Phi Thăng Chi Hậu

Chương 739: Trận chiến cuối cùng (26)




"Chí Tôn…" - Từng bóng người nhìn về hướng khe núi, trong mắt lệ nóng doanh tròng. Mọi người đã sớm suy đoán về tình hình của ba vị Chí Tôn, nhưng đến lúc này thì đã không còn nghi ngờ gì nữa.
- Đi đi! Đi đi…
Giọng nói kia càng tỏ ra suy yếu:
- Thái Cổ không thể diệt vong như vậy. Đi đi, đưa võ học Thái Cổ đến tất cả các nơi có loài người sinh sống…
Nhìn Thái Cổ sụp đổ, thánh quang mênh mông và thi thể tộc nhân đầy đất, đám nhân tộc Thái Cổ nghẹn ngào, cắn răng một cái, hóa thành sao băng bay nhanh về hướng Bắc Hải.
- Ngăn bọn chúng lại!
Một tiếng hét khàn khàn từ hướng Hắc Ám Viễn Chinh quân truyền đến, vô số Hắc Ám Viễn Chinh quân lập tức bay đến chặn ở phía bắc.
"Ầm!"
Một chùm ánh sáng đỏ từ bầu trời rơi xuống, nổ tung trong Hắc Ám Viễn Chinh quân. Một bóng người đứng sừng sững phía trước đám Hắc Ám Viễn Chinh quân đang chặn đường, đó là Huyết Hải Ma Quân. Bên cạnh y là năm tên Bắc Hải tù đồ đã lĩnh ngộ Thế Giới.
"Vô Kỵ, ngươi tới đây, ta có lời muốn nói với ngươi!" – Giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn lại vang lên trong đầu Phong Vân Vô Kỵ.
Trong đại quân thiên sứ, một ánh kiếm hình cung chợt dừng lại, bên dưới ngưng tụ ra thân hình Phong Vân Vô Kỵ. Hắn nhìn về hướng dãy núi, thân hình rung động, lập tức bay nhanh về phía đó. Tại nơi hắn đi qua, thiên sứ đầy trời bỗng trở nên bất động, một lúc sau lại đột ngột nổ tung, tan thành vô số điểm sáng tiêu tán trong hư không.
Bên trong khe núi, bóng trắng chợt lóe lên, Phong Vân Vô Kỵ đã xuất hiện ở trước người Bạch Hổ Chí Tôn. Vừa nhìn thấy miệng mũi Bạch Hổ Chí Tôn cũng bắt đầu chảy máu, trong lòng hắn liền chấn động, kêu lên thất thanh:
- Chí Tôn!
Bạch Hổ Chí Tôn khoát tay áo một cái, yếu ớt nói:
- Vô Kỵ, thời gian của ta không còn nhiều lắm, ngươi hãy nghe ta nói. Trước khi chết Huyền Vũ đã đưa toàn bộ thánh lực của y và mầm mống của thánh thú Huyền Vũ vào trong cơ thể ta. Bây giờ truyền thánh lực nòng cốt của hai thành thú Bạch Hổ và Huyền Vũ cho ngươi.
Nghe Bạch Hổ Chí Tôn nói thời gian của y không còn nhiều lắm, trong lòng Phong Vân Vô Kỵ run lên. Hắn nhìn kỹ lại, cuối cùng phát hiện Bạch Hổ Chí Tôn mặc dù nhìn như không việc gì, nhưng linh hồn đã sớm vỡ nát, sấm sét thần phạt đã hủy diệt sinh cơ của y. Bạch Hổ Chí Tôn chỉ dựa vào lực lượng của hai thánh thú trong cơ thể và một ý chí kiên cường để duy trì vết nứt trong linh hồn, nhưng đã như nến tàn trong gió, lúc nào cũng có thể vụt tắt. Phong Vân Vô Kỵ chợt cảm thấy toàn thân lạnh giá, bi thương nói:
- Chí Tôn…
- Vô Kỵ, vạn vật có sinh thì có diệt. Sắp đến lúc chết, ta mới nhìn thấu được tất cả.
