Phiêu Miễu Chi Lữ

Chương 135:




Lý Cường làm người rất tùy ý, người khác không chọc tới hắn, hắn cũng sẽ không khi dễ người, hơn nữa hắn thích nhất là kết giao bằng hữu, dĩ nhiên trong quân doanh này, từ trên chỉ huy cho đến tên giữ ngựa nấu bếp, đều cũng thành bằng hữu của hắn, hắn cũng đã cơ bản học xong được ngôn ngữ của nơi này.

Nơi này tên người rất quái lạ, Lý Cường cứ theo thói quen của mình, gọi tên bọn họ bằng cách hài hước, giống như Kê Bì. Tên của Kê Bì rất quái lạ, hắn gọi là Cơ Phi Lạp Đỗ Đỗ, Lý Cường muốn được thuận tiện, dứt khoát gọi hắn là Kê Bì, vừa dễ nhớ vừa đúng hình tượng. Về phần người chỉ huy của khu quân doanh này, tên của hắn lại càng thêm kỳ quái, gọi là Ô Đô Cơ Pha, Lý Cường lại gọi hắn là Kê Bà tướng quân. Mỗi một người hắn quen biết hắn đều đổi tên người ta thành như vậy.

Từ khi trong quân doanh hiển lộ thân thủ, rất nhiều quan quân binh lính đều biết được lợi hại của Lý Cường, cũng rất ít có người dám đến tìm hắn tỷ thí. Kê Bà tướng quân ngay từ đầu nghĩ hắn là cao thủ thợ săn của Xa Liệp quốc đi tới, sau lại phát hiện không phải, mà là một cao thủ thâm tàng bất lộ, hắn thường xuyên thần bí ngồi một mình ở trong lều cả ngày mà không ăn không uống, không hiểu hắn lại đang làm gì.

Bất quá làm cho Kê Bà tướng quân vui vẻ chính là Lý Cường này là tay chế tác binh khí rất giỏi, tùy tiện là binh khí có hình dáng gì, chỉ cần được hắn sửa sang lại, bất luận là hình dáng hay phẩm chất đều cũng hơn xa so với lúc ban đầu, quả thật có thể hoàn hảo hơn cả danh gia chế tác tại kinh thành. Bởi vậy Lý Cường ở trong quân doanh còn có một thân phận, chính là đội trưởng của đội sửa sang binh khí, đồng thời hắn cũng là hộ vệ cho Kê Bà tướng quân.

Lý Cường đối với nơi này có một loại cảm giác thân thiết, động vật và thực vật của nơi này có rất nhiều thứ giống như ở địa cầu. Hắn không biết Đại Nam Phong Ngự và Kiền Thiện Dong đang tranh đấu thế nào, vẫn không có nhìn thấy vị tiên tử bá đạo này xuất hiện. Thật ra, hắn không biết, mỗi một lần dùng Tinh Diệu thuấn di thì phải tổn hao một năm thời gian, đối với tiên nhân mà nói, thời gian chính là vô tận.

Quân doanh này phụ trách an ninh của một quan khẩu hướng tới bình nguyên, tên là Thổ Lang quan, là quan ải nhỏ xa xôi nhất Mãnh Chiêm quốc. Binh lính trong quân doanh không nhiều lắm, ước chừng chỉ có khoảng hơn hai ngàn người, tổng cộng là ba đại đội, mỗi đại đội có ba trung đội, trung đội thì có ba tiểu đội. Mỗi đại đội là có một ngàn người, nhưng bây giờ chỉ có sáu, bảy trăm người, bởi vì cứ mỗi mười năm có đại chiến một lần cho nên binh lính cũng từ từ khuyết đi rất nhiều.

Nơi này cũng dùng vàng bạc làm tiền tệ, tiền lương của Lý Cường ở chỗ này cũng tương đương như một tiểu đội trưởng, một tháng cũng có năm lượng hai bạc vụn, nhưng nơi này dù có bạc cũng rất khó tiêu xài, trấn nhỏ cách nơi này gần nhất cho dù có cưỡi ngựa cũng phải chạy cả ngày, chỉ có vào ngày trăng tròn mỗi tháng thì quân doanh lại có một cuộc hội chợ, rất nhiều người làm sinh ý mang theo các loại thương phẩm lại buôn bán, thậm chí còn có kỹ nữ chuyên môn tới làm sinh ý với binh lính, đến lúc này mới chính là lúc vui vẻ nhất của binh lính ở đây.

