Phi Ngựa Trên Đầu Tiền Nhiệm

Chương 61:




Đào Kính Hàn và Hạ Thanh Tây vẫn biểu hiện khéo léo thận trọng trước mặt mọi người, nhưng vừa bước lên xe bảo mẫu, hai người liền lao vào nhau.
Hai tay Hạ Thanh Tây nắm lấy tai Đào Kính Hàn, hung hăng nói: "Cậu nói ai là thần thú, nói ai là thần thú hả?"
Nghe vậy, Lâm Phàm vừa thắt dây an toàn ở hàng ghế trước đang định lái xe liền sửng sốt, lập tức hiểu ra nghĩa bóng, không khỏi suýt nữa cười thành tiếng.
Không khỏi nhìn Hạ Thanh Tây qua kính chiếu hậu, thần... thụ sao?
Khoảng thời gian trước cùng Phương tiểu thư cùng một chỗ tuy ngắn ngủi, vẫn... chưa đủ lớn, chỉ là có chút thất thường, hay sinh khí.
Ho nhẹ một tiếng, khôi phục thái độ kính cẩn, nghiêm túc lại giống như người nén cười vừa rồi không phải cô, kéo phanh tay xuống.
Đào Kính Hàn không chút yếu thế, tuy đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn là hung hăng nói: "Vậy còn cậu? Cậu nói ai tiên mẫu? Nói ai tiên mẫu hả!"
Nhìn hai người giống như học sinh tiểu học đánh nhau, cũng không cách nào có thể nói, mắt Trác Tri Vi lóe lên tia bất lực, nhẹ nhàng lắc đầu.
Ngồi một mình trong hàng ghế cũng rất ung dung, mấy ngày nay chạy lịch trình cũng có chút mệt mỏi, Trác Tri Vi dựa vào cửa sổ khi lái xe có chút rung, từ từ chìm vào giấc ngủ kèm theo tiếng ồn ào bốn phía.
Bất tri bất giác thanh âm bên tai cô dần trầm xuống, Hạ Thanh Tây ra hiệu cho Lâm Phàm, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Đi ra hỗn lúc nào cũng cần phải trả, nửa tháng nay, vì Hạ Thanh Tây thi cuối kỳ nên không quay cái quảng cáo nào, nàng vốn dĩ là cùng Đào Kính Hàn và Trác Tri Vi đi quay, người trước được nhận đóng vai chính, người sau được tham gia một chương trình tạp kỹ về ca hát và sáng tác.
Trình Ý và những người khác cũng bị đóng gói ném vào một chương trình tạp kỹ.
Thế là Hạ Thanh Tây nhìn căn phòng trống trải mà thở dài phiền muộn, trong lòng trống rỗng vô cùng, như thiếu một mảnh nào đó.
Đột nhiên, nàng cảm thấy cơm không thơm, đồ uống không ngon, TV không hay, thể xác tinh thần kiệt quệ, cuối cùng cũng đạt đến tiêu chuẩn mà Lâm Phàm đặt ra cho nàng.
49,5kg.
...
Bóng đêm sâu như nước.
Hạ Thanh Tây cuối cùng đã quay xong đoạn quảng cáo cuối cùng mà nàng đã tích cóp, ngày mai sẽ quay một cuộc phỏng vấn.
Khi nàng cảm thấy buồn chán, nàng sẽ gọi điện video trong một nhóm nhỏ ba người.
Đào Kính Hàn gần một giây thì tiếp máy, rõ ràng là phân cảnh hôm nay đã hoàn thành.
Nàng nằm trên chiếc giường lớn của khách sạn, nắm một nắm hạt dưa trong tay, thuần thục tách ra, hai chân ở phía sau đung đưa, không có chút hình tượng nào.
Hạ Thanh Tây thấy vậy, trên trán xuất hiện mấy đường hắc tuyến: "... Nếu để fans nhìn thấy bộ dạng này của cậu, phỏng chừng sẽ thoát phấn a."
Đào Kính Hàn kỳ quái nhìn nàng: "Vậy tại sao tớ phải để cho bọn họ biết?"
"Cậu là fan của tớ sao?"
Hạ Thanh Tây liếc nàng một cái: "Cậu tự luyến à!"
Đào Kính Hàn "chậc" một tiếng, sau đó trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt, bên môi dần dần lộ ra ý cười xấu xa: “Thanh Tây.”
“Hả?” Hạ Thanh Tây có chút mất tập trung trả lời, vẫn nhìn chằm chằm vào giao diện bên cạnh, chờ Trác Tri Vi tiếp video.