Bạch Hổ Chí Tôn nói tiếp:
- Nếu loài người muốn thật sự thoát khỏi sự kiềm chế của yêu ma, thoát khỏi vị trí bị nô dịch, chỉ có cách sinh ra một vị Chủ Thần của loài người. Một không gian bảo vệ vô số không gian khác, từ đầu đến cuối, Thái Cổ chỉ là sản phẩm chuyển tiếp trong quá trình loài người sinh ra một vị Chủ Thần. Bốn thánh thú đã định sẵn sẽ phải rời khỏi võ đài lịch sử, tới thời của ta đã là kết thúc.
Bạch Hổ Chí Tôn dừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Trong những tộc nhân có thể trở thành Chủ Thần, Hiên Viên là một, nhưng y đã sớm qua đời; Pháp Tổ Phục Hy là một, nhưng… y cũng đã bỏ mình. Hôm nay tộc ta chỉ mình ngươi là có khả năng trở thành Chủ Thần nhất. Ta không thể giúp gì được ngươi, chỉ có thể truyền lực lượng thánh thú vào trong cơ thể ngươi, hi vọng ngươi có thể thông qua lực lượng thánh thú lĩnh ngộ được đạo thành thần.
- Trong số các lực lượng giữa vũ trụ, chỉ lực lượng thánh thú là có thể khắc chế được chư thần. Bất kể là Quang Minh chư thần hay Hắc Ám chư thần, một khi lâm vào Tứ Tượng đại trận, sẽ không thể hấp thu được thần lực to lớn từ trong quy tắc do mình khống chế. Sau lưng bốn thánh thú chính là bình hành pháp tắc, đó là pháp tắc căn bản duy trì sự cân bằng của vũ trụ. Chư thần sợ hãi lực lượng bình hành, Chủ Thần thứ mười bốn cũng từng bị lực lượng bình hành phân chia. Bốn thành thú và lực lượng bình hành có liên hệ với nhau, nếu ngươi có thể từ trong đó lĩnh ngộ được gì, có lẽ sẽ giúp ngươi rất nhiều trên con đường thành thần.
- Nhưng mà, nếu như ta…
- Không nhưng gì cả!
Bạch Hổ Chí Tôn cắt đứt lời nói của Phong Vân Vô Kỵ, đột nhiên vỗ một chưởng vào ngực hắn, sau đó toàn thân tỏa ra ánh sáng hai màu vàng trắng. Một đoàn ánh sáng lờ mờ từ trong cơ thể Bạch Hổ Chí Tôn chậm rãi chui vào trong người Phong Vân Vô Kỵ. Thánh lực hùng hậu tràn vào trong cơ thể, Phong Vân Vô Kỵ nhất thời cũng không biết nói gì, chỉ đành yên lặng hấp thu thánh lực, cùng với mầm mống của hai thánh thú.
- Gào!
Trên đỉnh núi, thánh thú Bạch Hổ đang nằm yên đột nhiên ngửa đầu phát ra một tiếng gầm lớn rung trời, sau đó toàn thân tỏa ra những điểm sáng trắng, thân thể cao lớn từ từ biến mất trong ánh sáng. Trước khi nó biến mất, một đoàn ánh sáng trắng mờ mịt như sao băng bỗng chui vào trong cơ thể Phong Vân Vô Kỵ, đó là mầm mống của thánh thú Bạch Hổ.
- Hôm nay trong cơ thể ngươi đã có mầm mống của ba thánh thú Thanh Long, Bạch Hổ và Huyền Vũ. Thánh thú Chu Tước chỉ có thể do phái nữ thừa kế, không thể truyền cho ngươi. Nhưng sau khi chỉ huy tộc nhân rời khỏi nơi này, ngươi hãy ở cùng với Phượng Phi, nàng sẽ giúp ngươi lĩnh ngộ bản nguyên của thánh lực.
Sau khi làm xong những chuyện này, Bạch Hổ Chí Tôn đột nhiên già đi rất nhiều, mái tóc dài màu đen dưới mũ quan dần dần trở thành hoa râm, gương mặt vốn hồng hào cũng xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, trong chớp mắt đã từ một văn sĩ trung niên phong độ biến thành một lão nhân tang thương. Mất đi thánh lực duy trì, thân thể Bạch Hổ Chí Tôn liền ngã về phía trước.
- Chí Tôn!