Chiến Quyển đại lục chỉ có hai mùa, phân biệt là mùa mưa và mùa hạn, mùa mưa thì có ba đến bốn tháng, mùa khô thì kéo dài từ bảy đến tám tháng. Lý Cường có thói quen căn cứ theo thời gian của mình ở quê hương thì trong một năm hắn đã học xong ngôn ngữ của nơi này, trọng yếu chính là hắn rốt cuộc có thể yên ổn mà tu luyện. Đại Nam Phong Ngự vẫn coi thường Lý Cường, diệu dụng của Tu Thần Thiên Tiến Chương nàng không sao đoán được. Không tới nửa năm thời gian, Lý Cường đã đem Định Linh Châu trên trán trục ra ngoài thành công, hắn dùng giam cầm thủ pháp của Phật tông cấm chế Định Linh Châu, cho dù Đại Nam Phong Ngự có lập tức chạy về Câu Lam Tinh sợ rằng cũng rất khó tìm được Lý Cường. Đọc Truyện Online mới nhất ở TrumTruyen.vn

Trải qua một năm thời gian tu luyện, Lý Cường rốt cuộc đã qua được ba cảnh giới của Nhất Phạm Thiên, tiến vào Trọng Thần Thiên cảnh giới thứ hai Nhị Dục Thiên sơ kỳ. Từ khi Định Linh Châu bị trục ra, hắn đã có thể thuấn di, nhưng từng có kinh nghiệm thuấn di trong vũ trụ, hắn vẫn không dám thử lại, sợ bị lạc lần nữa trong hư không.

Lý Cường thông qua một năm quan sát đã kết luận, Chiến Quyển đại lục là có người dùng pháp thuật hình thành, nhân dân nơi này, quốc gia, địa hình và quái thú đều cũng không phải tự tinh cầu này có sẵn. Hắn từng lặng lẽ đi đến bình nguyên giám sát qua, nơi đó có rất nhiều quái thú không biết tên, trong đó có một loại hắn rất quen thuộc, đó chính là đã gặp qua tại Tây đại lục của Thản Bang Tinh, chính là Kiếm Xỉ Hào. Mặc dù hắn không biết là ai làm ra chuyện này, có lẽ là tiên nhân, có lẽ là thần nhân, nhưng hắn biết nơi này nhất định có điều gì có thể tìm hiểu, không chừng có thể tìm được cách để trở về tu chân giới.

Bởi vì tu thần nên tất cả những pháp bảo trước kia đều không thể sử dụng, chỉ có Hấp Tinh kiếm và một số ít phật bảo và bảo khí còn có thể sử dụng được, nhưng dùng để đối phó tiên nhân thì cũng quá yếu, bởi vậy hắn chỉ có thể liều mạng tu luyện Thái Hạo Toa, đó là pháp bảo duy nhất có thể tranh đấu với tiên nhân. Thật ra hắn tự mình cũng hiểu được, Đại Nam Phong Ngự sở dĩ không có cướp đi Thái Hạo Toa, chỉ sợ là do tiên khí này uy lực quá kém, nàng vốn không xem trọng nó nên không thèm cướp đoạt.

Mùa mưa vừa mới chấm dứt, mặc dù cả doanh địa được lập trên mặt đất cao, liên tục mấy tháng bị mưa to cũng đã đem doanh địa xói mòn tơi tả, bọn lính được phân công xây dựng và sửa sang lại doanh địa. Những chiếc lều da trâu đại bộ phận cũng đã thay đổi, Kê Bà tướng quân mang theo những quan quân cỡ trun, trung đội trưởng trở lên đến thương nghị đối sách. Mùa khô vừa đến, chính là lúc quân doanh luyện binh và ra ngoài thực chiến, hàng năm đến mùa khô, trong quân doanh đều tổ chức cho binh lính ra ngoài đi bình nguyên săn thú, thuận tiện để luyện binh.

Lần này thời gian mùa mưa cũng khá dài, lều của binh lính cũng hư hao vô số. Bởi vì không phải trong lúc chiến tranh, nên quốc gia cũng không quan tâm để ý đến quân đội nơi miền biên ải xa xôi này, cấp dưỡng vật tư cũng cấp cho rất ít, đại bộ phận đều tự chu cấp cho mình. Theo thông lệ nơi này thì bộ đội sẽ đi đến bình nguyên săn thú, dùng da thú săn được để đổi tiền bạc, tìm thêm phí dụng cho binh lính trấn thủ, có chút da thú cực kỳ trân quý thì phải cung phụng cho quân bộ, kính lên cho cao quan quý tộc.