Đào Kính Hàn lập tức mất đi ý muốn tiếp tục nói, cong môi nói: “Có phải tớ dư thừa hay không a, nếu không thì tớ logout đi?” nàng có chút bất mãn.
“Đừng đừng đừng.” Hạ Thanh Tây liếc mắt về phía cuối màn hình rồi vội vàng đưa tay ngăn nàng lại: “Cậu logout thì ai sẽ làm bia đỡ đạn cho tớ.”
Đào Kính Hàn: “...” Hóa ra tôi chỉ là công cụ a.
Thở dài một hơi, chấp nhận.
Thừa dịp Trác Tri Vi chưa tiếp, Đào Kính Hàn trêu chọc nhìn Hạ Thanh Tây, xuất hiện tâm hồn nghi hoặc: "Lại nói, cậu định tiếp tục gạt cậu ấy như thế sao?"
"Sao không thú nhận đi? Nói không chắc Tri Vi cũng thích cậu thì sao?"
Nghe vậy, mặt Hạ Thanh Tây đỏ lên, sau đó kiêu ngạo hừ một tiếng, nhìn Đào Kính Hàn giống như đang nhìn đứa em trai vậy.
“Cậu thì biết cái gì!” Nàng ghét bỏ nói, giống như nàng là một chuyên gia cực kỳ có kinh nghiệm, hùng hồn nói với Đào Kính Hàn: “Cậu cũng nói không chắc, lỡ cậu ấy không thích tớ thì sao?”
“Chuyện biểu lộ này phải chú ý đến thiên thời địa lợi nhân hòa, không thể vừa mới nhận ra chính mình thích cậu ấy liền hấp tấp đi tỏ tình, lỡ đem người dọa chạy thì phải làm sao bây giờ!"
Đào Kính Hàn: "...Cậu mới là em trai!"
Hạ Thanh Tây: "????"
Hạ Thanh Tây kinh ngạc mở to mắt, bật thốt lên: "Sao cậu biết tớ nghĩ thế nào?" 
Đào Kính Hàn đen mặt, bất chấp quyết định của bọn họ, nàng hảo tâm cổ vũ đối phương, kết quả còn bị trào phúng.
Kỳ thực, nàng có cảm giác Trác Tri Vi thích Hạ Thanh Tây, là loại đặc biệt kia, không nhìn thấy ở trên người người khác mắt tràn đầy yêu thích.
Nhưng vì Hạ Thanh Tây không tin nên nàng cũng lười nói tiếp.
Dù sao thì nàng là em trai!
Đào Kính Hàn trừng mắt nhìn Hạ Thanh Tây, sau đó ánh mắt lại trở nên khinh thường.
Giao diện đột nhiên chia làm ba phần, hai mắt Hạ Thanh Tây sáng lên như tiểu cẩu: "Vi Vi, cậu lên rồi, tớ rất nhớ cậu a!”
Trác Tri Vi khẽ chớp mắt, tâm như ngựa hoang thoát cương nhảy lên, nhờ phúc của Hạ Thanh Tây nên giờ cô cũng hiểu thuật cưỡi ngựa một chút, nhanh chóng kéo thẳng dây cương để điều khiển con ngựa hoang.
Sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, ánh sáng dịu dàng ẩn hiện trong đôi mắt đen, chậm rãi gọi nàng: “Tây Tây.”
Mặc dù ngữ khí mang theo vẻ trầm ổn chỉ có ở Trác Tri Vi, nhưng lại ôn nhu đến lạ thường.
Kể từ khi quen biết Hạ Thanh Tây tới nay, đây là lần đầu tiên phải tách ra lây như vậy.
Trong mắt Trác Tri Vi, Hạ Thanh Tây là thân nhân, là bạn tốt, là đối tượng thầm mến và là vị cứu tinh của cô, đại diện cho tất cả trái tim của cô.
Thiếu niên bốc đồng lại chân thành không biết đã cho cô uống thuốc mê hồn gì mà chỉ mấy ngày, cô đã... không kìm chế được nỗi nhớ nhung trong lòng, muốn bay về để ở bên cạnh nàng.
Nghe được đối phương cũng nhớ mình càng khó giấu được niềm vui sướng.
Cô nhìn Hạ Thanh Tậy trên màn hình không chớp mắt, trong lòng vô cùng yêu thích.
“Tớ cũng nhớ cậu.” Cô chân thành nói.
