Bầu không khí ngưng trệ một lúc.
Trác Tri Vi hiển nhiên cảm thấy thân thể người kia cứng đờ.
Nàng buông tay ôm eo cô, đứng ở trước máy uống nước, lông mày khẽ nhíu, mím chặt môi không dám nhìn cô.
Ngón tay run rẩy tựa như đang biểu lộ tâm tình gì đó, hối hận cùng hổ thẹn, như đã làm sai cái gì.
Trác Tri Vi hơi nhíu mày nhìn nàng một cái, trong lòng đột nhiên chua xót dày đặc, lông mày bất giác nhíu lại.
Quên đi.
Cô tự nhủ như vậy, thờ ơ chớp mắt thở dài.
"Nếu cậu không muốn nói..."
Nhưng nàng nắm chặt ngón tay, để lại trên lòng bàn tay một vết hằn sâu hình lưỡi liềm.
Có chút đau, nhưng nỗi đau ấy không rõ ràng, hoàn toàn bị từng trận đau đớn trong tim che lấp.
Trác Tri Vi hiểu cho dù là người yêu cũng cần có không gian riêng tư, cũng sẽ có những bí mật nho nhỏ của riêng mình, tính chiếm hữu của cô không đủ mạnh đến mức biến thái, cô cũng không bắt Hạ Thanh Tây phải bày ra tất cả mọi thứ trước mặt cô, không được phép có bất kỳ việc tư nào.
Nhưng... Xét từ ánh mắt né tránh của Hạ Thanh Tây trong những ngày gần đây, chuyện này rõ ràng có liên quan đến cô.
Cô cắn cắn môi: “Không muốn nói liền không cần nói.”
Mệt mỏi cúi đầu, chuẩn bị xoay người.
Người trầm mặc không lên tiếng đột nhiên nắm lấy cánh tay cô, lòng bàn tay vừa quen thuộc vừa ấm áp.
Một dòng điện ấm áp không rõ ràng nhưng nhàn nhạt trào lên trong lòng, Trác Tri Vi thở phào nhẹ nhõm, khẽ mở mắt nhìn lại nàng, có chút chờ mong.
"Tớ..."
Thanh âm của Hạ Thanh Tây hơi trầm.
Lại một trận trầm mặc.
Trác Tri Vi vẫn đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi.
Lông mi Hạ Thanh Tây khẽ run, hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy của Trác Tri Vi: “Tớ mới chợt nhớ ra, tớ đã quên nói với cậu một chuyện.”
“Chuyện gì?” Trác Tri Vi nghiêm túc nhìn nàng, ngữ khí bình tĩnh nhẹ nhàng, dưới bình tĩnh đó là một trận sóng gió, ánh mắt của cô càng giống như vực sâu, sâu không thấy đáy.
Môi Hạ Thanh Tây giật giật, chớp mắt hai cái, cơn hoảng sợ sắp bộc phát, nàng muốn tránh đi.
Nhưng mối quan hệ đáng xấu hổ đó giống như một quả bom hẹn giờ chôn vùi những người trẻ tuổi vô tri, nếu không sớm giải quyết thì sớm muộn gì nó cũng sẽ phát nổ bởi một tia lửa nào đó.
Hoãn hoãn thần, Hạ Thanh Tây đột nhiên nhắm mắt lại, quyết tâm nói:
“Tớ đã kết hôn với Phương Huyên Dao.” tốc độ nói cực kỳ nhanh.
Không khí nhất thời tĩnh lặng, chỉ có tiếng hô hấp nhẹ nhàng mà đè nén, Trác Tri Vi nghi hoặc nhìn nàng, nàng liền thấy xấu hổ khi đối diện với ánh mắt kia.
Nghiêng đầu đi, cắn môi chờ thẩm phán phán quyết.
Hai người họ đã kết hôn.
Bên tai Trác Tri Vi vang lên một âm thanh ồn ào, trong đầu tràn ngập những lời này, adrenaline gần như sôi trào đến cổ họng, trái tim run lên vì đau.
Cô nghiêng đầu, giống như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Môi mấp máy, nhưng thật lâu cô không nói được lời nào.
Một lát sau, cô mới nghe bản thân mình nói.
“Cậu nói cái gì?”
Thanh âm lạnh lùng mà khô khốc, giống như giấy nhám chà xát trên mặt bàn, khiến tim Hạ Thanh Tây đau nhói.
Yết hầu khẽ động, thở dài như tự giễu: “Tại sao trước đây cậu không nói với tớ.”