Vừa đến mùa khô, bọn lính bắt đầu khẩn trương. Bình nguyên có vô số quái thú, vận khí không may sẽ gặp phải quái thú lợi hại, ngay cả chạy còn không kịp, người chết ở nơi này sẽ không ai để ý tới. Nếu vận khí không tệ, giết chết một đầu quái thú, mỗi binh lính tham gia sẽ được thưởng, khi về doanh địa sẽ được ăn thịt chúng. Giết được nhiều hơn thì còn có thể làm được tiểu đội trưởng. Cho nên binh lính đối với mùa khô vừa sợ lại vừa chờ mong.

Mấy ngày nay Lý Cường lại bề bộn nhiều việc để làm, hắn mang theo một đám thợ của quân doanh, lo chỉnh trang binh khí, bình thường hắn không tự mình động thủ, chỉ lo giám sát đám thợ làm việc mà thôi.

" Lý đại ca! Lý đại ca!"

Một đại hán chạy vào trong chỗ đội sửa chữa. Lý Cường cười nói: " Biên Trùng Nha lão đệ, hoảng sợ như vậy làm gì chứ?"

Biên Trùng Nha là tiểu đội trưởng đã bắt Lý Cường lúc hắn vừa đến nơi đây, bây giờ đã rất thân thiết với hắn. Hắn nói: " Lý đại ca, tướng quân gọi ngươi, là vì chuyện săn thú, nhanh lên một chút."

Lý Cường dặn dò một tiếng cho mọi người tiếp tục làm việc, hắn rửa tay sau đó đi theo Biên Trùng Nha đến lều lớn. Hắn vừa đi vừa hỏi: " Lão đệ, tiểu đội các ngươi chuyên môn tham sát, cũng tham gia chuyện săn thú hay sao?"

Biên Trùng Nha đắc ý nói: " Đi săn thú làm sao thiếu được tiểu đội chúng ta, chúng ta chính là Liệp Ưng tiểu đội, là tiểu đội tuần tra đắc lực nhất dưới tay tướng quân đó."

Dọc theo đường đi có rất nhiều binh lính chào hỏi Lý Cường. Biên Trùng Nha kéo bì giáp trên người, a a cười nói: " Thật không biết ngươi làm thế nào, ta ở trong quân doanh cũng đã năm, sáu năm, nhưng còn không quen biết được nhiều người như ngươi, hình như người của nơi này không ai là ngươi không nhận ra, a a."

Lý Cường cười nói: " Ta không có chuyện gì, cả ngày ở trong quân doanh tới lui, thích cùng người nói chuyện phiếm, mọi người tự nhiên sẽ quen thuộc thôi. Được rồi, em dâu đã khỏe chưa? Có tin tức đến không?"

Biên Trùng Nha vui vẻ nói: " Lý đại ca, nói tới thì thật phải cảm ơn ngươi, mấy ngày trước có người mang lời tới, nói vợ ta may mắn uống được thuốc của ngươi cấp cho, đã tốt lắm rồi, ai, thật sự không biết làm sao cảm ơn ngươi.."

Lý Cường ngắt lời hắn: " Lão đệ, ngươi đừng khách khí, là người của mình thôi mà, a a. Ta nghe Kê Bà tướng quân nói, có thể thăng chức cho ngươi, ngươi có biết không?"

Biên Trùng Nha phất tay, vẻ mặt hưng phấn nói: " Ta biết, có mấy huynh đệ cũng nói…tới rồi, Lý đại ca ngươi tự mình vào đi thôi, ta còn có việc phải đi trước." Hắn hành lễ cáo từ.

Hộ vệ của lều lớn cười nói: " Huynh đệ, mau vào đi thôi, tướng quân đang chờ."

Trong lều ngồi hơn mười người, đều là quan quân trong quân doanh. Lý Cường đi vào, tất cả quan quân đều chào hỏi hắn. Kê Bà tướng quân ha ha cười nói: " Lão đệ, mẹ kiếp! Chờ ngươi đã nửa ngày, ngồi vào bên cạnh ta."

Mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái, Kê Bà tướng quân và Lý Cường xưng huynh gọi đệ cũng đã rất lâu, cũng không biết Lý Cường dùng biện pháp gì mà có thể làm cho vị tướng quân này coi trọng như thế.

Một tráng hán mặc khải giáp nói: " Lần này chúng ta phải mau chóng đưa đại đội đi thôi, mùa mưa vừa rồi đã làm cho lão tử tiêu tùng, phải đi bình nguyên để thoải mái chút. Mẹ kiếp! Đã có thời gian dài không giết quái thú, lòng bàn tay cũng phát ngứa." Hắn là sát tinh nổi tiếng của nơi này, đại đội trưởng của đội thứ hai, luôn đằng đằng sát khí, Lý Cường gọi hắn là đồ phu. Người này ở trong quân doanh chỉ phục có hai người, một người là Kê Bà tướng quân, một người là Lý Cường. Có một lần hắn hướng Lý Cường khiêu khích, bị Lý Cường lạnh lùng nhìn thoáng qua, người này dĩ nhiên cũng run lên cả ngày, từ đó về sau nhìn Lý Cường liền kêu bằng đại ca.

Kê Bà tướng quân nói: " Quan khẩu nhất định cần một đại đội binh lực, còn thêm một đại đội dự bị, cho nên lần này chỉ có thể dùng một đại đội binh lực đi săn thú, các ngươi đều cũng biết bây giờ nhân thủ không đủ, một đại đội binh lực trước tiên chỉ còn lại hai phần so với khi xưa..thao! Con mẹ nó quân bộ! Chỉ biết ăn mà thôi, lại con mẹ nó không chịu cấp dưỡng, cái gì cũng phải do lão tử tự mình tìm lại, một ngày nào đó sẽ làm cho lão tử tiêu hủy!" Hắn vừa nói vừa mở miệng mắng to. Ai cũng biết Kê Bà tướng quân mỗi khi nói đến quân bộ là lửa giận bốc cao.

Quan quân trong quân doanh mỗi khi nói về quân bộ là cùng mắng to, Lý Cường đã thành thói quen, trong trường hợp này bình thường hắn rất ít nói chuyện, hắn không muốn nhúng tay vào chuyện của nơi này, quân doanh chỉ là nơi hắn tạm thời dừng chân mà thôi.

Kê Bà tướng quân nói: " Được rồi, Là Đồ Phu đại đội của các ngươi đi, nhưng lão tử cần phải nói trước, ngươi có thể đến các đội tìm một ít người giỏi, nhưng không thể tăng thêm người cho ngươi, còn nữa con mẹ nó ngươi không được chạy đến trung ương bình nguyên, lão tử không có nhiều người để tổn thất như vậy, chỉ cần ở vùng phụ cận quan khẩu tới lui là được, nghe chưa? Cho phép ngươi tổn thất khoảng một trăm binh lính, nhiều hơn thì không được. Đã bốn mùa mưa không có bổ sung binh lính cho lão tử, thao con mẹ nó quân bộ…" Hắn lại tiếp tực chửi inh lên.

Lý Cường nghe xong không khỏi kinh hãi, tổn thất một trăm binh lính, cũng chính là một trăm mạng người, binh lính của nơi này thật đáng thương cảm, nếu nhân thủ mà đủ thì có lẽ Kê Bà tướng quân căn bản sẽ không xem trọng cả vấn đề này. Trong lòng hắn còn đang thở dài, chỉ nghe Đồ Phu a a cười nói: " Yên tâm đi, tướng quân. Bất quá ta sẽ đòi thêm người ở ngươi, được không?"

Kê Bà tướng quân phất tay nói: " Không cần nói nữa, tùy cho ngươi chọn người giỏi, còn hỏi ta làm gì?"

Đồ Phu nói: " Ta muốn hắn!" Ngón tay hắn chỉ vào Lý Cường.

Kê Bà tướng quân cười mắng: " Ngươi mẹ kiếp, dám làm vậy, điều này ta không thể nào quyết định, hắn là huynh đệ của ta, có đi hay không do hắn tự mình định đoạt."

Lý Cường thở dài một hơi, nói: " Ta đi." Hắn nghĩ tự mình đi ít ra cũng giảm đi sự tử vong của một ít binh lính. Hắn từng có kinh nghiệm về sự tấn công của quái thú, biết lợi hại của chúng, coi như là kinh nghiệm thực chiến.