Hạ Thanh Tây chớp mắt thêm hai lần, cảm thấy tâm hồn mình sắp bị thanh âm của người kia câu đi mất, nỗi nhớ không những không tiêu tán mà còn như một ngọn lửa cuồng nộ, tâm nàng như thiêu đốt.
Nhận ra yêu thích của hai người không thể che giấu, Đào Kính Hàn thực sự muốn khóc, thầm thở dài trong lòng.
Đến tột cùng nàng đã làm gì sai! Sao lại đối xử với nàng như thế!
Sẽ không có người nào muốn nói một tiếng nhớ nhung với mình sao!
Dù là Thanh Hàn hay Hàn Vi, đều có vị trí trên bảng xếp hạng siêu thoại cp, ai có thể nghĩ đến tam giác lớn trong mắt người ngoài, kỳ thực ở chung nàng sẽ không có cảm giác tồn tại, chỉ tồn tại để làm bia đỡ đạn cho người khác thôi a?
Lần trước nàng cùng nữ chủ trì tán gẫu cũng không tệ, sau chương trình kết thúc, còn cố ý thêm WeChat.
Trước khi đi, người chủ trì thương cảm vỗ vỗ vai nàng, loại thương cảm kia gần như tràn ra đáy mắt, ngay cả bản thân Đào Kính Hàn cũng bắt đầu hoài nghi có phải thân thế nàng quá bi thảm, cuộc đời đầy chông gai.
Ngay sau đó, người chủ trì nói: “Em chịu khổ rồi.”
Đào Kính Hàn: “???”
“Với em ấy…” Người chủ trì mờ mịt chỉ người một tấc cũng không rời Trác Tri Vi, chính là Hạ Thanh Tây.
“Cạnh tranh với em ấy có rất nhiều áp lực đúng không?”
Nàng một mặt không hiểu ra sao, suy nghĩ một hồi, cảm thấy người kia đang nói về <Ngẫu Thời>, quả thực Hạ Thanh Tây rất có thực lực, cũng làm cho người ta áp lực.
Dù đã lâu như vậy nhưng Đào Kính Hàn luôn tỏ ra mạnh mẽ tự tin đã sớm không còn thấp thỏm lo được lo mất nữa,cảm thấy mình là người xứng đáng thực sự là số một.
Nhưng trước mặt người ngoài, nàng vẫn khiêm tốn: “Đúng vậy, hai cậu ấy rất có thực lực.”
Người chủ trì thở dài, lại vỗ vai động viên: “Em nhất định phải cố lên!”
Đào Kính Hàn vô thức mỉm cười, đáp: “Em biết rồi."
Vừa dứt lời liền cảm thấy không đúng, nàng chậm rãi nghiêng đầu, trong mắt dần dần trở nên khó hiểu.
Nàng có thể hiểu từng từ từng câu mà người chủ trì nói, nhưng làm thế nào tập hợp với nhau lại cảm thấy khó hiểu? Không phải cuộc cạnh tranh của bọn họ đã kết thúc rồi sao?
Sau đó, khi trở lại ký túc xá, Đào Kính Hàn mới hậu tri hậu giác nhận ra.
Không nghĩ tới cô ấy cảm thấy nàng và Hạ Thanh Tây là tình địch!
Bây giờ nghĩ lại, nàng chỉ cảm thấy oan ức!
Đào Kính Hàn một mặt không cam lòng, ngón tay run rẩy, muốn ngắt cuộc gọi video nhưng lại lo lắng nếu mình thực sự cúp máy, hai người kia sẽ xảy ra vấn đề gì, nhất thời giống như một quả bóng xì hơi.
Mặc dù nàng không biết sẽ xảy ra vấn đề gì.
“Gần nhất làm gì?” Thanh âm nhẹ nhàng trầm thấp lại vang lên.
Nghe thấy thanh âm của người kia, Hạ Thanh Tây cảm thấy mạc danh bình tĩnh, trên mặt nở nụ cười điềm đạm, thanh âm nhẹ nhàng: "Chỉ là... quay quảng cáo thôi, lúc trước các cậu đã quay rồi."
Ngón tay câu vuốt lại mái tóc đã được nhuộm lại thành đen, giống như đang mô phỏng cái gì.
Đào Kính Hàn không chút biến sắc liếc nhìn nàng.
“Có phải rất mệt không?” Ánh mắt Trác Tri Vi có chút đau lòng, trong mắt ngân ngấn nước.
