Phiến Tội

Chương 2: Hai người giằng co




- Ta là người cuối cùng đúng không?
Nguyệt Yêu không ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực, đứng đối diện bàn đọc sách.
Nhìn qua nàng lại giống như đang khởi binh hỏi tội.
Thiên Nhất cẩn thận bưng ly lên, uống một ngụm cà phê, nói:
- Sự việc lần này khiến ta một lần nữa suy nghĩ đến động cơ mà cô chủ động yêu cầu gia nhập Nghịch Thập Tự.
Ẩn ý của hắn là... ta hoài nghi cô.
- Nếu ngươi không tin ta, vậy ta đi là được.
Nguyệt Yêu trả lời:
- Dù sao ta cũng chán làm tùy tùng của ngươi rồi.
- Hà hà hà hà...
Thiên Nhất híp mắt cười nói:
- Muốn đi? Cô nằm mơ đi!
- Nhìn dáng vẻ dâm tiện của ngươi...
Trên khí thế Nguyệt Yêu hoàn toàn không lép vế.
Thiên Nhất đặt cà phê xuống, đứng dậy:
- Phục Nguyệt cô nương...
Hắn nói với giọng nho nhã:
- Hai người chúng ta quen biết không phải một hai ngày, bấm ngón tay tính toán... cũng đã chung sống không ít thời gian.
- Thế nào? Ngươi muốn làm con nuôi của ta à?
Nguyệt Yêu trả lời.
Thiên Nhất không đếm xỉa tới câu này, tiếp tục lời nói của mình:
- Quan hệ giữa chúng ta đã không phải là hai người xa lạ nữa.
- Đúng vậy, ta cũng cảm thấy có xu thế biến thành kẻ bám đuôi và người bị hại rồi.
Nguyệt Yêu tiếp tục mỉm cười, không ngừng chế giễu.
- Nếu như cô thật sự mong đợi buổi tối có người ôm cô vào lòng như vậy...
Thiên Nhất vừa nói vừa vòng qua bàn, đi tới trước.
Một chùm tóc dài của Nguyệt Yêu đột nhiên lơ lửng, giống như dao sắc chỉ thẳng về phía Thiên Nhất, khiến hắn không thể đến gần thêm:
- Từ bây giờ trở đi, ngươi chỉ được đứng cách ta một mét để nói chuyện.
- Ta biết cô có ưu tư.
Thiên Nhất dứt khoát ngồi lên bàn đọc sách, động tác giống như leo lên giường.
- Có ưu tư gì? Ta rất vui vẻ.
Nguyệt Yêu phủ nhận.
- Nhưng cô nên biết, ta cũng chỉ muốn giải quyết khó khăn trước mắt của tổ chức.
Thiên Nhất nói.
- À, hóa ra là ngươi muốn tốt cho tổ chức. Vậy ta cảm thấy ngươi nên từ chức và tự sát sẽ có hiệu quả rất tốt.
Nguyệt Yêu trả lời.
- Cô hãy nói với ta một câu...
Thiên Nhất nhìn chăm chú vào mắt Nguyệt Yêu, Nguyệt Yêu cũng không hề né tránh, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt sáng ngời, cảnh tượng giống như kẻ thù so kè nội lực trước khi quyết đấu:
- Cô hãy tự nói, rốt cuộc cô có phải nội ứng hay không? Yên tâm, cho dù thật thì ta cũng sẽ không làm khó cô, chúng ta chia tay trong vui vẻ thôi.
Nguyệt Yêu hít thở sâu một lần, nói:
- Đầu tiên ta từ chối trả lời câu hỏi này, vấn đề này thật sự rất ngu ngốc, cho dù ta phủ định cũng không có bất kỳ ý nghĩa thực tế nào. Tiếp theo ta vốn không tin ngươi, ngươi rất giỏi nói dối, ta không phân biệt được câu nào thật, câu nào giả. Nhưng ta biết con người của ngươi thường xuyên trở mặt và nuốt lời, nếu như ta thừa nhận, có trời mới biết ngươi sẽ làm gì. Cuối cùng ai chia tay trong vui vẻ với ngươi! Nói giống như ly hôn làm gì?
Thiên Nhất lại xuống khỏi bàn:
- Sao cô lại tức giận như vậy?
- Hừ...
Nguyệt Yêu cười lạnh:
- Thế nào? Chỉ cho ngươi chọc người khác? Không cho người khác nổi giận sao?
- Nhưng mức độ giận dữ của cô hình như hơi quá.
Thiên Nhất nói một cách áp bức.
- Ta ghét bị người khác hàm oan không được sao?
- Được, nhưng đây là nói thừa, bởi vì không ai thích cả.
Thiên Nhất nói:
- Huống hồ hành vi của ta nhiều nhất chỉ có thể xem là hoài nghi, cũng không nói những lời như “cô chính là nội gián”, chẳng lẽ... hỏi cô một câu cũng xem là hàm oan?