Hạ Thanh Tây cứng họng, mấp máy môi, nhưng không nói ra được lời nào.
Nàng nên trả lời thế nào đây?
Nói nàng đã thích cô từ lâu, nói nàng lo lắng khi cô biết được tất cả những chuyện này sẽ xa lánh nàng?
Không nói cho Trác Tri Vi biết, chính là bản thân nàng cũng không muốn thừa nhận những suy nghĩ đen tối không có liêm sỉ này.
Trác Tri Vi suy nghĩ một chút, lắc đầu như tự giễu: "Đúng a, tớ là ai cơ chứ? Chúng ta không liên quan gì đến nhau, tối đa chỉ xem là đồng nghiệp. Loại quan hệ giấu diếm này không thể sánh được cậu với Phương Huyên Dao. Đương nhiên không thể nói cho tớ biết.”
Cô nghiến răng, tùng câu từng chữ tự ngược như con dao dính máu đâm qua trái tim của cô và Hạ Thanh Tây, ngữ khí của cô lộ rõ đố kị cùng không cam lòng.
Ngón tay nắm chặt, chặt đến mức toàn thân run rẩy.
“Không phải, Vi Vi.” Hạ Thanh Tây không đành lòng mà tự trách mình: “Cậu đừng như vậy.”
“Tớ chưa từng có ý đó.”
Trác Tri Vi có chút mệt mỏi, xoay người kéo ghế ngồi xuống.
Sau khi phát tiết, thứ trở lại lồng ngực là sự trống trải cùng lạnh lẽo vô tận.
Cô ủ rũ xoa xoa lông mày:
"Kết hôn rồi? Là ai rời đi trước?"
Cô miễn cưỡng khôi phục tinh thần, mẫn cảm nắm lấy điểm mấu chốt, thanh âm lúc này trở nên êm dịu, vắng lặng như trăng. Hạ Thanh Tây mượn ánh trăng nhìn thấy ánh trăng màu bạc phủ lên khuôn mặt lạnh lùng như thường ngày của Trác Tri Vi.
Nếu bỏ qua những ngón tay hơi run của cô liền giống như vẫn bình tĩnh như cũ.
Hạ Thanh Tây lặng lẽ nói, "...là tớ."
"Rời đi khi nào." Trác Tri Vi cảm thấy mình đã bình tĩnh đến trình độ nào đó, nói bình tĩnh cũng không hẳn là vậy. Có lẽ nói chính xác hơn là lạnh, lạnh đến mức cô bắt đầu run, khắp toàn thân cũng đều run.
Ngay từ đầu cô đã biết sự tồn tại của Phương Huyên Dao, nhưng yêu và kết hôn là hai chuyện khác nhau, cô còn tưởng rằng Hạ Thanh Tây chỉ thầm mến, từ đầu đến cuối người này thuộc về cô, nhưng kết quả lại đột nhiên xuất hiện vợ cũ, không phải thật buồn cười sao?
Chẳng trách mấy ngày nay Hạ Thanh Tây kỳ kỳ quái quái, quả thực là quả bom nặng ký, nổ đủ để làm cô hoa mắt chóng mặt.
Cô không khỏi tự hỏi tận đáy lòng liệu tư thái của mình có đủ săn sóc, có giống như một đương nhiệm tốt nhất, có đủ bao dung cho bạn gái đối với những mối quan hệ trong quá khứ của nàng hay không.
Nhưng loại đố kị cùng không cam lòng dâng trào trong lòng gần như lấn át cô, đôi mắt đỏ hoe như muốn ăn thịt người.
“Một tháng trước.” Hạ Thanh Tây trả lời cô.
Trong chốc lát, nàng cho biết thời gian cụ thể hơn: “Sau khi trở về nước tham gia <Hành Trình Kỳ Tích>.”
Trác Tri Vi trầm ngâm gật đầu.
"Vi Vi, thật ra tớ..."
Hạ Thanh Tây đang định tiếp tục nói gì đó thì lại nghe thấy người kia chế nhạo, trong mắt tuôn ra mội loại xa lạ lạnh lùng, mắt sáng như đuốc.
“Đó là lý do tại sao lúc đó cậu không muốn cùng tớ ngủ chung giường sao?”
Trác Tri Vi tự ngược nhớ lại mọi chuyện trước đó, tìm kiếm tất cả manh mối, đầu chưa bao giờ thanh minh như lúc này.
“Hạ Thanh Tây, cậu thật làm cho tớ mở mang tầm mắt.” Trác Tri Vi dừng lại.