Phong Vân Vô Kỵ mở mắt ra, vội vàng đỡ lấy thân thể Bạch Hổ Chí Tôn. Nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Bạch Hổ Chí Tôn, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy đau thương. Trong mắt đã ngân ngấn nước, nhưng hắn lại quay đầu đi chỗ khác, cố kìm nén những giọt nước mắt. Mặc dù đã già, mất đi lực lượng, nhưng Bạch Hổ Chí Tôn vẫn là một vị trưởng giả khiến người ta tôn kính, một vị trưởng giả không cần người thương hại.
- Vô Kỵ, Thái Cổ đã tan vỡ, thời đại của chúng ta đã qua rồi.
Bạch Hổ Chí Tôn nằm trong lòng Phong Vân Vô Kỵ, có vẻ rất yếu ớt, trên mắt đã đầy những nếp nhăn thật sâu. Không có thánh lực bảo vệ, dấu vết của năm tháng nhanh chóng hiện ra trên người y. Cặp mắt của y đã không mở ra được, chỉ lẩm bẩm nói:
- Từ nay về sau, nhân tộc sẽ phải nhờ vào ngươi. Đi đi, đi đến Bắc Hải, rời khỏi nơi này, vĩnh viễn rời khỏi nơi này!
- Chí Tôn, ta không muốn rời đi.
Phong Vân Vô Kỵ ôm thân thể Bạch Hổ Chí Tôn, nhìn khói lửa chiến tranh ở phía xa. Gió thổi qua khiến áo bào của hắn bay phần phật. Trên mặt hắn mang theo vẻ tịch mịch, lẩm bẩm nói:
- Nơi này đã có vô số tộc nhân của chúng ta ngã xuống, Huỳnh Hoặc, Quân Thiên Thương, Thánh Giả, Cổ Vu, Tây Môn, Độc Cô… bọn họ đều nằm xuống trên mảnh đất này, đến lúc cuối cùng vẫn còn chiến đấu. Ta đã đi qua rất nhiều nơi, những không gian vật chất, Ma Giới và vô số không gian trong vũ trụ, nhưng lúc này ta lại không muốn đi nữa. Nơi này là cố hương của ta, hãy để ta theo bọn họ cùng hủy diệt với Thái Cổ đi!
Nhẹ nhàng đặt Bạch Hổ Chí Tôn xuống, Phong Vân Vô Kỵ đứng dậy, xoay người đi về hướng chiến trường. Tâm ý của hắn đã sớm quyết định. Cho dù có chạy trốn, vận mệnh cuối cùng cũng chỉ là cái chết. Nếu đã như vậy, sao không chết trận tại Thái Cổ một cách oanh oanh liệt liệt.
- Vô Kỵ…
Phong Vân Vô Kỵ vừa mới bước ra một bước, giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn lại vang lên phía sau. Y khẽ mở mí mắt ra, trong mắt máu tuôn như trút nước, hô hấp tỏ ra rất yếu ớt, giọng nói cũng thấp như muỗi kêu:
- Ta không ngăn cản ngươi… cũng không có sức ngăn cản ngươi. Nhưng mà, nếu như ngươi không rời khỏi nơi này… ta có chết cũng sẽ không tha thứ cho ngươi!
"Ta có chết cũng sẽ không tha thứ cho ngươi… ta có chết cũng sẽ không tha thứ cho ngươi…" – Giọng nói kia trống trải và xa xăm, không ngừng vọng lại trong đầu Phong Vân Vô Kỵ. Hắn giống như bị sấm sét đánh trúng, bước chân không cử động được nữa, trong đầu chỉ còn lại một âm thanh.
Phong Vân Vô Kỵ nhắm mắt lại, nước mắt đã sớm chảy đầy mặt. Hắn quay lưng về phía Bạch Hổ Chí Tôn, thân thể dưới trường bào khẽ run rẩy, giọng nói cố giữ vẻ bình thản:
- Chí Tôn, tất cả mọi người đều chết trận ở nơi này, còn ta lại một thân một mình sống tạm bợ bên ngoài, chẳng lẽ ngài muốn ta sống một cách đau đớn như vậy sao?
Giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn lúc liền lúc đứt, lông mày của y cũng biến thành trắng bệch:
- Vô Kỵ… từ giây phút… đặt chân đến nơi này… mỗi người chúng ta đều không thuộc về mình nữa. Thân là… Chí Tôn… lại càng như vậy… sinh mệnh của ngươi không chỉ thuộc về ngươi… Nếu như ngươi không thể thành thần, ta muốn ngươi truyền bá võ học của Thái Cổ tại tất cả không gian, hơn nữa… tìm được người thừa kế ngươi… đến lúc đó… ta sẽ không ngăn cản ngươi…
Phong Vân Vô Kỵ ngẩng đầu lên, mặc cho nước mắt từ trên mặt chảy xuống, trong lòng hắn run lên vì đau đớn. Giờ phút này, hắn đang gặp phải một quyết định quan trọng trong cuộc đời, chết trận hoặc là rời khỏi một cách khuất nhục.
Một lúc sau, Phong Vân Vô Kỵ thở dài nói:
- Ta hiểu rồi.
Dứt lời hắn liền bước đi, sau mấy bước lại bay lên trời, biến mất ở phía sau dãy núi.
- Vô Hạn Tiểu Thiên Địa, kiếm thể hóa thân!
Trên chiến trường đột nhiên xuất hiện vô số kiếm thể hóa thân của Phong Vân Vô Kỵ, từng đóa hoa sen kiếm nở rộ trong hư không, ngăn chặn đám yêu ma phía trước nhất.
- Tất cả tộc nhân nghe lệnh, lập tức rút khỏi chiến trường, lui về Bắc Hải!
Giọng nói lạnh lùng của Phong Vân Vô Kỵ như tiếng sấm cuồn cuộn vang vọng trong trời đất. Hắn vung kiếm lên, lại thi triển "Quy tắc của kiếm". Hàng triệu thiên sứ và ác ma lập tức hóa thành tro bụi, áp lực của mọi người nhất thời giảm đi rất nhiều.
Nhìn thấy trong chiến trường vẫn còn không ít người, Phong Vân Vô Kỵ liền giận dữ hét lên:
- Sống còn cần dũng khí nhiều hơn so với chết, đi đi!
"Ầm!"
Yêu ma và thiên sứ từ phía sau xông đến, tất cả đều bị kiếm thể phân thân đông đúc của Phong Vân Vô Kỵ ngăn lại. Trên bầu trời, thân thể Hư Vô Chi Quân và Sáng thiên sứ nhoáng lên, nhanh như sao băng bay về phía Phong Vân Vô Kỵ. Hai đại cao thủ Quang Ám hiển nhiên đều nhìn ra, Phong Vân Vô Kỵ mới là trở ngại lớn nhất ở nơi này, chỉ cần ngăn chặn được hắn, những kẻ còn lại không đáng để lo.
"Ầm!"
Phong Vân Vô Kỵ vừa ra tay, một đám yêu ma và thiên sứ trước người liền lặng lẽ hóa thành tro bụi. Trông thấy Hư Vô Chi Quân và Sáng thiên sứ lao tới, hắn làm sao lại không biết ý đồ của hai kẻ không phải người này, liền quay đầu lại hét lên:
- Đi mau!
Thân hình hắn nhoáng lên, bay về hướng cách xa mọi người.
- Bỏ đi!
Một tên nam tử thở dài, tay áo phất lên, chợt xoay người lại, cũng không quay đầu bay nhanh về hướng bắc.
Trên mặt đám nhân tộc Thái Cổ hiện lên vẻ đấu tranh, cuối cùng cũng xoay đầu lại bay về hướng bắc. Nhưng giữa không trung vẫn có mấy trăm ngàn nhân tộc không rời đi, trong mắt bọn họ hiện lên vẻ liều chết, cũng đã hạ quyết tâm cùng tồn vong với Thái Cổ.
"Ầm!"
Phong Vân Vô Kỵ dùng một chiêu bức lui Hư Vô Chi Quân, đồng thời thân hình lóe lên, tránh khỏi Sáng thiên sứ hai mươi bốn cánh. Hắn quay đầu lại, trông thấy vẫn có nhiều tộc nhân không chịu rời đi, khóe mắt liền như muốn nứt ra:
- Sao các ngươi còn chưa đi?
