, hắn hung hăng nhìn Hiên Long, bốn hán tử mặc chiến giáp màu trắng không một lời đã chia ra đứng bốn góc phòng, nhìn qua tu vi cũng không thấp. Trong lòng Anh Chiếu Ngôn thất kinh, xem tình hình này, La Độ Vũ giống như là đang hưng binh hỏi tội, hắn không rõ Anh gia đã đắc tội Cực Tiệm Nhai vào lúc nào.

Anh Bố Lợi mặc dù là tộc trưởng hiện giờ của Anh gia, nhưng thương thế hắn vừa khỏi, nhìn thấy tam tông chủ của Cực Tiệm Nhai thì muốn tiến lên chào hỏi. Hắn tiến tới nói: " Hoan nghênh La tông chủ quang lâm Anh gia, không biết La tông chủ có gì phân phó?"

La Độ Vũ mắt báo trợn tròn, quát: " Nghe nói Anh gia vừa tới hai vị cao thủ, La mỗ đặc biệt tới kiến thức một phen."

Đến lúc này người trong phòng đều hiểu được, La Độ Vũ đang nói đến Hiên Long và Lý Cường. Lý Cường trải qua trận đại chiến ở Kỳ Long thành, đối với Hợp Thể kỳ cao thủ đã không thèm quan tâm nữa, hắn biết thực lực của chính mình cao hơn cả cao thủ Hợp Thể kỳ, nhưng không ngờ cao thủ Hợp Thể kỳ lại khi dễ người xa lạ, điều này làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn vô cùng. Chiếu theo lý người tu chân tu đến Hợp Thể kỳ thì sẽ không vì việc nhỏ mà đại động can qua như thế. Đọc Truyện Online mới nhất ở TrumTruyen.vn

Hiên Long nghiêng đầu, trên mặt đột nhiên hiện ra một tia mỉm cười: " Tiểu tử, ngươi đang nói ta sao?"

Lý Cường cũng nhịn không được xen vào náo nhiệt: " Tiểu tử, ngươi không lầm đó chứ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.