Hạ Thanh Tây suy nghĩ một chút, cúi thấp đầu, cong khóe môi thẳng thắn nói với cô: “Ngược lại là không mệt, nhưng luôn cảm thấy đánh tiếc vì không thể quay cùng cậu a."
Từ góc độ này, dưới vầng hào quang màu cam, khuôn mặt thanh tú của Hạ Thanh Tây tan vào trong ánh sáng ấm áp, hàng mi dài của nàng giống như chiếc quạt nhỏ, lần lượt rung lên, tạo thành bóng dày trên mặt.
Nàng rất thông minh biết cách làm nổi bật những nơi đẹp nhất.
Đột nhiên, tim của Trác Tri Vi đập như trống.
Cô không hiểu tại sao nhiều người lại chọn mình đảm đương nhan trị, rõ ràng người kia mới đúng là mi mục như họa, môi hồng răng trắng, thật... khiến người động lòng.
Khẽ cắn môi, trong mắt Trác Tri Vi chỉ toàn là Hạ Thanh Tây, hoàn toàn quên mất Đào Kính Hàn vẫn đang xem cuộc vui bên cạnh.
“Không sao, sau này chúng ta còn rất nhiều cơ hội.” Thanh âm ôn nhu như có thể nhỏ ra nước, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Cẩu độc thân Đào Kính Hàn ở một bên thở dài một tiếng, không khỏi có chút khâm phục nhìn Hạ Thanh Tây.
Thực sự không biết nói thế nào.
Chẳng trách cảm giác mình là đứa em trai của nàng.
Thời gian trôi qua, Hạ Thanh Tây đã làm tất cả những gì có thể để Trác Tri Vi vui vẻ một chút.
Nhìn thấy lông mày nhu hòa của Trác Tri Vi, nàng vô cùng đắc ý, ước gì chương trình của Trác Tri Vi sẽ lập tức kết thúc.
“Vi Vi! Khi nào cậu có thể trở về!”
Hạ Thanh Tây chu môi làm nũng nói.
Trác Tri Vi suy nghĩ một chút, trong mắt lóe lên tia bất đắc dĩ: “Còn hai ngày nữa.”
“Còn hai ngày nữa?” Hạ Thanh Tây trợn to hai mắt, con ngươi chớp động, giống như Trác Tri Vi là kẻ vô tình vô nghĩa.
“Nhớ tớ đến vậy a.” Trác Tri Vi cong mày, cũng bị nàng chọc cười, tâm một mảnh nóng bỏng, cảm thấy đối phương càng ngày càng thích chính mình.
Hạ Thanh Táy rũ mắt không nói gì.
Đào Kính Hàn cảm giác cẩu lương đập vào mặt mình.
Đột nhiên chuông cửa vang lên.
Hạ Thanh Tây có chút cảnh giác nhìn Đào Kính Hàn: “Kính Hàn, chuông cửa bên cậu kêu à?”
Đào Kính Hàn sờ mũi, lúc này mới nhớ tới nàng?
Đáng tiếc: “Không phải.”
Trác Tri Vi bất đắc dĩ cưng chiều nhìn nàng, đứng dậy đi tới cửa: “Tới ngay.”
“Tri Vi, chúng ta thảo luận biên khúc ngày kia một chút được không?”
Đột nhiên truyền đến thanh âm của một cô gái.
Hạ Thanh Tây liếc mắt một cái, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, có chút bất mãn, này là mấy giờ rồi, ai còn đến phòng ngủ tìm?
Sao có thể không có chừng mực như thế!
Mắt nàng lướt nhanh trên màn hình, muốn xem đây là vị thần tiên nào?
Đào Kính Hàn có thể ngửi thấy mùi dấm chua trên màn hình, không khỏi nhấp vào hộp thoại trò chuyện riêng tư: "Hẳn là Lâm đ*o của D.D.O.G, tính ra là học muội của Tri Vi."
Lúc trước nàng có nghe Lâm Khê nói tới, nghe thanh âm kia, dùng phương pháp loại trừ liền đoán đó là Lâm đ*o.
D.D.O.G có thể coi là một nhóm hot hiện nay, nhóm chỉ có hai thành viên, một là Lâm đ*o và một là Lưu Cách.
Hai người vẫn là bạn cùng phòng ở trường đại học, có một mối quan hệ tốt đẹp, đã debut dưới sắp xếp của công ty.
Vì có hai người nên đội được đặt tên là D.D.O.G, nghĩa là double dog.
Hóa ra là con cẩu này.
Hạ Thanh Tây nghiến răng nghiến lợi nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.