- Chí Tôn, chúng tôi sinh ra tại hỗn độn, sống ở đây, lớn lên ở đây. Chúng tôi từng thấy qua khuất nhục của cuộc chiến thần ma lần đầu tiên, cũng đã trải qua cuộc chiến thần ma lần thứ hai này. Chúng tôi chưa từng làm trái mệnh lệnh của Chí Tôn và Thánh điện, nhưng lần này xin hãy cho chúng tôi lựa chọn một lần!
Một giọng nói truyền vào trong tai, Phong Vân Vô Kỵ theo tiếng nhìn lại, trông thấy một tên nhân tộc Thái Cổ đang đứng trong hư không, hướng về mình vái một cái. Từ trong ánh mắt của bọn họ, hắn thấy được sự đau đớn và quyết tâm không thể thay đổi, cũng chỉ đành im lặng.
- Ta hiểu rồi.
Một sự đau đớn mãnh liệt dâng lên trong lòng Phong Vân Vô Kỵ, nhưng lại không thể phát tiết ra. Hắn biết những tộc nhân này sẽ không quay đầu lại.
- Cám ơn Chí Tôn!
Chiến đấu vẫn đang tiếp tục, khói lửa chiến tranh hừng hực bốc lên giữa trời đất.
Tại Thánh sơn.
Giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn vang khắp cả Thái Cổ, truyền vào trong tai tất cả nhân viên không có năng lực tham gia chiến đấu đang đóng giữ. Trong những hang động, một số lão nhân, nữ nhân và hài tử ngồi yên, trên mặt hiện lên vẻ đau thương. Bọn họ biết, Thái Cổ đã hết rồi, loài người… đã thất bại trong cuộc chiến này.
Trên đỉnh Thánh sơn, một lão nhân tóc bạc phơ được một tên thiếu niên áo xanh dìu đỡ, run rẩy từ dưới lòng đất Thánh điện đi lên. Bọn họ ngước nhìn cuồng phong gào thét thổi qua đỉnh núi, đi qua quảng trường Thánh điện bằng phẳng, cuối cùng ngừng lại bên dốc núi.
Lão nhân khom người, mái tóc bạc tung bay trong gió. Trong tay trái lão cầm một quyển sách thật dày, những trang sách lật qua phát ra tiếng rào rào trong gió, tay phải lại cầm một cây bút lông nhỏ dài. Lão nhân đứng trên sườn núi nhìn trận chiến ở phía xa, thấy được hài cốt của Chu Tước trên đỉnh núi, cũng thấy được mặt đất cách đó không xa đang từ từ tan vỡ, bị bóng tối từng bước xâm chiếm, trong mắt lệ già tuôn rơi.
- Đồ nhi, lão sư đã già rồi, từ nay về sau ngươi chính là Bách Hiểu Sinh đời kế tiếp. Quyển sách này là vi sư hao tổn tâm huyết viết nên, trong đó ghi lại tất cả từ cuộc chiến thần ma lần đầu tiên cho đến chiến dịch cuối cùng này. Thái Cổ… đã hết rồi. Vi sư hi vọng quyển sách này có thể truyền lại trong tay ngươi. Cho dù tất cả nhân tộc Thái Cổ đều chết, nhưng chỉ cần quyển sách này lưu truyền xuống, tinh thần của loài người Thái Cổ sẽ vĩnh viễn bất diệt. Nếu có thể như vậy, khắp nơi đều sẽ là Thái Cổ, loài người sẽ vĩnh viễn không biến mất.
Lão nhân xoa đầu thiếu niên nói.
- Sư tôn, con nhất định sẽ làm được!
Thiếu niên ngẩng đầu lên nói. Mặc dù cũng không hiểu rõ lắm lời nói của lão nhân, nhưng lại hắn lại chưa bao giờ làm trái lời căn dặn của lão.
- Ừ.
Lão nhân gật đầu, chỉ vào dưới dốc núi nói:
- Đi đi, đi đến Bắc Hải, rời khỏi nơi này!
- Vậy còn sư tôn?
- Ta à?
Lão nhân nhìn mảnh đất Thái Cổ sụp đổ, lẩm bẩm nói:
- Ta tự có… chỗ để đi.
Thiếu niên dường như đã hiểu được điều gì, đột nhiên quỳ xuống, dập đầu ba cái với lão nhân, trong mắt đổ lệ, nức nở nói:
- Sư tôn, đệ tử nhất định sẽ làm được!