Đồ Phu vui vẻ nói: " Ha ha, có đại ca đi thì ta yên tâm." Hắn vẫn muốn biết Lý Cường rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua Lý Cường ra tay, chỉ nghe người ta nói khi Lý Cường vừa tới thì đã đánh ngã hơn mười binh lính, hắn biết chính bản thân cũng không lợi hại được như vậy.

Có hộ vệ báo cáo, từ quân bộ tới một đội nhân mã, đã tới ngay cổng doanh địa.

Kê Bà tướng quân bình thường chỉ cần nhắc tới quân bộ là mắng to, lúc này lại có người của quân bộ tới, hắn đứng dậy nói: " Đồ hỗn đản! Sao không sớm báo cáo! Mọi người đứng lên, theo ta nghênh đón khách quý." Hắn nháy mắt nhìn Lý Cường, nhỏ giọng nói: " Đám cẩu quân bộ này, nếu chậm trễ là ta có thể thảm rồi." Hắn lại lớn tiếng nói: " Gọi binh lính xếp hàng, hoan nghênh quân bộ hỗn…ách, khách quý, nhanh lên một chút!"

Lý Cường nhịn không được buồn cười, người này trong quân doanh là một phách vương, đối đãi kẻ bên dưới cũng không tệ lắm, đối đãi thuộc hạ có bản lãnh thì rất tốt, nhưng miệng đầy lời thô tục, một bộ dáng lão luyện khí phách.

Kê Bà tướng quân thay khải giáp, khải giáp của hắn có một kim hoàn, đó là tiêu chí của tướng quân, Lý Cường biết kim hoàn càng nhiều thì chức quan càng lớn, khải giáp của Đồ Phu có bốn ngân hoàn.

Lý Cường cũng mặc khôi giáp của nơi này, nhưng do da trâu chế tác làm giáp mềm, sau lưng cũng có hai ngân hoàn, còn những vật khác hắn đều thu vào thủ trạc.

Một đám người đi ra khỏi lều, đi tới thao trường của quân doanh, binh lính đã xếp hàng chỉnh tề. Kê Bà tướng quân nhìn lướt qua, hài lòng cười cười, đưa tay vung lên: " Chúng ta lên phía trước nghênh đón."

Có hơn hai mươi xe ngựa lớn từ phía xa chậm rãi đi đến, ở phía sau có một đội ngũ đi theo, chừng hơn một ngàn người, đều cũng mặc trang phục bình dân. Đội xe phía trước có khoảng hơn năm mươi kỵ mã hộ vệ, mặc khải giáp sáng ngời, tay cầm thứ thương dài hơn hai thước, chính giữa có một con ngựa cao lớn màu đen, bên trên có một vị lão nhân mặc trang phục hoa lệ, trên ngực hắn có hai kim hoàn. Kê Bà tướng quân vừa thấy hắn thì mặt mày hớn hở, lớn tiếng nói: " Ha ha, Sa Á lão huynh, ta có phải hoa mắt hay không, lão nhân gia ngươi làm gì mà lại chạy đến địa phương quỷ quái này?"

Lý Cường thiếu chút nữa là cười to, nghĩ thầm: " Hay, cái tên này dễ đổi, cứ gọi hắn là Sát Áp tướng quân, ha ha…"

Sát Áp tướng quân nhảy xuống ngựa, nhiệt tình chào hỏi Kê Bà tướng quân, nhìn bộ dáng họ giống như lão bằng hữu. Sát Áp tướng quan giống như là văn quan của quân bộ, gương mặt gầy xanh, có ba chòm râu dài, có chút mùi vị tiên phong đạo cốt. Hắn cười nói: " Lão đệ, lần này ta có quà cho ngươi, đó là bổ cấp binh lính và vật chất cấp dưỡng, thuận tiện đi đến thăm lão bằng hữu."

Kê Bà tướng quân hưng phấn ha ha cười to, nói: " Mời! Mời! Đến lều lớn ngồi a." Rồi lại quay đầu phân phó: " Lập tức phái người tiếp nhận tân binh, mặt khác an bài huynh đệ hộ vệ này đi nghỉ ngơi ăn cơm."