Nghe thấy danh xưng này, Hạ Thanh Tây sững người, trong lòng không ngừng hoảng sợ, đồng tử mở to.
"Cậu thích tớ từ lâu? Bắt đầu từ khi đó sao?" Câu nói từng khiến cô cảm thấy ngọt ngào hóa ra lại là thanh đao.
“Suýt nữa thì cậu đã trở thành người mà tớ ghét nhất, cậu có biết không?”
“Nếu cuộc hôn nhân này ly hôn không thuận lợi như cậu nghĩ, hoặc Phương Huyên Dao không chịu buông tha, có phải cậu liền muốn…”
Trác Tri Vi dừng lại, chua xót trong cổ họng dày đặc, không lưu loát phun ra mấy chữ: "Lừa dối trong hôn nhân?"
Kỳ thực, ngoài chất vấn ra, trong lòng cô càng chán ghét, cô thực sự cũng giống như mẹ cô, yêu một người đã có gia đình, khi khó có thể chấp nhận, cô chỉ có thể dùng lời nói làm tổn thương người trước mặt.
Đôi mắt của cô quá mức lạnh lùng, như có thể nhìn thấu lòng người.
Hạ Thanh Tây xấu hổ không dám nhìn cô, nhưng khi nghe những lời này, nàng như một con mèo xù lông, mặt đỏ bừng: "Tớ không có!"
"Vi Vi, tớ không có!"
"Cậu nghe tớ nói.” Hạ Thanh Tây bước đến bên người Trác Tri Vi.
Trác Tri Vi không hiểu nhìn nàng, tự hỏi tại sao trước khi nói nàng luôn thêm nhiều tiền tố như vậy, sắc mặt tái nhợt, vô lực, ngoại trừ thể hiện lương tâm cắn rứt cùng lãng phí thời gian thì cũng không dùng được.
Cô đột nhiên cảm thấy cô gái trước mặt có chút xa lạ.
Nàng vẫn là cô gái cấp hai hống hách mà chân thành, ôn nhu như nữ hài sao?
Thì ra ngay từ đầu nàng đã giấu cô.
Ba chữ người thứ ba là nỗi đau cả đời của cô, chính là bóng tối mà cô ẩn giấu dưới ánh trăng, cô giữ huyết mạch bẩn như vậy, hận không thể để những vết thương kia thối rữa trong bóng tối, vĩnh viễn không gặp người.
Nhưng cô gần như bị cuốn vào người trước mặt, người con gái cô yêu, cho rằng sẽ không làm tổn thương cô, cô trộn lẫn máu thịt cùng huyết nhục bên trong, hận không thể để máu chảy ồ ạt đến khi khô cạn.
Không biết mùi tanh hôi đó có khiến Hạ Thanh Tây tránh xa hay không.
Đôi mắt như nguyệt quang của cô giống như đất hoang lạnh lẽo.
Hạ Thanh Tây khẽ nhíu mày, nhìn cô như vậy, trái tim nàng như bị ai đó nắm trong lòng bàn tay, đau đớn khiến nàng không thở nổi.
Hận không thể ngàn đao phanh thây người đã làm tổn thương cô, chữa lành vết thương của cô.
Nhưng rõ ràng nàng không thể biết rằng thủ phạm là chính mình.
Ngay cả bản thân nàng cũng làm tổn thương cô.
Hạ Thanh Tây hít sâu một hơi, kiên định nhìn Trác Tri Vi, nghiêm túc nói: “Cậu có thể không tin.”
Trác Tri Vi tựa hồ đang tức giận, cô gái từ trước đến nay luôn đối xử dịu dàng với nàng hiện tại lại tràn đầy trào phúng: “Cậu không nói thì làm sao tớ biết tớ có tin hay không.”
Hạ Thanh Tây nghẹn ngào, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Tớ trọng sinh.”
Vừa dứt lời, Trác Tri Vi nhất thời nâng mắt lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào mắt người kia, giống như đang tìm manh mối lừa gạt cô.
Nhưng loại nghiêm túc chầm chậm lưu động trong mắt người kia tựa hồ không phải là giả.
Đôi mắt híp lại, tia trào phúng biến mất, bỗng nhiên nghĩ ra cái gì đó, môi khẽ mở ra, nhìn nàng đầy hoài nghi.
Tất cả những tâm tình mãnh liệt trước đó cũng trở lại bình lặng, thay vào đó là một loại tâm tình khác tiếp tục mãnh liệt.
“Trọng… trọng sinh?” Cô có chút nói năng không lưu loát.