- Ừ.
Lão nhân hiền từ cười cười, xoa xoa đầu, sau đó nhìn bóng dáng thiếu niên từ trên sườn núi đi xuống, biến mất về phương bắc. Bóng lưng già nua đứng trên sườn núi không nhúc nhích. Ánh sáng hủy diệt mênh mông ở phía xa đã dần dần đến gần Thánh sơn.
Tại Ẩn cốc.
Trước cuộc chiến thần ma, thánh địa của người ẩn cư này đã bị Thánh điện thu lấy, dùng làm nơi ở cho những phụ nữ có con trong chính sách hôn phối. Sau khi giọng nói của Bạch Hổ Chí Tôn truyền đến, trong Ẩn cốc liền vang lên những tiếng nức nở thật thấp của nữ nhân.
- Phu nhân, đến lúc rồi!
Trong cốc, một nhân viên Thánh điện mặc áo bào màu bạc thở dài, nói với vị phu nhân đang ôm một đứa trẻ.
- Hài tử, hài tử đáng thương của ta!
Vị phu nhân cúi đầu, không ngừng hôn lên hài tử bé bỏng trong lòng, trên khuôn mặt xinh đẹp nước mắt rơi như mưa:
- Mẫu thân xin lỗi con… từ nay về sau, con sẽ là hài tử không cha không mẹ…
- Phu nhân, thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa.
Trong mắt nhân viên Thánh điện bên cạnh hiện lên vẻ ưu thương, thở dài nhắc nhở.
Vị phu nhân không nói lời nào, chỉ ôm hài tử thật chặt, gương mặt kề sát vào đứa trẻ đang ngủ say, vuốt ve mái tóc ít ỏi mềm mại của nó, trong mắt không ngừng rơi lệ. Cuối cùng bà ngẩng đầu lên, quyến luyến liếc nhìn hài tử trong ngực, sau đó giao cho nhân viên Thánh điện, nói:
- Đứa trẻ này, phải làm phiền ngài rồi!
Trong mắt nhân viên Thánh điện thoáng hiện lên vẻ ảm đạm, nhận lấy đứa trẻ, trịnh trọng gật đầu:
- Phu nhân yên tâm đi, chúng tôi sẽ đưa bọn chúng rời khỏi đây an toàn!
Sau khi nhận lấy đứa trẻ, nhân viên Thánh điện nhanh chóng chạy về hướng trung tâm Ẩn cốc mây mù lượn lờ. Trong sương mù dày đặc chung quanh vang lên những tiếng nức nở không dứt, những người mẹ lưu luyến đưa đứa con trong tay cho nhân viên Thánh điện.
Tại trung tâm Ẩn cốc, mấy ngàn nhân viên Thánh điện mặc áo bào màu bạc tạo thành mấy vòng, đứng cùng với nhau. Dưới người bọn họ là một hoa văn trận pháp phức tạp, tại vị trí mỗi người đều có một hoa văn lộ ra khí tức thần bí. Chính giữa bức tường người bán kính mấy trăm mét do bọn họ tạo thành, có rất nhiều đứa trẻ vẫn còn quấn tã đang nằm. Những đứa trẻ này trước đó đều đã được cho ngửi khói hương làm người ta mê man, lúc này đang yên tĩnh ngủ say, chẳng hay biết gì về chuyện sắp xảy ra. Đây chính là những đứa trẻ được sinh ra trong chính sách hôn phối.
"Không ngờ cuối cùng ngày này vẫn đến!" – Chính giữa bức tường người, một lão nhân râu tóc bạc trắng trong lòng cảm thán. Ánh mắt của y lướt qua những đứa trẻ đang yên tĩnh ngủ say, trên mặt hiện lên vẻ ôn hòa. Bên tai nghe được tiếng nổ ầm ầm, lão nhân nhìn về hướng chiến trường phía xa, sau đó xoay đầu lại nhìn mấy trăm tộc nhân quanh người, lớn tiếng nói:
- Ngày hôm nay cuối cùng đã tới, đúng như dự đoán của Huỳnh Hoặc đại nhân. Tất cả cứ tiến hành theo kế hoạch. Một khi trận pháp khởi động, ta nghĩ các ngươi đều đã biết kết quả cuối cùng, bây giờ muốn lui ra thì vẫn còn kịp.
Chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, những đôi mắt kiên nghị nhìn vào lão nhân, không có ai lùi bước. Tất cả đều biết hậu quả khi phát động trận pháp này.
- Được rồi, nếu không có ai lui ra, vậy chúng ta hãy tiến hành đi!
Lão nhân nói xong liền ngồi xếp bằng xuống. Đám nhân viên Thánh điện mặc áo bào màu bạc bốn phía cũng chậm rãi ngồi xếp bằng xuống.
Từ trên người những nhân viên Thánh điện này tỏa ra một dao động năng lượng mạnh mẽ, sau đó chui vào trong hoa văn trận pháp dưới người. Hoa văn rung chuyển, những luồng ánh sáng rực rỡ bắn lên cao.
"Ầm!"
Trong ánh sáng đầy trời, chính giữa trận đồ đột nhiên hiện lên một vòng xoáy màu đen to lớn. Những đứa trẻ đang ngủ say không kịp phát ra tiếng khóc nào, liền bị lực hút mạnh mẽ phát ra từ vòng xoáy màu đen cuốn vào.
- Nhanh!
Lão nhân chủ trì trận pháp lo lắng hét lớn. Chung quanh trận pháp, những đứa trẻ nằm rải rác trên mặt đất lập tức bị những luồng kình khí cuốn lên, ném vào trong vòng xoáy to lớn kia.
"Ầm!"
Bên ngoài Thái Cổ, không gian bị đám hắc vu sư dùng năng lực phong ấn đột nhiên rung động mãnh liệt. Cách không gian Thái Cổ mấy ngàn dặm, hư không đột nhiên sụp đổ vào phía trong, lộ ra một hố đen to lớn. Xuyên qua hố đen kia có thể cảm nhận được khí tức của vô số không gian.
- Mau, ngăn bọn chúng lại!
Tại lỗ hổng không gian, một tên cao thủ yêu ma cảm giác được dao động năng lượng mạnh mẽ kia, lập tức quay đầu lại, dẫn theo một đội Hắc Ám Viễn Chinh quân bay về phía lỗ hổng kia. Vào lúc này, tất cả yêu ma đóng giữ ở bên ngoài đã bị Hư Vô Chi Quân gọi vào Thái Cổ, nhằm tiêu diệt lực lượng cuối cùng của Thái Cổ. Không ai ngờ được lại xảy ra biến cố đột ngột này. Mặc dù hố đen kia chỉ xé ra một lỗ nhỏ trên trận pháp phong ấn không gian, còn không đủ phá hư trận pháp, nhưng vẫn khiến cho đám yêu ma chú ý.
Có điều vào lúc này, đám yêu ma gần nhất cũng ở cách đó ngàn dặm, muốn chạy tới phải cần một chút thời gian.
Nhìn những bóng người nhỏ bé nhanh chóng biến mất trong trận pháp to lớn, trên mặt lão nhân tóc bạc già nua nở một nụ cười. Trong đầu những đứa trẻ này đã sớm được khắc vào vô số công pháp đỉnh cao của Thái Cổ, số tài phú quý báu này đang tạm thời bị phong ấn. Đợi đến khi những đứa trẻ này đến những không gian, từ từ lớn lên, phong ấn sẽ mở ra vào lúc thích hợp.
"Thái Cổ đã hết rồi, nhưng chỉ cần những đứa trẻ này này an toàn, võ học của Thái Cổ sẽ truyền bá ra các không gian, đến lúc đó mỗi không gian đều sẽ là một Thái Cổ. Đây là… hi vọng cuối cùng của chúng ta." - Lão nhân mỉm cười thầm nghĩ, sức sống của y đang nhanh chóng chảy vào trận pháp dưới người, khí tức của y càng lúc càng yếu. Ở chung quanh, mấy trăm cao thủ Thánh điện cũng dần dần cúi đầu xuống.
"Ầm!"
Ánh sáng tan đi, hố đen thu lại, từng đứa trẻ biến mất bên trong. Trận pháp chợt nổ tung, những bóng người mặc áo bào màu bạc hóa thành tro bụi trong ánh sáng, tiêu tan trong không khí. Sinh mạng của bọn họ đã tan biến trước khi nổ tung.