Khi đi đến thao trường của quân doanh thì binh lính theo sự chỉ huy của quan quân nhất nhất hành lễ với Sát Áp tướng quân, tràng diện rất là náo nhiệt, Sát Áp tướng quân a a cười nói: " Lão đệ, binh lính này huấn luyện không tệ a." Hắn khích lệ vài câu, còn nói: " Mùa khô tới rồi, các huynh đệ lại khổ cực đó."

Trong lòng Lý Cường buồn cười: " Vị Sát Áp tướng quân này rõ ràng đã ám chỉ, xem ra da thú của bình nguyên cũng rất đáng tiền, nếu không hắn sẽ không chạy đến địa phương quỷ quái này a."

Cũng quả nhiên Kê Bà tướng quân liền hiểu ngay, cười nói: " Đúng vậy, mùa khô là mùa săn thú tốt nhất a, lão huynh cứ ở lại chỗ ta ít thời gian, nhìn xem lần này coi có tìm được thứ gì tốt hi hãn hay không."

Đoàn người đi vào lều lớn, Kê Bà tướng quân trước tiên giới thiệu quan quân trong doanh địa của mình, Sát Áp tướng quân thuận miệng chào hỏi. Kê Bà tướng quân đặc ý chỉ vào Lý Cường nói: " Lão đệ này của ta giỏi nhất là tu sửa binh khí, binh khí tồi tàn thế nào rơi vào tay hắn sẽ là nhất kiện binh khí, a a, còn hơn cả danh gia nổi tiếng của kinh thành không biết bao nhiêu lần."

Sát Áp tướng quân cảm thấy hứng thú: " Là thật hay giả a? Ngươi biết là ta thích thu thập binh khí tốt, ngươi cũng biết chị dâu ngươi hay mắng ta, ha ha, bao nhiêu tiền cũng lo đi thu thập binh khí, ai, ngươi đừng nói, tìm một kiện binh khí cho ta xem, coi thử xấu hay tốt là ta biết liền!"

Kê Bà tướng quân từ sau lưng Đồ Phu rút ra binh khí của hắn, đưa cho Sát Áp tướng quân: " Lão huynh nhìn xem cái chuôi búa bạc này đi."

Cây búa bạc ngắn này chính là do Đồ Phu cứ đeo theo Lý Cường xin hắn sửa cho, hắn dùng vô cùng thuận tay, yêu như tính mạng, mắt nhìn thấy Kê Bà tướng quân cầm đi, làm hắn gấp tới độ thay đổi cả sắc mặt.

Sát Áp tướng quân đưa tay cầm lấy, chỉ thấy khi hắn cầm thì tay trầm xuống. Đồ Phu nói: " Cây búa này khá nặng, nguyên lai cây cũ hai mươi lăm cân, sau khi tu sửa, nặng ba mươi bốn cân, vừa vặn cho ta dùng." Hắn nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng có điểm bất an.

Sát Áp tướng quân híp mắt cẩn thận xem xét, cây búa bạc ngắn này chế tác cực kỳ tinh mỹ, toàn bộ đều dùng kim chúc chế thành, tay cầm màu đen khảm hoa văn màu bạc, trình độ tinh tế đến mức hắn không tưởng tượng được, lưỡi búa là một hình bán nguyệt, từ búa lóe lên hàn quang lòe lòe, hắn than thở: " Ai! Thật là một cây búa xinh đẹp a, thật là hảo binh khí, cực phẩm a! Tốt!" Hắn yêu thích không buông tay vuốt ve.

Kê Bà tướng quân cười to nói: " Nếu lão huynh thích, thì tặng cho tướng quân a, nơi này còn có những binh khí tốt, tất cả đều tặng cho tướng quân."

Đồ Phu nghe được sắc mặt cũng trắng không còn chút máu, nhịn không được muốn nói chuyện, Lý Cường lặng lẽ kéo cánh tay hắn, hắn biết Sát Áp tướng quân này quan trọng thế nào với Kê Bà tướng quân. Kê Bà vừa lúc nhìn qua, hắn có chút gật đầu ra dấu, Đồ Phu đặt mông ngồi xuống, cúi đầu thở hổn hển, trong lòng vô cùng tức giận.

Lý Cường nhỏ giọng nói: " Trong lều còn có một cây, đợi lát nữa cùng ta đi lấy."