“Đúng vậy.” Hạ Thanh Tây gật đầu: “Trọng sinh.”
“Tớ đến từ mười năm sau.”
Trác Tri Vi trầm ngâm một lúc rồi lẩm bẩm: “Làm sao… làm sao có thể?”
Hạ Thanh Tây khẽ cười một tiếng, “Lúc đầu tớ cũng không thể tin, nhưng đây là sự thật."
"Thực ra, tất cả những gì tớ nói với cậu về Phương Huyên Dao không phải là tớ vô tình nghe trộm, đó là tự tớ trải qua tớ trước khi trọng sinh. Tớ với chị ấy kết hôn được mười năm, nhưng xui xẻo chính là... đời trước tớ luôn bị giam giữ trong bóng tối."
Mi mắt Hạ Thanh Tây run rẩy, kể hết chuyện đời trước, kỳ quái là sau khi kể xong, lòng nàng lại vô cùng bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào cô gái mặt tôi, ánh mắt nàng không còn hoảng sợ nữa.
Trái lại, đó là một loại thoải mái.
Cuối cùng cũng nói ra.
"Chị ấy rất lạnh nhạt với tớ, ngày qua ngày chiến tranh lạnh khiến tớ buông bỏ tâm tưạ. Cuối cùng tớ cũng thông suốt muốn ly hôn, nhưng lại bị vắt kiệt đi giá trị cuối cùng".
"Tớ bị lừa dối, bị hãm hại, bị chị ấy đưa đến trên giường người khác, thậm chí là mạng của tớ... "
"Cuối cùng cũng cho chị ấy, là tai nạn xe cộ."
Hạ Thanh Tây lắc đầu cười mọit tiếng, chỉ có nụ cười nhẹ nhàn nhạt của nàng chảy trong phòng như có một loại thoải mái.
Nhưng trái tim của Trác Tri Vi đau nhói, nghi hoặc sâu trong lòng cô đã biến mất không còn tăm tích.
Cô chưa bao giờ nghĩ người này đã từng trải qua chuyện như vậy, làm sao lại có người như Phương Huyên Dao? Lợi dụng tấm chân tình của người khác, còn hãm hại nàng, làm cho nàng bị vạn người chỉ trích.
Đồng tử cô lấp lóe, hô hấp dồn dập, nỗi căm hận trào dâng chiếm lấy trái tim cô thay thế đố kị, cô nắm chặt tay Hạ Thanh Tây nhưng không biết phải nói gì.
“Khoảng thời gian trọng sinh này là những ngày hạnh phúc nhất của tớ.” Hạ Thanh Tây mang ánh mắt mềm mại nhìn Hạ Thanh Tây.
"Từ lúc khởi đầu nhân sinh, tớ đã gặp một người mà mình nợ, tớ muốn toàn lực đền bù cho cậu ấy, muốn thành bạn tốt cả đời của cậu ấy, nhưng mà."
Hạ Thanh Tây cười thành tiếng: "Nhưng quan hệ của chúng ta tốt hơn đời trước rất nhiều. Cậu ấy đã nói với tớ bí mật khó nói nhất sâu trong nộu tâm cậu ấy, mà tớ... cũng không nhịn được yêu cậu ấy."
Yết hầu Trác Tri Vi lạnh lẽo: "Vậy, người cùng cậu phát sinh quan hệ ở đời trước, là tớ?"
Hạ Thanh Tây gật gật đầu, chớp chớp mi: "Đúng vậy, cậu chính là người đen đủi bị tớ liên lụy."
Quay đầu lại, Hạ Thanh Tây nhìn về phía hư không nói tiếp: "Nhưng khi tớ phát hiện ra chính mình thích cậu, tớ còn chưa ly hôn với Phương Huyên Dao, tớ không thể nói cho cậu biết, không thể làm gì khác hơn là tạm thời giữ khoảng cách."
Trác Tri Vi ngơ ngẩn: "Vậy thì chị ấy, nếu muốn lợi dụng cậu... tại sao lại dễ dàng ly hôn với cậu như vậy? Sau này có gặp phải vấn đề gì không?"
"Bởi vì..." Hạ Thanh Tây thở dài, "Nhân sinh lúc nào cũng đầy kịch tính, chị ấy cũng trọng sinh."
"Chị ấy cũng nói yêu tớ.”
Hạ Thanh Tây lạnh lùng nói, tự giễu bản thân, nhưng không nói Phương Huyên Dao đã sai.
“Cho nên liền ly hôn thuận theo tâm ý của tớ.”