"Đi đi, những đứa trẻ của chúng ta, hi vọng cuối cùng của chúng ta đều gởi vào các ngươi!" - Một luồng sóng ý thức cuối cùng biến mất trong hư không.
"Ầm!"
Trong vũ trụ hư không đen kịt và lạnh lẽo, sau một tiếng nổ lớn, mấy ngàn đứa trẻ đột nhiên xuất hiện, sau đó theo khí lưu hỗn loạn trong vũ trụ trôi về các hướng.
"Ầm!"
Tại một không gian đổ nát, những sinh vật còn sót lại tụ tập với nhau, yên lặng nhìn lên trời. Đối mặt với uy thế của trời đất, những sinh vật chỉ biết sợ hãi và tôn kính. Đột nhiên một tia chớp lướt qua, phía trên một dãy núi khác, một đứa trẻ được bọc tã lót trôi nổi trong hư không, từ từ bay xuống đất.
Từng không gian, từng khoảng hư không tối đen, những đứa trẻ Thái Cổ được đưa đi trôi dạt trong cả vũ trụ. Trong cơ thể bọn chúng chỉ có rất ít năng lượng dùng để duy trì sự sống, những năng lượng này chứa trong trái tim, đủ để cho những đứa trẻ này sinh tồn trong vũ trụ.
Thánh điện không đưa những đứa trẻ này đi qua hướng Bắc Hải, mà lại dùng trận pháp của pháp tu mở ra một lỗ hổng nhỏ bé, đưa bọn chúng đi. Trong cơ thể những đứa trẻ này không có năng lượng hùng hậu. Trong cảm ứng của thần ma, bọn chúng chỉ giống như vô số sao băng và vẫn thạch trong vũ trụ, không thể nào phân biệt được.
Càng phân tán hi vọng sống sót của loài người lại càng lớn hơn. Nếu như rút lui cùng với đại quân, chỉ sẽ giảm bớt xác suất sinh tồn của những đứa trẻ này.
Trong vũ trụ mênh mông, vô số đứa trẻ đến từ Thái Cổ cuộn người lại, trôi dạt trong vũ trụ tối tăm và lạnh lẽo. Những mầm mống Thái Cổ cuối cùng này sẽ phiêu lưu trong vũ trụ một thời gian dài, rồi có một ngày sẽ lại mọc rễ nảy mầm.
Từng nhân tộc kìm ném lệ nóng, rút lui về hướng Bắc Hải Hiên Viên khâu. Những nhân tộc khác lại thản nhiên đối mặt với đại quân thần ma cuồn cuộn, lựa chọn trầm luân trong khói lửa chiến tranh và mảnh đất này. Đọc Truyện Online Tại https://trumtruyen.vn
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Những tiếng nổ lớn từ giữa không trung truyền đến, từng bóng người bộc phát ra năng lượng cuối cùng, tấu vang khúc ca bi tráng trong chiến trường máu lửa này. Gió thổi mãnh liệt, mặt đất đỏ như máu.
"Đại nhân, tạm biệt!" - Một luồng sóng ý thức truyền vào trong đầu Phong Vân Vô Kỵ, theo sau một tiếng nổ tung, hoàn toàn biến mất.
- Đại nhân, tạm biệt!
- Đại nhân, đi thôi!
Từng sinh mệnh lần lượt biến mất trong mắt Phong Vân Vô Kỵ. Cho dù đây là sự lựa chọn của bọn họ, không ai có thể thay đổi được, nhưng Phong Vân Vô Kỵ vẫn cảm giác được một sự đau đớn. Không gì đau đớn hơn so với chính mắt nhìn thấy tộc nhân của mình ngã xuống, mà mình lại không làm gì được, đây là một sự hành hạ.
Thần thức Phong Vân Vô Kỵ quét qua phương bắc, trông thấy những tộc nhân khác gần như đều đã rút lui về hướng Bắc Hải. Hắn cắn răng một cái, lại bức lui Hư Vô Chi Quân và Sáng thiên sứ đang tiến tới, sau đó hét lớn một tiếng, thân hình nhoáng lên, vẽ nên một vết tích mơ hồ trên không trung, chỉ vài hơi thở đã biến mất vào trong hư không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.