- Ngươi có ý gì?
Nguyệt Yêu trả lời.
- Trong Nghịch Thập Tự nhiều người như vậy, cũng có người tính khí nóng nảy hơn cô, thủ đoạn tàn nhẫn hơn cô, bọn họ cũng bị ta hoài nghi, còn có mấy người thật sự bị ta hàm oan. Nhưng phản ứng của bọn họ hoàn toàn khác với cô, không hề có biểu hiện giận dữ.
Thiên Nhất nói:
- Cho nên, cô tức giận không phải vì người khác hoài nghi cô.
Hắn chỉ chỉ vào mình:
- Cô tức giận là vì “ta” hoài nghi cô.
Lúc nói lời này hắn đã đi đến rất gần Nguyệt Yêu, gần như là mặt đối mặt, trầm giọng nói:
- Không ai có thể ra lệnh cho ta đứng ở khoảng cách nào...
Hắn đưa tay khẽ vuốt chùm tóc dài của Nguyệt Yêu, kéo nó thẳng lại:
- Nói chuyện với người nào.
Nguyệt Yêu im lặng, ánh mắt của nàng lần đầu tiên tránh né ánh mắt của Thiên Nhất.
- Chỉ cần là người thì sẽ bị hiểu lầm. Ví dụ như đám ngôi sao trong làng giải trí, cả ngày bị vô số người hâm mộ mà bọn họ không biết tùy tiện bình phẩm, thậm chí là bịa đặt phỉ báng. Bọn họ cũng rất phiến não, nhưng đây cũng không phải là chuyện không thể chịu đựng, hơn nữa có rất nhiều người đã nghe mãi thành quen. Nếu như mỗi người hâm mộ hiểu lầm đều có thể khiến bọn họ tức giận đến mức như cô, người trong nghề này đã sớm phát điên tập thể rồi.
Thiên Nhất nói:
- Chỉ khi bị người mà mình để ý hoài nghi, hiểu lầm, hàm oan, mới sẽ đặc biệt khó chấp nhận, mới sẽ có phản ứng như cô. Nếu đổi thành những người khác trong tổ chức chỉ trích cô, sẽ không đến mức như vậy.
Nguyệt Yêu đã quay mặt sang một bên:
- Ai bảo ngươi là con nuôi của ta.
Câu nói đùa bâng quơ này là phản ứng duy nhất mà nàng có thể làm.
Thiên Nhất lui về sau một bước, nhìn trần nhà, thở dài một tiếng:
- Ta thật không nghĩ tới.
- Nghĩ tới chuyện gì?
Nguyệt Yêu thấp giọng hỏi.
- Nghĩ tới cô lại là một nữ nhân dễ xúc động như thế.
Thiên Nhất bất đắc dĩ nói:
- Lần trước cô còn hỏi ta tại sao lại đối xử tốt với cô như vậy, cô nói ta là một kẻ sẽ không giúp đỡ một cách vô điều kiện, ám chỉ ta có mưu đồ khác. Mà ta cũng đã thừa nhận và công khai với cô, ta chỉ muốn lợi dụng cô mà thôi. Nhưng kết quả thì...
Hắn lại thở dài thật sâu:
- Quan hệ giữa chúng ta đã không phải là hai người xa lạ nữa...
Hắn lặp lại một lần.
- Con người ngươi thật vô sỉ.
Nguyệt Yêu cười lạnh trả lời:
- Ngươi tự sướng thì tự sướng đi, cần phải nói người khác có cảm tình với ngươi sao?
- Thực ra có hay không cũng không quan trọng.
Thiên Nhất xoay người, bưng cà phê lên uống một hớp:
- Ừm... đương nhiên... nếu như có, sự tình tiến triển có lẽ sẽ thuận lợi hơn.
- Chuyện gì? Ngươi muốn làm gì?
Nguyệt Yêu cảnh giác hỏi.
Lúc nàng hỏi câu này, hai người Cố Vấn và Kế Toán vừa lúc từ bên ngoài đẩy cửa đi vào. Câu mở đầu mà bọn họ định nói là: “Ngươi dùng tiền của tổ chức mua cái gì thế!”
Nhưng khi bọn họ đẩy cửa ra, đúng lúc nghe được câu nói của Nguyệt Yêu, cho nên câu chuyện của bọn họ trong nháy mắt biến thành:
- Ai da, ta đột nhiên đau bụng, muốn đi vệ sinh.
- Hả? Ngươi cũng đau à, ta cũng vậy, xem ra vừa rồi đã ăn phải đồ hư, đi đi đi cùng đi.
Lúc gần đi bọn họ còn không quên đóng cửa lại thật kỹ...
Thiên Nhất và Nguyệt Yêu khựng ra ở đó, nhìn về phía cửa. Qua mấy giây Thiên Nhất mới lên tiếng:
- Cái chủ đề này... Cố Vấn chắc sẽ dùng tới... ừm... ít nhất là ba mươi năm, muốn ngăn cản hắn là chuyện không thể, hay là chúng ta kết hôn đi.