Sát Áp tướng quân cười to, nói: " Ha ha, còn là ngươi hiểu rõ ta nhất, vậy ta đây sẽ không chối từ." Hắn ngoắc gọi một hộ vệ, đưa cây búa qua, nhỏ giọng dặn dò vài câu, lúc này mới hô: " Mọi người ngồi đi, ngồi xuống nói, tiểu huynh đệ ngồi vào chỗ ta đây."

Lý Cường mỉm cười, đi qua ngồi xuống.

Kê Bà tướng quân nói: " Kêu một tiểu đội, đi săn một ít dã thú, tốt nhất là Phi Linh…a a, lão huynh, ở trong kinh thành chắc không có ăn được thịt Phi Linh a."

Lập tức có hộ vệ đi ra ngoài truyền lệnh. Sát Áp tướng quân nói: " Ăn cái gì cũng được, lần này ta tới là có nhiệm vụ, ngươi có biết không? Sinh thần của quốc vương lần thứ năm mươi sẽ tới, quân bộ có lệnh phải chuẩn bị lễ vật, lần này tướng quân tại mỗi đô thành cũng phải đưa lễ…"

Kê Bà tướng quân đứng dậy, cung cẩn nói: " Dạ! Ty chức tuân mệnh!"

Trong lòng đại đội trưởng Đồ Phu chôn dấu một cỗ lửa giận, cây búa bạc mà mình yêu thích nhất bị cấp trên đem tặng cho người, hắn không muốn tiếp tục ngồi trong doanh trướng nữa, đứng dậy nói: " Tướng quân, ta đi chuẩn bị! Có thể cấp nhiều binh lính một chút hay không? Nếu muốn tìm kiếm một chút đồ tốt gì đó, chỉ ở quan khẩu chung quanh cũng vô dụng, quái thú lợi hại đều ở trong trung tâm bình nguyên, nhưng như vậy sẽ có thể chết rất nhiều…"

Sát Áp tướng quân nói: " Lão đệ, lần này nếu có thể tìm được đồ vật tốt, ta nghĩ ngươi phải điều thêm người đi quan khẩu thôi."

Trong lòng Lý Cường thật khó chịu, dùng sinh mạng binh lính đi tìm kỳ trận dị thú, thật sự là hỗn trướng ( ngang ngược bá đạo) cực kỳ.

Kê Bà tướng quân mừng rỡ vô cùng, luôn miệng nói với Đồ Phu: " Ngươi đi tìm thêm nhân thủ, cho ngươi một ngàn hai trăm binh lính, nhớ kỹ! Cố gắng tìm nhiều đồ vật tốt về, nếu không thì đừng về nữa!" Hắn ở Thổ Lang quan này đã nhịn hơn mười năm dài, cũng không biết đã tặng đi bao nhiêu lễ vật nhưng vẫn không được thăng chức, mắt nhìn những đồng liêu trước kia đều thăng quan tiến chức, trong lòng hắn vô cùng căm tức, lần này cơ hội đối với hắn thật sự là hiếm có.

Lý Cường cũng đứng dậy cáo từ: " Hai vị tướng quân đại nhân, ta đi chuẩn bị binh khí cho binh lính, còn phải trang bị cho đại đội săn thú…" Hắn còn chưa có nói xong, Kê Bà tướng quân đã nói: " Tốt! Tốt! Hai người các ngươi cẩn thận một chút, đi thôi, ta đợi tin tức tốt."

Đồ Phu đại đội trưởng và Lý Cường đi ra khỏi lều, đi đã xa thì Đồ Phu nhịn không được mở miệng mắng to: " Cái gì mà đồ chơi? Mụ nội nó, binh khí chỉ dùng trong chiến tranh, cất dấu con mẹ nó, lại có loại người ngu như vậy…" Liên tiếp những lời mắng chửi từ trong miệng hắn phun ra, mãi cho tới lúc đi tới chỗ lều tu sửa hán mới câm mồm. Lý Cường cười nói: " Ai nha, Đồ Phu a, bình thường chỉ biết ngươi đánh nhau rất lợi hại, không nghĩ tới ngươi mắng chửi người mà cũng cao thâm như thế, ha ha.."

Đồ Phu nói: " Đại ca, nếu không phải ngươi nói còn có một cây búa bạc, vừa rồi ta thật muốn trở mặt đó, còn chưa thấy qua một tên tướng quân vô lại mặt dầy như vậy, hắn chẳng lẽ không hiểu được thừa dịp cướp đi binh khí của lão tử có bao nhiêu trọng yếu a, mẹ kiếp!" Binh lính đi ngang qua thấy bộ dáng phẫn nộ như thế của hắn, sợ đến lẫn mất xa xa.

Lý Cường nói: " Ta nói có nhất định có, ngươi gấp cái gì? Cây búa này so với cây đó còn tốt hơn, chỉ là lần sau đừng để cho hắn nhìn thấy nữa, nếu không thì không còn đâu."

Lý Cường đi vào chỗ đội tu sửa, từ một đống binh khí lấy ra một cây búa, dùng thiên hỏa thiêu tiến vào trong búa, hắn bây giờ đã hoàn toàn có thể khống chế được thiên hỏa. Hắn lại lấy ra một chút tài liệu từ trong thủ trạc, bỏ vào trong búa, không tới ba phút thì đã hoàn thành, người ngoài căn bản không biết hắn đã làm gì. Lý Cường có chút run lên cán búa trong tay, hình dáng của cây búa trong phút chốc đại biến, một cây búa bạc mới tinh đã hiện ra. Trong lòng hắn rất vừa ý, luyện khí nhanh đến như vậy cũng là lần đầu tiên.

Xoay người đi ra khỏi lều, Lý Cường đưa cây búa cho Đồ Phu: " Cho ngươi, cẩn thận một chút, rất sắc bén đó."

Đồ Phu thuận tay tiếp nhận, chợt nghe " xèo" một tiếng, một cỗ khói xanh bốc lên, nhất thời mùi thịt cháy tỏa ra bốn phía. Đồ Phu kêu lên một tiếng thảm hào: " Chết ta rồi! Chết ta rồi!"

Lý Cường vội vàng chụp lấy cây búa, không khỏi cười khổ, hắn đã quên Đồ Phu chỉ là một người phàm tục, làm sao có thể cầm lấy khí vật mới dùng thiên hỏa để luyện chế.

Bên cạnh có một thùng nước, Lý Cường bỏ cây búa vào trong nước " Xích.." hơi nước ùn ùn bốc lên, không tới mười phút mà thùng nước đã sôi trào. Lý Cường lắc đầu, hắn không nghĩ tới lại có độ nóng tới như vậy, cầm cây búa xoay người nhìn lại, chỉ thấy Đồ Phu giơ hai tay ngồi phệch trên mặt đất, trong miệng còn đang thê thảm kêu to: " Lão tử hôm nay thật là xui xẻo a..ai đau quá oa!"

Lý Cường nhịn cười, lấy ra một linh đan trị thương, nói: " Đừng nhúc nhích, ta trị cho ngươi!"

Đồ Phu thương cảm run run đưa tay, da thịt trên tay đã cháy khét, ngay cả xương cốt màu trắng cũng đã lộ ra. Lý Cường bóp vỡ linh đan thoa vào tay hắn, Đồ Phu chỉ cảm thấy có một trận mát mẻ, đau đớn lập tức biến mất, nhìn bàn tay mình đã lành lại. Đồ Phu nhất thời mừng rỡ, hét lên: " Đại ca, thuốc này thật tốt a, cho ta một chút đi nha, thật hay quá." Hắn cho tới bây giờ chưa thấy qua loại thuốc linh nghiệm như vậy, loại thuốc này đối với binh lính thật quá trọng yếu.

Lý Cường đưa cho hắn vài viên, nói: " Thoa ngoài uống trong đều được. Búa này cho ngươi, xin lỗi, là ta sơ ý quá."

Đồ Phu cầm tay Lý Cường, kỳ quái hỏi: " Mẹ kiếp! Sao tay ngươi không có việc gì?" Hắn cầm cây búa giắt vào áo giáp sau lưng, cầm linh đan trong tay không biết bỏ vào đâu mới tốt. Lý Cường cười đưa cho hắn một bình thủy tinh nhỏ, nói: " Bỏ vào đây đi."

Đồ Phu ngày càng cảm thấy Lý Cường thần bí khó lường, hắn nói: " Lần này săn thú, ngươi làm phó thủ cho ta được không? Đại ca, ngươi rốt cuộc là làm gì a? Nói cho ta biết được không?"

Lý Cường cười nói: " Huynh đệ, đừng có hỏi nhiều như vậy, Kê Bì tới."

Kê Bì vội vã chạy tới, từ phía xa đã hô: " Đại ca! Không tốt rồi! Mau tới a!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.