- Làm sao trả lời ngươi cho ổn nhỉ... ừm... ngươi đi chết được không?
Nguyệt Yêu mỉm cười trả lời.
- Được rồi, trò đùa dừng ở đây, vừa rồi chúng ta nói đến đâu nhỉ.
Thiên Nhất nói:
- À, đúng rồi, cô hỏi ta muốn làm gì phải không?
Hắn trở lại chỗ ngồi của mình, nhấn một công tắc ẩn phía dưới bàn đọc sách. Cửa và kính của tiệm sách trong nháy mắt bị những tấm thép đóng lại, một giây sau đèn dự trữ trong phòng sáng lên.
- Trò đùa dừng ở đây?
Nguyệt Yêu nghi ngờ hỏi, bởi vì theo nàng thấy trận thế này hình như còn chưa xong.
Thiên Nhất đứng dậy, tay trái vén một bên âu phục lên...
Từ tình huống phát triển và một loạt hành vi của tên này, giống như hắn đang chuẩn bị cởi y phục.
Trong nhất thời Nguyệt Yêu có phần luống cuống tay chân, hoảng hốt nói:
- Này! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
Trong giọng nói lại không nghe ra nghi vấn gì, bởi vì trong lòng nàng đã có suy đoán và kết luận về việc Thiên Nhất muốn làm.
Sau đó tay phải của Thiên Nhất rất trầm ổn, từ túi áo trong âu phục lấy ra một tấm thẻ kẹp sách màu đen.
Hiểu lầm đã được hóa giải, nhưng trong nháy mắt bầu không khí lại trở nên rất kỳ quái.
Thiên Nhất cố nhịn cười, vẻ mặt kia muốn bao nhiêu vô sỉ thì có bấy nhiêu, hắn dùng giọng điệu uể oải trêu đùa:
- Tại khoảnh khắc vừa rồi, ta đã nhìn thấy vẻ mong đợi trong mắt cô.
“Bốp! Bốp!”
Sau khi bị ăn hai cái tát, hai má Thiên Nhất sưng phồng lên, mới quay lại chủ đề nghiêm túc:
- Chuyện tiếp theo mà ta muốn nói, chính là đáp án mà cô cần. Ừm... trên thực tế không chỉ như vậy, những nội dung này sẽ đảo lộn rất nhiều thường thức của cô, thậm chí là thay đổi nhận thức của cô với cả thế giới. Ta vốn không định nói cho cô biết sớm, nhưng hôm nay đã nói đến đây rồi, vậy cứ giải thích cho cô tất cả những gì cần biết đi.
- Cứ tùy ý, dù sao với gương mặt của ngươi bây giờ nói chuyện gì cũng sẽ rất buồn cười.
Câu này của Nguyệt Yêu lại là nói thật.
- Hả, như vậy à... thế thì... dùng nước miếng của cô không chừng có thể giảm sưng.
Thiên Nhất trả lời:
- Ta không để ý đâu, cứ liếm đi.
Vừa rồi Nguyệt Yêu bị hắn đùa bỡn, ngọn lửa vô danh đã dâng lên, nghe được lời này liền nhổ hai bãi nước bọt vào mặt Thiên Nhất:
- Yêu cầu này của ngươi đúng là buồn nôn.
Thiên Nhất không hề tức giận, giới hạn chịu đựng của hắn sâu không lường được, mức độ này không tính là gì cả. Hắn chỉ dùng tay áo lau mặt, ngạc nhiên là mặt của hắn thật sự nhanh chóng giảm sưng.
Hắn tiếp tục lời nói vừa rồi:
- Chuyện ta muốn nói là cơ mật cao nhất, vì để phòng sơ suất nên ta trước tiên đóng cửa hàng sách lại. Cho dù đám người bên ngoài sản sinh hiểu lầm cũng không sao, dù sao giữa chúng ta cũng có một số chuyện không nói rõ được rồi.
Hắn đưa tay trái ra, bàn tay hướng lên trên, dùng ánh mắt ra hiệu Nguyệt Yêu đưa tay cho hắn:
- Muốn nghe thì đi theo ta, nhưng ta phải nhắc nhở cô, sau khi biết chân tướng thì rất nhiều sự việc sẽ không giống như trước nữa.
Nguyệt Yêu do dự một lát, nàng đang quan sát biến hóa trong ánh mắt của Thiên Nhất.
Cuối cùng nàng vẫn lựa chọn cầm tay hắn.
Một giây kế tiếp, tay phải Thiên Nhất cầm thẻ kẹp sách, đưa bọn họ tới một địa phương khác. Đó là một không gian con, ngoại trừ Thiên Nhất thì không còn ai khác biết, cũng là một bí mật, từ khi cửa hàng sách tồn tại đến nay Thiên Nhất chưa từng chia sẻ với người nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.